Đêm khuya nặng nề, sương mù dày đặc.
Thị trấn Hắc Sơn dưới chân núi Đen, trạm dịch nơi sứ đoàn Đại Lương dừng chân tối đen như mực, không thấy có một ánh đèn đuốc nào. Góc nhọn của
mái nhà biến mất trong tối tăm và sương mù, tất cả mọi người dường như
đều đã ngủ say, chỉ còn gió lạnh thổi qua cửa sổ dán giấy kêu sàn sạt.
Trong bóng tối xa xa đột nhiên vang lên tiếng kéo cung rất nhỏ, âm thanh khẽ như mũi dao rạch vào một tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết loại
tốt nhất, gần như không thể nghe thấy trong tiếng gió vù vù.
Sau tiếng kéo cung rất nhỏ này, tiếng xé gió chói tai vang lên từ xa đến gần, một mũi trọng tiễn giống như ma quỷ xé rách sương mù dày đặc xuất
hiện bên trên sương phòng của trạm dịch.
Mũi tên bay tới cực nhanh, mũi tên cấp tốc xoay tròn mang theo sát khí dường như xua tan cả sương mù đặc như khói trắng.
Mũi trọng tiễn lên đến điểm cao nhất, lập tức nhanh chóng rơi xuống mang theo tiếng sấm sét ì ầm, vô cùng tàn nhẫn đâm xuống nóc nhà trạm dịch.
Ầm một tiếng, mũi trọng tiễn này không ngờ lại bắn ra một lỗ lớn trên
mái ngói, thế lao chưa dứt, tiếp tục bắn thẳng xuống bên dưới.
Đến lúc mũi trọng tiễn biến mất, xà nhà và mái ngói vỡ vụn mới rơi xuống như mưa, người trong phòng dù không bị trọng tiễn bắn chết sợ rằng cũng sẽ bị mái nhà đè chết.
Chỉ một mũi tên này đã gần như bắn sập một nửa mái ngói của trạm dịch, uy lực cực kì đáng sợ.
Nhưng điều này còn chưa phải đáng sợ nhất.
Sau mũi trọng tiễn này, bốn phương tám hướng sâu trong sương mù xung
quanh trạm dịch không hẹn mà cùng vang lên vô số tiếng giương cung.
Tiếng giương cung tập trung dường như tiếng khóc đòi mạng của ác quỷ làm mọi người dựng tóc gáy. Sau khi dây cung được giương lên hết mức, sương mù cuồn cuộn giữa trời đất dường như đều ngưng trệ một lát, ngay sau đó một luồng khí mạnh mẽ gào rít thổi tới, những mũi trọng tiễn tập trung
dày đặc như mưa phát ra tiếng rít đáng sợ giữa không trung, mỗi một mũi
tên đều mang theo sát khí nhiếp hồn đoạt phách, toàn bộ đổ ập xuống trạm dịch.
Trạm dịch không lớn lập tức bị mưa tên bao trùm. Sau vô số tiếng nổ ầm
ầm, khói bụi tràn ngập trong sương mù, trên tường, trên cửa sổ, trên nóc nhà trạm dịch khắp nơi cắm đầy trọng tiễn như một con nhím to lớn.
Trọng tiễn đến đâu, gỗ gãy gạch tan ngói vỡ đến đó, ngay cả một gian
phòng nguyên vẹn cũng không còn.
Tổ lật há còn có trứng lành? Bị trọng tiễn tập kích như thế, người trong trạm dịch sợ là đã dữ nhiều lành ít.
Nhưng kì quái là trạm dịch tan nát vẫn yên tĩnh không tiếng động, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không có.
Người bắn mũi trọng tiễn đầu tiên là hộ pháp Ưng Đình Tào Chấn sắc mặt thay đổi kịch liệt. Trạm dịch không có ai?
Trong lúc hắn đang kinh ngạc, một mũi tên đuôi trắng xuyên qua sương mù, không một tiếng động xuất hiện trong đồng tử của hắn.
