Ca nô không có người lái, Lục Sầm tự mình điều khiển. Khi ca nô rời xa bờ, tòa nhà câu lạc bộ hoa lệ với những ngọn đèn dầu dần thu nhỏ lại thành một điểm sáng, tựa như một vì sao trên bầu trời.
Lê Sơ Huyền nghịch hộp kẹo bạc hà trong tay, thản nhiên hỏi: “Anh thi bằng lái du thuyền khi nào vậy?”
Trừ thời đại học, một người đi Philadelphia, một người đi London, còn lại cô và Lục Sầm đều là bạn học cùng lớp. Gia thế tương đương nên những thứ cần học cũng xấp xỉ nhau, chỉ có việc thi bằng lái du thuyền này là cô không biết.
“Kỳ nghỉ hè năm 18 tuổi.”
Lê Sơ Huyền trầm tư, kỳ nghỉ hè năm đó cô đang làm gì nhỉ?
Lục Sầm dường như đoán được cô đang nghĩ gì, lập tức cho cô câu trả lời: “Em đang lướt sóng ở đảo Fiji.”
Lê Sơ Huyền nhìn gò má sắc bén của anh, cười cười, gằn từng chữ: “Lục tổng để ý tôi quá nhỉ.”
“Chẳng lẽ Lê tổng thì không?”
Thời trung học, buổi sinh hoạt đầu tiên của học kỳ mới luôn là phần chia sẻ về những trải nghiệm trong kỳ nghỉ, đã đi đâu, tham gia hoạt động gì, học được những gì. Đối với một ngôi trường quý tộc, việc tham gia các trại hè, trại đông ở các quốc gia khác nhau là chuyện thường tình.
Nhưng Lê Sơ Huyền rất ít khi tham gia, Lục Sầm cũng vậy.
Mỗi lần Lục Sầm lên bục giảng kể về kỳ nghỉ của mình, Lê Sơ Huyền sẽ lén ghi nhớ rồi đi học theo. Cô cảm thấy Lục Sầm cũng làm điều tương tự.
Bởi vì có một lần, Lục Sầm đi trượt tuyết ở dãy Alps, Lê Sơ Huyền đi lặn biển ở Tahiti. Học kỳ sau liền đảo ngược, Lê Sơ Huyền đi trượt tuyết, Lục Sầm đi lặn biển.
Tóm lại là, một người biết cái gì thì người kia cũng phải biết, không ai chịu thua ai, họ luôn muốn đè đầu đối phương.
Chính vì sự giương cung bạt kiếm của họ mà không khí cạnh tranh trong lớp đã bị đẩy lên một tầm cao mới.
Có một kỳ nghỉ hè, Lục Sầm đã giành được huy chương vàng trong một cuộc thi thuyền buồm.
Khi đến lượt các bạn học khác lên phát biểu, Lục Sầm ghé sát tai cô, thấp giọng khiêu khích: “Bạn học Lê có biết chơi thuyền buồm không?”
Đương nhiên là cô không biết.
Thế nhưng, dưới ánh mắt khiêu khích của Lục Sầm, cô vẫn thong dong bước lên bục, nói rằng mình là người chơi đàn hạc của một dàn nhạc giao hưởng, kể về những trải nghiệm lưu diễn ở châu Âu trong kỳ nghỉ hè đó. Nói xong, cô khiêu khích nhìn lại Lục Sầm: Vậy bạn học Lục có biết chơi đàn hạc không? Có cơ hội tham gia lưu diễn không? Có thể bước lên Sảnh Vàng Vienna không?
Chàng thiếu niên lười biếng ngả người ra ghế, ngẩng đầu cười như không cười, đối diện với cô thiếu nữ đang hiếu thắng và tràn đầy khí thế.
Có lẽ, đó chính là khoảnh khắc của sự trưởng thành. Cả hai bắt đầu hiểu ra rằng, có những con đường đi đến một lúc nào đó tự khắc sẽ rẽ nhánh, không nhất thiết phải cố chấp đi mãi một con đường tối tăm đến cùng.
Vì vậy mà sau này, mối quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn hơn không ít. Mặc dù tâm lý muốn chèn ép đối phương chưa bao giờ nguôi ngoai, nhưng họ đã không còn chuyện gì cũng phải tranh giành một mất một còn.
