Một người dáng vẻ như quản gia,
người gầy như cây sậy, mặc một bộ quần áo gia nô màu xanh đen rộng thùng thình đang quát hét bằng giọng the thé chói tai: "Hai đứa nghèo kiết
xác này sao dám cản đường công tử nhà ta? Còn không mau đuổi bọn chúng
đi?"
Túy Nguyệt cư là nơi quý nhân ra vào, vốn không cho những người đàn hát
rong như vậy đến đàn hát trước cửa. Nhưng chưởng quỹ thấy hai ông cháu
này đáng thương, người ngợm cũng gọn gàng sạch sẽ chứ không ồn ào bẩn
thỉu như những kẻ ăn xin bình thường nên cũng mở một mắt nhắm một mắt để bọn họ kiếm miếng cơm ở chỗ rẽ bên cửa.
Lúc này thấy hai ông cháu vướng vào khách quý, hai tên tiểu nhị lập tức
chạy ra đuổi hai người đi như đuổi gà. Ông già nọ nắm chặt chiếc đàn
nhị, nói khẩn khoản: "Cản đường khách quý đúng là không phải. Tiểu lão
nhi sẽ đi ngay. Những thứ này đều là dụng cụ kiếm cơm, tiểu lão nhi và
cháu gái dựa vào cái này để sống, mong các vị nhẹ tay cho, ngàn vạn lần
đừng làm vỡ".
Thấy ông già định tránh đi, đám tiểu nhị cũng lập tức dừng tay. Ông già
và cháu gái ngồi xuống dọn dẹp đồ đạc. Không ngờ gã có vẻ như quản gia
bên cạnh lại không đợi được, thấy hai người thu dọn quá chậm liền sốt
ruột nói: "Các ngươi là cái gì mà để ông đợi lâu như vậy? Người đâu?
Đánh đến chết cho ta!"
Tiếng nói vừa dứt, hơn mười gã gia đinh như sói như hổ chạy tới, xông
vào chỗ hai ông cháu đánh đập không ngừng. Ông già bị đẩy ngã xuống đất
rồi đấm đá, chiếc đàn nhị trong tay bị giật lấy đập vỡ tan. Cháu gái lao tới ôm ông khóc lớn lại bị một gã gia đinh to khỏe túm tóc kéo lên,
vung tay cho hai cái bạt tai, khuôn mặt gầy gò lập tức sưng vù, máu tươi chảy xuống ngoằn ngoèo bên khóe miệng.
"Trâm nhi, Trâm nhi... Ta liều mạng với các ngươi..." Thấy cháu gái bị
đánh, ông già xót cháu bất chấp tất cả đứng lên lao tới, bị một cước đá
bay, lăn mấy vòng trên mặt đất không bò dậy nổi.
Gã có vẻ như quản gia lộ nụ cười ác độc hết sức hài lòng. Hôm nay công
tử thết đãi một nhân vật cực kì cao quý, một hồi nữa công tử và quý nhân sẽ đến ngay, sao có thể để những kẻ rác rưởi này làm bẩn mắt được?
Nhìn hai ông cháu bị đè xuống đất bẩn, hắn nói với vẻ chán ghét: "Còn không mau kéo hai đứa này ra chỗ khác? Càng xa càng tốt".
Một gã gia đinh xắn tay áo tiến lên kéo người, tay vừa chạm vào tóc đứa
cháu gái chợt nghe thấy vù một tiếng, một vệt đen lóe lên, gã gia đinh
lập tức ôm tay giậm chân kêu gào đau đớn.
Mọi người định thần nhìn kĩ lại, trên bàn tay gã gia đinh không ngờ lại
cắm một chiếc đũa sơn đen như miếng thịt xâu trên xiên thịt nướng.
Đũa vốn không nhọn, dùng làm ám khí có thể đâm xuyên bàn tay người là
nhờ vào tốc độ cực nhanh. Thân là quản sự của gia đình giàu có nên dù
sao cũng đã từng thấy việc đời, lúc này thấy đũa xuyên qua bàn tay, hắn
cũng biết công phu của người nọ cực kì cao. Nếu vừa rồi chiếc đũa không
đâm vào bàn tay mà đâm vào đầu gã gia đinh...
Tiền quản sự thấy trong lòng hơi run lên, nhưng nghĩ đến gia tộc của chủ nhân mình và quý nhân hôm nay chủ nhân mời đến, hắn lại cảm thấy dũng
khí tăng gấp bội. Hắn hoàn toàn không tin trên đường phố trong thành
Thượng Kinh lại có kẻ ăn gan gấu tim báo dám đối đầu với chủ nhân của
hắn, liền kéo dài giọng quát mắng chói tai: "Tên cẩu tạp chủng chán sống nào dám xen vào việc của người khác?"
Loan Loan đùng đùng nổi giận, hai tay chống lên thành cửa sổ nhảy xuống
lầu, đáp nhẹ nhàng xuống đất: "Bắt nạt người già trẻ nhỏ, ngươi mới là
cẩu tạp chủng".
