Cả dịp Tết, nhà họ Lê gần như lúc nào cũng tụ tập bên nhau, trừ vài người thỉnh thoảng ra ngoài tụ tập với bạn bè, còn lại thời gian đều cùng nhau chơi mạt chược, đánh cờ, chơi board game và tán gẫu.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, chủ tịch Lê và bà Trang ra ngoài ăn cơm với bạn bè.
Lê Sơ Huyền ở nhà cũ chơi cờ cá ngựa cùng Lê Hi và những người khác.
Lê Húc đã đặt làm một bộ cờ cá ngựa phiên bản khổng lồ, bàn cờ chiếm trọn cả sảnh chính.
Quân cờ to như cái gối ôm, muốn di chuyển quân cờ còn phải chạy bộ. Chơi một ván xong ai nấy đều kiệt sức, cả bốn người mệt đến mức nằm xoài ra đất.
Lê Dục than thở: “Anh tập cardio một tiếng đồng hồ cũng không mệt như thế này.”
Trong suốt quá trình, phải chạy đến nhặt xúc xắc để tung số, rồi lại chạy đến cúi người nhặt quân cờ đặt vào vị trí. Ai mà tung được số 6 thì còn thảm hơn, phải lặp lại quá trình này hai lần.
Sau một ván, hai người thắng cuộc có thể lui về nghỉ ngơi, người thua phải tiếp tục tham gia vòng tiếp theo.
Lê Hàm nói: “A Húc, kẻ thù phái anh tới để hành bọn em đúng không?”
Lê Húc hùng hồn đáp lại: “Tết nhất ăn nhiều như vậy, bây giờ không giảm béo thì ngày mai làm sao ra đường gặp người khác được? Nhanh lên nhanh lên, vận động đi nào.”
Mọi người: …
Lê Sơ Huyền thắng ván này, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi sang một bên rót một ly trà trái cây, nhìn họ bắt đầu ván tiếp theo.
Thật ra cô có chút tò mò, nếu Lục Sầm tham gia vào trò chơi trẻ con này, liệu thái độ của anh có thong dong không?
Nếu cùng anh chơi Ma Sói, chắc chắn cô sẽ là người bị giết đầu tiên, sau đó mặt anh sẽ không đổi sắc mà tẩy trắng cho mình.
Thôi, cô nghĩ nhiều rồi, một cỗ máy công việc như anh làm sao có thể tham gia vào trò chơi nhàm chán thế này được?
Đặt ly nước xuống, Lê Sơ Huyền chuẩn bị trở về phòng mình ở tầng 4.
Trò chơi này quá tốn sức, cô không muốn đi thang bộ. Lúc đợi thang máy, cửa mở ra, bác gái cả từ trong thang máy bước ra, tò mò hỏi cô: “Sao không chơi nữa vậy cháu?”
“Cháu về phòng xử lý chút việc ạ.”
“Nghỉ lễ mà cũng phải tăng ca à.” Ánh mắt bác gái cả tràn ngập sự đồng cảm, thuận tay đưa cho cô một túi kẹo dẻo.
Lê Sơ Huyền: …
Thật ra cô đã qua cái tuổi được dỗ bằng kẹo rồi.
Phòng của cô có một phòng sách nhỏ thông với ban công, thiết kế theo kiểu không gian bán mở.
Cô ngồi vào bàn làm việc, nhận cuộc gọi của Nghê Tâm và bật loa ngoài, thong thả xé túi kẹo dẻo.
Nghê Tâm nói: “Lê tổng, Ảnh đã được tung ra ngoài rồi ạ.”
Viên kẹo dẻo bọc một lớp bột chua, cô vừa mới uống xong ly trà trái cây ngọt lịm nên bất giác rùng mình.
Nghê Tâm: “Lê tổng, chị có đang nghe không ạ?”
“Nói tiếp đi.”
Nghê Tâm: “Chúng ta không mua hot search, nhưng hashtag đã được đẩy lên top cuối của hot search rồi.”
Cúp điện thoại, Lê Sơ Huyền mở ứng dụng mạng xã hội.
Cô tìm thấy hashtag đó.
