Trăng Sáng Cố Hương

Chương 10.3

Một con chim ưng bay vút trên bầu không, chao liệng phía chân trời. Từ phía sau thành nhô ra hơn mười bóng người...

Một nam nhân lưng đeo thanh trường đao rộng bản, vừa hét to vừa xông vào trận địch, cây đao sáng loáng của ông ta vung lên chém vào quân địch như chém dưa chặt chuối, khiến máu thịt văng tung tóe.

Một người tay cầm gậy trúc mình khoác áo tơi, nội lực mạnh mẽ quét ngang mặt tuyết làm những vụn tuyết bay tung lên như những mũi kim, chặn đứng đường tên của quân địch nối nhau rơi xuống.

Một nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm trường kích huyền thiết đánh vào giữa trận địa của địch, lưỡi kích hình trăng non tỏa ra hàn quang lạnh ngắt dưới ánh trăng. Chỉ thấy y đưa ngang tay trái, cây trường kích vung lên, khí thế như sóng cuộn, tựa một con giao long đen, bổ xuống đỉnh đầu kẻ địch! Máu thịt nhất tề văng tung tóe, vương đầy trên tuyết. Kích đánh xuống ngập trong đất, bụi tuyết tung mù trời, đó chính là chiêu Thanh Tùng Phúc Tuyết của Tùy gia thương!

Tùy Vân Hy mở to mắt nhìn, tưởng như không tin nổi vào mắt mình nữa, cô có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng, võ nhân Thương Thiên lại xuất hiện ở đây, càng không tưởng tượng được là Khương Hằng lại ở đây giúp sức cho họ.

Vui mừng và kinh ngạc khiến Vân Hy nhất thời đứng ngây thất thần, đúng lúc ấy, một tên lính Bắc Nhung cầm đao sắc đã vội xông tới chỗ cô. Vân Hy còn chưa kịp xuất thương chống đỡ thì tên lính ấy đã đột nhiên dừng bước, trên bụng hắn chợt nhô ra một cây thiết trảo sắc lẹm sáng loáng!

Máu phun phì phì, thi thể tên lính từ từ đổ gục xuống, lộ ra chàng trai đang đứng phía sau lưng. Khương Hằng thu lại thiết trảo đang nhỏ máu trên tay phải, bình thản liếc nhìn Vân Hy, lạnh lùng nói: “Chớ đứng ngây ra thế.”

Nói xong, y xoay người vung kích, lại xông xáo đánh vào trận giặc.

Tuy được các võ nhân của Thương Thiên giúp sức, nhưng chỉ thêm có hơn chục người, thì cũng không thể xoay chuyển được tình hình. Đoàn người vừa đánh vừa lui, chạy đến mấy chục dặm. Khi mọi người theo Hạ Thiên Thu chạy đến sau thành, bỗng nhiên Tùy Vân Hy gò cương dừng ngựa, cô giơ cao tay phải cầm bó đuốc ném về phía đám quân Bắc Nhung đang truy đuổi gần tới nơi...

Một tiếng nổ lớn vang lên, rung trời lở đất!

Liền ngay sau đó, những âm thanh vỡ vụn, vang giòn từ lớp tuyết dưới chân phát ra, chỉ nghe một tiếng ầm, lớp băng trên mặt vỡ tan!

Hơn ba ngàn quân Bắc Nhung, giây trước còn đang vung đao truy đuổi sát sạt, giây sau đã nhất tề bị rơi xuống hồ băng lạnh buốt!

Hóa ra hai người Hạ, Tùy đã sớm căn cứ vào địa hình phân tích, địa điểm quân địch có nhiều khả năng sẽ phục kích chính là Sa Thành. Mà ở phía đông bắc Sa Thành khoảng hơn mười dặm, có một hồ băng rộng đến vài dặm, vào mùa đông băng dày đến hơn một thốn, có thể đi lại trên đó không ngại gì. Hai người bèn ngầm chôn sẵn thuốc nổ ở đó, đợi đến khi dẫn dụ quân địch đi vào mặt hồ băng thì sẽ cho nổ tung, để chặn đường truy đuổi của chúng.

Trận huyết chiến cuối cùng cũng kết thúc. Quân Bắc Nhung bị rơi vào hồ băng, mới đầu còn có kẻ vùng vẫy cố trèo lên mặt băng, nhưng về sau, mặt hồ càng lúc càng vỡ vụn thêm, đám lính hung hãn thiện chiến phương Bắc cuối cùng đã chìm hết dưới đáy hồ sâu buốt giá. Đồng tuyết mênh mông lại trở về vẻ tĩnh mịch vốn có, chỉ tiếng gió rít ù ù là không hề ngừng nghỉ.

