Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 22

Tiếng dương cầm du dương chỉ là một bản nhạc nền xa hoa. Giữa sảnh tiệc lộng lẫy, nơi những ly champagne không ngừng được rót đầy, một màn kịch nhỏ đang đi đến hồi kết.

 

Khi Giang Dật và Ứng Chỉ quay lại, nụ cười trên môi Lê Sơ Huyền vẫn hoàn hảo, nhưng ánh mắt đã hướng về phía trước.

 

“Sơ Huyền!” Ứng Chỉ reo lên, tách khỏi Giang Dật và ôm chầm lấy cô bạn cũ. “Trời ạ, đúng là cậu rồi!”

 

Giang Dật và Chu Diễn đồng thanh bật ra câu hỏi gần như giống hệt nhau, không giấu được vẻ ngạc nhiên.

 

Nhưng Lê Sơ Huyền không để tâm đến họ. Giữa vòng tay của bạn cũ, ánh mắt cô lại vượt qua tất cả, khóa chặt vào người đàn ông đang đứng xem kịch ở phía xa. Lục Sầm. Ánh mắt anh không hề che giấu sự thích thú và một tia đắc thắng.

 

Cô nhếch môi, một nụ cười đáp trả đầy thách thức, rồi mới quay sang trách yêu cô bạn: “Về nước mà cũng giấu tớ à?”

 

Ứng Chỉ vội buông cô ra. “Chuyện dài lắm, lát kể sau.”

 

Sau vài câu cảm thán về việc “trái đất tròn”, nhóm bạn cũ bắt đầu rôm rả trò chuyện. Chỉ có Lục Sầm vẫn đứng tách biệt. Anh không nói, chỉ lặng lẽ nâng ly, một cử chỉ tao nhã hướng về phía cô. Đó không phải là một lời chào, mà là một lời mời gọi đầy khiêu khích.

 

Lê Sơ Huyền chấp nhận lời khiêu chiến.

 

Cô cũng nâng ly của mình lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Trước khi uống, cô dùng khẩu hình miệng, thật chậm và rõ ràng để anh có thể đọc được: Anh-muốn-chết-à?

 

Lục Sầm bật cười, một nụ cười không thành tiếng. Anh gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn hưởng ứng. Anh đang chờ đây.

 

“Vậy ý cậu là Giang Dật là đối tượng xem mắt của cậu?”

 

“Ừ hứ, bà Trang nhà tớ giới thiệu đấy.”

 

Bên hồ bơi của vườn trên không, hai người dựa vào lan can kính ngắm cảnh đêm của bến cảng Victoria.

 

Tối nay nhiệt độ thấp, máy sưởi không thổi đến vị trí này, ngược lại gió lạnh từ bến cảng thổi tới khiến hai người phải quấn chặt chiếc áo choàng dạ cashmere.

 

Ứng Chỉ im lặng rất lâu, nhìn Lê Sơ Huyền muốn nói lại thôi.

 

Lê Sơ Huyền giải thích: “Nhưng tớ chỉ mới cùng anh ta xem một vở nhạc kịch và ăn một bữa cơm, ngoài ra…”

 

Ứng Chỉ cắt ngang, giọng không một chút kiêng dè. “Anh ta lấy cái gì ra để xứng với cậu?”

 

“Hả?”

 

Ứng Chỉ nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc. “Tớ đang hỏi, tại sao mẹ cậu lại nghĩ con cá nhỏ như Giang Dật lại xứng với con phượng hoàng là cậu?”

 

“Thử điểm lại xem nào: Cup C, eo thon, chân dài, nhan sắc vô song, học vấn cao, gia thế khủng, biết chơi đàn, thành thạo đủ môn thể thao quý tộc, là tổng tài một tập đoàn, tài sản cá nhân đếm cả đêm không hết. Dựa vào đâu mà xứng?”

 

Một câu hỏi tu từ đầy sức nặng, khiến Lê Sơ Huyền cũng phải lặng im.