Tiền quản sự liếc thấy từ trên trời có một người đáp xuống thì giật mình kinh hãi, nhìn kĩ lại thấy là một đứa trẻ con quần áo giản dị, mặt mày
xinh xắn, nước da đen nhẻm, toàn thân không có lấy một món trang sức
nào. Trong mắt kẻ quen nhìn cảnh xa hoa gấm lụa như hắn thì chính là một đứa bé nghèo mạt hạng khó coi. Ỷ vào thế lực của chủ nhân, hắn đã quen
ngang ngược cáo mượn oai hùm trong thành Thượng Kinh, hôm nay sao có thể chịu thiệt thòi lớn như vậy được? Đánh chó cũng phải xem chủ nhân, hắn
chịu thiệt mất mặt thì chủ nhân của hắn cũng mất mặt. Mang quyết tâm
kiên quyết bảo vệ thể diện của chủ nhân, Tiền quản sự lấy lại tinh thần, giơ tay chỉ Loan Loan, cười ác độc: "Biết ta là ai không? Hôm nay ngươi đã dám can thiệp vào chuyện này thì cũng đừng mong còn sống ra khỏi
thành Thượng Kinh. Ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi chết một ngàn
lần".
Nói xong hắn hung hăng lệnh cho các gia đinh: "Còn không mau đánh chết
thằng nhóc nghèo kiết xác này đi? Phải cho nó mở mắt ra, biết rằng đại
gia ta
không phải người nó có thể đánh được".
Ngoài miệng thì nói tàn nhẫn nhưng chính hắn lại lui lại một bước, chỉ chờ thủ hạ xông lên làm tốt thí.
Loan Loan hơi do dự. Dù cô bé tính tình hoang dã không gò bó lễ số khuôn phép nhưng dù sao cũng là người thông minh, biết rõ thành Thượng Kinh
không giống Lương Châu, ra tay đánh người ở đây phải chăng sẽ tạo thành
phiền phức cho Lâu Dự?
Trong lúc đang do dự, Loan Loan lại nghe thấy một giọng nói điềm đạm
vang lên phía sau: "Ai nói nó không đánh được ngươi? Ta nói đánh được là nó sẽ đánh được".
Một câu nói đơn giản nhẹ nhàng, không sóng to gió lớn nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lẽo ép người.
Tiền quản sự không nhịn được rùng mình một cái, ngẩng đầu lên nhìn. Bên
cửa sổ trên tầng hai Túy Nguyệt cư không biết từ khi nào có một người
đàn ông trẻ tuổi, khoảng cách khá xa không thấy rõ mặt, nhưng người này
chỉ bắt tay sau lưng đứng đó đã làm mọi người cảm thấy khí thế như núi,
hơi lạnh thấu xương.
Có thể làm quản sự của nhà quyền quý thì đương nhiên phải có ánh mắt
tinh đời, lúc này nhìn thấy khí thế của người đàn ông trên lầu, Tiền
quản sự liền biết đối phương không phú thì quý. Trong kinh thành quan
lại đầy đường, ném một cái vung nồi xuống đường đập trúng ba người thì
có thể hai người là quan, người còn lại là phú ông. Các gia đình quyền
quý bao giờ cũng có quan hệ rắc rối phức tạp với nhau, cắt không đứt, gỡ không xong, chọc phải một người thông thường cũng đồng nghĩa với chọc
liền mấy gia tộc. Cho nên mặc dù hắn đã quen chó cậy thế chủ nhưng bình
thường nhìn thấy một công tử quý tộc thì vẫn phải nhường nhịn vài phần.
Nhưng hôm nay thì khác, dòng họ của chủ nhân hắn và vị quý nhân hôm nay
cần thết đãi đã cho hắn dũng khí rất lớn, đủ để làm cho lá gan hắn to
gấp đôi mọi ngày. Trong kinh tuy nhiều quý nhân nhưng ai có thể quý hơn
người đó?
Tiền quản sự hơi cúi người hành lễ với người đàn ông trẻ tuổi trên lầu,
nói bằng một giọng tự cho là rất đúng mực, không tự ti, không ngạo mạn:
"Xin phép công tử, đám dân đen này không đáng để công tử phải bận tâm,
Tào phủ chúng ta tự nhiên sẽ xử lí được".
Lâu Dự nghe thấy hắn cố ý nhấn mạnh chữ Tào liền cười lạnh một tiếng,
giọng nói lạnh như sương đọng trên nền đá xanh ngoài điện Lưỡng Nghi:
"Thì ra là nô tài nhà họ Tào, ngươi mà cũng dám tự xưng đại gia hay
sao?"
Người trong kinh thành ai nghe thấy chữ Tào này mà không tự giác lui lại ba bước? Thấy Lâu Dự nói giọng bất thiện, Tiền quản sự cũng không còn
khách khí nữa, lạnh lùng nói: "Vị công tử này chắc hẳn mới vào kinh
thành nên không biết nặng nhẹ. Ta khuyên công tử đừng trêu chọc nhà họ
Tào, chỉ sẽ mang đến phiền phức mà thôi".
Lâu Dự không buồn tranh cãi với tên nô tài này, chỉ buông mắt ho một
tiếng, nói uể oải: "Phiền phức... rước lấy chơi cho vui cũng rất thú vị. Loan Loan, em muốn đánh ai trước?"
Khóe miệng Loan Loan dần dần lộ ra một nụ cười không có ý tốt, chỉ Tiền quản sự, đáp giòn tan: "Đánh hắn".
Lưu Chinh mang ghế đến cho Lâu Dự. Lâu Dự ngồi xuống dựa vào cửa sổ nhìn xuống, cười cười: "Vậy thì cứ việc đánh, đừng khách khí".