Sống sót sau kiếp nạn, các môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu đều kinh hồn lạc phách, A Chước cầm lấy hai tay Hạ Thiên Thu, hán tử to lớn ấy lúc này chợt mắt ngân ngấn lệ, gọi “thiếu chủ” mãi, khiến Hạ Thiên Thu không khỏi cười nhăn nhó. “Ông là chưởng môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu, có lẽ nào lại gọi ta là thiếu chủ?”

A Chước lau những vết máu me bụi bặm trên mặt, nói to: “Thiếu chủ vẫn là thiếu chủ! Cả đời vẫn là thiếu chủ của A Chước!”

Còn bên kia, Vân Hy đang bước nhanh lại phía những võ nhân của Thương Thiên, lần lượt chào hỏi từng người: “Hà đại ca! Sái đại ca! u Dương bá bá... Tử Tuyền muội đâu?”

Hà Nhân, Sái Tiểu Xà, Cố Lương, Tần Lão Ưng... lần lượt chào hỏi cô. Lại thấy từ sau lưng u Dương Tiên một thiếu nữ nhỏ tuổi ló ra, khiến Vân Hy không khỏi ngây người. Thiếu nữ ấy răng trắng, mắt sáng, ngây thơ đáng yêu, chính là Lạc Tử Tuyền! Trông thấy Vân Hy, Lạc Tử Tuyền vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, gọi to: “Tùy tỷ tỷ!”

Vân Hy hồ nghi nhìn Lạc Tử Tuyền, lại nhìn Khương Hằng đứng cách đó không xa. Trong ánh mắt Lạc Tử Tuyền vẻ uất hận đã biến mất, không còn giống như cô nương đáng thương nước mắt đầm đìa cắn vào tay Vân Hy một miếng đau điếng lúc xưa nữa. Thấy Vân Hy hơi sững người, Lạc Tử Tuyền nhỏ nhẹ mỉm cười, lại lấy vai huých huých, cố ý đẩy cô về phía Khương Hằng.

Trong lúc kinh ngạc, Vân Hy bị cô bé huých bước mấy bước lảo đảo, lại gần bên Khương Hằng. Cô ngẩng lên nhìn Khương Hằng, lặng im hồi lâu rồi mới gọi nhỏ một tiếng: “Hằng ca!”

Khương Hằng vẻ mặt lạnh lùng, không buồn không vui, chỉ cúi xuống nhìn cô giây lát, rồi lạnh lùng cất lời, giải đáp nỗi nghi hoặc trong lòng cô: “Ta bằng lòng với muội, không giết cô ấy!”

“Nhưng chuyện Lạc Tử Thương, cô ấy bỏ qua rồi ư?”

Vân Hy càng nghĩ càng lấy làm lạ, nhưng Khương Hằng dường như không bằng lòng nói đến chuyện này, lặng ngắt không đáp. Nhất thời, hai người lại cùng im lặng. Một lúc lâu, Khương Hằng mới thở dài một tiếng, giọng cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, chỉ bình thản nói:

“Muội nói rất đúng, bức muội phải ra tay với ta, trước nay đều không phải vì người khác. Nhưng họ...”

Khương Hằng ngẩng lên nhìn về phía những võ nhân Thương Thiên, những đồng đội cùng tiến cùng lui đã hơn ba năm nay, rồi lại chậm rãi nói:

“Từ khi muội đi, ta không biết nên đi đâu về đâu. Thiên hạ rộng lớn, mà dường như không có chỗ cho ta dung thân. Trừ họ ra, ta lại có thể đi đâu đây?”

Nhận ra vẻ buồn rầu trong lời nói của Khương Hằng, Vân Hy chỉ thấy trong lòng hơi chua xót. Xông xáo chiến đấu trong trận địa quân thù cô cũng chưa từng chớp mắt, nhưng lúc này hai mắt lại cay sè, Vân Hy nói nhỏ: “Hằng ca, huynh nghĩ được thế thì tốt rồi... nghĩ được thế thì tốt rồi...”

Thấy khóe mắt Vân Hy đã đỏ mọng, Khương Hằng đưa bàn tay trái duy nhất còn lại lên, nhưng đúng giây phút bàn tay chạm vào má Vân Hy, thì động tác của y khựng lại. Trong đôi mắt đen sâu hun hút, thần thái chợt trở nên u ám, bàn tay duy nhất khựng im giữa bời bời tuyết rơi, dần dần thu chặt thành một nắm đấm. Khương Hằng vắt tay trái ra sau lưng, không nói năng gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía Hạ Thiên Thu đứng xa xa. Cảm nhận thấy ánh mắt nhìn của Khương Hằng, Hạ Thiên Thu cũng quay lại nhìn, mỉm cười xã giao, rồi bước tới trước mặt thi lễ:

“Khương công tử! Chư vị! Tất cả là nhờ có các vị ra tay trượng nghĩa, Vân Tiêu cổ lâu mới vượt qua được kiếp nạn này. Đại ân đại đức ấy, trọn đời tại hạ không quên.”

