Trước mắt Dung Hàm hiện lên một bóng người nhỏ nhắn, váy áo trắng tinh, tóc dài như nước, dường như không
chân thực, đứng trên mặt tuyết dưới gốc mai nhìn về phương xa không hề
nhúc nhích, trên người ngoài nỗi đau lạnh lẽo còn có sự nhớ nhung không
sao tan được, giống hệt sự dịu dàng trên khóe miệng Lâu Dự lúc này.
Trong lòng đau xót, sự ghen tị cháy bùng mà không tự biết, đuôi lông mày xếch lên, giọng Dung Hàm mang theo ý khiêu khích: "Lâu Dự, ngươi có xem thường Loan Loan bởi vì cô ấy câm không?"
Lâu Dự không đổi sắc mặt, mơ hồ hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi? Ngươi có
xem nhẹ cô ấy, rời xa cô ấy, không còn thích cô ấy vì chuyện đó không?"
"Đương nhiên là không". Dung Hàm buột miệng nói không kịp suy nghĩ".
Lời vừa ra khỏi miệng, Dung Hàm đã sững sờ. Hai người đã nói chuyện với
nhau rất lâu, nhưng lúc này y mới quay sang nhìn Lâu Dự lần đầu tiên,
một hồi lâu sau mới nói: "Ngươi biết ta thích cô ấy?"
Mặc dù dùng câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại kiên định không thể nghi ngờ.
Lâu Dự gật đầu, cũng quay sang nhìn y, lại bỏ qua câu hỏi của y vừa rồi, quay trở lại vấn đề trước đó: "Ta cũng không".
Giọng nói cũng kiên định không thể nghi ngờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nơi ánh mắt giao nhau như có tia lửa tóe ra, đều cứng rắn kiên quyết không lùi nửa bước.
Nhiệt độ xung quanh dường như chợt hạ thấp, ngay cả Hầu Hành Tiễn đứng
cách đó hơn một trượng cũng bị hơi lạnh lan đến, rùng mình một cái, vừa
nôn nóng vừa ngán ngẩm nhìn hai người, lại không dám đi tới khuyên bảo
một câu.
Dường như sau một thời gian rất dài, cuối cùng Lâu Dự cũng quay mặt đi,
giọng nói mang vẻ đau buồn nồng đậm: "Dung Hàm, Loan Loan bị câm thế
nào?"
Loan Loan trên chiến trường gào thét bất chấp tất cả, cổ họng bị thương, sau đó lại bị hàn độc nhiễm vào, cổ họng gần như hoàn toàn bị phá hủy,
chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe như tiếng dao cứa.
Vì vậy cô ấy không chịu nói nữa.
Như mĩ ngọc lưu li bị sứt một góc, nói không hết những tiếc nuối và đau
lòng, mỗi khi nhớ tới tiếng cười vui vẻ như ngọc trai rơi xuống đĩa ngọc quay tròn lanh lảnh của Loan Loan, Dung Hàm lại đau buồn tột độ.
Lúc này nghe thấy Lâu Dự hỏi, lửa giận lập tức bốc cao, giọng nói trở
nên cay nghiệt và sắc bén hiếm thấy: "Cô ấy không chết đã là vô cùng may mắn rồi.
Nhưng nhờ ngươi mà mấy năm nay cô ấy vẫn chìm trong ác mộng, nếu không
dùng ngân châm châm cứu, cả đêm sẽ không ngủ yên được một khắc. Cô ấy
nói trong mơ nhìn thấy Tống thúc thúc, Triệu Vô Cực, Lưu Chinh, còn có
rất nhiều người khác".
Y dừng lại một lát, chỉ Hầu Hành Tiễn nói: "Mặc dù năm đó mệnh lệnh tiếp viện Sa Loan bị hắn giấu đi, nhưng Lâu Dự, hôm nay ta hỏi ngươi một
câu, nếu
khi đó ngươi biết tình hình chân thực ở Sa Loan, ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Cứu viện hay không cứu viện?"
Một lời như kiếm, đâm thẳng vào tim.
Sắc mặt Lâu Dự chợt trắng bệch, tay phải lộ ra gân xanh nắm chặt lan can sơn đỏ bên hành lang gấp khúc trước mặt, trong mắt toàn là sự đau khổ
sâu sắc nặng nề.
Đây là câu hỏi nhiều năm qua chàng vẫn né tránh không dám suy nghĩ.
