Hôm sau vào triều, Lâu Thành mặc áo
bào cửu long ngồi ngay ngắn trên ngai rồng, văn võ đại thần chia làm hai nhóm đứng trong điện.
Lâu Thành nhìn lướt một vòng trong điện rất uy nghiêm, nói: "Các khanh gia, có việc thượng tấu, không có bãi triều".
Ngụy tướng quốc bước ra khỏi hàng, thi lễ bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng,
thần có việc cần tấu. Nửa tháng nữa lại đến ngày triều đình ta và nước
Sóc trao đổi quốc thư. Việc lựa chọn sứ thần lần này cần phải thương
nghị".
Vị thế của Đại Lương giờ đây đã khác xưa. Từ sau khi đoạt lại vùng sản
xuất muối sắt tại sông Tháp Mẫu, quốc khố ngày càng đầy tràn, lại có
Ngụy Minh và Lâu Dự hiệp lực, văn võ cùng trị, trọng dụng hiền tài, màn
khói độc đấu đá nội bộ nhiều năm phủ kín triều đình bị quét sạch, thay
bằng bầu không khí công chính ôn hòa, đường hoàng nghiêm túc.
Cùng với quốc lực tăng dần, mối quan hệ với nước Sóc cũng trở nên tế nhị hơn, không phải một mực khom lưng khuỵu gối hoặc dùng chiến tranh đổi
lấy hòa bình mà đã có thế ngang vai ngang vế, cách sông giằng co.
Trong tình hình hiện nay, nước Sóc nhất thời khó có thể thôn tính nước
Lương, nước Lương cũng không có thực lực nuốt trọn nước Sóc. Hai nước
cũng cố hết sức tích lũy sức mạnh, cả hai đều không muốn lãng phí một
binh một lính đi đánh một trận chiến không hề nắm chắc.
Vì vậy, cho dù quân biên phòng hai nước suốt ngày va chạm với nhau, xung đột không ngừng, ba ngày một trận đánh nhỏ, bốn ngày một trận đánh vừa, nhưng bất kể có muốn hay không thì quan hệ hai nước vẫn đã bước vào một kỳ trăng mật trước đó chưa từng có.
Những lần đưa quốc thư trước đây đều là sứ thần nước Sóc vênh váo tự
đắc, trên dưới nước Lương chỉ có nước nghe dạy bảo. Bây giờ nước Lương
cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, đường đường chính chính sánh vai mà đứng, cho nên việc lựa chọn sứ thần năm nay trở nên đặc biệt quan
trọng.
Nhất định phải đủ mạnh mẽ, phải áp đảo được nước Sóc! Đây là nhận thức chung của tất cả các văn thần võ tướng.
Lâu Thành gật đầu nhìn quần thần: "Các khanh có đề cử tiến cử nào?"
Văn cần trấn được công khanh, võ phải phục được các tướng, còn phải có
dũng có mưu, nhanh nhạy quyết đoán, trước mặt đế quân Ân Minh thâm trầm
âm hiểm của nước Sóc và con cáo già Lưu Hoài Ân tổng quản Ưng Đình càng
không thể rụt rè khiếp đảm, phải đường đường ngạo khí lộ rõ phong phạm
nước lớn của ta.
Người như vậy biết tìm đâu ra?
Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Ngụy tướng quốc cũng lộ vẻ do dự.
Nói thật là ông ta đã thương nghị với bộ Lễ mấy ngày rồi mà vẫn không
tìm được người nào hợp ý. Mắt thấy ngày trao đổi quốc thư đã sắp đến
gần, bộ Lễ trên dưới đều như kiến bò chảo nóng, thị lang bộ Lễ sốt ruột
lở hết cả miệng, nằm bẹp ở nhà uống thuốc hạ hỏa.
Thấy chúng thần không đáp, Lâu Thành cũng có chút sốt ruột, đang định
hỏi lại một lần nữa, không ngờ còn chưa kịp mở miệng đã thấy Lâu Dự bước dài tiến lên, thi lễ nói: "Thần Lâu Dự nguyện làm sứ thần đi sứ nước
Sóc trình quốc thư".
