Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Ngoài cửa sổ vẫn có trăng, ánh trăng len qua tán
liễu già dịu dàng chiếu vào phòng, vẽ nên những vệt sáng loang lỗ trên
tường.
Nàng cau mày, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi lấm tấm trên trán, đang rơi vào ác mộng.
"Giết!" Tiếng hét vang trời, xác chết khắp nơi. Nụ cười như người cha
hiền từ của Tống Bách Lý vừa mới nở ra đã lập tức bị gió tuyết đầy trời
nuốt gọn.
Hình ảnh thay đổi, Lưu Chinh cười tít mắt lắp nguyên bộ yên ngựa bàn đạp cho đại Hồng. Đại Hồng có vẻ không thoải mái, hí lên một hồi tỏ ý phản
đối, quay đầu lại thân thiết cọ cọ.
Triệu Vô Cực bên cạnh cười ranh mãnh: "Ta cũng biết bắt thỏ. Ngươi nướng chân thỏ cho ta, ta bắt mười con thỏ trả ngươi".
Nàng đang định đấu khẩu mấy câu với Triệu Vô Cực, lại vô cùng hoảng sợ
nhìn thấy mưa tên đầy trời ập xuống, lập tức chôn kín tất cả mọi người
trước mắt.
Đi đâu rồi? Mọi người đi đâu hết rồi?
Nàng quỳ trên mặt đất phủ tuyết trắng, bàng hoàng tìm kiếm trong ngơ
ngác, nước mắt dần dần hóa thành máu vẽ thành từng vệt đỏ tươi trên mặt. Trong lúc đang kinh hoàng chợt cảm thấy trước ngực mát lạnh, một mũi
tên sắt như ma quỷ từ trong gió tuyết bay tới, cắm thật sâu vào trước
ngực nàng.
Lạnh quá, lạnh đến mức không cảm nhận được cơn đau như xé. Nàng vô lực
ngã xuống, trơ mắt nhìn một bóng người mặc quân phục nước Sóc càng ngày
càng lớn dần trong đồng tử.
Một thanh quân đao giơ lên chém thẳng xuống đầu. Nàng cười, dùng chút
sức lực cuối cùng còn sót lại bấm lẫy trước ngực, một mũi tên nhỏ bắn
vụt lên trên...
Nàng lật người, cắn chặt môi, tay nắm chặt chăn đệm đến mức móng tay
biến thành màu trắng xanh, tiếng nức nở như con thú non sắp chết phát ra từ trong cổ họng.
"Loan Loan!" Cửa bị đẩy ra, Dung Hàm bước nhanh vào, rảo bước đi tới bên giường, mở túi kim lấy ngân châm ra, cổ tay xoay nhẹ, nhanh chóng đâm
vào các huyệt vị ngọc chẩm và phong trì của nàng.
Loan Loan bình tĩnh lại một chút, lại vẫn cắn chặt môi như cũ, một giọt máu từ từ chảy ra từ môi nàng.
Dung Hàm cực kì đau lòng, ôm lấy Loan Loan, nhẹ nhàng đưa ngón tay mình vào kẽ răng nàng.
Loan Loan vô thức cắn lấy, càng cắn càng chặt.
Đầu ngón tay Dung Hàm bật máu, mặt y lại không đổi sắc, bàn tay kia dịu
dàng vuốt ve mái tóc và bên má Loan Loan, âm thanh nhẹ nhàng ấm áp không ngại sóng gió: "Loan Loan, đừng sợ, là anh đây, là Dung Hàm ca ca đây,
anh đang ở bên cạnh em".
Loan Loan run run, vô thức ngẩng đầu lên, thần trí còn chưa tỉnh táo,
trong ánh mắt toàn là hoảng sợ hoang mang, gần như sắp sửa bật khóc thất thanh.
Dung Hàm không nhịn được nhẹ nhàng ôm Loan Loan vào trong lòng: "Loan Loan đừng sợ, đừng sợ, có anh đây".
Cuối cùng Loan Loan cũng bình tĩnh lại, chậm rãi mở mắt. Trước mắt nhòe
đi, gương mặt Dung Hàm như sóng nước chậm rãi tan đi, một khuôn mặt khác lặng lẽ hiện lên, góc cạnh rõ ràng như điêu khắc.
Loan Loan từ từ đưa tay lên khẽ vuốt khuôn mặt đó.
Dung Hàm vừa sợ vừa mừng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Loan Loan, nói dịu dàng: "Tại sao tay lại lạnh như vậy? Ngày mai anh kê cho em một chút thuốc bổ dưỡng ấm thân, em nhất định phải uống đúng giờ".
Ngón tay Loan Loan run lên, vẻ hoảng hốt ngỡ ngàng trong mắt tan biến,
khuôn mặt nơi đầu ngón tay nàng lại biến thành khuôn mặt tươi cười ấm áp của Dung Hàm.
Không phải anh ấy!
Loan Loan nhẹ nhàng thu tay lại, cười áy náy với Dung Hàm, cúi đầu mím môi không nói.
