Một tháng sau, phủ tướng quân Lương Châu.
Gió chiều hơi lành lạnh, một cơn mưa xuân vừa tạnh, không trung trong
xanh sạch sẽ như lưu li trong suốt. Gió thổi lá cây vừa được nước mưa
giội rửa kêu xào xạc, không khí mang theo mùi thơm của cỏ cây từ núi xa
bay tới mát lạnh lòng người.
Dung Hàm mở cửa sổ ra cho mùi thuốc đậm đặc trong phòng tản bớt, quay
lại nhìn Loan Loan đang ngủ say trên giường, cảm thấy vui vẻ và ấm áp.
Trận chém giết hiểm ác vô cùng hôm đó dường như còn ở trước mắt, y đứng
trên tường thành nhìn chiến trường như địa ngục, nhìn Loan Loan hãm sâu
trong loạn quân xa xa, trong lòng lóng như lửa đốt, lại cố gắng dằn kích động xông vào chiến trường.
Đây không phải chuyện liều mạng là có thể làm được. Mình phải sống tử
tế, chờ một chỗ, nếu không sau khi Lâu Dự cứu Loan Loan về, ai sẽ chữa
trị cho bọn họ?
Nhưng người mình yêu sống chết chưa biết ra sao, mình lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cảm giác giày vò này không bao giờ muốn nếm trải một lần nữa trong đời.
Dung Hàm thầm thở dài, trong lòng rất hối hận vì mình trọng y khinh võ,
không bao giờ chịu đặt nhiều tâm trí vào võ nghệ. Nếu có một nửa thân
thủ của huynh trưởng, hôm đó y cũng chưa đến mức rơi vào tình cảnh sốt
ruột mà chỉ có thể đứng nhìn.
May mà Lâu Dự cuối cùng cũng cứu được Loan Loan về, coi như có sợ hãi mà không có nguy hiểm.
Nhưng khi đó hai người đều bị thương nặng hơn, tình trạng vô cùng thê thảm, đặc biệt là Lâu Dự.
Khí hải của Loan Loan đã tổn hại, nội lực không đủ, nhưng nàng cực kì
thông minh mượn lực đẩy lực, mặc dù bị thương cũng nặng nhưng vẫn coi
như có thể khống chế. Lâu Dự lại thảm hơn nhiều, vết thương ở bụng toàn
bộ bị xé ra, máu chảy quá nhiều. Nếu để máu chảy thêm thời gian một nén
hương nữa thì Dung Hàm cũng khỏi cần chữa trị, trực tiếp đi mua cho
chàng một cỗ quan tài, chọn một khoảnh đất phong thủy chôn béng cho
xong.
Vì vậy một tháng nay Dung Hàm trở thành người bận rộn nhất trong Hắc Vân kị, ngoài chăm sóc hai con bệnh nặng này còn phải kiêm chức trách quân
y, bị đám quân y kéo đi xử lí những vết thương khó chữa cho các thương
binh, bận đến tối tăm trời đất, mệt đến mức trên gương mặt trắng nõn
thanh tú lại mang một cặp mắt gấu mèo.
Dung Hàm đi tới bên giường chỉnh lại chăn cho Loan Loan. Trong thuốc có
túy hổ thảo có tác dụng an thần dưỡng khí, nếu ngoan ngoãn nằm nửa tháng nữa, mặc dù nội tức vẫn khó có thể khôi phục nhưng thân thể chắc chắn
sẽ khỏe mạnh hơn nhiều, không biết chừng còn có thể béo thêm vài phần,
không
đến nỗi gầy như que củi có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
Loan Loan ngủ rất say, hàng lông mi thật dài khẽ rung động hắt hai bóng tối nho nhỏ trên mí mắt trắng mịn.
"Anh suýt nữa bị em hù chết". Dung Hàm nhìn nàng, nhớ lại vẫn còn chưa
hết sợ: "Loan Loan, em nhảy thẳng xuống không nói một lời, có biết anh
sợ thế nào không? Nếu em có gì bất trắc, anh..."
Đột nhiên y nghẹn lời, suýt nữa không nhịn được trút hết tình ý chứa chan trong lòng ra ngoài.
Anh muốn nói với em, anh rất thích em. Thích này không phải thích của
trưởng bối đối với vãn bối mà là thích giữa một người đàn ông với một
người phụ nữ.
Anh vốn cùng tuổi với Lâu Dự, hắn dám coi khinh lễ giáo thiên hạ để yêu
em, vì sao anh không thể? Tình cảm chân thành của anh dành cho em sẽ
không ít hơn hắn một chút nào.
Trong lòng trong mắt em đã có người khác, anh đã đến muộn. Đến muộn cũng không sao, chỉ cần em bằng lòng, anh sẽ vẫn ở bên em, dùng hết sức che
chở em, cho em những tháng ngày vui vẻ nhất mà em có thể tưởng tượng...
Những lời này chạy lên chạy xuống từ đáy lòng lên bên môi đã vô số lần.
Sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng Dung Hàm cười đắng chát, chuyển giọng nhẹ nhàng nói: "Nếu em có gì bất trắc, anh sẽ rất buồn, buồn đến mức
chỉ muốn chết đi. Bé con, sau này nếu em còn không coi trọng tính mạng
mình như thế, cẩn thận anh đánh mông em đấy".
Đúng lúc này Loan Loan trở mình, chép miệng, lẩm bẩm nói mê không ai nghe hiểu được rồi lại ngủ tiếp.
Thấy nàng ngủ rất ngây thơ, Dung Hàm cũng không nhịn được cười, sờ sờ trán nàng thấy không nóng liền yên tâm mở cửa ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân y đi xa, Loan Loan đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt
toàn là nét cười xảo quyệt. Đánh mông em? Chỉ cần nội tức của em khôi
phục được ba thành đã có thể chạy nhanh hơn thỏ, anh làm sao mà đuổi
theo kịp?
