Loan Loan đứng giữa sảnh tiệc, tay
cầm một thanh trường kiếm sáng như tuyết, mũi kiếm chỉ xuống đất, dùng
kiếm thay đao, bày thức mở đầu của đao pháp Liên Y.
Lâu Dự ngồi trước đàn chăm chú nhìn Loan Loan.
Loan Loan ngẩng đầu mỉm cười, khóe miệng Lâu Dự khẽ cong, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Tiếng đầu tiên chính là một âm cực cao, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên tiệc rượu.
Cùng với âm cao này, mũi kiếm của Loan Loan hất mạnh, vung lên cao lật
người về sau, sử chiêu Tinh Nguyệt Mãn Không. Kiếm quang lóe sáng lấp
lánh, vẽ ra một vệt sáng như sao băng xẹt ngang trời trước mắt mọi
người.
Lại gặp anh, gió như dao cắt mặt!
Kiếm ý lẫm liệt, tiếng sấm rền vang, kiếm của Loan Loan như lửa hoang
gặp gió mạnh, gào thét băng qua, sát khí tung hoành dữ dội.
Lại gặp anh, gặp nguy vẫn như an.
Loan Loan nhanh chóng xoay người, bóng kiếm sáng như tuyết chém tới từ một góc độ khó tin, xả đôi chân trời hỗn độn.
Như rồng cuốn cô thành, khói lửa chiếu sáng trời cao.
Loan Loan bay lên, trường kiếm xoay nhanh vẽ ra vô số hoa kiếm, như tia
chớp cắt ngang chân trời, tiếng sấm rền vang, khí dương cương sát phạt
quét ngang mãnh liệt.
Tuổi hai mươi giết giặc lập công, vó ngựa chiến chinh nơi viễn xứ.
Ngón tay Lâu Dự vuốt trên dây đàn, leng keng leng keng, âm thanh kích động lòng người sôi trào máu nóng.
Loan Loan đã nhảy ra ngoài đại đường, mũi chân khẽ điểm lên cành mai
tuyết ngoài sân, tung người lên không vẽ thành một đường vòng cung hoàn
mỹ mang theo vô số bóng kiếm sáng ngời.
Không có người nào khen hay, tất cả mọi người đều bị kiếm ý và khí thế
mãnh liệt ngút trời làm cho tâm tình chấn động. Ngay cả các thị nữ nâng
chén bưng đĩa hầu hạ xung quanh cũng nhìn mê mẩn, quên cả tiếp rượu cho
khách quý bên mình, bầu rượu nghiêng nghiêng, mặc cho rượu ngon chảy phí mà không hề biết.
Từ đây tiếng đàn đột nhiên thay đổi, không còn mãnh liệt hào hùng mà
chuyển thành du dương trong trẻo. Tiếng đàn thanh thoát tấu ra giai điệu dịu dàng, như cơn gió mang hơi ẩm đi xa, một đêm thổi xanh miền hoang
mạc.
Xưa nay bao nhiêu hảo nam nhi, từng tòng quân chinh chiến sa trường.
Loan Loan múa kiếm theo tiếng nhạc, gập người lật ngửa, xoay kiếm thành vòng.
Cô bé luyện võ từ nhỏ, dáng người mềm mại lại không thiếu sự rắn rỏi,
cánh tay nhỏ nhắn lại không thiếu sức mạnh, thân hình nhỏ nhắn lại như
trúc xanh cao vút dẻo dai.
Loan Loan múa kiếm, khi quyết liệt, kiếm khí như cầu vồng, khí thế vút
cao. Khi dịu dàng, dáng người như sóng nước lăn tăn, nhẹ nhàng lãng
đãng, vừa như đàn ông mạnh mẽ sắc bén đầy góc cạnh, lại có sự dịu dàng
đằm thắm của phụ nữ, phong cách rất riêng, càng thêm ý vị.
Sáng má hồng, chiều xương trắng. Lên cao mong ngóng, phu quân không về.
Cắm cờ trên mãi đỉnh vọng lâu, không phá thành quyết không trở lại...
Cùng với ngón tay Lâu Dự vuốt ra tiếng nhạc cuối cùng, Loan Loan vẽ ra
vô số hoa kiếm, kiếm khí ngập tràn, cánh hoa mai đỏ ngoài sân tuyết bị
kiếm khí xé nát, bay lên cao rồi từ từ rơi xuống.
Loan Loan từ trên không hạ xuống, thu kiếm đứng thẳng, lạnh lùng giữa những cánh hoa bay lả tả.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ nước tí tách.