A Chước theo sau Hạ Thiên Thu cũng chắp tay đáp tạ các võ nhân của Thương Thiên. Hà Nhân, Sái Tiểu Xà, u Dương Tiên... cũng đều đáp lễ lại. Chỉ có Cố Lương lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói không giống ai: “Hừ, ông đây chẳng cần biết cái lầu nát của các ngươi sống chết ra sao! Ông đây chỉ muốn giết bọn cẩu tặc Bắc Nhung mà thôi!”

Nghe những lời ấy, A Chước chau mày hơi bực, nhưng ông ta vừa định cất lời thì đã bị Hạ Thiên Thu gọi nhẹ một tiếng, ngăn không cho nói. Chỉ thấy Hạ Thiên Thu ôn tồn cười, không chút giận dữ, nói to: “Mọi người vẫn gọi là Cuồng Đao Khách, Cố đại hiệp quả nhiên hào khí xung thiên. Hạ mỗ rất hiểu, Thái Bình minh với Thương Thiên đã có mấy bận đối địch với nhau. Vân Tiêu cổ lâu của ta vốn là thành viên của Thái Bình minh, từng có hiềm khích với chư vị. Lần này Vân Tiêu cổ lâu bị phục kích, các vị đã không quản hiềm xưa, ra tay tương cứu, ân tình này, Hạ mỗ xin ghi tạc trong lòng.”

Thấy Hạ Thiên Thu thái độ khiêm hòa, bao nhiêu ấm ức trong lòng Cố Lương cũng không thể phát tác ra được, chỉ buồn bực nói một câu: “Coi như tiểu tử ngươi cũng có lương tâm.” Còn Hà Nhân thì cười làm hòa, nói: “Thái Bình minh với Thương Thiên cái gì cơ chứ? Chẳng qua chỉ là lập trường khác nhau, ai vì chủ nấy mà thôi. Giờ đây đã gặp nhau nơi chiến trường chống giặc, ân ân oán oán thế nào thì việc cũ cũng không nên nhắc lại nữa. Chẳng lẽ trước mặt lũ chó Bắc Nhung, người cùng một nhà chúng ta lại đánh lẫn nhau ư?”

Hạ Thiên Thu gật đầu nói phải, Vân Hy thì nghi hoặc hỏi: “Hà đại ca, sao mọi người lại có mặt ở đây? Sao lại biết quân Bắc Nhung sẽ mai phục Vân Tiêu cổ lâu ở chỗ này?”

“Chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta vừa đi vừa nói vậy.” Hà Nhân gọi mọi người lên đường, môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu thì dưới sự chỉ huy của Hạ Thiên Thu và A Chước, vòng qua hồ băng, quay trở lại chiến trường Sa Thành.

Cánh đồng tuyết mênh mông vốn trắng xóa một màu, giờ đây bỗng biến thành một bể máu vô cùng bi tráng. Những thi thể tàn khuyết bê bết máu ngổn ngang, vương vãi khắp trên mặt đất. Một kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu trước khi chết đã đâm trường kiếm xuyên ngực kẻ địch, còn anh ta thì bị một tay đao khác chém ngang lưng, chỉ còn lại nửa người. Thấy anh ta chết không nhắm mắt, Hạ Thiên Thu đi lại trước mặt đưa bàn tay phải lên vuốt mắt cho anh ta. A Chước uất ức lau mạnh hai mắt, ông ta đi đến bên xác một môn nhân khác đang còn túm nhau với kẻ địch đến chết không rời, định gỡ ra khỏi xác tên Bắc Nhung kia. Nhưng bàn tay của anh ta túm chắc như sắt, A Chước lấy sức giật ra, chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên.

“A Chước, thôi nào...”

Hạ Thiên Thu ngăn lại, khiến động tác của A Chước khựng ở đó. Ông ta hiểu rằng, nếu cứ cố giật thì tay của vị huynh đệ ấy có thể bị mình làm gãy, nhưng chẳng lẽ lại cứ để anh ta túm nhau với kẻ địch như vậy mà chôn xuống đất ư? Hán tử cao lớn lẳng lặng cúi nhìn từng bông tuyết trắng rơi phủ lên thi thể huynh đệ của mình, phủ lên mặt mũi họ, vùi lấp những khuôn mặt vẫn còn đang độ trai tráng ấy.
Bình Luận (0)
Comment