Núi xanh phủ tuyết trắng, côn trùng đều ngủ say.
Sáng sớm tinh sương, mặt trời mới mọc dường như cũng cảm nhận được sát ý ngút trời, lắc lư nghiêng ngả rồi một lần nữa lặng lẽ trốn vào sau tầng mây dày không dám lộ diện.
Trời lại bắt đầu rơi tuyết nhỏ dày dặc, còn mang theo nước mưa hóa thành băng đâm vào mặt đau buốt như kim châm. Đao Yêu Nguyệt của Lâu Dự khẽ
rung lên, vô số bông tuyết và vụn băng bị chấn động vỡ vụng, hóa thành
một đám sương mù mờ ảo trong mưa tuyết giăng kín trời.
Một chiêu bát phương tàng đao bao trùm đủ ba mươi sáu điểm yếu hại trên
người Lưu Hoài Ân. Đao Yêu Nguyệt biến ảo ra vô số vệt sáng, thật thật
giả giả, còn dày đặc khó phân biệt hơn mưa tuyết mịt mù.
So với tốc độ chóng mặt của ánh đao, mưa tuyết rơi xuống thong thả đến mức làm người ta phẫn nộ.
Chiến trường dang hò hét chém giết ầm ĩ chợt yên tĩnh vì một chiêu đao
này, bất kể là cao thủ Ưng Đình hay là tinh nhuệ Hắc Vân kị đều bị chiêu đao làm chấn động, động tác chém giết dừng lại, ánh mắt vô thức di
chuyển theo ánh đao, muốn xem người bị ánh đao đáng sợ này bao trùm sẽ
ứng đối thế nào.
Biết ngươi mạnh, nhưng không nghĩ rằng ngươi mạnh đến vậy.
Đồng tử Lưu Hoài Ân co chặt, trong mắt toàn là vẻ khiếp sợ, ánh mắt lập
tức ngưng trọng, hai tay bắt chéo cầm thương vung lên thành một vòng
sáng màu bạc, không lùi mà lại tiến tới, trực tiếp nghênh đón ánh đao
như chấn nhiếp hồn phách đó.
Đao vung phá tuyết, tiếng ngâm nặng nề.
Thương bạc như roi, gào thét ngang dọc.
Ánh đao và bóng thương như sấm sét nổi lên, mãnh liệt va vào nhau. Sức
mạnh cực lớn ẩn tàng trong ánh đao bóng thương tạo thành sức ép không
khí lăn tăn, chấn động tuyết đọng cỏ úa dưới đất văng ra xa nát vụn.
Đao động thương động, trời đất động tứ phương động!
Một vòng tròn kì lạ lấy hai người làm trung tâm lan ra phạm vi ba trượng.
Trong vòng tròn lại hết sức sạch sẽ, ngay cả cỏ khô và tuyết đọng cũng
bị sát khí thấu xương quét sạch, tất cả tuyết rơi, mưa đá, lá cỏ bay vào phạm vi vòng tròn này đều lập tức bị nghiền vỡ nát, đừng nói là người.
Người của hai phe bên ngoài vòng tròn bị một đòn sấm sét này làm kinh
hãi sững sờ. Không có ai cố gắng tiến lên giúp đỡ, bởi vì bọn họ biết
bất kể là ai ở đây đều không có tư cách gia nhập vòng tròn này.
Cảnh giới của cao thủ tuyệt đỉnh, gió có thể vào, tuyết có thể vào, người không thể vào!
Sau khi đao thương của Lâu Dự và Lưu Hoài Ân va chạm một chiêu, chàng
không dừng lại, liên tục công ra chín chín tám mươi mốt chiêu. Lưu Hoài
Ân cũng không nói câu nào, liên tục tiếp đủ chín chín tám mươi mốt
chiêu.
Keng keng keng keng keng keng... Tiếng đao thương va chạm dày đặc liên
miên vang lên, bởi vì quá mức gấp gáp nên mọi người xung quanh đều có
cảm giác như chỉ có một âm thanh dài mà lanh lảnh giống như búa gõ
chuông vàng, truyền đi cực xa trên đồng bằng trong sáng sớm gió tuyết
mịt mù này.
