"Tía..." Đứa bé nhặt thanh kiếm Thanh Minh lên, hoảng sợ nhìn quanh, tiếng gọi của nó nhanh chóng bị gió bắc thổi tan tác.
Tiểu Hắc ngửi những dấu chân lộn xộn trên cát, đột nhiên kêu nhỏ một tiếng,
dùng chân kéo góc áo đứa bé, dẫn đầu chạy về phía doanh trại quân Đại
Sóc.
Đứa bé khẽ điểm mũi chân, thân thể như tên rời cung, thân
pháp nhẹ nhàng như khói, lại không để lại dấu vết nào trên mặt cát hoang mạc. Trong lúc nóng lòng, toàn lực lao tới, tốc độ còn nhanh hơn con
báo đen mấy phần, bay vút qua hai cồn cát, phía trước chính là đại doanh Sóc quốc.
Tiểu Hắc thở phì phò, mắt báo trợn trừng, bất chấp tất cả lao vào đại doanh của người ta. Đứa bé dừng bước, đưa tay tóm gáy
con báo đen kéo vào trong lòng, ôm con báo vẫn thở hổn hển thuận thế lăn ra phía sau cồn cát, nằm bò xuống đất. Thấy xung quanh không có động
tĩnh, nó mới kéo tai con báo đen, nhỏ giọng mắng: "Chỗ đó là doanh địa
đại quân, xông vào như vậy cẩn thận người ta nướng mày ăn như lợn quay
đấy".
Bốn chân tiểu Hắc ra sức cào xuống đất, mũi không ngừng
rướn về phía đại doanh. Đứa bé giữ chặt con báo con đang giãy giụa, nhìn đại doanh quân đội biên phòng Sóc quốc lều trại san sát kéo dài vô tận, tâm tình nặng nề: "Tía, tía ở trong này thật sao?"
Không biết vì sao tía lại mạo hiểm nửa đêm đến doanh trại địch, chỉ biết ở đây có
thiên binh vạn mã đồn trú, canh giữ nghiêm ngặt, nếu có động tĩnh gì bị
phát hiện thì võ công có cao đến mấy cũng khó thoát được.
Canh ba đã qua, quân sĩ canh tuần trong đại doanh vừa đi qua cổng doanh trại,
cả quân doanh Sóc quốc đều tối om, chỉ có mấy ngọn đèn đuốc lẻ loi,
tiếng trống canh báo giờ tắt đèn đã vang lên, nơi có tư cách đốt đèn có
lẽ chính là doanh trướng của chủ tướng.
Đứa bé vuốt hình đóa hoa
dâm bụt trên chuôi kiếm Thanh Minh, cắn răng hạ quyết tâm, móc một hộp
thuốc mỡ đen sì ra bôi lên mặt, chỉ một lát sau gương mặt trắng như ngọc đã thành mặt Bao công. Suy nghĩ một lát, nó lại xé một mảnh vải từ trên bộ quần áo đen sì xuống buộc mái tóc tán loạn lại, sờ đầu tiểu Hắc nói: "Ngoan ngoãn ở đây chờ tao, không được đi theo".
Tía ở trong kia, bất kể nguy hiểm thế nào cũng phải vào do thám xem sao.
Tiểu Hắc nhe răng nhếch miệng biểu thị rất không cam lòng, nhất định phải đi theo. Đứa bé tức giận cốc vào đầu nó, nói hầm hừ: "Không phải đi bắt
thỏ hoang, tranh cái gì mà tranh. Không ngoan ngoãn ở lại đây thì lần
sau không có chân thỏ hoang mà ăn đâu.
Tiểu Hắc tủi thân cúi đầu, cực kì bất mãn dùng chân vẽ vòng tròn trên cát.
