Sáng mùng bảy Tết Nguyên Đán, Lễ bộ thượng thư Vệ Thi và Binh bộ thượng thư Nguyễn Tông đem theo lễ vật đến nhà Vi Thái phó chúc tết.
Vệ Thi vừa thăng chức ít lâu, năm ngoái mới đón phu lang, cả người hồng hào khỏe mạnh, cả tiền đồ lẫn nhân duyên đều viên mãn.
Vệ Thi tuổi trẻ đã đậu Tiến sĩ, là người có học thức, được Vi Bắc Lâu nâng đỡ, tính là một nửa môn đồ của Vi Thái phó.
Mùng bảy đến bái kiến ân sư, không để gia nô cầm lễ mà tự tay mang đến cửa, thể hiện một tấm lòng tri ân.
Bộ dáng Nguyễn Tông không tuấn tú xuất thần như Vệ Xương hầu thế tử, năm nay gần ba mươi, cũng là một trang tuấn kiệt trẻ tuổi, dung mạo bình thường nhưng lớn lên cao lớn, tính tình nội liễm trầm mặc.
Nguyễn gia là gia tộc võ tướng, Nguyễn lão gia Nguyễn Khắc còn là Bình Vũ đại tướng quân nắm trong tay ba vạn binh, bình thường vẫn trấn ở biên giới Mục Châu.
Có một gia gia như vậy, Nguyễn Tông rất nhanh nắm được tin Thái Thú Mục Châu tham ô tiền thuế rồi lập tức báo cho Vi Thái phó.
Nguyễn Tông lớn lên trong võ tộc nhưng am hiểu đọc sách thánh hiền, được Nguyễn Khắc gửi gắm cho Vi Bắc Lâu từ sớm, tính là môn hạ chính thức của Vi Thái phó, đã làm việc dưới trướng Vi Bắc Lâu mười năm, là cánh tay đắc lực giúp địa vị Vi Bắc Lâu vững chắc trong triều.
Vượt qua khỏi lãnh thổ Mục Châu là Trung Châu, địa hình nơi đây hiểm trở, đồi núi cao nguyên, nhiều vùng trũng đầm lầy, không thích hợp trồng trọt sinh sống.
Khi Quang Nguyên quốc phân thành tứ quốc, Trung Châu cũng từng rơi vào tranh chấp, lúc đó Trần, Lã mâu thuẫn nặng nề, đều cử tinh binh đến Trung Châu.
Quân đi có đến một vạn người, lương thảo đầy đủ, nhưng quay lại không còn đủ một ngàn, đa phần đều thiệt mạng do khí hậu khắc nghiệt, trong rừng có chướng khí.
Binh của Lã quốc cũng hao tổn nặng nề, đôi bên không kịp kích phát chiến tranh đã tan tác, Lã đế cũng từng phái binh đến đây nhưng đều có đi không về, tứ quốc liền không mưu mà hợp không cam lòng bỏ qua Trung Châu.
Ở Trung Châu chỉ có lác đác mấy bộ lạc thiểu số sinh sống, hiệp định đình chiến cũng cam kết tứ quốc không được xâm chiếm Trung Châu, xem nơi đây như tự trị.
Bình Vũ tướng quân Nguyễn Khắc quanh năm trấn giữ biên cương Mục Châu, xem như tương đối hiểu rõ với Trung Châu, dân phong Trung Châu hung hãn, lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt nên số lượng tiết tử sinh ra nhiều hơn bình thường, cả bộ lạc rèn giũa ra rất nhiều tinh binh, võ nghệ đều tinh thông, rất khó đánh.
Bộ lạc Chẩm xem như lớn mạnh nhất trong số đó, vài năm nay có xu thế phát triển thành quốc gia, bình thường vẫn hay đem binh đến lấn chiếm biên thổ, cướp phá lương thực Trần quốc.
Biên cương Mục Châu là tâm bệnh nhiều năm của Trần quốc, may nhờ có Bình Vũ tướng quân trấn giữ, mới tạm thời an bình.
Thế nhưng Nguyễn tướng quân tuổi tác đã cao, năm nay cũng đã bảy mươi tuổi, có nhiều việc dần lực bất tòng tâm.
Thái Thú Mục Châu trong tình huống này còn cả gan đặt nặng sưu thuế, giả lời triều đình vọng động đến thuế thân, dễ gây kích động dân chúng, tạo nên loạn lạc ở ba quận Cao Mật, Lư Lăng, Châu Nhai; chính là giáng đòn không kịp trở tay cho triều đình!
