Gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở.
Một dòng nước uốn lượn quanh cây cầu nhỏ rồi chảy đi xa, liễu rủ xanh
xanh, trúc biếc đu đưa, hoa cỏ mơn mởn, ánh nắng ấm áp, gió lướt qua mặt làm mọi người sảng khoái.
Đang là tiếp trời đẹp nhất ở Giang Nam, cảnh sắc khắp nơi đều đẹp như tranh vẽ.
Loan Loan đứng trên phố, ánh mắt chuyển từ liễu rủ cầu cong hoa đào thấp thoáng sang quầy bánh nướng cách đó không xa.
Khi đó nàng rời thành Lương Châu mà không hề biết mình muốn đi đâu, chỉ
nhớ trước kia Lâu Dự từng nhắc tới Giang Nam phong cảnh như vẽ, đợi khi
nào thiên hạ yên bình sẽ dẫn nàng đến Giang Nam chơi, nghe có vẻ Giang
Nam là một nơi rất đáng để đến.
Thế là sau khi ra khỏi thành Lương Châu nàng liền đi một mạch về phía
nam. Nàng lớn lên trên đại mạc, tuổi còn nhỏ đã vào Hắc Vân kị, chưa hề
hành tẩu giang hồ một mình, không có kinh nghiệm gì khi đi xa. Trên
đường đi có mấy kẻ yêu ma quỷ quái thấy nàng xinh đẹp sinh lòng dâm
loạn, lại bị nàng đánh cho tè ra quần, không ngừng kêu cha gọi mẹ.
Bốn lần vào nhầm hắc điếm, năm lần bị chặn đường cướp giật, lại bị hàng
cơm quán trà xem như dê béo mổ vô số lần, cuối cùng cũng đến được Giang
Nam nhưng bạc trên người đã hết sạch không còn một xu nào.
Nàng lớn lên trên đại mạc suốt ngày chỉ có cát trắng nắng vàng, cảnh sắc tươi đẹp nước chảy dưới cầu rất mới lạ, nhưng lúc này bụng sôi lên vì
đói lại chỉ cảm thấy hoa lá đẹp đẽ cũng không bằng một đĩa bánh nướng
mới ra lò.
Đó là một quầy bánh nướng rất nhỏ, có một cái bếp vuông vức đắp bằng đất có hai cửa trên dưới để cho củi vào và lấy bánh ra. Bên cạnh dựng bốn
cọc tre lợp mái che nắng đơn giản, chỉ có hai ba bộ bàn ghế để người ăn
bánh nghỉ chân.
Quầy bánh tuy nhỏ nhưng lòng dạ lại rộng rãi, có một thùng nước trà rất
to tỏa hương trà thoang thoảng, bên cạnh có muôi múc và cốc uống trà
bằng thân tre, ai uống tự múc, hoàn toàn miễn phí.
Phía trên quầy có một tấm vải nghiêng nghiêng màu xám nhạt vẽ một chiếc
bánh nướng cháy vàng thơm nức, cạnh chiếc bánh này viết một chữ "Tôn",
chính là biển hiệu của quầy.
Người đàn ông bán bánh nướng tên là Tôn Đại Ngưu, trên dưới ba mươi
tuổi, tướng ngũ đoản thấp lùn, mặc một bộ quần áo bằng vải thô bạc màu
vì giặt nhiều, béo tròn ục ịch nhìn có vẻ khờ khạo.
Đang là thời gian rảnh rỗi sau bữa cơm trưa, Tôn Đại Ngưu nhàn hạ nằm
gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật, đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên như có một ánh mắt dịu dàng nhìn mình.
Chẳng lẽ là mẹ mang nước trà đến?
Tôn Đại Ngưu giật mình ngẩng đầu lên, buột miệng nói: "Mẹ, con... con không lười nhác... Con..."
Tất cả những lời tiếp theo đều bị nuốt vào bụng, Tôn Đại Ngưu trợn mắt há mồm nhìn thiếu nữ trước mặt không nói nên lời.
Trời ơi, một cô nương xinh đẹp như vậy từ đâu đến? Chẳng lẽ là tiên nữ trên trời hạ phàm?"
Nhưng... Vì sao tiên nữ cứ nhìn mình?