Buông tha cho đối phương, cũng chính là buông tha cho chính mình.
“Sau này Lục tổng còn chơi thuyền buồm nữa không?”
“Thỉnh thoảng.”
Lê Sơ Huyền cúi đầu cười, ném một viên kẹo bạc hà trong tay vào miệng: “Nghe nói môn thể thao thuyền buồm rất thử thách sức mạnh của eo và bụng, Lục tổng ở tuổi này rồi…”
“Lần sau em đừng xin tha là được.”
Lê Sơ Huyền hừ lạnh. Đã không hợp nhau thì nửa câu cũng là thừa.
Ca nô chạy đến vị trí đã định, Lục Sầm ném cần câu: “Muốn ăn gì?”
“Sashimi mực.” Cô liếc nhìn túi bánh mì,cô thầm nghĩ không ăn bánh mì là được.
Ánh mắt Lục Sầm cũng theo tầm nhìn của cô dừng lại trên túi bánh mì: “Bánh mì do đầu bếp trà chiều của Bích Thủy Vân Gian làm đó.”
“Thì cũng là bánh mì thôi, tóm lại tôi không muốn ăn bánh mì.”
Lục Sầm cúi đầu cười.
Trên người cô khoác chiếc áo khoác của Lục Sầm, gió biển mằn mặn và hương tuyết tùng trên áo khoác đan xen vào nhau, tạo nên một sự hài hòa khác lạ.
Lê Sơ Huyền không biết sẽ phải ra biển, lúc đến cô mặc một chiếc váy không tay. Mùa thu trên biển sau khi trời tối vẫn có chút lạnh. Nhưng không sao, Lục Sầm không sợ lạnh, áo khoác của anh thuộc về cô.
“Tin tức mà anh nói lần trước là gì vậy?” Sau bức tường hoa ở sân golf Minh Nguyệt Loan, cô đã không nghe tin tức đó.
Lục Sầm nghiêng người nhìn cô một cái: “Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở em một câu, lý lịch của Hoàng Canh là giả, khi còn làm việc ở Lục thị ông ta đã bán đứng bí mật thương mại của tập đoàn.”
Bởi vì Hoàng Canh đã theo Lục Bách Thương 20 năm, cũng xem như là nửa người chú của anh. Nể mặt Lục Bách Thương, anh đã giữ lại chút thể diện cho Hoàng Canh,bên ngoài chỉ nói là ông từ chức một cách bình thường.
Lê Sơ Huyền nhún vai: “Tin tức của anh quá hạn rồi.”
Hoàng Canh là phó tổng sắp nhậm chức tại một công ty đầu tư thuộc tập đoàn Lê thị. Thực ra lúc đó Lục Sầm nói xong câu đó, Lê Sơ Huyền đã đoán xem đó là tin tức gì.
Mãi cho đến hai ngày sau, quy trình nhậm chức của Hoàng Canh đến lượt cô duyệt, cô mở lý lịch của ông ta ra, phát hiện ông ta có kinh nghiệm làm việc tại tập đoàn Lục thị. Cô lập tức nhớ đến lời nhắc nhở chưa nói ra của Lục Sầm, bèn cho người bên bộ phận nhân sự điều tra lại lý lịch, quả nhiên có vấn đề.
Chuyện Hoàng Canh không qua được vòng điều tra lý lịch để vào tập đoàn Lê thị, sau này Lục Sầm chắc cũng đã nghe nói, nên không nhắc lại nữa.
Phao câu chìm xuống, một con mực đã cắn câu.
Bàn tay đeo găng tay chuyên dụng cầm dao xử lý nhanh chóng làm sạch con mực, chấm vào sốt chanh mù tạt đã được pha sẵn, đút vào miệng cô.
Lê Sơ Huyền gật đầu: “Dai dai lại có chút ngọt.”
Anh thong thả cởi găng tay, ngón tay thon dài véo lấy cằm cô, nâng đầu cô lên. Lòng bàn tay anh chà xát lên môi châu của cô, giọng nói trầm thấp hòa quyện trong gió biển ẩm ướt, giống như tiếng hát của hải yêu dụ dỗ người qua đường, khiến người ta chìm đắm trong đó không thể tự thoát ra. Anh nói: “Để tôi nếm thử.”