Vi Bắc Lâu hiểu được tình huống này, nên phải lập tức suy nghĩ phương pháp đối phó.
Trà qua ba tuần, Vi Bắc Lâu chậm rãi đặt chén xuống, cau mày nói: "Chuyện Mục Châu hôm qua, ngươi nói lại lần nữa đi."
Nguyễn Tông vâng dạ, đáp: "Hồi đại nhân, gia gia của hạ quan tuổi tác đã cao, Tết năm nay thời tiết không quá tốt nên không hồi kinh, thân thể cũng không khỏe, luôn dưỡng bệnh ở Bình Vũ phủ.
Chuyện Thái Thú Kinh Di Hàm tham ô này, là do tiểu thúc Nguyễn Ngọc của hạ quan phục mệnh gia gia đi tuần tra phát hiện ra.
Tiểu thúc còn trẻ, hành sự không đủ chu đáo, đến mùng ba mới phát hiện dân phong Cao Mật có điểm bất thường, tra hỏi huyện lệnh Cao Mật thì không nhận được tin tức gì.
Tiểu thúc sinh nghi, một mặt cho người đến nhà dân hỏi, một mặt cả gan...đột nhập vào huyện lệnh phủ, tra rõ sổ sách, tìm được vật chứng huyện lệnh thông tri với Thái Thú...!Tiểu thúc biết việc không tầm thường, trắng đêm điều tra, phát hiện thêm hai quận Lư Lăng và Châu Nhai càng thêm bất thường.
Trước mắt tất cả vật chứng đều được mang về đầy đủ, chỉ chờ một lệnh của đại nhân, tất có thể bắt giam tất cả kẻ phạm tội, trả lại công bình cho bách tính!" Nói đoạn mở tráp gỗ mình đem theo, nâng tay mang sổ sách và thư từ của huyện lệnh.
Vi Bắc Lâu mở ra xem một hồi, sổ sách của huyện lệnh được viết trên thanh tre mỏng như giấy, mật thư thì được viết trên giấy thật, bên trên có quan ấn của huyện lệnh Cao Mật, nhưng chỉ có ấn của quan thư kí bên cạnh Thái Thú, không phải ấn Thái Thú.
Nhìn đến đây, mày Vi Thái phó khẽ chau lại: "Bấy nhiêu bằng chứng chưa thể buộc tội Kinh Di Hàm, tuy rằng cũng không quan trọng...!điều đáng lưu tâm hơn là, ta hoài nghi Kinh Di Hàm có liên hệ với ngoại địch."
Vệ Thi vẫn luôn bên cạnh nghe đàm luận thấy vậy liền lên tiếng: "Bẩm Thái phó, nếu theo lời Nguyễn huynh, số ngân lượng Kinh Di Hàm tham ô đã lên đến tám vạn lượng."
Kinh Di Hàm vốn là thân tín của tiên đế, do một tay tiên đế đề bạt, có công lao cũng có khổ lao, từ khi Trần Quảng lên ngôi lão vẫn rất yên phận, dường như cam lòng làm một Thái Thú không muốn nổi bật, ngoại trừ báo cáo công tác nhiều năm vẫn không có ý hồi kinh, hành sự không xuất sắc cũng không có lỗi sai gì.
Vốn dĩ có thể an tĩnh như thế mà qua một đời, sao đột nhiên lại tham ô một con số lớn đến thế để Vi Bắc Lâu chú ý?
Nguyễn Tông trầm ngâm một lát, bảo: "Chuyện này...đúng là có điểm khó hiểu, dân chúng vốn đã nghèo khổ nhiều năm, năm nay mùa màng lại không mấy tốt, cũng không đủ ăn, sưu thuế nặng nề như thế, là kích thích cho dân chúng phản..." nói đến đây, hắn mở to mắt, cùng lúc nhìn vào mắt Vi Bắc Lâu, thấy tình tự tương tự trong mắt đối phương.
Vi Bắc Lâu sầm mặt: "Là nhắm vào Bình Vũ tướng."
Nguyễn Tông nghĩ được đến ấy, như đứng đống lửa ngồi đống than, dù sao cũng là nhằm vào gia gia của hắn.