So với mũi trọng tiễn thanh thế kinh người trước đó, mũi tên trắng này
nhẹ nhàng như được sương mù đỡ đi, không mang theo một chút tiếng gió
nào, tỏ ra hết sức lặng lẽ thấp giọng.
Tào Chấn và Hồng Tam Hỉ năm đó được xưng là song tiễn của Ưng Đình, đều
là siêu cao thủ bắn cung đương thời. Sau khi Hồng Tam Hỉ chết, hắn chính là thần xạ thủ số một trong Ưng Đình, thống lĩnh xạ đội huyền tiễn.
Một người như vậy đương nhiên là một người biết hàng. Lúc này nhìn thấy
mũi tên đuôi trắng lặng lẽ xuất hiện như âm hồn, đồng tử Tào Chấn co
chặt, chuông báo động trong lòng kêu ầm ĩ.
Vừa rồi hắn bắn mũi trọng tiễn đầu tiên đã để lộ hành tung, đang định
chuyển chỗ ẩn nấp lần nữa, không ngờ đối phương lại phản kích nhanh như
vậy, chuẩn như vậy, đáng sợ như vậy...
Căn bản không cho hắn bất cứ thời gian phản ứng nào, mũi tên trắng đã
đến trước mắt, đuôi tên bằng lông vũ trắng vẽ thành một vệt sáng trong
đồng tử hắn.
Tào Chấn cảm thấy toàn thân mình đều bị tiễn ý bao trùm, muốn tránh cũng không tránh được, đáy lòng dâng lên sự sợ hãi chưa từng có, vội vã vung đao chém mũi tên này.
Phập! Ánh đao xé rách sương mù, đập xuống mặt đất bắn lên một đám tuyết
mịn nhưng lại chém hụt. Tay kia của Tào Chấn ôm cổ họng, mũi tên trắng
đó cắm xuyên qua cổ họng hắn, đầu mũi tên sắc bén lộ ra sau gáy lấp lánh ánh sáng lạnh.
Máu tươi theo lông vũ màu trắng rỏ xuống tuyết, trong mắt Tào Chấn toàn là khó tin và hối hận thật sâu.
Hắn đã quên một chuyện rất quan trọng, người hắn cần giết chết đó cũng
là một siêu cao thủ bắn cung, hơn nữa lúc này xem ra còn mạnh hơn hắn.
Sống chết chỉ trong nháy mắt, không có thời gian hối hận, Tào Chấn ôm cổ họng máu chảy như trút, chán nản ngã xuống.
Chưa hề đối mặt đã bắn chết Tào đại hộ pháp, phó thống lĩnh của xạ đội
huyền tiễn trợn mắt há mồm nhìn thi thể Tào Chấn, trong lòng khiếp sợ
khó có thể diễn tả được.
Bọn chúng sớm đã tìm hiểu rõ ràng, đối phương chỉ có vẻn vẹn mấy trăm
người. Lần này xạ đội huyền tiễn dốc hết toàn bộ sức mạnh, bắt buộc phải thành công, lại không nghĩ rằng Tào thống lĩnh có danh thần tiễn lại
chết rất nhẹ nhàng không hề có dấu hiệu báo trước như vậy.
Vấn đề là ngay cả đối phương ở nơi nào mình đều không rõ, dù có hàng
ngàn xạ thủ trọng tiễn ở bên cạnh nhưng lại không có mục tiêu, không
biết nên bắn đi đâu, chẳng lẽ phải oanh tạc trạm dịch đã trở thành một
đống gạch ngói vụn một lần nữa?
Xạ đội huyền tiễn là một mũi nhọn phá núi mở đường của Ưng Đình, luôn
luôn sắc bén không gì cản nổi, đã bao giờ gặp phải tình cảnh quẫn bách
như lúc này?
Trong sương mù khó thấy hành tung kẻ địch, thủ lĩnh đã chết, không nên ham chiến.
Nghĩ đến mũi tên ẩn hiện như bóng ma đó của kẻ thù không biết đang trốn
nơi nào, phó thống lĩnh lạnh toát trong lòng, suy nghĩ chốc lát rồi
nhanh chóng quyết định phát tín hiệu rút lui.