Bàn tay anh chống lên lưng ghế, cúi người hôn xuống.
Mạnh mẽ, không cho phép từ chối.
Lồng ngực săn chắc áp sát vào người cô. Gió biển hơi lạnh, nhưng thân hình anh lại nóng rực, lạnh nóng giao thoa, từng bước ép sát.
Ca nô chao đảo trên sóng biển, giống như trái tim đang chìm nổi trong cơn lốc, không tìm thấy phương hướng.
Suy nghĩ bay bổng.
Một giờ sau, ca nô hướng về đảo Hải Sa.
Đôi môi đỏ mọng sau nụ hôn tàn nhẫn trở nên tươi tắn bóng loáng. Lê Sơ Huyền ngẩng mặt ngẩn ngơ.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ tại sao kỹ thuật câu cá của anh lại kém như vậy?” Một giờ trôi qua mới câu được hai con mực ống nhỏ và một con cua hoa.
“Vậy sao?” Anh cúi mắt, dừng lại trên đôi môi đang hé mở của cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Anh lại đang nghĩ gì vậy?” Lê Sơ Huyền bất mãn liếc anh một cái.
Lục Sầm cong môi cười, không nói.
Hai con mực nhỏ làm sashimi, cua hoa luộc, tất cả đều vào bụng cô, không đủ no.
Sóng gió dần lớn hơn. Xét đến việc tối nay hai người có thể sẽ chết đói trên biển, Lục Sầm quyết định đưa cô đến câu lạc bộ Hải Sa gần nhất để kiếm gì ăn.
Ánh đèn lộng lẫy của câu lạc bộ Hải Sa hiện ra trên mặt biển. Chiếc điện thoại đặt bên cạnh của Lê Sơ Huyền vang lên. Cô cúi mắt liếc nhìn, là điện thoại của bà nội cô.
Dường như Lục Sầm cũng nhìn thấy, anh cười một cách khó hiểu: “Không dám nghe à?”
Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng lướt trên màn hình, Lê Sơ Huyền không để ý đến anh, nhận điện thoại: “Alo, bà nội ạ.”
Giọng của bà nội Lê ở đầu dây bên kia đầy nội lực: “Cháu không ở chung cư sao?”
“Dạ?” Cô có chút chột dạ.
Bà nội Lê: “Bên công ty nói cháu 5 giờ đã tan làm, bà nghĩ sớm như vậy nên hầm canh ốc biển mang qua cho cháu. Kết quả đến cửa chung cư của cháu bấm chuông nửa ngày không ai mở cửa. Cháu đi đâu rồi?”
Mặt Lê Sơ Huyền không đổi sắc mà nói dối: “Cháu hẹn bạn đi ăn cơm ạ.”
“Ăn cơm ở đâu? Bà mang canh qua cho cháu.” Bà nội Lê đã ăn tối rồi, dù sao bây giờ cũng rảnh nên cho tài xế đưa qua một chuyến, lát nữa lại đưa bà về nhà cũ ngủ.
Cô cắn môi: “Đi Thâm Thành rồi ạ. Bà nội cứ trực tiếp mở cửa bỏ vào đi, lát nữa cháu về uống sau.”
Bà nội Lê có mật khẩu chung cư của cô, nhưng trước giờ đều gõ cửa ở ngoài để cô ra mở, giữ đủ không gian riêng tư cho cô.
Cúp điện thoại, cô vén những sợi tóc bị thổi rối ra sau tai.
Lục Sầm liếc cô một cái: “Lê tổng cũng học được cách nói dối rồi.”
Lê Sơ Huyền nghiêng người lại gần.
Hơi thở nóng rực lưu luyến bên gò má anh, nhưng ngay sau đó lại bị gió biển mang theo hơi lạnh cuốn đi.
Cô ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ Lục tổng không cảm thấy mối quan hệ này rất k*ch th*ch sao?”
Không thể thấy ánh sáng, không thể nói với người ngoài.
Nói xong, cô lùi người lại, cười thanh thoát, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Đảo Hải Sa đã ở ngay trước mắt, nhưng nơi ca nô cập bến lại là một bến tàu khác.