Vừa nghe Lâu Dự nói xong, phản ứng đầu tiên của Lâu Thành, Ngụy tướng
quốc và quần thần văn võ là như trút được gánh nặng. Không sai, luận
văn, luận võ, luận thân phận, luận địa vị, luận uy thế, làm gì có lựa
chọn nào thích hợp hơn Tây Lương vương? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc
mặt tất cả vua tôi đều kinh hãi, Lâu Thành và Ngụy tướng quốc không hẹn
mà cùng mở miệng kêu lên: "Tây Lương vương không được!"
Nói đùa chắc? Đế quân nước Sóc chỉ hận không thể lột da ăn thịt ngươi,
chúng ta làm sao có thể đưa cừu vào miệng cọp? Ờ... mặc dù ngươi cũng
không phải một con cừu.
Lâu Dự mặt không đổi sắc, giọng nói lại kiên định không thể phản bác: "Thần nhất định phải đi".
Ngụy Minh lắc đầu, tận tình khuyên bảo: "Mong Tây Lương vương suy tính
cẩn thận. Ngài là rường cột nước nhà, sao có thể không quan tâm đến tính mạng của mình, đi chịu chết một cách vô ích được?"
Lâu Dự nói, sắc mặt trầm tĩnh: "Ngụy tướng quốc yên tâm. Lâu Dự há lại đi chịu chết vô ích?"
"Trẫm không cần biết". Lâu Thành cuống lên vung tay, tay áo long bào
rộng thùng thình phất lên không trung: "Khanh không thể đi, Trẫm không
cho khanh
đi".
Trên dưới triều đình đều biết Tây Lương vương hành sự luôn luôn lắng
nghe ý kiến của mọi người như biển chứa trăm sông, quyết đoán tìm ra
trọng điểm của vấn đề, một khi đã quyết định chuyện gì là không cho phép ai nghi ngờ, không người nào có thể sửa đổi.
Ngụy Minh nhìn người trẻ tuổi trước mặt, nói bất đắc dĩ: "Tây Lương
vương nhất định phải xâm nhập hang hổ, vậy phải cho chúng ta một lí do
không thể không đi".
Lâu Dự chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt như xuyên qua đại điện lộng lẫy,
vượt qua trăm núi ngàn sông tới đế đô nước Sóc, giọng nói bình tĩnh mang một chút dịu dàng mà chính chàng cũng không hề phát hiện: "Ta phải đi,
phải đi đón một người".
Người này đương nhiên không phải Dung Hàm.
Năm đó Dung Hàm lấy danh nghĩa hành y cứu đời, đại quân chưa qua sông Thú đã biến mất không một tiếng động.
Trong thời gian Lâu Dự đau lòng tự hủy hoại mình, chàng không có thời
gian rảnh rỗi nghĩ đến chuyện của Dung Hàm. Đến tận lúc tâm tình của
chàng bình tĩnh lại, lần lượt sắp xếp rõ ràng các manh mối liên quan mới phát hiện Dung Hàm biến mất rất khéo, khéo đến mức kì lạ.
Khi đó chàng chưa thể điều quân chi viện Sa Loan. Với tính khí và sự
quan tâm đối với Loan Loan của Dung Hàm, tất nhiên y sẽ giận dữ tìm tới
cửa cắt vạt áo bào đoạn tình tuyệt nghĩa, hoặc ít nhất cũng chửi mắng
thẳng mặt chàng một trận.
Nhưng lại không có, Dung Hàm không làm gì cả mà chỉ im lặng bỏ đi.
Nếu Dung Hàm thật sự đi hành y tế thế, với y thuật của người này thì mấy năm nay đã danh chấn thiên hạ từ lâu, không có người nào không biết
đến.
Nhưng chuyện này cũng không có.
Dung Hàm biến mất cực kì triệt để, thật giống như đã bốc hơi giữa thế gian, giống như Loan Loan.
Loan Loan biến mất, Dung Hàm cũng biến mất. Thời gian hai người này biến mất rất gần nhau, đều ngoài dự đoán của mọi người như nhau, đều không
để lại dấu vết như nhau.
Sau khi sắp xếp phân tích mọi chuyện rõ ràng, Lâu Dự nhạy bén kết luận
sự mất tích của Dung Hàm nhất định có quan hệ với Loan Loan, tìm được
Dung Hàm sẽ có khả năng tìm được Loan Loan.
Mấy năm nay tổ Hoàng Tước Nhi của Liêu Lão Tam gần như đã lục tung tất
cả mọi y xá của Đại Lương, không ngờ Dung Hàm lại ở tận đế đô nước Sóc.