 

“Với hạng như Giang Dật, cho cậu chơi đùa qua đường thì được, nhưng dựa vào đâu mà cho anh ta một danh phận tử tế chứ?” Một câu “dựa vào đâu” nói ra đầy khí phách.

 

“Khoan đã… Vậy hai người…”

 

Ứng Chỉ thở dài: “Chuyện dài lắm.”

 

Cô ấy kể, thời đại học cô ấy như một cái máy hết pin, đầu óc trống rỗng, còn cái mác ‘thiên tài hội họa’ thì như một trò cười. Cô ấy cặp kè hết người này đến người khác để tìm kiếm một tia cảm hứng, nhưng tất cả chỉ là một lũ vô dụng.

 

“Linh cảm là thứ phù phiếm, một khi đã mất thì có đào ba tấc đất cũng không tìm lại được. Cho đến khi tớ nhìn thấy anh ta,” cô ấy kể, mắt sáng lên, “cái dáng vẻ đẫm mồ hôi sau cú ném ba điểm đó, cơ bụng và đường nhân ngư của anh ta như một tác phẩm nghệ thuật. Tớ quyết định phải vẽ anh ta, và phải có được anh ta.”

 

“Sau đó thì sao? Sao lại chia tay?” Chuyện Ứng Chỉ có nhiều bạn trai Lê Sơ Huyền có biết, vì cô ấy đổi quá nhanh quá thường xuyên, cô thậm chí còn không kịp làm quen. Lần sau gọi điện, đối phương đã đổi người khác, nên về sau, họ thường dùng từ “gã đàn ông chó má” để thay thế, tên họ đều không cần xuất hiện trong các cuộc trò chuyện.

 

“Linh cảm trở lại rồi, sau đó thì tớ tốt nghiệp, đường ai nấy đi thôi.” Chia tay không phải là chuyện đương nhiên sao?

 

“Vậy bây giờ…” Lê Sơ Huyền đã hiểu ra vấn đề.

 

“Sơ Huyền, cứu tớ!” Ứng Chỉ đột nhiên ôm chầm lấy cô, giọng kịch tính. “Nguồn cảm hứng của tớ cạn kiệt rồi!”

 

“Này, cái áo cashmere của tớ! Phấn của cậu dính hết lên đây bây giờ!”

 

“Không sao, không trôi được!” Ứng Chỉ vẫn không buông ra. “Ba lớp xịt cố định lớp trang điểm cơ mà.”

 

Cô nàng ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng miệng vẫn than thở: “Làm sao bây giờ? Triển lãm năm sau còn thiếu ba bức đại cảnh. Chẳng lẽ tớ lại phải đi tìm một ‘trạm xăng’ mới à?”

 

Vài ngày nữa là Giáng sinh, sau đó là năm mới, rồi qua Tết Nguyên đán, là mọi chuyện nguội lạnh hết.

 

Lê Sơ Huyền vẫn rất quan tâm bạn thân, dù sao chuyện linh cảm này tiền không mua được, cô cũng không giúp được gì.

 

“Vậy bây giờ tiến độ thế nào rồi?”

 

“Vẫn chưa ăn lại được cỏ cũ. Nhưng Giang Dật thì thuộc dạng tự mình tiến cử, tớ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, cho một miếng thịt là anh ta sẽ như cún con chạy tới thôi.”

 

Ứng Chỉ thở dài, “Tớ phải nhanh lên mới được, không đủ thời gian.”

 

Lê Sơ Huyền cũng rất phiền muộn: “Đừng nói nữa.”

 

“Thật sự không đủ thời gian, cũng không biết gã đàn ông chó má này còn dùng được không?”

 

“Thật sự đừng nói nữa,” Lê Sơ Huyền nói với vẻ đồng cảm, “Anh ta nghe thấy rồi đấy.”

 

Ứng Chỉ quay người lại, người đàn ông trong bộ tây trang màu xám bạc đang nhìn cô ấy, biểu cảm bình tĩnh như mặt nước hồ bơi, không một gợn sóng. Nhưng trong mắt là sóng to gió lớn không thể che giấu. Giang Dật quay người bỏ đi.

