Năm Thiên Nguyên thứ ba, Đại Sóc đột nhiên đơn phương xé bỏ hợp ước, tuyên chiến với Đại Lương.
Đế quân nước Sóc Ân Minh tuyên bố ngự giá thân chinh, đồng thời tự tay viết hịch thảo Lương.
Vẫn nghe minh chủ biết nguy mà tìm thay đổi, từ xưa tới nay Sóc vương
vẫn đứng đầu thiên hạ, mấy chục thành nước Lương ngươi thực vốn thuộc
bản đồ Đại Sóc ta. Sau đó người Lương tự lập, đứng ngoài bờ cõi, đây là
nhân lực, thực không phải thiên mệnh. Nào ngờ quân thần, cha con, trên
dưới, tôn ti cũng như mũ giày không thể đảo ngược, nay thiên vận tuần
hoàn, Đại Sóc khí thịnh, cần lập lại kỉ cương, chỉnh đốn luân lí, cẩn
tuân thiên mệnh, dẫn binh vượt sông, khiến người dân đều được an bình
vĩnh viễn. Trên có thiên địa nhật nguyệt, dưới có quỷ thần túc thổ, nước sông cuồn cuộn chứng giám lòng ta. Hịch đến như pháp lệnh, không được
bất tuân.
Mặc dù văn chương dài dòng hoa mĩ nhưng lại không có một lí lẽ nào vững
chắc đàng hoàng. Hiện nay hai nước, ngoài không có nạn binh đao, trong
không có hiểm họa ngầm, trăm họ đang an cư lạc nghiệp, nghỉ ngơi dưỡng
sức, sống những ngày tháng yên bình. Đột nhiên Ân Minh lại giở trò này
ra.
Thật giống như đang trong kì trăng mật lại trở mặt đòi chia tay vô cớ, thật sự khiến mọi người không hiểu ra sao.
Thượng Kinh Đại Lương, Lâu Thành đọc xong bài hịch, giận dữ đá lật long
án, về ngự thư phòng dựng một người cỏ, trên trán dán tờ giấy trắng viết Ân Minh, ngày ngày dùng để luyện phi đao.
Mẹ nó chứ, không nói đạo lí, nói đánh là đánh, còn không biết xấu hổ nói cái gì mà cẩn tuân thiên mệnh, để vĩnh viễn bình an, thật sự coi chính
mình là tổ tông của thiên hạ này sao? Quá vô sỉ, quá không biết xấu hổ!
Lâu Thành luyện phi đao vài ngày trong ngự thư phòng, lại giậm chân chửi ba đời Ân Minh, vào gặp thái thượng hoàng trúng gió liệt giường, triệu
tập Lăng Nam vương và các tướng bộ Binh thương nghị một hồi lâu, sau đó
trịnh trọng đóng ngọc tỷ trấn quốc lên thánh chỉ điều binh khiển tướng.
Mười vạn Hắc Vân kị tập hợp khẩn cấp, làm tiên phong phản kích quân Sóc.
Điều Vũ Lâm vệ, Long Hổ vệ, Kì Môn quân, mỗi quân mười lăm vạn người,
cộng thêm mười vạn quân địa phương các nơi, hành quân cấp tốc chạy tới
mười lăm châu quận Xạ Lỗ cùng chống giặc ngoài.
Tây Lương vương Lâu Dự lĩnh hổ phù thống soái, tướng lĩnh bộ Binh từ tam phẩm trở lên làm đúng chức trách, tăng giảm chỉnh đốn đều không cần tấu xin, trực tiếp nghe lệnh Tây Lương vương.
Bộ máy nhà nước vận hành toàn bộ, lấy bộ Binh làm trung tâm, các bộ các
ti khẩn cấp điều động, lệnh điều tiền bạc lương thảo đưa ra như nước
chảy, toàn quốc tiến vào tình trạng chiến tranh căng thẳng.