Đó là những bức ảnh do một studio paparazzi tung ra, tổng cộng sáu tấm, với tiêu đề là: 【Hào môn dường như sắp có tin vui】
Nhân vật chính là Lục Hiến và Lý Tư Mặc. Năm tấm ảnh đầu tiên là cảnh hai người tay trong tay lựa nhẫn đôi tại một cửa hàng trang sức cao cấp ở Thâm Thành.
Chỉ có Lục Hiến lộ mặt, còn Lý Tư Mặc thì đeo khẩu trang. Tấm cuối cùng là ảnh hai người ăn cơm trong nhà hàng, Lý Tư Mặc bỏ khẩu trang ra, để lộ hoàn toàn gương mặt, bằng chứng không thể chối cãi.
Chuyện tình cảm của hai người bị phanh phui.
Phòng làm việc của Lý Tư Mặc chắc hẳn đã vào cuộc để kiểm soát bình luận.
【Bình luận 1: Bảo bối của chúng ta trưởng thành rồi, yêu đương là chuyện bình thường, paparazzi thật nhàm chán.】
【Bình luận 2: Mong mọi người hãy quan tâm đến tác phẩm của Tư Măch và bớt chú ý đến đời tư của cô ấy.】
【Bình luận 3: Anh rể là ai vậy? Trông đẹp trai quá.】
【Bình luận 4: Chúc phúc cho Tư Mặc.】
【Bình luận 5: Xin vía hạnh phúc của Tư Mặc.】
【Trả lời bình luận 3: Giống Lục Hiến.】
Rất nhanh sau đó, thân phận của Lục Hiến đã bị đào ra, các fan hâm mộ có vẻ càng thêm kích động.
【Bình luận 6: Anh rể vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, xứng đôi với chị đẹp nhà ta, chúc phúc chúc phúc.】
【Một góc không ai để ý, bình luận n: Nhưng mà người trong ngành ai cũng biết, Lý Tư Mặc là chim hoàng yến của Lục Tùng Thương mà.】
Lê Sơ Huyền tắt ứng dụng, gửi một tin nhắn cho Lục Sầm.
【Lê Sơ Huyền: Tặng anh một món quà năm mới, xin hãy chú ý kiểm tra và nhận hàng.】
Nghe nói ông cụ Lục định sắp xếp cho Lục Hiến vào làm việc tại trụ sở chính của tập đoàn, tin tức này được tung ra vào lúc này, sao lại không phải là một món quà chứ?
Những tấm ảnh này của Lục Hiến và Lý Tư Mặc đã được paparazzi chụp từ lâu và chuẩn bị tung ra, nhưng đã bị Lê Sơ Huyền chặn lại.
Studio paparazzi này đã hợp tác với Lê Sơ Huyền nhiều lần, thuộc dạng đối tác lâu dài. Đôi khi những tin tức tiêu cực về Lục Sầm cũng là do Lê Sơ Huyền ủy quyền cho studio này tung ra.
Mỗi khi studio chụp được tin tức tiêu cực của đối thủ, họ sẽ lập tức hỏi Lê Sơ Huyền có đăng hay không.
Lúc đó, chuyện của Lục Tiêu vừa mới vỡ lở, khắp nơi hỗn loạn, Lê Sơ Huyền lập tức bảo họ cứ tạm thời giữ lại.
Giữ lại cho đến khi bộ phận đối ngoại điều tra ra được rằng hot search về việc Lục Tiêu nhận hối lộ và kéo theo Lê thị là do Lục Hiến sai Lý Tư Mặc mua. Cô đã chọn ngày lành hôm nay để tặng cho Lục Sầm một bất ngờ.
Lê Sơ Huyền ăn xong viên kẹo, ném vỏ vào thùng rác rồi đi xuống lầu xem tình hình chiến trận.
Kết quả là tất cả mọi người đều đang nằm trên tấm thảm cờ cá ngựa, ôm quân cờ và hóng chuyện.
Lê Hi: “Lý Tư Mặc này có phải là nữ phụ trong bộ phim tiên hiệp chiếu cách đây không lâu không?”
Lê Vụ: “Là cô ta đấy, nhưng em nhớ bạn trai của Lý Tư Mặc lớn tuổi lắm, lại còn có vợ rồi mà.”
