Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 57

Thấy dáng vẻ ốm yếu của Lâu Dự, Hồng Tam Hỉ rất khinh thường. Cung tên phải dựa vào lực cánh tay. Không có lực cánh tay, mũi tên bắn ra giống như hổ bị rút gân, sẽ không có sức đe dọa gì. Mặc dù nghe nói thế tử Lăng Nam vương là thần xạ thủ hiếm thấy nhưng đang bị thương nặng chưa khỏi. Với tình hình thân thể của thế tử Lăng Nam vương bây giờ, có thể bắn được một phần mười mức trước kia là đã giỏi lắm rồi.

Trong lòng rất yên tâm, Hồng Tam Hỉ cười ác độc: "Sớm nghe nói thế tử Lăng Nam vương thần tiễn kinh người, hôm nay bản tổng quản phải lĩnh giáo một chút".

Dứt lời, Hồng Tam Hỉ bay lên trời, lao về phía Lâu Dự trên cây.

Không ngờ hắn đã nhanh mà tốc độ của Loan Loan còn nhanh hơn. Li Quang vẽ ra một màn sáng, Loan Loan đột nhiên nhảy lên chặn trước mặt hắn, hoàn toàn không cho hắn tới gần Lâu Dự nửa bước, hai người lại lập tức thủ thế nhìn nhau.

Lâu Dự chậm rãi cầm lấy cung tên. Đó là một cây cung gỗ rất thông thường. Khi còn nhỏ, các em bé Sơn Dương đều dùng loại cung này học bài vỡ lòng về bắn tên.

Cánh cung bằng gỗ đơn giản, thoạt nhìn có thể gãy bất cứ lúc nào. Dây cung không cần bao nhiêu sức mạnh đã có thể kéo ra, căn bản không thể bắn được mũi tên hơi nặng một chút, chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp với mũi tên nhỏ mà nhẹ, tầm bắn ngắn, cường độ yếu. Trước mặt một bậc thầy về tiễn thuật như Hồng Tam Hỉ, cây cung này không khác gì đồ chơi trẻ con, quả thực không có bất cứ sức sát thương nào.

Nhưng chỉ là một cây cung gỗ như vậy, Lâu Dự đang trọng thương kéo ra cũng có chút lực bất tòng tâm. Ngón tay hơi run, môi hơi tái nhợt, chàng run rẩy kéo cung, một mũi tên gỗ đầu sắt lắc lư bắn ra theo một quỹ tích mắt thường thấy được, không hề mang theo tiếng xé gió bay đến trước mặt Hồng Tam Hỉ.

Hồng Tam Hỉ đang đánh nhau mê mải với Loan Loan, nghe tiếng gió đã biết mũi tên này thong thả chậm chạp như người già tám mươi, vì vậy không hề để trong lòng mà toàn tâm toàn ý đối phó Loan Loan. Lúc này Loan Loan đang dùng một chiêu đâm tới dưới sườn hắn, Hồng Tam Hỉ lấy công làm thủ, lật tay chộp lên đỉnh đầu Loan Loan. Trong dự tính của hắn, Loan Loan tất nhiên sẽ thu chiêu tự cứu mình, không ngờ Loan Loan lại không hề quan tâm, thanh đao vẫn đâm thẳng tới, hoàn toàn không thèm nhìn sự đe dọa trí mạng trên đỉnh đầu.

Hồng Tam Hỉ thầm đắc ý, đang định một trảo chộp vỡ đầu Loan Loan, lại phát hiện một mũi tên gỗ run rẩy bắn tới dưới nách hắn, tốc độ không nhanh chút nào, sức mạnh không lớn chút nào, chính xác lại không chệch chút nào, không nghiêng không lệch bay thẳng tới mệnh môn của hắn.

Không sai! Dưới nách chính là một trong những mệnh môn của Hồng Tam Hỉ. Mũi tên này mặc dù không có bất cứ sức mạnh nào nhưng lại cực kì đáng sợ.

Tình cảnh của Hồng Tam Hỉ lúc này cực kì khó xử. Chiêu cũ đã dùng hết, thu tay không kịp. Mắt thấy mũi tên đã sắp bắn trúng dưới nách mình, còn đao của Loan Loan cũng đã đâm tới sườn mình, trong tình thế cấp bách, Hồng Tam Hỉ cân nhắc chọn việc ít nguy hiểm hơn, đành phải thu tay lui lại tránh mũi tên đó, nhưng dù thế nào cũng tránh không thoát một đao của Loan Loan.