 

Ứng Chỉ bực bội dậm chân, đuổi theo.

 

Lê Sơ Huyền ngước mắt nhìn Lục Sầm đã xem kịch vui cả đêm, “Như ý anh rồi chứ?”

 

“Liên quan gì đến tôi?”

 

Lê Sơ Huyền cười trào phúng, “Giang Dật bị loại rồi, anh rất đắc ý phải không?”

 

Anh tiến lên một bước, nói nhỏ bên tai cô: “Chỉ còn lại chúng ta, không tốt sao?”

 

Lê Sơ Huyền cười lạnh.

 

Lục Sầm nhìn cô một lúc lâu, phát hiện cô chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng manh, ở ngoài trời 10 độ chỉ khoác một chiếc áo choàng. “Mặc ít như vậy còn đứng ngoài hứng gió? Đi vào đi.”

 

Lê Sơ Huyền bừng tỉnh, từ chiếc túi xách tay đan ngọc trai lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ứng Chỉ.

 

Lê Sơ Huyền: [Anh ta ra đó tìm cậu là sợ cậu lạnh cảm cúm đấy, anh ta siêu yêu cậu luôn.】

 

Cất điện thoại, Lê Sơ Huyền đi đến một chiếc ghế tựa ở phía bên kia hồ bơi ngồi xuống.

 

Hồ bơi không hoạt động, vị trí này hẻo lánh và tối tăm, ánh đèn từ sảnh tiệc xa xa xuyên qua hàng rào cây cao nửa người, chỉ để lại những vệt sáng lốm đốm.

 

Có lẽ vì vị trí này gió lớn lại lạnh, không ai sẽ qua đây.

 

Yên tĩnh, một trời một vực với sảnh tiệc ồn ào náo nhiệt trong kia.

 

Lục Sầm thong dong đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.

 

“Lê tổng, nhiệt độ hôm nay là 10 độ, máy sưởi của tiệc tối không thổi đến vị trí này đâu.”

 

“Tôi biết mà.” Cô cười nhìn lại, có máy sưởi hay không cô cảm nhận không được sao?

 

“Giải thích cho tôi?” Lê Sơ Huyền nhìn về phía anh, khẽ nhướng mày.

 

Lạnh quá, tay giấu chặt trong áo choàng.

 

Người đàn ông không lay chuyển.

 

“Anh biết rõ mối quan hệ của hai người họ từ sớm rồi đúng không? Lần trước ở Bích Thủy Vân Gian gặp anh, tại sao anh không nói gì?” Lê Sơ Huyền chất vấn.

 

“Tôi dùng lập trường gì để nói với em đây?”

 

Anh tiến thêm một bước, áp sát người. Qua lớp váy lụa mỏng, cô có thể cảm nhận được sức nặng từ ống quần tây của anh đang tì nhẹ lên chân mình.

 

Hơi lạnh từ đầu ngón tay anh dường như truyền thẳng vào mạch máu cô khi anh khẽ vê nhẹ vành tai nhạy cảm. Anh cúi xuống, hơi thở phả nhẹ bên tai cô, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: “Vả lại, nếu giải thích rõ ràng ngay, chẳng phải tôi sẽ mất đi lý do để ‘trừng phạt’ em sao?”

 

Đúng là một gã đàn ông phúc hắc, luôn biết cách nắm đằng chuôi, Lê Sơ Huyền thầm nguyền rủa.

 

Vành tai nhạy cảm của cô nóng bừng lên, sắc đỏ diễm lệ lan ra, như một đóa hoa hồng nở rộ bên cạnh viên kim cương. Và anh, người nghệ nhân đang tạo tác đóa hoa ấy, rõ ràng không hề có ý định dừng lại.

 

Ánh mắt Lê Sơ Huyền phiêu đãng nhìn về phía cây cọ đuôi phượng cô độc, cô thì thầm với chính mình, hoặc với cơn gió lạnh ngoài kia: “Không phải là Giang Dật, thì cũng sẽ là một Lý Dật, Trần Dật, hay bất kỳ một ‘Dật’ nào khác có thể thay thế.”