Mây đen khuất vầng trăng, đêm đã khuya, lính canh cổng đại doanh ngủ gà ngủ gật. Đứa bé siết đai lưng, ánh mắt ngưng đọng, hít sâu một hơi, mũi
chân khẽ điểm xuống đất, cả người bay lên như một làn khói nhẹ, im hơi
lặng tiếng nhảy vài cái đến trước quân doanh. Nhân dịp quân sĩ canh gác
lại ngủ gật lần nữa, nó điểm mũi chân, nhẹ nhàng bay lên cột cờ, đưa tay kéo quân kì mượn lực, tung người lướt vào đại doanh, biến mất giữa đêm
tối.
Đại doanh quân biên phòng Sóc quốc có hơn mười ngàn quân đội đồn trú, doanh trướng chủ soái nằm ở chính giữa, lúc này đêm khuya
nhưng đèn đuốc vẫn sáng choang, hơn mười ngọn đuốc mỡ bò to như cánh tay trẻ con cháy hừng hực. Một người đàn ông trung niên mặc thanh sam đứng
chính giữa doanh trướng, mặc dù hai tay bị trói, trên người loang lổ vết máu nhưng ông ta đứng ở đó đã làm mọi người có cảm giác như gió mát
lướt qua mặt, mùi hoa lan thơm ngát.
Rõ ràng là tù nhân, thậm chí còn không được coi là khách, nhưng lời nói của ông ta lại như đang phân phó hạ nhân trong phủ đệ nhà mình, không hề có cảm giác mất tự nhiên,
mang khí độ cao quý bẩm sinh.
"Tào Hi, lăng tẩm của công chúa An Ninh ở đâu?"
Ngồi ở chính vị là trấn quốc tướng quân, thống soái quân biên phòng Đại Sóc
Tào Hi. Người này mặt trắng, râu cá trê, ngũ quan tách ra thì không dễ
coi, kết hợp lại thì càng không dễ coi.
Vốn là đại soái quân biên phòng, trong quân doanh này hắn trên vạn người mà chẳng dưới ai, trong
tay nắm quyền sinh quyền sát, nếu là bình thường thì làm sao hắn có thể
để một tù nhân quát tháo như thế, sớm đã sai người lôi ra ngoài chém
rồi. Nhưng lúc này Tào tướng quân lại chỉ nhếch miệng, ra vẻ "bản đại
soái không muốn trả lời ngươi", mặc kệ người đàn ông thanh sam đó chất
vấn, nhất quyết không chịu trả lời.
Bởi vì Tào Hi hiểu rất rõ,
mặc dù mình là đại soái quân biên phòng, nhưng lúc này bất kể là đối mặt với vị công tử thanh sam dưới bậc kia hay là với vị quý nhân sau bình
phong, hắn đều không có bất cứ tư cách nào nói chuyện, càng không phải
nói đến thăng đường thẩm vấn.
"Đúng là tình thâm ý trọng". Tiếng
vỗ tay vang lên sau bình phong, một người đàn ông chậm rãi đi ra, áo
rồng màu đen, mày chéo dài đến tóc mai, một đôi mắt phượng hơi xếch, vốn là dung mạo vô song, chỉ có điều môi hơi mỏng, mặt hơi nhọn nên lại có
vẻ tàn nhẫn.
Hắn nhìn về phía người đàn ông thanh sam với vẻ châm biếm, nói: "Dung Diễn, con trai Trấn Quốc công Lương triều, biết thiên
văn, thông địa lí, thạo binh thư, có danh thiên cơ công tử. Hôm nay được gặp quả nhiên hữu danh hữu thực. Nhưng thấy nói hắn giả chết trốn tránh nhiều năm vì một phụ nữ, ta xem ra lại hèn nhát lắm".
Người đàn
ông thanh sam tên là Dung Diễn đứng thẳng như tùng, sắc mặt không đổi,
nói: "Thái tử Minh của Sóc quốc, ba tuổi thông Kinh Thi, năm tuổi đọc
binh pháp, tinh thông thơ từ ca phú, võ nghệ siêu quần, có danh thiên
tài vô song. Hôm nay được gặp quả nhiên hữu danh hữu thực. Nhưng thấy
nói hắn giết cha soán vị giá họa cho mẫu phi, ta xem ra lại tiểu nhân
lắm".