"Tóm lại là phải đi đón ai mà ngươi phải đích thân chạy đến đế đô nước
Sóc?" Lâu Thành tức giận đến mức xưng hô cũng trở nên lộn xộn: "Tứ ca,
nguy hiểm lắm, ta không muốn huynh xảy ra chuyện gì".
"Trong cuộc đời này của thần, vì một người, có một số việc dù biết rõ
không thể làm nhưng cũng vẫn phải mạnh tay mà làm". Lâu Dự hành lễ quân
thần với Lâu Thành, nói: "Hoàng thượng yên tâm, phụ vương của thần đã
trên đường về kinh. Có Lăng Nam vương trấn thủ kinh thành, thống lĩnh
toàn quân, mọi chuyện sẽ tốt hơn khi có thần ở đây".
Nhìn thấy sự kiên nghị dưới đáy mắt Lâu Dự, Lâu Thành biết có khuyên nữa cũng vô dụng, bực bội dựa vào lưng ghế, giận dỗi không chịu nói gì.
Ngụy Minh nhìn Lâu Dự, ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả. Ông thở dài một
tiếng, lẩm bẩm một mình: "Hỏi thế gian tình là gì! Đi thôi chàng trai
trẻ! Nếu không cho ngươi đi, sợ là ngày mai ngươi sẽ tháo giáp treo ấn
tự ý bỏ đi".
Ngay cả hoàng thượng và Ngụy tướng quốc cũng khuyên không nổi, còn ai có thể khuyên bảo được Lâu Dự?
Đến lúc này, quần thần biết Tây Lương vương đi sứ nước Sóc đã thành
chuyện không thể thay đổi, bất kể vui vẻ hay là không vui, tán thành hay là không tán thành, tất cả đều tới tấp thi lễ chúc mừng Lâu Dự.
Lâu Dự đứng bắt tay sau lưng, lạnh nhạt gật đầu đáp lễ, tâm tư lại sớm đã không còn ở nơi này.
Dung Hàm, ngươi cho rằng đến đế đô nước Sóc mà ta sẽ phải buông tay?
Ngươi nhầm rồi. Đừng nói là đế đô nước Sóc, cho dù là đầm rồng hang hổ,
góc biển chân trời, ta cũng sẽ đến đón cô ấy về bên mình.
***
Đế đô nước Sóc cách đó ngoài ngàn dặm, trong tiểu viện nở rộ hoa mai đó, Dung Hàm nhìn Loan Loan uống thuốc xong, dặn Loan Loan đi ngủ rồi xoay
người tắt bớt đèn đuốc.
Trong phòng tranh tối tranh sáng, Loan Loan hô hấp đều đều, hiển nhiên
đã ngủ. Dung Hàm yên lặng chăm chú nhìn Loan Loan ngủ. Nàng là một bệnh
nhân rất ngoan, bảo nàng uống thuốc là nàng uống thuốc, dặn nàng nghỉ
ngơi là nàng nghỉ ngơi, nhắc nàng không được đi lung tung là nàng sẽ
ngoan ngoãn ở nhà.
Đặc biệt là thời gian gần đây Loan Loan ngày càng ngoan ngoãn nghe lời như một con mèo con được chủ nhân ve vuốt.
Nhưng nhìn thấy Loan Loan bình tĩnh hiền dịu như thế, trong lòng Dung
Hàm lại có một cảm giác sợ hãi vô cớ. Loan Loan như vậy khiến y cảm thấy rất không chân thực, như giọt sương trên lá trúc sáng sớm, trong suốt
long lanh, lại biến mất không còn dấu vết khi nắng lên, làm mọi người
cầm không nổi, giữ không được.
Lấy chiếc túi thêu từ trước ngực ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những
đường thêu thô ráp, Dung Hàm nhìn người đang ngủ say trên giường, khe
khẽ thở dài. Cố xua tan sự bất an vương vất trong lòng, chỉnh lại chăn
cho Loan Loan, Dung Hàm thổi tắt nến rồi xoay người ra cửa.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Đợi tiếng bước chân của Dung Hàm biến mất, Loan Loan đang ngủ trên giường đột nhiên chậm rãi mở mắt ra, ngơ
ngác nhìn bóng mai ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ ngợi gì.