Một chiêu đó của Ân Minh cực kì tàn nhẫn ác độc, đẩy chàng vào hoàn cảnh cực kì khó khăn. Yên Cát đang đánh thảm thiết, nếu chàng vì bản thân mà bỏ mặc chiến trường Yên Cát chia quân tiếp viện Sa Loan, chẳng lẽ lại
không phụ lòng các tướng sĩ đang anh dũng chém giết hoặc đã hi sinh vì
nước tại Yên Cát? Nhưng nếu không tiếp viện Sa Loan, mình làm sao có thể trơ mắt nhìn Loan Loan và đám người Tống thúc thúc chết đi?
Bất kể ở thời đại nào, mâu thuẫn giữa giang sơn và mĩ nhân vĩnh viễn đều là vấn đề khó khăn nhất mà các bậc kiêu hùng hào kiệt phải đối mặt. Độ
khó của nó cũng giống như câu hỏi mãi mãi không thay đổi "vợ và mẹ ngã
xuống nước cứu ai trước", rối rắm khó giải quyết, chọn thế nào cũng sai.
Nếu không phải khi đó Hầu Hành Tiễn dũng cảm đứng ra lựa chọn giúp chàng bất chấp khả năng bị người đời nguyền rủa, không biết chừng, không
đúng, là chắc chắn, khi đó tinh thần chàng đã sụp đổ, nổi điên không
biết làm sao.
Áy náy, hối hận, đau buồn, tiến thoái lưỡng nan trở thành một nút thắt
vĩnh viễn không thể cởi bỏ trong đáy lòng chàng, sau đó mỗi một đêm
lạnh, chàng đứng ngoài sân nhớ tới Loan Loan và năm ngàn tướng sĩ Hắc
Vân, trái tim lại đau đến dường như bị xé thành hai nửa.
"Nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?" Lâu Dự cắn chặt răng, mỗi một chữ đều mang đau đớn vô tận như bị ép bật ra qua kẽ răng.
"Ta không phải ngươi, cho nên ta không cần lựa chọn". Dung Hàm nói lạnh
lùng: "Thân phận của ngươi nhất định sẽ đẩy cô ấy vào đủ loại hãm hại,
âm mưu và giết chóc đẫm máu. Mấy năm nay ta dẫn cô ấy lang bạt khắp nơi
chính là để tránh né ngươi, rời xa các loại tổn thương ngươi sẽ mang tới cho cô ấy".
Lâu Dự nắm chặt lan can sơn đỏ như người đuối nước nắm lấy bó rơm cứu
mạng duy nhất, năm ngón tay gần như đâm vào trong gỗ, vụn gỗ rơi xuống
sàn sạt.
Dung Hàm nhìn dáng vẻ của Lâu Dự, trong lòng lại không có sự sảng khoái
như tưởng tượng mà thầm dâng lên một sự thương xót và thông cảm.
Loan Loan cần cuộc sống yên bình êm ả, ngươi vĩnh viễn không thể cho cô
ấy. Lâu Dự, xin lỗi, vì cô ấy, ta cũng phải dẫn cô ấy rời khỏi ngươi!
Dung Hàm luôn luôn khiêm tốn điềm đạm lại tàn nhẫn chém ra một đao mãnh
liệt cuối cùng: "Loan Loan không chỉ tổn thương như thế. Bởi vì bị
thương quá nặng, dùng thuốc quá độ, cô ấy đã mất vị giác, từ đó trăm vị
nhân gian đều nhạt như nước ốc".
Răng rắc! Lan can gỗ lim trong tay Lâu Dự gãy vụn, dằm gỗ dài nhọn đâm vào bàn tay chàng đầm đìa máu tươi.
***
"Trẫm muốn nàng". Ân Minh ngồi trên ngai rồng, nhìn thẳng vào Lưu Hoài Ân, ra lệnh gọn gàng dứt khoát.
"Ả là một thích khách". Lưu Hoài Ân cúi đầu, giọng nói bình tĩnh biểu
đạt sự phản đối mãnh liệt: "Lão nô không hề cho rằng để một người muốn
lấy mạng mình ở bên người là việc bệ hạ sẽ làm".
"Để một người muốn lấy mạng mình ở bên người cũng giống như nuôi một con mãnh hổ bất cứ lúc nào cũng có thể lộ vuốt sắc ra, rồi có ngày mãnh hổ
sẽ được nuôi dưỡng thành một con thú cưng ngoan ngoãn nghe lời, chẳng
phải là rất thú vị sao?" Ân Minh nói.