Ánh mắt Dung Hàm trở nên ảm đạm, lặng lẽ thở dài trong lòng, lập tức cười nói an ủi: "Lại mơ thấy ác mộng à?"
Loan Loan khẽ gật đầu, mái tóc dài đen như mực xõa xuống bên cổ, hõm cổ lõm sâu càng tỏ ra gầy gò yếu đuối.
"Loan Loan, đều qua rồi, tất cả đều đã qua rồi". Dung Hàm vỗ nhẹ vai
nàng, lại lấy một con thỏ con đan bằng lau sậy từ trong lòng ra, dỗ
dành: "Nhìn này, thích không? Cho nó ngủ cùng em được không?"
Thấy con thỏ con đó tinh xảo đáng yêu, hai mắt đỏ như mã não rất sống
động, Loan Loan không khỏi yêu thích, cầm lấy để nó xuống bên gối của
mình.
Khóe miệng Dung Hàm khẽ cong lên không thể nhận ra được, đỡ Loan Loan
nằm xuống, đắp chăn cho nàng: "Mắt con thỏ này được nhuộm bằng quả của
cỏ Khương Bố. Loại cỏ Khương Bố này có một sự tích, em có muốn nghe
không?"
Loan Loan mở to đôi mắt như mắt hươu con, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ngày xửa ngày xưa có một phụ nữ tên là Khương Bố. Có một lần tà ma tấn
công thôn xóm của Khương Bố, nàng dũng cảm đứng ra giúp toàn bộ mọi
người trong thôn ngăn cản tà linh. Cảm động trước tấm lòng nghĩa hiệp
của nàng, trời cao ban thần lực cho những cây cỏ thấm máu tươi của nàng
để ngăn cản tà ma. Từ đó những cây cỏ này có công hiệu trừ tà, được
người đời gọi là cỏ Khương Bố. Chính vì thế, Loan Loan ạ, có con thỏ mắt đỏ này ở đây, ác mộng sẽ không dám đến nữa. Bây giờ em nhắm mắt lại ngủ một giấc, anh sẽ ở lại đây với em".
Giọng y ấm áp như ánh nắng, nhẹ nhàng êm ái. Chiếc gối thuốc tỏa ra mùi
thơm dìu dịu. Loan Loan ôm con thỏ con, mí mắt ngày càng nặng nề, cuối
cùng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Thấy Loan Loan thiếp đi, Dung Hàm không dám ra ngoài, trải đệm xuống đất nằm xuống ngủ một giấc qua loa.
Chân trời xám xịt dần dần chuyển sang màu trắng nhờ nhờ, ánh nắng len
qua khe hở giữa những tầng mây chiếu xuống, hôm nay mà một ngày mùa thu
nắng đẹp.
Hoa quế trong vườn rơi xuống đất, phủ một tấm thảm màu vàng kim lên nền đá xanh, hương thơm lãng đãng như có như không.
Dung Hàm dậy sớm, tinh thần sảng khoái, mở cửa ra định đi mua một ít màn thầu hay bánh ngọt cho Loan Loan ăn sáng. Vừa đẩy cửa ra y đã nhìn thấy một người phụ nữ áo vải do dự đứng ngoài cửa. Dung Hàm hơi ngạc nhiên:
"Phượng Lan cô nương. Gió lạnh sương giá tại sao lại đứng ở đây? Sao
không gõ cửa?"
Phượng Lan nhìn khuôn mặt nho nhã của y, hai má đột nhiên hiện ráng hồng, tay vân vê góc áo, nhỏ giọng nói: "Chào Dung đại phu".
Dung Hàm bước ra khỏi cửa, hỏi: "Chẳng lẽ bác gái lại bị ốm à? Để ta đến khám xem sao".
Phượng Lan vội ngăn cản, cực kì e lệ đưa chiếc làn trong tay tới: "Cho anh này".
Dung Hàm nghi hoặc nhận lấy, lật tấm vải bông phủ bên trên ra. Bên dưới
xếp ngay ngắn một loạt bánh ngọt và bánh nướng trứng gà nóng hổi thơm
nức.
"Phượng Lan cô nương, tại hạ chẳng qua chỉ khám bệnh giúp đại nương một
lần, lại làm phiền cô nương tự tay làm bánh mang tới". Dung Hàm xách
làn, nói nhã nhặn: "Lần sau cô nương không cần vất vả..."
Sợ y trả lại chiếc làn, Phượng Lan vội vàng ngắt lời: "Không phải cho anh... Đây là cho em gái anh".
Nàng đỏ mặt, nói tiếp: "Thấy anh nói em gái anh thích ăn bánh ngọt,
chuyện khác Phượng Lan không dám nói, nhưng làm bánh thì lại tốt nhất
trong thành Phượng Đài. Em gái anh gầy yếu quá, may mà cô ấy thích ăn
bánh, anh làm sao có thể không nhận?"
Dung Hàm cầm chiếc làn, trầm ngâm chốc lát rồi tươi cười nói: "Tốt, vậy ta thay xá muội cảm ơn Phương Lan cô nương".