Tôn Đại Ngưu người cũng như tên, đầu óc hoạt động không được nhanh lắm,
có tiếng đôn hậu thành thật nhiệt tình, chỉ có điều nói năng hơi lắp
bắp. Tật xấu này làng trên xóm dưới đều biết, vì vậy gần ba mươi còn
chưa thành thân, trừ những người đến mua bánh nướng, cả đời này hắn còn
chưa từng bị cô nương trẻ tuổi nào nhìn từ khoảng cách gần như vậy,
huống hồ cô nương này còn xinh đẹp khác thường.
Lúc này cổ hắn cũng đỏ rực, há miệng lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.
Ánh mắt Loan Loan rời khỏi người hắn chuyển tới lò bánh nướng, nhìn một hồi lâu rồi mới cực kì lưu luyến bước đi.
Đúng lúc này bụng nàng sôi lên ùng ục, Tôn Đại Ngưu sửng sốt, Loan Loan hơi đỏ mặt, vuốt bụng, quay lại cười khó xử với hắn.
Tôn Đại Ngưu lúc này lại không ngốc, linh quang lóe lên trong đầu, cuối
cùng cũng hiểu không phải tiên nữ nhìn mình mà người ta nhìn bánh nướng
của mình.
Thì ra tiên nữ cũng thích ăn bánh nướng nhà mình.
Tôn Đại Ngưu vui vẻ bật dậy, luống cuống tay chân gắp hết năm chiếc bánh nướng còn lại trong bếp ra ngoài.
Loan Loan mới đi được vài bước chợt nghe thấy phía sau có người gọi: "Tiên... tiên... Cô nương... chờ đã..."
Loan Loan kinh ngạc quay lại, còn chưa kịp nhìn thì đã bị dúi một gói giấy dầu vào tay, mùi thơm nức mũi, nóng hổi bỏng tay.
"Cho... cho cô nương... Thơm... thơm lắm... Rất ngon". Tôn Đại Ngưu căn
bản không dám nhìn thẳng vào Loan Loan, mặt đỏ như móng lợn kho tàu.
Loan Loan sờ túi tiền trống rỗng, cười áy náy đẩy gói giấy dầu về.
Tôn Đại Ngưu sốt ruột, nói năng lắp bắp hơn: "Không... không lấy... lấy tiền... Cho... cho cô nương... ăn".
Không cho nàng từ chối, hắn lại nhét gói bánh vào tay nàng, ngay cả lòng bàn chân cũng đỏ rực, chạy trối chết như lửa đốt sau mông, lao đầu vào
sau bếp không dám thò đầu ra nữa.
Loan Loan cầm chiếc bánh nướng thơm giòn, xoa bụng sôi ùng ục vì đói,
suy nghĩ một lát rồi không khách sáo nữa, cắn một miếng thật to.
Vừa ăn bánh vừa thầm ghi nhớ tên quầy bánh nướng trong lòng, Loan Loan hạ quyết tâm sau này kiếm được tiền sẽ trả lại tiền bánh.
Nói đến kiếm tiền, Loan Loan không hề xa lạ. Nàng sống cùng Dung Diễn
mười năm, săn sói mang đến trong thành bán lấy tiền mua muối mua gạo là
chuyện đã quen. Nhưng trên đường đi tới đây chỉ có dương liễu thướt tha, nước chảy róc rách, phồn hoa như gấm, đâu có bóng dáng nửa con sói nào?
Đang đau khổ tìm kiếm dấu vết sói giữa cảnh phồn hoa chợt nghe thấy phía thượng nguồn sông có tiếng ồn ào và tiếp kêu loáng thoáng: "Có người
rơi xuống nước, có người rơi xuống nước..."
Nàng giật mình, thấy một cô bé bị nước sông cuốn xuống, không ngừng vùng vẫy kêu cứu. Biết tình hình khẩn cấp, Loan Loan không suy nghĩ nhiều,
vội vàng chạy tới bờ sông, bám vào một cành liễu dài rồi vươn người ra
đưa tay cứu.
Nước ở đây sâu mà không xiết, Loan Loan ngả người gần như song song với
mặt nước, cố gắng vươn tay thật xa, cuối cùng cũng tóm được một góc áo
của cô bé. Vừa thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không ngờ cô bé đó lại vùng vẫy mạnh hơn như nhìn thấy bó rơm cứu mạng, cành liễu non không thể
chịu được sức nặng gãy răng rắc.
Loan Loan rơi xuống nước, cùng vùng vẫy với cô bé đó.