 

Số phận của cô và anh là hai đường thẳng song song, có thể nhìn thấy nhau, nhưng vĩnh viễn không có giao điểm. Người đàn ông có thể cùng cô đi đến cuối con đường là bất kỳ ai, chỉ không thể là anh.

 

Sự thật này, sao mà tàn nhẫn đến thế.

 

Cô biết rõ đây là ly rượu độc, nhưng vẫn cam tâm uống cạn, tự lừa dối mình rằng chút hơi ấm tạm bợ này sẽ không thể g**t ch*t mình. Cô tự huyễn hoặc rằng, khi con thiêu thân lao vào lửa, đến phút cuối cùng nó sẽ biết sợ hãi mà quay đầu.

 

Nhưng liệu có buông bỏ được không?

 

“Lê Sơ Huyền,” Lục Sầm thu lại bàn tay đang nghịch d** tai cô, ánh mắt nhìn cô càng thêm sâu thẳm, như góc vườn này, chỉ có cây xanh mờ ảo. Anh nói, “Qua Giáng sinh, lại qua một năm nữa.”

 

Giai đoạn này không biết có thể kéo dài bao lâu, nhưng họ đã sóng vai đi qua bốn năm rồi.

 

Cô đột nhiên thông suốt. Nhìn anh cười rạng rỡ: “Năm nay cảm ơn Lục tổng rất nhiều, báo cáo tài chính cuối năm của tập đoàn Lê Thị rất đẹp.”

 

“Dự án Khai Tự trong tương lai, chắc chắn sẽ hốt bạc.” Cô bỗng nhiên bật cười, đôi mắt lộng lẫy như chứa đựng vạn ánh sao.

 

Anh bất giác cong môi, đầu ngón tay thon dài nâng cằm cô, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ diễm lệ.

 

Đầu lưỡi tấn công dồn dập, khơi dậy triều tình giữa họ.

 

Có lẽ là đã chìm đắm quá lâu, cô đã quên mất ban đầu mình đã nghĩ thế nào.

 

Cả đời này, cô đã có được những thứ mà người khác ao ước cả đời cũng không thấy được, đã đạt đến một đỉnh cao mà ít ai có thể chạm tới. Ấy vậy mà trước những điều vốn biết là không thể, cô lại cố chấp cưỡng cầu, xa rời tâm niệm ban đầu rằng những gì mình có đã là quá đủ.

 

Cô đã trở nên quá tham lam.

 

“Lục Sầm,” cô ngước đôi mắt sáng rực nhìn anh, lớp son môi diễm lệ vẫn không hề xê dịch, “Tôi muốn…”

 

Bàn tay cô khẽ áp lên áo sơ mi anh, những ngón tay lướt tìm đến cơ bụng săn chắc.

 

Cô thấy bàn tay đang nâng cằm mình của anh dần siết lại, thấy cơ thể anh căng cứng, thấy đôi mắt anh càng lúc càng sâu thẳm, u tối.

 

Cô thấy anh, một lần nữa, cúi xuống hôn cô một cách mất kiểm soát.

 

Tiếng chuông ở hiên vườn vang lên trong trẻo. Tám giờ tối, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Khách khứa lần lượt ngồi vào bàn, điệu dương cầm cũng đã đổi sang một bản nhạc khác.

 

Gió ngoài vườn vẫn thổi. Không biết từ lúc nào, họ đã đổi chỗ.

 

Anh ngồi trên chiếc ghế tựa bên hồ bơi, ôm trọn cô vào lòng, ghì cô trên đùi mà hôn. Bàn tay trắng nõn lạnh như băng của cô vội vàng cởi từng chiếc cúc áo sơ mi anh, chạm đến lớp cơ bụng rắn chắc.

 

Nhiệt độ cơ thể nóng rực và làn da lạnh băng va vào nhau, như một tảng băng rơi vào dòng nước sôi, trong phút chốc khiến hơi nước bùng lên dữ dội.