Hành tung của Lục Sầm luôn bí ẩn, ngay cả câu lạc bộ tư nhân của mình cũng có lối đi riêng. Không giống vẻ lộng lẫy huy hoàng của mặt chính câu lạc bộ, bến tàu riêng này yên tĩnh và tối tăm, không có những hàng đèn đường san sát, chỉ có những chuỗi đèn nhỏ quấn quanh những cây thủy tùng và mộc lan, giống như những con đom đóm dẫn đường.
Đôi giày cao gót bước lên con đường ván gỗ. Trên người cô khoác áo khoác của anh, cánh tay trần khoác lấy cánh tay anh.
Con đường ván gỗ bình thường trên đảo, lại bị hai người đi như khí thế của thảm đỏ.
Bữa tối được sắp xếp ở tầng hai của câu lạc bộ, trên một ban công vươn ra phía trên rạn san hô, phảng phất như đang ở giữa mặt biển sâu thẳm và tối tăm.
Người phụ trách câu lạc bộ, Vân Nhuế, đích thân phục vụ món ăn. Cô ấy giới thiệu: “Khi thủy triều xuống, có thể nhìn thấy những con cua nhỏ từ các kẽ hở của rạn san hô đó ạ.”
Sau đó, cô ấy mang lên một món cua biển nhỏ chiên giòn.
Lê Sơ Huyền: …
Tiếp theo là một phần sashimi nhím biển, cơm chiên tôm hùm nấm cục đen và salad hoa quả.
Vân Nhuế mỉm cười phục vụ: “Vì Lục tổng không đặt cơm sớm, nên chỉ có thể phiền Lê tổng tạm chấp nhận ạ.”
Ngụ ý là, hai vị ăn đơn giản như vậy là lỗi của Lục tổng, không liên quan gì đến câu lạc bộ Hải Sa của chúng tôi.
Vân Nhuế bình tĩnh lui ra, đến cửa đóng cửa lại, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra gửi tin nhắn cho Lộ Xuyên.
Vân Nhuế: [Vãi chưởng Lộ Xuyên, sao miệng anh kín thế? Tin tức động trời như vậy mà không nói với tôi một tiếng?】
Lộ Xuyên đang tăng ca ở tập đoàn: [?】
Lục tổng có thể đưa Lê tổng đến đây, với tư cách là trợ lý đặc biệt của Lục tổng, Lộ Xuyên không thể nào không biết về mối quan hệ của hai người. Hơn nữa, vừa rồi cô ấy đã vượt quyền trêu chọc mà thần sắc cả hai như thường, trông như thể có thể ngồi cùng nhau ăn cơm như người một nhà vậy.
Miệng của Lộ Xuyên thật kín!
Vân Nhuế, ngón tay gõ trên màn hình như sắp ra tàn ảnh: [Hai người họ không phải là đối thủ một mất một còn sao? Lục tổng ngầu thật, mới cướp đất của người ta không lâu.】
Lộ Xuyên hoảng hốt: [Sao cô biết?】
Vân Nhuế cất điện thoại lại vào túi, nhất quyết không trả lời tin nhắn, để Lộ Xuyên cũng cảm nhận được cảm giác ruột gan cồn cào.
Trên ban công, gió biển gào thét, tiếng sóng vỗ từng cơn. Tháp chuông ở không xa chỉ đúng giờ.
Tiếng cười đùa từ sảnh tiệc dưới lầu mơ hồ truyền đến.
Hai người yên tĩnh ăn cơm. Mặc dù món ăn đơn giản, nhưng trình độ của đầu bếp không thể bàn cãi. Lê Sơ Huyền đói bụng nên đã ăn hết hai bát cơm chiên.
Bữa tối kết thúc, Lê Sơ Huyền đặt đũa xuống, dùng khăn ăn lau miệng, bình luận: “Cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm của Lục Sầm nhìn về phía Lê Sơ Huyền: “Vậy ngày mai lại ăn một bữa sáng nữa nhé?”
Lê Sơ Huyền đang uống nước soda xí muội, sặc một cái dữ dội.
Lê Sơ Huyền: ?