Gần như cùng lúc đó một bài hịch của Ngụy tướng quốc cũng xuất thế ngang trời, chỉ trích Ân Minh lòng muông dạ thú, để thôn tính Đại Lương nên
không ngại giết sứ thần ta, gây nên loạn lạc, sinh linh lầm than, người
người căm phẫn, trời đất không tha. Đại Lương nổi giận phản kích, đó là
đội quân chính nghĩa.
Một câu "Tây Lương vương kiếm khí ngút trời cao, thúc ngựa bạt gió mây,
nay đứng ra chống địch có địch nào không tan? Để xem bốn biển hôm nay là thiên hạ của ai" hùng hồn dõng dạc, khí nuốt núi sông, sĩ tử văn nhân
Đại Lương không ai không phấn chấn gõ nhịp, lòng dân sĩ khí đều tăng
mạnh.
Không chỉ có văn võ bá quan trong thành Thượng Kinh giậm chân chửi mắng, đế đô nước Sóc cách Thượng Kinh ngoài ngàn dặm cũng lan tràn tâm tình
giận dữ khó hiểu.
Không dễ gì được thái bình mấy năm, làm quan làm tướng cũng muốn có vợ
con ủ ấm giường, sống mấy năm tốt lành thoải mái an nhàn. Ai cũng không
ngờ đế quân như đã phát điên, ngủ một giấc dậy đột nhiên quyết định ồ ạt đông chinh, lại còn phải ngự giá thân chinh.
Bao nhiêu quan chức còn ôm kiều thê mĩ thiếp ngủ say mãi thôn quê yên
bình, đột nhiên bị một đòn sấm sét này làm hoảng sợ đến mức không kịp
buộc đai quần cho chỉnh tề đã nhảy lên xe ngựa chạy về phía hoàng thành.
Lúc này trong cung Đại Thừa tràn ngập không khí nặng nề lạnh lùng nghiêm khắc, có thể so với mặt hồ đóng băng giữa mùa đông. Đã có nhiều vị
trọng thần bước ra khỏi hàng khuyên bảo đế quân thu hồi mệnh lệnh, còn
những triều thần lờ mờ biết một chút manh mối thì thỉnh thoảng lại
thoáng nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh đế quân, khép chặt miệng không
nói câu nào, chỉ cúi đầu càng ngày càng thấp để tỏ ý nghe lời.
"Bệ hạ!" Trấn Quốc đại tướng quân Trần Tư Viễn bước ra khỏi hàng, vẻ mặt xót xa, ngôn từ thấm thía: "Thiên hạ vừa định, lòng người còn dao động, quân lực có phần không yên. Binh gia dù cần thắng lợi nhưng cũng phải
hợp chính đạo. Nay trước giết sứ thần Lương triều, sau lại gây nên binh
họa, khó ngăn được miệng lưỡi thiên hạ, lòng dân không theo, viễn chinh
thảo phạt, luận thiên thời địa lợi nhân hòa đều không chiếm thượng
phong. Việc dốc hết quốc lực hưng sư động chúng như vậy thật sự là không nên".
Khuôn mặt Ân Minh chìm trong bóng tối, tâm tình không rõ ra sao.
Thấy Ân Minh một hồi lâu không nói, Trần Tư Viễn cho rằng hắn có ý do dự nên càng bạo dạn, ỷ chính mình là lão thần hai triều, liền đổi giọng
như bố vợ dạy con rể: "Bệ hạ tuổi còn trẻ, không biết hưng binh chinh
phạt không phải việc của một ngày, chuẩn bị lương thảo quân nhu, điều
binh khiển tướng cần phải có thời gian, lựa chọn các tướng lĩnh cầm quân cũng phải thương thảo kĩ lưỡng, càng miễn bàn ngự giá thân chinh, tên
lạc đá lăn không có mắt, vạn nhất bị thương thì được không bằng mất..."