Lâu Dự phất áo múa đao, mỗi một đao đều mang theo mưa đá tuyết lạnh,
nhìn như hoa mà không phải hoa, như sương mà không phải sương, sau màn
mưa bụi là lưỡi đao sắc bén lạnh như băng.
Lưu Hoài Ân sắc mặt ngưng trọng, thương bạc kêu lên ong ong, hết sức mềm mại như trường tiên thiết chùy, quất ngang xẻ dọc đánh cho nước mưa
tung tóe.
Phương thức chiến đấu bá đạo hung hăng này hiển nhiên rất tiêu hao tinh
thần và thể lực, nhưng hai người này lại không hề tiết kiệm nội lực, mỗi một chiêu thức đều dùng hết toàn lực, chỉ hận không thể lập tức đánh
chết đối phương.
Kì phùng địch thủ, sức mạnh tương đương, hai người đều hiểu đã gặp được
đối thủ hiếm thấy trong đời, cho nên trận chiến này chỉ có một người
được quyền sống sót, không có khả năng thứ hai.
Quân đội hai bên chém giết trong mưa tuyết bị sát ý không gì sánh được
của hai người kích thích, dâng lên chiến ý vô tận trong lòng, bàn tay
cầm đao nhanh chóng run lên vì kích động.
Sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, trong gió tuyết rít gào lại một lần
nữa vang lên tiếng hò hét và kêu thảm. Thỉnh thoảng có người bị chém
trúng, bị đâm thủng, bị xiên lên, bị hất ra, từng bóng người bị chém
xuống ngựa, văng vào vũng bùn, máu bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết
vang lên khắp nơi.
Lúc chạy tới nơi, cảnh tượng Hầu Hành Tiễn và Thác Bạt Hồng Đạt nhìn
thấy chính là như vậy. Máu thịt tung tóe, tay đứt chân gãy khắp nơi, mức độ thảm thiết dù đã nhìn quen sống chết, dày dạn sa trường cũng không
nhịn được run rẩy.
Đối phương mặc dù có hàng ngàn người nhưng đa số được điều từ quân biên
phòng, là oan gia đối đầu nhiều năm với Hắc Vân kị trấn thủ biên ải, bất kể sức chiến đấu, thuật cưỡi ngựa, sự dũng mãnh đều không phải đối thủ
của Hắc Vân kị.
Khó giải quyết nhất là mấy cao thủ Ưng Đình đó.
Có thể theo Lưu Hoài Ân đến đây đều không phải người bình thường, mỗi
một người đều là cao thủ hạng nhất thân mang tuyệt kĩ. Hắc Vân kị mặc dù dũng mãnh thiện chiến, nhưng khi một đấu một, không có người nào ngoài
Lâu Dự là đối thủ của bọn chúng.
Mấy người này trà trộn trong loạn quân, đao trong tay cực kì vững vàng, mỗi một đao đều cuốn lên mưa máu gió tanh.
May mà nhân số bọn chúng không nhiều, sức sát thương có mạnh hơn nữa
cũng chỉ có hạn, vì thế chưa đến ba trăm Hắc Vân tinh kị này mới có thể
dựa vào thân thể máu thịt và ý chí mạnh mẽ để cầm cự đến bây giờ.
Hầu Hành Tiễn thúc ngựa chạy tới, chỉ đưa mắt liếc qua, cục diện chiến
trường đều đã thu hết vào mắt. Hắn không chần chừ một lát nào, vung tay
lạnh lùng quát một tiếng: "Giết!"
Các kị binh Hắc Vân kị sau lưng hắn dồn sức đã lâu, lại bị không khí đẫm máu này kích thích, vừa nhận lệnh liền gầm rống xông lên như mãnh hổ
cuồng sư, không khác nào một trận thủy triều màu đen mang theo sự thô
bạo nuốt chửng hết thảy tràn lên bờ cát âm trầm màu máu.