Nàng cũng không biết bơi, may mà có chút nền tảng công phu. Sau khi bối
rối một lát, nàng bình tĩnh lại lấy hơi bơi đứng, còn không quên kéo áo
cô bé đó cho khỏi chìm xuống.
Người dân lũ lượt chạy tới, vô số sào tre và đòn gánh được chĩa xuống
nước. Một tay Loan Loan tóm áo cô bé, tay kia giơ lên cao quờ quạng,
cuối cùng tóm được một chiếc sào tre, được một chiếc thuyền mui đen đi
qua kéo lên.
Hai người đều ướt đẫm cả quần áo đầu tóc, thảm hại hết sức. Loan Loan
còn đỡ vì đã nín thở nên không uống nước. Cô bé đó lại ôm bụng nằm sấp
bên mép thuyền nôn ồng ộc, sau khi nôn hết nước trong bụng mới tái mặt
nằm vật ra thở hổn hển.
Người chống thuyền là một phụ nữ trung niên, vội vàng lấy vải thô trên
giường trong khoang khoác cho hai người, lại rót hai bát trà nóng bưng
tới, nhìn hai người uống hết mới cười mắng: "Tôn Tiểu Hoa, lại là cháu,
một năm nay cháu đã ngã xuống nước bao nhiêu lần rồi? Đi vo gạo mà cũng
có thể lao xuống nước được, thế lần này là chuyện gì?"
Tôn Tiểu Hoa khoảng mười hai mười ba tuổi, có một chiếc răng khểnh xinh
xắn, phụng phịu nói: "Cháu ra sông vo gạo, nhìn thấy dưới sông có con cá nhỏ màu đỏ rất đẹp nên định bắt về nuôi".
"Thích cá như thế mà sao không chịu khó tập bơi? Lần nào cũng làm mọi
người sợ, mẹ cháu bị cháu dọa suốt ngày làm sao chịu nổi?" Người phụ nữ
chống thuyền mắng.
"Tại cháu tập mãi không biết bơi mà". Tôn Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm,
nhìn thấy Loan Loan lại sáng mắt lên: "A, cảm ơn chị, vừa rồi nếu không
có chị thì em đã trôi mất rồi".
Loan Loan xua tay với Tôn Tiểu Hoa tỏ ý không cần cảm ơn, mình không có
tổn thất gì, chỉ tiếc mấy chiếc bánh nướng đó mới cắn được hai miếng.
Tôn Tiểu Hoa lại hết sức nhiệt tình, kéo tay nàng nói: "Em thấy chị như
người nơi khác, đến đây đã có chỗ ở chưa? Nếu chưa có thì cùng em về nhà uống bát canh nóng cho ấm người".
"Tôn Tiểu Hoa, người nào cháu cũng dám dẫn về nhà à?" Người phụ nữ chống thuyền dở khóc dở cười, cốc một cái lên trán Tôn Tiểu Hoa rồi quay sang quan sát Loan Loan. Thấy dung mạo nàng xinh đẹp, lại gầy yếu quá mức,
toàn thân ướt sũng càng khiến người khác thương xót. Cô gái này sợ là
thân thể không tốt lắm, tay chân gầy chỉ còn lại xương, chính mình gầy
yếu như vậy mà còn bất chấp tính mạng đi cứu người. Trong lòng tự nhiên
cảm thấy thương yêu, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng: "Cháu gái,
cháu tên là gì? Từ đâu tới đây? Có nơi ở chưa?"
Loan Loan chậm rãi lắc đầu.
Người phụ nữ thở dài, nói: "Tuy đã là mùa xuân nhưng nước còn lạnh lắm,
đúng là nên uống bát canh nóng cho ấm người. Váy áo ướt cũng phải thay
ra, nếu không sẽ có thể bị ốm. Nếu như cháu không muốn đến nhà nó thì
đến nhà cô, cô nấu cho cháu bát canh cá ăn cho ấm người".
"Không được, không được, chị ấy phải đến nhà cháu". Tôn Tiểu Hoa cong
môi giữ chặt tay Loan Loan không buông ra: "Mẹ và anh trai em đều là
người tốt, chị đến nhà em được không?"
Thấy Tôn Tiểu Hoa chu môi tươi tắn đáng yêu, Loan Loan mềm lòng, mỉm cười gật đầu với cô bé.