Ông ta càng nói càng hưng phấn, vẻ mặt rõ ràng là "Không hiểu việc đời,
lão phu dạy bảo", nhất thời đắc ý quên hình, lại quên mất Ân Minh là một người thế nào.
Đế quân ngồi cao cao trên ngai rồng đó không phải thằng con rể nhà
ngươi, cùng ngươi uống rượu, nghe ngươi răn dạy. Hắn là vua sói âm hiểm
tàn độc nhất trong bầy sói, là ma vương tà ác nhất địa ngục.
Vẻ mặt Ân Minh bình tĩnh đến mức gần như lạnh lẽo, nhìn Trần Tư Viễn nói đến lúc miệng khô lưỡi khô mới chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay,
ngẩng
đầu lên hỏi: "Trần đại tướng quân năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hắn hỏi quá kì quái, Trần Tư Viễn ngẩn ra, đáp: "Năm mươi hai".
Khóe miệng Ân Minh lộ ra một nét cười như có như không, giọng nói bình
tĩnh, đáy mắt lại lóe lên một vẻ tàn nhẫn: "Thật sự đã già rồi".
Cùng với lời nói của hắn, hai hộ pháp Ưng Đình từ trong bình phong sau
ngai rồng lắc mình ra ngoài, dây xích màu bạc như giao long ra biển cuốn đến cổ Trần Tư Viễn. Trần Tư Viễn tuy là võ tướng nhưng đã xao nhãng
nhiều năm, lại đã cao tuổi, làm sao chống lại hai cao thủ Ưng Đình tàn
nhẫn này được một hiệp, không kịp đề phòng, bị xích bạc quấn chặt vào
cổ.
Hộ pháp Ưng Đình kéo chặt xích, Trần Tư Viễn bị thắt cổ lồi con ngươi ra ngoài, cổ họng rung động lách cách, một tay ra sức giữ chắc một đầu
xích bạc liều mạng kéo lại.
Hoàn toàn không cho ông ta phản kháng, một hộ pháp Ưng Đình khác điểm
mũi chân xuống đất, phác đao ra khỏi vỏ, một chiêu chim ưng vồ thỏ lao
đến trước mặt Trần Tư Viễn, không nói không rằng, cực kì tàn nhẫn thô
bạo vung đao chặt đầu ông ta.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Đến lúc cao thủ Ưng Đình cầm đao đó
lui về, thu đao vào vỏ lạnh lùng đứng bên cạnh Ân Minh, máu mới phun ra
như suối từ cổ của Trần Tư Viễn, thân thể không đầu đổ ầm xuống, cái đầu lăn tròn trên mặt đất ra rất xa, trên mặt còn nguyên vẻ kinh ngạc giận
dữ đã đông cứng.
Máu tưới cung Đại Thừa, giữa triều giết trọng thần!
Quần thần không dám tin nhìn cái đầu này, dường như đang trong một cơn
ác mộng cực kì đáng sợ. Đến tận khi sờ thấy máu tươi chảy đến dưới chân
mới như vừa tỉnh mộng, run rẩy quỳ xuống, răng va vào nhau lách cách,
ngay cả tiếng kêu hoảng sợ cũng không phát ra được. Thậm chí còn có
người nhát gan sợ đến mức trước mắt tối sầm, ngất xỉu tại chỗ.
Đã giết gà dọa khỉ thì phải giết con gà lớn nhất.
Ân Minh xoay chiếc nhẫn trên tay, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không hề
động, giọng nói lạnh lùng không hề dao động: "Từ hôm nay, phế Lệ phi
thành thứ dân, đưa vào lãnh cung".
Lệ phi trước đây vẫn được sủng ái nhất lục cung, cực kì nở mày nở mặt,
hôm nay lại bị một câu lạnh nhạt của đế quân đạp thẳng xuống bùn đen.
Lãnh cung là nơi nào? Một tiểu thư xuất thân phú quý luôn được nuông
chiều như Lệ phi sợ là ngay cả một ngày cũng không chịu nổi.