Xạ đội huyền tiễn không hổ là đội quân có sức chiến đấu mạnh nhất của
Ưng Đình, tiến lùi nhịp nhàng, thời gian nửa nén hương sau khi tín hiệu
phát ra, hàng ngàn xạ thủ trọng tiễn đã rút sạch, ngay cả thi thể Tào
Chấn cũng không để lại.
Mặt tuyết sương mù bao phủ vẫn tối tăm yên tĩnh như thể chưa hề xảy ra
chuyện gì, chỉ có những mũi trọng tiễn dày đặc cắm trong trạm dịch mới
cho thấy cơn mưa tên chấn động lòng người vừa rồi không phải là ảo giác.
Phía sau tấm bia của một ngôi mộ sau trạm dịch, Lâu Dự chậm rãi đặt cung xuống, thở dài một hơi thật sâu, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt
vào lưng lạnh buốt.
Vừa rồi chàng đứng trên bia mộ nghe âm thanh đoán vị trí. Trong giây lát cuối cùng trước khi mưa tên ập xuống rợp trời ngập đất, chàng phản kích một mũi tên rồi lập tức trốn phía sau bia mộ, bị trọng tiễn ép cho
không ngẩng được đầu, thật sự là cực kì nguy hiểm.
Nhìn tấm bia mộ bị bắn vỡ một nửa, Lâu Dự cười khổ lẩm bẩm một mình: "Xạ đội huyền tiễn dốc hết toàn bộ sức mạnh, đúng là coi trọng ta quá!"
Nếu là trên chiến trường, một xạ đội huyền tiễn như vậy dư sức nuốt gọn
một đội kị binh cỡ trung năm trăm trở lên, đêm nay lại được Ân Minh phái tới để ám sát một người, đúng là ra tay hào phóng cực kì.
Hầu Hành Tiễn từ phía sau một tấm bia mộ khác thò đầu ra, nhìn thấy Lâu
Dự không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần thứ bốn mươi tám rồi. Đám ranh con Ưng Đình chỉ biết chơi trò lén lút,
có giỏi ra chiến trường mà đấu xem ông xử lí chúng mày thế nào".
Lần thứ bốn mươi tám!
Từ khi bọn họ vượt sông Thú tiến vào lãnh thổ nước Sóc tới nay đã gặp phải bốn mươi tám lần ám sát.
Bên người Lâu Dự mặc dù có mấy trăm kị binh Hắc Vân kị, người nào cũng
là tinh nhuệ ngàn người chọn một, nhưng kị binh Hắc Vân kị sở trường
cưỡi ngựa bắn cung xung trận, đối phó trò ám sát âm hiểm này của Ưng
Đình lại không có biện pháp tốt hơn, trên đường ứng phó cực kì tốn sức,
đã có hàng chục người thương vong.
May mà đa số các văn thần trong sứ đoàn đã được Lâu Dự cho đi theo
thuyền. Không bị các văn thần này và quà cáp nghi trượng kéo chân, mọi
người trong Hắc Vân kị mới có thể gắng gượng cầm cự được đến Hắc Sơn.
Ưng Đình lần này đã dốc hết vốn gốc, sát thủ liên miên không dứt, cuồn
cuộn không ngừng. Đến đêm nay sự xuất hiện của xạ đội huyền tiễn có
nghĩa việc ám sát đã được đặt công khai lên bàn, chuyển thành săn lùng
không kiêng nể gì.
Vương Truyền Minh run rẩy dựa vào phía sau một ngôi mộ. Ông ta là quan
phó sứ của bộ Lễ, còn có chức trách trên người, các văn thần khác có thể đi nhưng ông ta lại không đi được.
Từ nhỏ không để ý đến chuyện bên ngoài, nhất tâm chỉ đọc sách thánh
hiền, ông ta chưa bao giờ thấy chuyện đẫm máu giết người không bỏ sót
một ai như vậy. Mặc dù dưới sự hợp lực bảo vệ của kị binh Hắc Vân kị,
trên đường không bị mất một sợi lông măng nào, Vương Truyền Minh vẫn bị
dọa cho tim đập quá nhanh, suýt nữa cưỡi hạc về tây.