Cục diện chiến trường đột nhiên nghịch chuyển. Các kị binh Hắc Vân kị đã chém giết đến sức cùng lực kiệt lại phấn chấn tinh thần, tụ hợp với các anh em đến sau, vừa gầm lên vừa tiếp tục lao vào vòng chiến.
Chiến đấu diễn ra căng thẳng quyết liệt, nhưng Thác Bạt Hồng Đạt luôn
luôn đi đầu giết địch, không cam chịu tụt lại sau lại không hề cử động.
Hầu Hành Tiễn kinh ngạc nhìn hắn một cái, phát hiện gã này đang ở trong trạng thái ngơ ngẩn như đi vào cõi thần tiên.
Đây là tâm tình sinh ra sau khi khiếp sợ cực độ, mà cảm giác khiếp sợ
cực độ này tự nhiên sinh ra sau khi Thác Bạt Hồng Đạt nhìn thấy hai
người đang chiến đấu bất phân thắng bại giữa chiến trường.
Tại sao lại nhanh như vậy, hiểm như vậy, dũng như vậy, mạnh như vậy?
Thác Bạt Hồng Đạt trợn mắt há mồm nhìn trận chiến giữa Lưu Hoài Ân và
Lâu Dự, cảm thấy chấn động chưa từng có. Xem đến đoạn đặc sắc không nhịn được sôi trào nhiệt huyết, ngón tay hiếu chiến khẽ cử động, nắm chặt
trường đao, ghìm chặt cương ngựa định xông lên giúp Lâu Dự một tay.
Chiến mã giậm chân thiếu kiên nhẫn vì bị mưa tuyết tạt vào người, Thác
Bạt Hồng Đạt đi hai vòng quanh vòng tròn đó, lại phát hiện mình căn bản
không thể nào xen vào.
Hai người đó tạo thành một vòng chiến trọn vẹn, ánh đao bóng thương với
tốc độ cực kì đáng sợ hóa thành vô số vệt sáng màu xám nhạt bao quanh
hai người, xé rách tấm màn dệt từ nước mưa và tuyết mịn.
Thác Bạt Hồng Đạt trời sinh dũng mãnh, tính tình hoàng đế cũng dám giết, Diêm vương cũng dám đánh, nhưng lúc này nhìn thấy hai người này đánh
nhau cũng không nhịn được sinh lòng kính sợ.
Cuộc chiến này bất kể ai thắng ai thua đều sẽ được ghi vào sử sách, trở
thành trường hợp kinh điển được truyền tụng trên chiến trường và trong
giang hồ.
Hôm nay có thể được thấy là đã rất vinh hạnh.
Trong lòng Thác Bạt Hồng Đạt hiếm khi sinh ra cảm khái gió giục mây vần, khí dội non sông như lúc này. Hắn quay sang hỏi Hầu Hành Tiễn: "Lão già mặt trắng không râu kia là ai? Thật là lợi hại!"
Hầu Hành Tiễn lại hoàn toàn không có cảm giác này, nặng nề hừ một tiếng, biểu đạt sự chán ghét và sốt ruột cực đoan trong nội tâm mình: "Lợi hại cái rắm gì? Hắn chính là tổng quản Ưng Đình Đại Sóc Lưu Hoài Ân".
Ba chữ Lưu Hoài Ân vừa lọt vào tai, Thác Bạt Hồng Đạt bỗng nhiên biến sắc.
Thì ra là hắn!
Một chút kính nể và cảm khái trong lòng lập tức tan chảy như băng tuyết
dưới ánh nắng chói chang, mặt mày hầm hầm giận dữ nhìn bóng người cầm
thương chiến đấu trong mưa tuyết, buột miệng chửi to không cần nghĩ
ngợi: "Bà nội nó chứ! Một thằng thái giám mà cũng học đòi dùng thương.
Hắn không xem lại xem mình có cái thứ đó không à?"