Đúng là một sở thích quái ác, biến thái mà nhàm chán. Lưu Hoài Ân thầm
khinh thường trong lòng: "Chỉ sợ mãnh hổ còn chưa nuôi thành thú cưng,
bệ hạ đã bị nó cắn đứt cổ".
Lời này đại bất kính, cho thấy tâm tình cáu kỉnh không kiềm chế được
trong lòng tổng quản Ưng Đình luôn luôn kính cẩn ngoan ngoãn. Ân Minh
lại không hề để tâm, xòe hai tay mình ra quan sát kĩ càng. Khớp xương
đều đặn, tay trắng ngón dài, chỉ có ngón giữa có một vết chai do cầm bút viết chữ trong thời gian dài.
"Đôi tay này của Trẫm mặc dù chưa nhuốm máu nhưng có vô số người trực
tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay Trẫm. Người muốn Trẫm chết trong
ngoài triều nhiều không kể xiết, nhưng bề ngoài kẻ nào cũng cung kính,
dù đầy bụng căm hận cũng không để lộ ra mặt một chút nào. Quá giả tạo,
quá dối trá, nhìn càng nhiều càng khiến Trẫm buồn nôn". Ân Minh hai mắt
tỏa sáng, nói bừng bừng hào hứng: "Nhưng nàng không như vậy. Trong đôi
mắt đó không hề che giấu thù hận thấu xương, thú vị hơn nữa là đáy mắt
lại có sự coi thường mạng sống bất chấp tất cả. Nàng muốn chết, lại muốn kéo Trẫm chết theo, thảo nào bây giờ khắp nơi đều đồn đại thích khách
là tình nhân cũ của Trẫm khi phiêu bạt dân gian".
Ân Minh vỗ tay cười to: "Thú vị, quá mức thú vị".
Lưu Hoài Ân nghiến răng nghiến lợi: "Tin đồn mê hoặc dân ngu, lạm nhục
uy vọng đế quân. Lão nô sẽ đi bắt kẻ truyền bá tin đồn hỏi tội".
"Tin đồn dừng lại ở kẻ trí, khanh cần gì phải sốt ruột?" Ân Minh thể
hiện ra sự khoan hồng độ lượng hiếm thấy, nói: "Khanh có muốn bắt thì
mau đi bắt cô nàng đó về cho Trẫm".
Lưu Hoài Ân vừa đau đầu vừa ngán ngẩm: "Giai lệ trong hậu cung dù không
được ba ngàn nhưng cũng có tám trăm, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, dịu dàng như nước, có ai không hơn thích khách đó cả trăm lần, bệ hạ cần gì phải cố chấp?"
"Những phụ nữ trong hậu cung đều uốn éo giả tạo, làm bộ làm tịch, sao có thể so với nàng được?" Ân Minh khinh thường phất tay như đuổi mấy con
ruồi kêu ong ong: "Ngang tàng hết mức, võ nghệ siêu quần, cứng đầu cứng
cổ, đằng đằng sát khí, tràn ngập ý chí chiến đấu và sự kiên nghị không
đạt được mục tiêu không từ bỏ ý định, giống hệt một con thú non không
chịu thuần phục, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ họng ngươi. Ngươi không cảm thấy phụ nữ như vậy rất hiếm thấy, rất có tính thách thức
sao? Nàng rất giống Trẫm". Hắn dừng lại một chút, trong mắt toàn là
quyết đoán: "Chỉ có một phụ nữ như vậy mới xứng đứng bên cạnh Trẫm, cùng Trẫm thực hiện hoành đồ bá nghiệp thống nhất thiên hạ".
Lưu Hoài Ân quả thực ngán ngẩm đến sụp đổ trước quan điểm về tình yêu
méo mó vặn vẹo của hắn, cưỡng chế đè nén dục vọng gào thét, hít một hơi
thật sâu, nói: "Nhưng đã tìm bao nhiêu lâu mà không tìm được, núi sau đã tìm khắp lượt, ngay cả trong thành cũng tìm khắp rồi, thích khách dường như có cánh, đến giờ vẫn không thấy tung tích".
Ân Minh suy nghĩ một lát, chợt có tia chớp lóe lên trong đầu: "Dịch quán nơi sứ thần Lương triều ở đã tìm chưa? Đến đó tìm xem".
Nghĩ đến biểu hiện cực kì khác thường của Lâu Dự khi thích khách xuất
hiện hôm đó, ánh mắt Lưu Hoài Ân sắc lạnh, thầm hạ quyết tâm "nếu tìm
được nữ thích khách này phải giết chết tại chỗ", buông mắt cúi đầu đáp:
"Tuân chỉ".