 

Chiếc váy dài màu hồng khói bị vén lên, bàn tay anh v**t v* đôi chân trơn láng của cô. Sự va chạm nóng lạnh k*ch th*ch từng lớp run rẩy, dày đặc, không nơi trốn thoát.

 

“Sao đột nhiên lại chủ động như vậy?” Giọng người đàn ông vừa trầm vừa khàn, xen lẫn một tia lạnh lẽo khó phát hiện.

 

Cánh tay cô choàng qua cổ anh, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng. “Chỉ là muốn tận hưởng lạc thú trước mắt mà thôi.”

 

Đôi môi mỏng của anh phủ xuống.

 

Sự nóng rực trong đáy mắt anh lập tức nguội đi, bàn tay đặt trên đầu gối cô siết chặt, cả người cô dán vào người anh.

 

“Lê tổng lại có ý tưởng mới gì sao?”

 

“Không có.” Cô ngây thơ nhìn anh, bàn tay không an phận mà kéo chiếc áo sơ mi màu đen tuyền mang tính khảo cứu, một hàng cúc áo bị giật tung, cơ bụng như ẩn như hiện.

 

Gương mặt cấm dục vẫn không biểu cảm, trừ sắc dục nơi đáy mắt đã bán đứng cảm xúc của anh lúc này.

 

Cùng với chiếc áo sơ mi, lớp mặt nạ lạnh như băng cũng bị xé toạc.

 

Một Lục Sầm như vậy, cũng rất quyến rũ.

 

Có lẽ khách đã vào bàn gần hết, có lẽ họ đã phát hiện hai người không có trong sảnh tiệc, một nhân viên phục vụ đi ra tìm, loáng thoáng nghe thấy tiếng hỏi có ai nhìn thấy Lục tổng và Lê tổng không.

 

Lê Sơ Huyền cười, ngồi trên đùi anh vặn vẹo eo.

 

Người đàn ông mang vẻ mặt nhẫn nhịn: “Đừng động.”

 

Đầu ngón tay cô trượt dọc theo đường nhân ngư, móng tay được cắt tỉa khéo léo véo vào da thịt mang theo cơn đau rất nhẹ.

 

Chiếc váy trên người cô vẫn chỉnh tề, trừ phần gấu váy có thêm một nếp nhăn khó phát hiện, đến sợi tóc cũng gọn gàng không một chút cẩu thả.

 

Mà chiếc áo sơ mi của anh đã bị cô kéo ra khỏi thắt lưng, những chiếc cúc bị giật tung trông xộc xệch không ra hình dạng, cà vạt cũng bị kéo lỏng.

 

Cô bỗng nhiên cười, “Người ngoài mà thấy bộ dạng này của Lục tổng chắc sẽ bất ngờ lắm nhỉ?”

 

Vẻ mặt người đàn ông uể oải.

 

“Các tiểu thư danh viện chắc sẽ thích Lục tổng thế này lắm đây?”

 

Lục Sầm nhìn cô, tay vẫn đặt trên đùi cô cùng nhau hứng gió lạnh.

 

“Đây là Lê tổng cố tình trả thù sao?” Bởi vì anh đã cố ý che giấu cô.

 

Cô lắc đầu, phớt lờ câu hỏi của anh.

 

Bờ môi cô lướt nhẹ trên vành tai anh, từng hơi thở nóng hổi của cô phả vào làn da nhạy cảm, giọng cô là một lời thì thầm khàn đặc, đứt quãng: “Em làm sao… có thể nỡ… để họ thấy được chứ?”

 

Anh nghe thấy lời thách thức.

 

Bàn tay đang giữ chặt chân cô siết mạnh hơn, những ngón tay nóng rực bắt đầu một cuộc hành trình táo bạo lên phía trên.

 

Trêu chọc.

 

Và rồi, cả hai cùng chìm vào sự mất kiểm soát.

Bình Luận (0)
Comment