Trong mắt Phượng Lan thoáng hiện lên một sự ước ao. Nàng kế thừa tay
nghề của tổ tiên, làm bánh ngọt rất giỏi, gia đình mở một cửa hàng bán
bánh, gia cảnh cũng coi như không tồi. Hơn nữa nàng có dung mạo thanh
tú, được đám thanh niên chưa lập gia đình trong thành gọi là Tây Thi
bánh ngọt, người tới nhà cầu hôn dập dìu không dứt.
Nàng cũng khá kén chọn, không coi trọng những người cầu hôn bình thường, đã từ chối không ít người. Đến một ngày nhìn thấy tướng mạo và khí độ
của Dung Hàm, nàng mới lập tức vương vào lưới tình.
Tình ý như lưới, ngày nhớ đêm mong, nghĩ đủ mọi cách chỉ để được gặp
Dung Hàm. Mấy lần trước mang quần áo hay giầy tự tay làm đến đều bị Dung Hàm từ chối khéo trả về, biết y có một em gái ốm yếu bệnh tật, suốt
ngày ru rú trong nhà lại thích ăn bánh ngọt, Dung Hàm luôn rất chiều
chuộng cô em gái này, Phượng Loan liền mang bánh ngọt chuẩn bị kĩ càng
đến đây, quả nhiên Dung Hàm đã chịu nhận.
Trong lòng Phượng Lan vui mừng vô hạn, tay vân vê góc áo, lấy dũng khí,
dường như dùng hết sức mạnh toàn thân, mở miệng nói: "Dung đại phu..."
"Phượng Lan cô nương". Hai mắt Dung Hàm như gió xuân lướt qua, quay lại
thoáng nhìn vào trong viện, giọng nói vẫn nhã nhặn trước sau như một
nhưng lại lộ rõ vẻ kiên định: "Dung Hàm đã có người trong lòng rồi".
Sắc mặt Phượng Lan lập tức trắng bệch.
Dung Hàm lộ vẻ áy náy, nói: "Dung Hàm là một người theo nghề y lang bạt
khắp nơi, lại có vương vấn trong lòng, thật sự không hợp với cô nương.
Cô nương là một người tấm lòng như lan, tư chất như huệ, nhất định sẽ
tìm được một người rất tốt".
Phượng Lan hai mắt đỏ ửng, sụt sùi muốn khóc, giọng nói đau buồn: "Cô
gái đó tất nhiên phải rất đẹp nên mới có thể được một người như Dung đại phu yêu quý".
Dung Hàm lại quay đầu thoáng nhìn về phía hậu viện, buông mắt mỉm cười,
nụ cười dịu dàng như non sông trong nắng sớm: "Đúng vậy, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất dũng cảm kiên cường, bị thương thời gian dài mà
không hề kêu đau, lại khiến người khác đau đến nhói lòng".
Nhìn thấy nụ cười của Dung Hàm, thấy sự yêu thương ấm áp hiện lên từ đáy mắt, phát ra từ nội tâm, không có gì che giấu, Phượng Lan biết mình
không còn cơ hội gì nữa. Lần đầu tiên động lòng vì một người đàn ông,
người ta lại đã có người trong lòng, đúng là một chuyện khó chịu biết
bao.
Nước mắt Phượng Lan rơi gấp gáp. Nàng gắng gượng cúi chào Dung Hàm rồi xoay người đi.
Dung Hàm không đành lòng, muốn gọi lại an ủi mấy câu nhưng rồi lại dằn
lòng dừng chân. Đã không yêu, hà tất phải cho người ta hi vọng, chỉ
khiến người ta càng thêm đau lòng.
Phượng Lan đi được vài bước, dừng chân suy nghĩ một lát rồi quay người
lại: "Dung đại phu, gã quản sự bị đại phu giáo huấn mấy ngày hôm trước
là gia nô nhà họ Tiền. Nhà họ Tiền này cậy có quan hệ với một số người
trong triều đình, xưa nay luôn luôn ngang ngược hống hách. Đại phu phải
chăm sóc em gái đau ốm khó có thể ứng phó được, không bằng cứ tạm lánh
một thời gian. Gần đây y xá lớn nhất đế đô nước Sóc đang mở rộng thu nạp danh y trong thiên hạ, với y thuật của đại phu nhất định có thể thi
vào, tiền đồ không thể hạn lượng".
Dung Hàm trịnh trọng cúi người: "Cảm ơn Phượng Lan cô nương nhắc nhở".
Phượng Lan chăm chú nhìn y lưu luyến không rời, cuối cùng cắn răng xoay người bước đi.
Dung Hàm đưa mắt nhìn chân trời xa xa, nhà họ Tiền tầm thường ở Phượng
Đài đâu đáng phải để vào mắt. Nhưng không muốn gây động tĩnh để người đó biết được, xem ra nhất định phải chuyển nhà lần nữa.
Đế đô Đại Sóc? Đó là một lựa chọn không tồi. Với thân phận của người đó
lúc này có lẽ còn chưa đến mức tìm tới tận đế đô nước Sóc.