Ông ta đáp trả sắc bén, một bước cũng không nhường, trả lời đúng khuôn đúng mẫu, kể cả giọng mỉa mai khiêu khích của đối phương.
Nếu đứa bé có mặt ở đây thì chắc chắn nó sẽ hoảng sợ há hốc mồm. Tía ơi,
bình thường tía vẫn nho nhã hiền lành, chẳng lẽ đều là làm bộ cho con
xem sao?
Lông mi thái tử Minh giật giật, đồng tử hơi co lại, hiển nhiên đã bị chọc giận.
Từng câu từng chữ hai người nói đều là chuyện riêng tư trong nhà, Tào Thiên
Hi chỉ cảm thấy chiếc ghế dựa bọc da hổ đã quen ngồi hôm nay lại như
đóng đinh, ngồi xuống lại nảy lên, hận không thể đá ghế chạy ra bên
ngoài doanh trướng hóng mát.
Tai không nghe thì mạng mới dài, Tào Thiên Hi thân là đại tướng nhưng lại rất hiểu đạo làm quan. Mặc dù hắn
là người cốt cán của phái thái tử nhưng loại chuyện ái tình trong hoàng
tộc này lại không phải chuyện hắn có thể nghe được. Càng huống chi
chuyện còn liên quan đến việc cung biến đoạt vị lần này, cần phải giữ
kín như bưng, không được dây vào, mỗi một chuyện sau màn nếu được mang
ra đều sẽ kinh thiên động địa, tiết lộ ra ngoài sẽ khiến thiên hạ đại
loạn. Cho nên hắn không muốn nghe, rất không muốn nghe, một chút cũng
không muốn nghe.
Nhưng không nghe không được, ai bảo bố người ta
là hoàng đế, bố mình thì cày ruộng, thân phận không tôn quý bằng người
ta, hậu thuẫn không hùng hậu bằng người ta. Vị quý nhân trước mặt này
không cho hắn cút thì hắn làm sao dám tự ý cút?
Sau khi mang bố
ra đấu bị thua, Tào đại tướng quân đành phải lặng lẽ khinh bỉ chính mình một chút, sau đó nhắm mắt ngồi tựa vào lưng ghế da hổ như cái bàn
chông. Nếu có thể, hắn sẵn sàng dùng áo da cáo bịt tai lại, lại đắp thêm hai lớp chăn gấm dày để tỏ ý mình không nghe thấy gì hết.
Dung
Diễn sắc mặt tái nhợt, sâu trong mắt có vết rạn in hằn, trong các vết
rạn toàn là huyết lệ loang lổ, nhìn thái tử Minh chằm chằm, giọng nói
khàn khàn: "Nàng chỉ là một người phụ nữ đáng thương, nàng đã chết, vì
sao còn phải làm khó nàng?"
"Ả không phải một phụ nữ thông
thường". Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt thái tử Minh, hắn nói lạnh
lùng: "Ả là công chúa An Ninh, em gái nhỏ nhất của vua Đại Lương, là
người phụ nữ Lương vương của các ngươi tặng phụ vương ta. Dung Diễn,
ngươi cả ngày cả đêm nhớ đến phế phi của phụ vương ta, đúng là quá không hiểu quy củ!"
Hai chữ phế phi lọt vào tai, khuôn mặt tuấn nhã
của Dung Diễn lập tức lộ ra vẻ giận dữ cực hạn, hai tay giật mạnh, một
tiếng phựt vang lên, sợi dây da trâu trói chặt hai tay đứt thành mấy
đoạn rơi xuống đất.
Đây chính là dây trói dai nhất trong quân
đội, dùng để trói người chưa hề thất thủ. Nghe tiếng động biết lợi hại,
Tào Hi đang nhắm mắt lập tức mở ra, tay nhẹ nhàng cầm thanh hổ đầu đao
đeo bên hông. Vừa rồi để tránh hai người nói chuyện có người khác nghe
thấy, hắn đã đuổi tất cả mọi binh lính ra ngoài doanh trướng, chỉ có kẻ
khốn khổ là hắn không đi được, không thể không đau khổ cầm cự bên trong
doanh trướng. Hơn nữa gã công tử tướng quốc này thoạt nhìn ốm yếu, lại
bị trọng thương, chắc không có sức sát thương gì.