"Vương... vương... vương gia không sao chứ?" Vương Truyền Minh răng cắn vào nhau lập cập, lời nói cũng không rành mạch được.
Hầu Hành Tiễn buồn cười nhìn ông ta. Vương gia không có việc gì, nhưng ta thấy ngươi lại rất có chuyện.
Vương Truyền Minh rùng mình thắc mắc: "Vương... gia, chúng ta còn chưa
trình danh sách cho đối phương, tại sao bọn chúng lại biết vương gia đến đây?"
"Ông cho rằng Ưng Đình nước Sóc là đám ăn không ngồi rồi hay sao? Mật
thám của bọn chúng trải rộng khắp thiên hạ, vương gia đi sứ là chuyện
rất lớn, làm sao có thể giấu được bọn chúng?" Hầu Hành Tiễn thật sự nhìn những thư sinh nho nhã yếu đuối trói gà không chặt này rất không vừa
mắt, tức giận nói.
Vương Truyền Minh cứng đầu không chịu buông xuôi, đánh bạo ấp úng: "Thế
vì sao còn bắt ta giữ danh sách sứ đoàn không đưa ra, làm hại ta phải
nhìn vẻ mặt cau có của mấy lão thất phu Hồng Lư tự đối phương mấy ngày".
Các huynh đệ của bọn ta liều chết liều sống bảo vệ ngươi, cho ngươi đi
làm một chút chuyện như vậy mà cũng lải nhải cò kè mặc cả. Hầu Hành Tiễn lông mày dựng đứng, chuẩn bị nổi khùng.
"Lão Thất!" Lâu Dự quát hắn, quay sang cười với Vương Truyền Minh vỗ về: "Vương đại nhân chớ trách, dưới tay ta toàn là những kẻ lỗ mãng, ngài
đừng chê cười".
"Không không không, các vị tướng quân khí phách hào hùng, không phải
người thường có thể so sánh". Vương Truyền Minh vội xua tay, nhưng chung quy vẫn còn tò mò, không nhịn được lại hỏi: "Vương gia, không phải giấu đế quân nước Sóc để tránh ám sát, vậy vương gia dặn hạ quan giữ danh
sách không đưa ra là muốn giấu người nào?"
Lâu Dự vốn không nghĩ chuyện mình đi sứ có thể giấu được Ưng Đình nước
Sóc, dặn Vương Truyền Minh không trình danh sách vội chẳng qua chỉ là
muốn giấu Dung Hàm mà thôi.
Dung Hàm xuất thân quý công tử, một là không có kinh nghiệm giang hồ,
hai là không có tai mắt, chỉ cần tin tức không chiêu cáo thiên hạ, y sẽ
không có cách nào hỏi thăm được.
Đến lúc mình đã tới đế đô, dù Dung Hàm có biết cũng không chạy xa được.
Còn Ân Minh, nếu ngay cả tin tức này đều không thăm dò nổi, đám mật thám của Ưng Đình nước Sóc đồng loạt thắt cổ tự tử hết cho xong chuyện.
Việc này chàng chẳng muốn giải thích với Vương Truyền Minh, có nói ông ta cũng không hiểu.
Lâu Dự đưa mắt nhìn các kị binh Hắc Vân kị lục tục từ sau các ngôi mộ
chui ra, nói sang chuyện khác: "Một cơ hội tốt như vậy Ân Minh làm sao
có thể bỏ qua. Không lấy được mạng ta hắn sẽ không chịu để yên. Kế tiếp
còn phải khổ chiến, cần nghỉ ngơi cho tốt duy trì thể lực".
Lại nhìn trạm dịch đổ nát, thành khẩn: "Vương đại nhân, đêm đã khuya, không bằng tối nay ở đây ngủ ngoài trời một đêm".
Vương Truyền Minh nhìn những ngôi mộ hoang xung quanh, sắc mặt tái mét, hai chân bủn rủn ngồi bệt xuống đất.