Mấy ngày nay nằm trên giường ngoan như cún con, xương cũng sắp rã rời vì ngủ, Loan Loan vươn vai một cái thật dài, đang định nhảy xuống giường
hoạt động gân cốt đột nhiên lại nghe thấy tiếng lộc cộc như gỗ đập xuống đá xanh đang di chuyển từ xa đến gần.
Nàng biến sắc mặt, lập tức nằm xuống đắp chăn giả vờ đang suy ngủ.
Tiếng lộc cộc dừng lại trước cửa phòng, Lâu Dự chống một cặp nạng đứng ngoài cửa, do dự một lát rồi nhẹ nhàng mở cửa ra.
Ngại tiếng chống nạng quá ồn ào, chàng dứt khoát dựa cặp nạng vào tường.
Nếu không phải bị ép bởi quyền uy của Dung Hàm, còn lâu chàng mới chịu
chống nạng đi tới đi lui. Vết thương của chàng ở bụng chứ không ở tay
chân, Dung Hàm lại nói phải chống nạng để tránh động đến vết thương. Có
trời mới biết mấy ngày nay đám Hầu Hành Tiễn nhìn thấy chàng lại vui
sướng thế nào, người nào cũng nhịn cười đến mức nội thương.
Ai mà ngờ được Tây Lương vương anh minh thần võ cũng có ngày này, chống nạng lảo đảo đi như một ông già bảy tám mươi tuổi.
Lâu Dự cười cười tự giễu, kéo góc áo bào, vuốt phẳng mấy chỗ nhăn trên áo, suy nghĩ một chút rồi cất bước đi vào trong phòng.
Sợ đánh thức nàng, Lâu Dự bước chân cực nhẹ, đi tới bên giường ngồi xuống quan sát gương mặt nàng khi ngủ.
Khuôn mặt làm cho mình nhớ thương ngày đêm này, cuối cùng bây giờ cũng có thể ngồi xuống quan sát kĩ lưỡng một lần.
Ngũ quan vẫn xinh xắn như trước, mi tâm lại có sự trầm lặng sau khi trải qua sống chết. Bởi vì bị thương nên nước da trắng xanh không có sắc
máu, càng tỏ ra trong trẻo tinh khiết động lòng người.
Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại trong họng, Lâu Dự nhìn nàng si mê, đưa tay định vuốt mái tóc dài của nàng nhưng khi vừa chạm vào sợi tóc lại đột
nhiên dừng tay, hóa thành một tiếng thở dài: "Loan Loan, nếu đây là một
giấc mơ, anh chỉ mong ngủ mãi không tỉnh lại".
Loan Loan không biết nên đối mặt với chàng thế nào, đành phải tiếp tục giả vờ ngủ như rùa đen rụt đầu, không hề nhúc nhích.
Lâu Dự yên lặng một lúc lâu, lẩm bẩm một mình: "Còn nhớ trước kia anh bị thương, buổi tối hôm nào em cũng đến thăm anh. Trời giá rét, mặt đất
đóng băng, từ đại doanh đến phủ tướng quân rất xa, ra roi thúc ngựa cũng phải chạy nửa canh giờ. Anh muốn bảo em đừng tới nữa, lại cực kì ích kỉ mong em ngày nào cũng đến. Lúc đó anh còn không biết em là con gái".
"Hôm biết em là con gái, anh về đến phủ tướng quân uống liền năm vò
thiêu đao tử, sau đó anh say, trong lòng chỉ quay cuồng một ý nghĩ, tốt
quá, tốt quá!"
"Chiếc váy em thích còn để trong phủ Tây Lương vương ở Thượng Kinh, đã
hơi cũ rồi. Đợi thương thế của em bình phục, anh cùng em đi một lượt tất cả các hiệu may tốt nhất ở thành Thượng Kinh, em cứ thoải mái chọn
chiếc em thích. Hay là dứt khoát mua tất cả về luôn, em cứ từ từ mà
chọn".
"Còn nhớ tiểu Hương không? Chính là cô cháu gái của nhà họ Lục mà em đã
cứu ở Thượng Kinh ấy. Bây giờ nó và ông nội mở một quầy bán tào phớ ở
đầu phố Chu Tước, làm ăn rất tốt. Ngày nào cũng mang mấy bát tào phớ đến phủ Tây Lương vương, nó vẫn nhớ em, rất nhiều lần hỏi thăm em".
"A, đúng rồi, phủ Trấn Quốc công cũng phải đi một chuyến. Trấn Quốc công đã đến tìm anh, ông ấy đã biết chuyện của em, lệ già rưng rưng muốn em
nhận tổ quy tông. Anh thì rất vui lòng, nhưng Dung Hàm... Ha ha, chắc
chắn là hắn rất không muốn".
Chàng rì rầm kể lại những chuyện xưa, dường như xa cách mấy năm nay chỉ
là một giấc mơ như ảo như thật, giọng nói dịu dàng khe khẽ mang theo sự
đau buồn không sao xua đi được.
"Anh không nói với họ là em đã biến mất. Sau trận Sa Loan anh vẫn một
mực tìm em, rất nhiều người nói em đã chết nhưng anh không tin. Anh nhất định phải tìm được em, dù sau khi tìm được, em hận anh suốt đời suốt
kiếp, từ đây như người dưng xa cách chân trời vĩnh viễn không gặp lại
nhau, nhưng chỉ cần biết rằng em còn sống, trong lòng anh sẽ có một góc
ấm áp để kí thác".