Đối với người đầu gối tay ấp mà vẫn tàn khốc như thế, quần thần hồi
tưởng lại sự sủng ái không hề che giấu của Ân Minh đối với Lệ phi trước
đây, trong lòng càng thêm ớn lạnh, lũ lượt im tiếng cúi đầu, run rẩy
không dám thở mạnh.
Trong đại điện yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Ân Minh lướt qua các quần thần, dừng lại trên mặt
phó soái Ti binh mã Lạc Quang Hùng, nói: "Lạc tướng quân, chuyện Trẫm
thân chinh đông phạt, tướng quân thấy thế nào?"
Ta còn có thể thấy thế nào nữa?
Lạc Quang Hùng run run đưa tay lau một giọt máu bắn vào mặt, thầm nghĩ
Trần Tư Viễn đúng là không biết lượng sức, không ngờ lại cậy già lên mặt trước mặt đế quân, nếu mình còn đi vào vết xe đổ đó thì chính là một
con lợn.
Nghĩ xong liền quỳ xuống đất khấu đầu ba cái: "Bệ hạ anh minh! Đại Lương không biết thời thế, nước ta binh mã mạnh khỏe, chính là thời cơ tốt
đẹp để phạt Lương. Ti binh mã từ trên xuống dưới phải toàn lực giúp bệ
hạ dựng hoàng đồ bá nghiệp thống nhất thiên hạ".
"Rất tốt. Từ bây giờ khanh chính là đại nguyên soái Ti binh mã". Ân Minh mỉm cười gật đầu, lại quay sang các triều thần khác: "Các khanh thấy
thế nào?"
Dọa bọn ta chết khiếp như vậy, ngươi còn muốn bọn ta thấy thế nào nữa?
Quần thần nhìn cái đầu chết không nhắm mắt của Trần Tư Viễn, lại nhìn
mấy đồng liêu đang đứng trên vũng máu, sau khi đưa mắt nhìn nhau liền
đồng loạt quỳ xuống, khấu đầu dứt khoát chỉ hơn chứ không kém lúc can
ngăn vừa rồi, đồng thanh hô to: "Bệ hạ hùng tài vĩ lược, đánh đâu thắng
đó, đánh đâu được đó, thống nhất thiên hạ là chuyện trong tầm tay".
Các ngươi đều đang nói dối.
Lòng dân không có, thời cơ chưa chín, không chiếm địa lợi, còn nhân hòa...
Ân Minh nhìn quần thần quỳ rạp dưới bậc thềm, lộ ra một nụ cười châm biếm.
Trong lòng hắn biết rõ đây là một trận chiến không có cơ thắng. Sở dĩ
hôm nay hắn thay đổi thủ đoạn mua chuộc lòng người, dùng bạo lực trực
tiếp nhất chấn nhiếp quần thần đều là bởi vì hắn không muốn đợi nữa.
Ân Minh chậm rãi đứng lên, ống tay áo màu đen thêu sợi vàng lướt nhẹ qua hoa văn sơn hà trên long án. Giang sơn vẫn như vẽ, núi sông vẫn tráng
lệ, nhưng sự sảng khoái và hào khí xưng bá thiên hạ đã lặng lẽ phai mờ
vì không có người chia sẻ.
Đã không thể hưởng thụ quá trình, vậy thì một kiếm xuyên tim đi thẳng
tới kết quả, đập nồi dìm thuyền cũng được, được ăn cả ngã về không cũng
được, dù sao trong đời Trẫm cũng phải tùy tâm tùy ý một hồi!
Ân Minh đưa mắt nhìn về nơi xa, trên trời cao dường như có một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, còn có một đôi mắt tràn ngập sát khí nhưng lại
đẹp đến khó tin.
Năm Thiên Nguyên thứ ba, năm mươi vạn thiết kị Đại Sóc dốc hết lực
lượng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vượt qua sông Thú, áp sát
dưới thành Lương Châu.