Tất cả mọi người đều không nói nên lời. Chén rượu của Ngô Thượng Trạch
đã đổ vào chiếc áo lông chồn tía nhưng hắn vẫn ngẩn ngơ không hề hay
biết.
Những công tử quý tộc ở thành Thượng Kinh suốt ngày uống rượu mua vui
này đã bao giờ được thấy điệu múa kiếm uy vũ ngút trời, sát khí thấu
xương như thế?
So với màn múa kiếm này, điệu múa yểu điệu thướt tha phong hoa tuyết
nguyệt của Tố Tố không khác gì đá xanh so với ngọc dương chi, thiếu nữ
phú gia so với tiểu thư khuê các, luôn thiếu mất một phần phóng khoáng.
Loan Loan và Lâu Dự nhìn nhau cười. Trong buổi tối xa hoa này, linh hồn
hai người đều đã rời xa thành Thượng Kinh phồn vinh hoa lệ, trở lại
thành Lương Châu biên tái. Nơi đó có sa trường mênh mông, núi tuyết san
sát, vó sắt đạp sông băng, giấc ngủ ngon an lành.
Sắc mặt Tố Tố xanh trắng đan xen, vốn chỉ định so bì chút tài mọn nữ
nhi, không nghĩ tới Loan Loan lại có thể phô diễn một điệu kiếm vũ khí
phách ngợp trời như thế. Mình thua rồi, thua tâm phục khẩu phục.
Nhìn hai người Loan Loan và Lâu Dự, một đứng dưới gốc mai cánh hoa bay
xuống như mưa, một ngồi trong sảnh đường múa trên phím đàn, gương mặt
đều mang nét cười rạng rỡ không nói nên lời, Tố Tố có một cảm giác đau
buồn chán nản như đứng trước mặt người khác mà mình vẫn bị lánh xa muôn
trượng.
Đến lúc này Tố Tố mới hiểu được, cho dù mình có cố gắng cả đời cũng
không có cách nào đến gần trái tim người đàn ông phong độ át người kia.
Dù mình có đẹp nghiêng nước nghiêng thành hơn nữa cũng vĩnh viễn không
thể làm cho người đó nhìn mình thêm một lát.
Bởi vì trong lòng người đó đã có một người, một cô gái có sự hiểu ngầm
bẩm sinh như thần giao cách cảm với người đó. Con đường họ đã sánh vai
đi qua cùng nhau, cho dù là bất cứ ai cũng không thể nào thay thế.
Dự tiệc về, quay qua quay lại đã được mấy ngày. Giao thừa sắp đến, không khí tết càng ngày càng đậm đặc. Lâu Dự cũng càng ngày càng bận, đã sắp
đến ngày tổ chức lễ trưởng thành, các công đoạn lễ tiết cần có chàng
tham dự. Sứ thần nước Sóc qua tết sẽ tới, bộ Lễ đã bắt tay chuẩn bị công việc tiếp đãi, bộ Binh cũng bí mật điều động binh lực, bố trí cụ thể
theo yêu cầu của Lăng Nam vương. Tống Bách Lý cũng trở lại Thượng Kinh,
Hắc Vân kị có một danh sách dài các tướng lĩnh được đề bạt phong thưởng. Việc luận công ban thưởng ra sao, hai người cần thương nghị tỉ mỉ.
Thời gian Lâu Dự ở bên Loan Loan đương nhiên ít đi, may mà Loan Loan
tính tình hòa đồng, chỉ mấy ngày đã thân quen hết mọi người từ trên
xuống dưới trong phủ Lăng Nam vương. Cô bé vừa xinh xắn đáng yêu lại vừa khéo mồm khéo miệng nên được mọi người yêu thích. Ngay cả vương phi
Trần Kiếm Ý cũng rất thích, sai người mang áo bông, áo lông và các loại
đồ ăn vặt đến cho Loan Loan.
Triệu Vô Cực và Lưu Chinh kéo Loan Loan đến đại doanh cấm quân đánh mã
cầu. Tổ ba người này đánh đâu thắng đấy, nổi danh như cồn, danh tiếng
vang khắp các đơn vị trú đóng trong thành Thượng Kinh.
Còn có Lâu Thành ngày ngày chạy tới tìm Loan Loan học võ, có lần còn cầm một bánh pháo dài tới, hai người đốt cả một buổi chiều trong tiếng hét
của các thị nữ.
Vì vậy mấy ngày nay Loan Loan vẫn chơi vui quên trời đất, không hề cảm thấy buồn chán cô đơn.
Một hôm trời nhá nhem, Lâu Dự không dễ gì dành ra được chút thời gian.