Giờ đây thấy
Dung Diễn lại có thể giật đứt dây da trâu, hắn không khỏi thu hồi sự coi thường, lấy đủ mười hai phần tinh thần, không dám nhắm mắt nữa. Nếu
thái tử bị thương chút xíu trong doanh trướng của mình thì mình còn đâu
thể diện gặp các đồng liêu khác trong phái thái tử. Chức vụ không giữ
được là chuyện nhỏ, cái đầu không giữ được là chuyện lớn, cho nên tuyệt
đối không thể để xảy ra chuyện như vậy được.
Giật đứt dây da trâu động đến vết thương cũ, Dung Diễn đau như dao cắt, cúi đầu ho kịch
liệt, một vệt máu tươi chảy ra khóe miệng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Rốt cuộc ngươi an táng công chúa An Ninh ở nơi nào?"
Thái
tử Minh cả giận nói: "Loại tiện nhân này đào cái hố trong hoang mạc ném
xuống là được, chẳng lẽ còn phải dựng bia chép sử cho ả?"
Dung
Diễn thấy như có tiếng sấm vang lên trong đầu, trái tim như bị một cây
phai sơn phủ nặng nhất bổ trúng, vỡ thành vô số mảnh. Tay nắm chặt lại,
ngón tay siết chặt, gương mặt tuấn tú dần dần dữ tợn, nhìn thái tử Minh
chằm chằm, nói gằn từng chữ: "Nàng đã chết, ta không hỏi tại sao nàng
chết, bởi vì có hỏi thì nàng cũng không sống lại được. Nhưng ta lại
không cho bất kì ai khinh nàng, làm nhục nàng. Ngươi phế phong hiệu của
nàng, không cho vào hoàng lăng, chôn nàng ở nơi biên tái xa xôi không
nơi nương tựa..."
Ông ta càng nói càng hận: "Nàng là chí bảo trong lòng ta, ngươi lấy cái gì đền cho ta..."
Lời còn chưa dứt, hai mắt như nước hồ của Dung Diễn lóe lên ánh sáng tàn
khốc, đột nhiên phi thân bay tới, ra tay như điện, một chưởng đánh về
phía thái tử Minh.
Ngươi không cho nàng vào hoàng lăng, ta sẽ cho ngươi vào hoàng lăng!
"Cheng!" Thanh hổ đầu đao của Tào Hi ra khỏi vỏ, chặn ở trước người thái tử
Minh, hoành đao bổ về phía Dung Diễn. Không ngờ chiêu này của Dung Diễn
vốn chính là phô trương thanh thế, thoạt nhìn mục tiêu là thái tử Minh,
trên thực tế lại là nhằm vào hắn. Thấy đao chém tới, Dung Diễn lập tức
biến chiêu, bước chân khẽ dịch sang như ma quỷ, một tay bóp mạch môn
hắn, trong tay áo kia lại bắn ra một vệt đen thẳng về phía thái tử Minh.
Thái tử Minh phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh thoát vệt đen đó, tung người bay tới, một chưởng đánh về phía Dung Diễn.
Dung Diễn khẽ mím môi, cả người bay lên nhẹ như khói bếp, nhanh như quỷ mị,
xuyên qua ánh đao bóng chưởng, trong cổ tay áo lại bay ra hai vệt đen
bắn về phía thái tử Minh và Tào Hi. Tào Hi không thể không thu đao về tự bảo vệ mình, đón đỡ một vệt đen. Còn thái tử Minh đã đánh hết một
chiêu, không kịp thu tay về đỡ, vệt đen còn lại bắn chính xác vào vai
hắn.
Thiên Cơ công tử Dung Diễn, nhạy bén thông tuệ, cơ quan ám
khí đầy người, mười năm trước đã danh chấn thiên hạ, lúc này toàn lực ra tay vì đau khổ phẫn nộ, không ai có thể cản được.