Phụp một tiếng, đao của Loan Loan đâm thẳng vào dưới sườn hắn, vạch ra một vết thương rất dài rất sâu, máu thịt lật ra, có thể thấy cả xương trắng.

Hồng Tam Hỉ trúng đao lui lại, ôm vết thương không thể tin được, nhìn về phía Lâu Dự cách đó không xa. Sao có thể trùng hợp như vậy? Mũi tên đó rõ ràng không có sức mạnh, không mang một chút sát khí nào, lại đáng sợ muốn tránh cũng không được. Đây... đây nhất định là một sự trùng hợp.

Không tin lại trùng hợp lần nữa, Hồng Tam Hỉ cắn răng vận khí, tung người lao thẳng tới, lại bị Loan Loan ngăn cản. Lâu Dự lần nữa chậm rãi cầm lấy mũi tên, bắn ra không hề mang theo sát khí...

Lần nào cũng vậy. Loan Loan và Lâu Dự dường như có thần giao cách cảm, không nói một câu, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề gặp nhau, lại ăn ý như vốn dĩ phải vậy.

Bên này Loan Loan bất chấp mọi sơ hở, chỉ tập trung vung đao tấn công, tàn nhẫn hết cỡ, chiêu nào cũng là một mất một còn, đồng quy vu tận, như không muốn sống nữa.

Bên kia Lâu Dự bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, vẫn yếu ớt vô lực như trước, nhưng cực kì chính xác, mũi nào cũng nhắm đúng điểm yếu của Hồng Tam Hỉ.

Mỗi lần khi Hồng Tam Hỉ đang ra sức ngăn cản sát chiêu của Loan Loan, mũi tên âm hiểm đó lại ngượng ngùng, lại yếu ớt, lại nhẹ nhàng, lại mềm mại bắn về phía trống trải nhất, nguy hiểm nhất trong phòng ngự của Hồng Tam Hỉ, không mặn không nhạt, không sai không lệch.

Một đao pháp lay động quỷ mị, một tiễn pháp tinh chuẩn như thần. Hai người này phối hợp kín kẽ như nước, Hồng Tam Hỉ bị đánh tức điên người, luống cuống tay chân.

Ưng Trảo công của hắn đã luyện đến tầng thứ tám, một chiêu có thể vỗ nát tảng đá cứng rắn. Cánh tay bàn chân nhỏ bé của Loan Loan nếu rơi vào tay hắn thì lập tức sẽ bị bóp nát. Về công lực và sức sát thương, hắn cao hơn Loan Loan không chỉ một cấp bậc. Vốn hắn rất tự tin có thể giết gọn Loan Loan sau đó lấy tính mạng Lâu Dự, không ngờ lại bị hai người này một đao một tên đánh cho thảm hại hết sức, chỉ một lát sau trên người đã bị Li Quang chém ra vài vết thương sâu thấy xương.

Chính là người này đã bắn Lâu Dự rơi xuống vách núi, sống chết cách nhau một ranh giới mong manh. Loan Loan cực hận Hồng Tam Hỉ, ra tay không để lại bất cứ đường sống nào, từng đao đoạt mạng. Lại ỷ vào Lâu Dự bắn tên chi viện, Loan Loan càng đánh càng hăng, không hề có nỗi lo phía sau.

Hồng Tam Hỉ biết lần này đã gặp phải cường địch. Bên kia quân đội qua sông đến nay vẫn không có tin tức, không có động tĩnh nào. Hắn càng ngày càng lo lắng, tâm tình rối loạn, động tác càng thiếu chuẩn mực.

Thác Bạt Hồng Đạt nhanh chóng giải quyết xong hai trọng tiễn xạ thủ đó, kéo đại đao ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem chiến đấu. Lúc này nhìn đã mê mẩn, thấy Loan Loan đánh hoa cả mắt, không ngừng khen tốt. Hồng Tam Hỉ nghe tiếng Thác Bạt Hồng Đạt cổ vũ Loan Loan thì càng nôn nóng, nghĩ lần này nếu không giết được thế tử Lăng Nam vương thì trở về sẽ mắc tội khi quân, khó thoát khỏi tử lộ, vì thế hắn quyết định phải liều mạng.

Thôi thì giết được tên nào hay tên đó.