Nguyễn Khắc trấn biên cương nhiều năm, đã trở thành định hải thần châm ở Mục Châu, giữ biên thổ Mục Châu như tường đồng vách sắt, nếu dân chúng ba quận nổi loạn, ắt sẽ phải xuất binh trấn áp, nhân lúc hỗn loạn mà giết Bình Vũ tướng, là giết được mãnh tướng của Trần quốc, biên cương không có đại tướng trấn binh quyền ắt rơi vào tay Thái Thú, đợi đến khi triều đình hay tin phái người đến thì Thái Thú đã nắm hổ phù không biết bao nhiêu ngày rồi, nếu Kinh Di Hàm có tâm giấu diếm thì sẽ còn được nhiều ngày hơn nữa.
Đến lúc đó hậu quả không chỉ là vài phản quân, nếu Kinh Di Hàm cấu kết với ngoại tặc, Trần quốc căn bản không cách chống trả.
Nhìn Nguyễn Tông thất thố như vậy, Vi Bắc Lâu đè vai hắn lại, trầm tĩnh nói: "Nguyễn tướng là người thông tuệ bậc này, lẽ nào mưu kế kẻ gian mà không nhìn ra được, huống hồ bên cạnh Nguyễn tướng còn có Nguyễn Ngọc, Nguyễn Lăng,...!cả Nguyễn gia nhiều mãnh tướng như vậy, không thể nào trúng kế dễ dàng.
Nguyễn Tông, hiếu đạo hiện tại ngươi có thể làm, là cùng bản quan nghĩ ra một kế, bắt gọn những kẻ âm sai bày mưu đặt kế hãm hại trung lương."
Giọng Vi Bắc Lâu không nhanh không chậm, rất có hiệu lực trấn an.
Nguyễn Tông mười mấy tuổi đã đi theo Vi Thái phó, ân bồi dưỡng trọng như núi, nghe thấy như thế liền trấn định: "Đại nhân dạy phải, là hạ quan thất thố."
Ba người bàn bạc một hồi, đến trưa liền cáo từ về phủ.
Vi Bắc Lâu viết một phong thư kể rõ sự việc cho Mộ Dung Thừa tướng.
Mộ Dung tướng xuất thân hàn môn, học rộng tài cao, môn sinh đông vô số kể, có nhiều diệu kế.
Vệ Thi lãnh trọng trách đàm luận với Mộ Dung tướng, chọn ra vài học sinh xuất sắc bồi dưỡng, tính toán đưa đến Mục Châu giúp sức một phen.
Xong việc cũng đã quá trưa, bởi vì là mật đàm, Trúc Lĩnh không dám quấy rầy lão gia bàn công sự, đợi đến khi tiễn khách xong mới dám nói: "Bẩm lão gia, Thanh Lê công tử đã chờ Ngọ thiện nửa canh giờ rồi."
Vi Bắc Lâu sửng sốt, lúc bàn luận không cảm thấy đói, bây giờ mới thấy bụng biểu tình kháng nghị: "Đã là canh nào?"
"Hồi lão gia, đã gần giờ Mùi."
Vi Bắc Lâu về phòng, Thanh Lê cả buổi sáng đều không gặp hắn, đang chống cằm ngồi đợi.
Từ ngày Vi Bắc Lâu mang y về chính phòng, bữa ăn nào hai người cũng dùng chung, đột nhiên hôm nay người nọ không đến, Thanh Lê vẫn ngây ngốc chờ hắn, đồ ăn trước mặt đều nguội cả.
Lam Ngọc đứng một bên đã đứng ngồi không yên, khuyên nhủ: "Công tử, trước nên ăn chút gì đi, có thể hôm nay lão gia bận việc..." nói rồi vỗ đầu: "Xem nô tỳ hồ đồ, thức ăn đều nguội, công tử, để nô tỳ mang thức ăn mới đến."
Thanh Lê lắc đầu: "Không cần đâu, ta đợi một chút nữa thôi, cũng không đói lắm..."
Lam Ngọc đã khuyên ba lần, thấy Thanh Lê kiên quyết như thế, không đành lòng nói tiếp, đứng một bên xoắn xuýt không thôi.
Tiểu công tử mới khỏi bệnh mấy ngày, cả người đều yếu ớt, mấy hôm nay các nàng sợ y ăn không ngon mặc không ấm, nhìn thấy tiểu công tử không chịu ăn cơm liền thấy sốt ruột.