Đã mấy ngày không gặp Loan Loan, trong lòng rất nhớ, Lâu Dự định ăn một
bữa tối đầm ấm với Loan Loan, nhân tiện bày tỏ nỗi nhớ nhung, lại tìm
khắp không thấy Loan Loan đâu.
Tìm một vòng trong phủ mới phát hiện Loan Loan đang dạy các thị nữ thuật phòng thân ngoài thao trường, Lâu Dự dở khóc dở cười, phất tay giải tán các thị nữ, tự tay xách Loan Loan về phòng.
Sai người mang nước nóng lên, Lâu Dự cầm khăn bông đích thân lau tay cho Loan Loan, lại vắt một chiếc khăn mặt định lau mặt cho Loan Loan.
Loan Loan kinh hãi quay đầu đi không cho chàng lau. Lâu Dự vặn đầu Loan Loan lại, khẽ cười nói: "Rửa mặt thôi mà, em sợ cái gì?"
Chàng càng thấp giọng lại càng du dương réo rắt.
Loan Loan gấp đến mức đỏ bừng mặt, ra sức vùng vẫy. Lâu Dự ôm Loan Loan
vào lòng, cười nói: "Không rửa mặt sẽ biến thành một con mèo đen đấy.
Thảo nào Triệu Vô Cực suốt ngày nói em là con trai. Trên đời này làm gì
có cô bé nào không sạch sẽ như em, suốt ngày bôi mặt mình thành Bao Công mặt nhọ?"
Loan Loan còn đang ra sức vùng vẫy, đột nhiên sững sờ, trợn tròn mắt nhìn Lâu Dự: "Anh vừa nói cái gì?"
Thấy Loan Loan trợn mắt tròn xoe như hươu con hoảng sợ hết sức đáng yêu, Lâu Dự không cầm lòng được cúi đầu, khẽ đặt môi lên mi mắt Loan Loan.
Cảm giác mềm mại ấm áp trên mi mắt chậm rãi tỏa lan, Loan Loan như bị sét đánh, cả người chết sững.
Lâu Dự lưu luyến nhìn hàng lông mi dài của Loan Loan, cầm khăn mặt lên
nhẹ nhàng lau má cho cô bé, lầm bầm tự nhủ: "Loan Loan của anh đẹp nhất, đẹp hơn chị tiên nữ gì đó nhiều".
Thuốc mỡ màu đen trên mặt dần bị lau sạch lộ ra làn da bên dưới. Do thời gian dài bị thuốc mỡ che kín không tiếp xúc với ánh mặt trời nên làn da càng tỏ ra trắng muốt mịn màng, trắng mịn hơn tuyết.
Loan Loan nhìn trân trối, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tiếng nói cũng lắp
bắp đứt quãng: "Anh... anh... biết rồi? Biết... từ bao giờ?"
Lâu Dự hài lòng nhìn gương mặt đã lau sạch của Loan Loan, ném chiếc khăn mặt vào chậu nước, cầm tay kéo cô bé đi tới bên bàn, ấn cô bé ngồi
xuống: "Thuốc mỡ tía em chế quả thật không tồi nhưng chỉ có thể giấu
được nhất thời chứ sao có thể giấu anh cả đời? Trước kia tại anh không
chú ý, trong quân lại toàn đám lính tráng chưa từng thấy việc đời nên
mới bị em che mắt lâu như vậy. Em vẫn còn tưởng bôi mặt đen là có thể
biến thành con trai à?"
Loại thuốc mỡ này chỉ có thể làm thay đổi gương mặt chứ không thể thay
đổi được đặc trưng sinh lí. Trước kia Loan Loan còn ít tuổi, dáng người
gầy gò nên còn có thể qua mặt người khác được. Bây giờ đã dần dần nẩy
nở, như nụ sen sắp nở đầu mùa hạ, đặc trưng của phụ nữ càng ngày càng rõ ràng, muốn tiếp tục đóng giả con trai là điều rất khó.
Loan Loan ngơ ngẩn một hồi lâu, đột nhiên hai mắt đỏ lên, nước mắt rơi
xuống từng giọt như chuỗi ngọc trai đứt dây, nghẹn ngào nói: "Có phải
anh biết em là con gái thì sẽ đuổi em ra khỏi Hắc Vân kị không?"
Lâu Dự nghe vậy liền trêu chọc: "Em không nỡ rời khỏi Hắc Vân kị hay là không nỡ rời xa anh thế?"
Trong lúc như thế này mà anh còn trêu em! Loan Loan càng nghĩ càng tủi thân, không nhịn được òa khóc nức nở.