Ánh mắt chợt sắc bén, hai tay đan chéo, khí tức toàn thân thu lại, thân hình dường như phồng to vài phần, hai bàn tay rung động lách cách, dài ra nửa tấc. Hồng Tam Hỉ gầm lên một tiếng, bất chấp thanh đao đang đâm đến bụng mình của Loan Loan, liều mạng cá chết lưới rách, sử dụng sát chiêu của ưng trảo công định đánh chết Loan Loan trước.

Lâu Dự xem tình thế biết lợi hại, sắc mặt lập tức đại biến, bất chấp đang bị thương nặng không thể vận khí, cưỡng chế thúc giục nội tức, trút nội lực vào mũi tên. Mũi tên không còn yếu ớt vô lực nữa mà mang theo tiếng xé gió sắc bén, bắn thẳng về phía mắt phải của Hồng Tam Hỉ, đồng thời hét lớn một tiếng với Thác Bạt Hồng Đạt đang đứng xem chiến đấu bên cạnh: "Còn nhìn cái gì? Động thủ!"

Thác Bạt Hồng Đạt như bừng tỉnh mộng, vung hắc thiết đại đao mang tiếng xé gió vù vù chém thẳng vào đầu Hồng Tam Hỉ.

Loan Loan, Lâu Dự, Thác Bạt Hồng Đạt, ba người gần như đồng thời ra tay, toàn bộ nhắm vào yếu hại. Thời gian lúc này dường như đọng lại.

Ưng trảo của Hồng Tam Hỉ đã tóm vào cổ Loan Loan, đao của Loan Loan đã chạm vào bụng hắn. Hồng Tam Hỉ đang chuẩn bị co bàn tay lại thì mũi tên của Lâu Dự đã đến trước mí mắt hắn. Hắn vừa định quay đầu tránh tên lại phát hiện một thanh hắc thiết đại đao từ bên cạnh đã gào thét chém đến...

Nói ra thì dài nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Kì thực thời gian cũng dường như đông cứng chỉ trong một nháy mắt, sau đó đao đâm vào bụng, tên bắn vào mắt phải, đầu bị hắc thiết đại đao chém rơi xuống đất, máu tươi phun tung toé.

Ngón tay chỉ kịp để lại dấu tay màu xanh đen trên cổ Loan Loan, Hồng Tam Hỉ đã biến thành một cái xác không đầu.

Loan Loan rút đao, gỡ từng ngón tay cứng đờ trên cổ ra, sau đó bay lên, một cước đá văng cái xác Hồng Tam Hỉ.

Cái xác đổ vật, máu chảy ngoằn ngoèo thấm xuống đất phủ cành khô lá mục, vô số con kiến to màu đen từ dưới gốc cây chui ra, bò đến chỗ cái xác...

Tận mắt nhìn thấy đàn kiến ăn xác chết, Loan Loan nôn khan một tiếng, nói: "Đây là con gì? Kiến ăn thịt người à?"

Thác Bạt Hồng Đạt lau hắc thiết đại đao vào thi thể Hồng Tam Hỉ, không hề để ý: "Đám kiến này thích ăn thịt thối, chỉ một hồi sau sẽ ăn sạch sẽ chỉ còn xương trắng, ngay cả con ngươi cũng không còn".

Loan Loan lại nôn khan mấy tiếng.

Lâu Dự che miệng ho kịch liệt, máu tươi từ kẽ tay chảy ra. Mũi tên vừa rồi đã dùng đến chân khí, lúc này toàn thân như có ngàn vạn mũi kim đâm, đau đớn như kinh mạch đứt đoạn, ho như xé phổi.

Loan Loan sốt ruột nhảy lên cành cây đỡ lấy Lâu Dự, vừa giận vừa cáu: "Đã nói là không được dùng chân khí cơ mà? Tốc độ của tôi nhanh hơn hắn, trước khi hắn bóp nát cổ tôi, tôi nắm chắc có thể giết hắn trước".

Lâu Dự che miệng lắc đầu không nói, thầm nghĩ, ta sao có thể để ngươi mạo hiểm như vậy được?

Cố gắng kiềm chế đau đớn, nỗ lực khống chế tâm tình xao động, Lâu Dự cười an ủi, nói với Loan Loan: "Ta không sao. Ngươi đừng lo".

Lại nhìn về phía Thác Bạt Hồng Đạt: "Khụ khụ... Thác Bạt Hồng Đạt, cầm thủ cấp của Hồng Tam Hỉ về chỗ anh trai ngươi".
Bình Luận (0)
Comment