Két một tiếng cửa mở, Thanh Lê mong chờ nhìn qua.
Nam nhân mặc trường bào trắng thêu chỉ bạc, có lẽ không che dù, trên tóc mai vẫn còn vương từng hạt tuyết nhỏ.
Nhìn thấy thiếu niên đang nhìn mình, đáy mắt nam nhân vương ý cười: "Ta về rồi."
Thanh Lê đứng dậy, Lam Ngọc rất hiểu ý mà đặt vào tay y một cái khăn.
Thanh Lê có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn bước ra đón nam nhân tuấn mỹ dịu dàng kia.
Cầm khăn trên tay, Thanh Lê bất giác giơ tay lên xoa tóc hắn, muốn lau đi những hạt tuyết đọng trên đó, trong phòng ấm áp, tuyết đã muốn chảy thành giọt, biến thành một đầu tóc ẩm, nếu không lau khô sợ rằng sẽ sinh bệnh.
Thanh Lê quên đi chút ngần ngại ban đầu, nghiêm túc xoa tóc cho Vi Bắc Lâu.
Đến lúc rụt xuống thì tay bị nắm lấy, Thanh Lê ngại ngùng nói: "Chắc lão gia đói bụng rồi, chúng ta dùng bữa đi."
Vi Bắc Lâu thật tự nhiên dắt y ngồi xuống bàn, Mặc Ngọc Lam Ngọc đã dọn hết thức ăn nguội xuống.
Vi Bắc Lâu buông tay thiếu niên ra, căn dặn: "Lần sau không cần chờ ta, đói bụng cứ ăn trước."
Thanh Lê rụt bàn tay vừa được buông ra vào tay áo, đáp: "Ta không đói, sẽ chờ lão gia." Bởi vì, ăn một mình là trải nghiệm rất buồn chán, Thanh Lê không biết lão gia có giống như mình không, nhưng mỗi khi phải ăn một mình, Thanh Lê đều cảm thấy thức ăn không ngon như lúc ăn cùng người khác.
Lúc Thanh Lê còn ở nhà Bình Hòa đại phu, thức ăn bữa nhiều bữa ít, có ăn no đã là rất tốt, bình thường y vẫn cùng ăn với gia phó trong tiểu trù phòng, nếu ở một mình, mọi người sẽ quên mất y, đôi khi phải chịu đói.
Có lần Thanh Lê bị cảm, sợ lây cho người khác, mà mọi người cũng không nguyện ý gần y, mấy ngày Thanh Lê đều không thể đến trù phòng ăn cơm.
May mắn có một gia phó lớn tuổi thương y đói bụng, mang đồ ăn cho y, thế nhưng Thanh Lê vẫn phải ăn cơm một mình, đồ ăn thật không ngon chút nào.
Thanh Lê đã nghĩ rồi, về sau có người..., nhất định phải đối tốt với người đó, không thể để người đó ăn một mình.
Bởi vì, ăn một mình thật sự là việc rất cô đơn.
Vi Thái phó biết y nói thật, trầm mặc một lát, vươn tay xoa đầu thiếu niên: "Nghe lời.
Ta đôi khi cũng sẽ bận, không thể cùng ngươi."
Thanh Lê nghe hắn nói đến trang trọng, có chút ngẩn người: "Lão gia...sẽ không ăn đúng giờ sao?" Y nắm nắm tay mình, từ sau khi bị đông lạnh, tay y bị tổn thương, không được linh hoạt cho lắm, mỗi ngày đều phải tập bài tập nhỏ, bây giờ nắm nắm tay đã thành thói quen.
"Ăn đúng giờ mới là đạo dưỡng sinh." Thiếu niên nghiêm túc nói, bàn tay dưới ống tay áo cuộn cuộn, Vi Bắc Lâu nhìn thấy, hầu kết khẽ nhúc nhích.
Thanh Lê đợi một lát, quả nhiên nghe Vi Thái phó đáp ứng: "Nghe ngươi."
Có một lời hứa này, Thanh Lê rất nhanh vui vẻ: "!" Y quyết định ngày mai sẽ đi tìm sách dưỡng sinh, nếu không có, mình có thể viết ra theo trí nhớ của mình.
Lúc này Mặc Ngọc đã dọn thức ăn nóng sốt trên bàn, hai người đều đói, rất nhanh đã ăn xong..