Bạn gái của Lê Lâm là ca sĩ, hoạt động trong giới giải trí nên biết nhiều thông tin hơn đám người lăn lộn thương trường như họ: “Bạn trai lớn tuổi? Lục Tùng Thương á?”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Khoan đã, ý cậu là Lục Tùng Thương, bác cả của Lục Hiến?”
“Người trong ngành ai cũng biết mà,” bạn gái của Lê Lâm nhớ lại, “Mọi người còn nhớ lần trước Lục thị tổ chức chuyến du thuyền từ Las Vegas, buổi đấu giá từ thiện đã bán ra hai vé khoang hạng nhất không? Chính là Lục Tùng Thương đã quyên góp để lấy vé cho Lý Tư Mặc đó.” Lý Tư Mặc còn khoe khoang với bạn bè về chuyện này nữa.
Những người khác đều lộ vẻ mặt như vừa hóng được dưa cực to, Lê Sơ Huyền lặng lẽ ngồi xuống.
Lê Húc tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Trước đây em đến phim trường thăm một người bạn, Lục Tùng Thương cũng đến thăm Lý Tư Mặc, còn mang theo đầu bếp của Bích Thủy Vân Gian đến tận phim trường để nấu thêm món ăn nữa.”
“Oa, không thèm che giấu luôn. Vậy Lục Hiến có biết Lý Tư Mặc qua lại với Lục Tùng Thương không?”
Bạn gái của Lê Lâm nhún vai: “Cái đó thì em không biết.”
Những người khác bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Lục Hiến chắc chắn biết, Lý Tư Mặc và Lục Tùng Thương căn bản không hề che giấu, người trong ngành ai cũng biết, không có lý do gì Lục Hiến lại không biết.”
“Nếu không phải bị paparazzi chụp được thì Lục Hiến và Lý Tư Mặc vẫn còn đang che giấu mối quan hệ của họ đấy.”
“Chẳng lẽ Lục Hiến có sở thích như vậy?”
“Biết đâu là Lục Hiến bảo bạn gái mình làm thế thì sao?”
“Trời, suy nghĩ của em… bẩn thỉu quá đi mất?”
“Vậy Lục Tùng Thương có biết cô minh tinh mà mình bao nuôi lại có một chân với cháu trai mình không?”
“Câu hỏi hay đấy.”
Những câu chuyện phiếm này vốn chỉ là đề tài lúc trà chén, nghe xong rồi thôi.
Nhưng đây lại là chuyện xấu của đối thủ, mọi người cầm điện thoại hận không thể theo dõi diễn biến liên tục.
Mối quan hệ giữa Lý Tư Mặc và Lục Tùng Thương đã bị đào ra, lấn át cả tin tức hẹn hò ban đầu.
Hashtag “con riêng của Lục Hiến” cũng được treo trên top tìm kiếm.
Mọi người xem với vẻ vô cùng hứng thú.
Đến giờ cơm tối, ai nấy đều lề mề không muốn nhúc nhích.
Bị bác cả quát một tiếng mới không tình nguyện vào bàn.
“Toàn người lớn cả rồi, ra ngoài thì ai cũng một mình một cõi, về nhà lại túm tụm vào nhau như hồi bé, ra cái thể thống gì nữa?”
Mọi người đều không dám hó hé gì. Đôi khi con người ta là vậy, bị mắng một mình thì rất mất mặt, nhưng khi túm tụm lại, bị mắng tập thể thì lại chẳng cần mặt mũi nữa, vì ai cũng như ai.
Trong thời gian một bữa ăn, hot search đã đến mức không thể kiểm soát.
Cư dân mạng càng đào càng ra nhiều chuyện.
Khác với không khí hóng dưa hòa thuận của nhà họ Lê, nhà họ Lục đang gà bay chó sủa.
Những người họ hàng xa đang chúc Tết ở nhà cũ đều bị ông cụ Lục đuổi về hết.
Trong phòng khách lớn.
Mẹ của Lục Hiến, Khâu Lệ Nhàn, vừa khóc vừa níu lấy tay áo anh ta hỏi: “Con đàn bà đó đã rót cho con thứ bùa mê thuốc lú gì mà con lại qua lại với nó? Nó là tiểu tam do bác cả của con bao nuôi đấy!”
Lục Hiến nghiến răng khuyên mẹ: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Lục Duyên Chu hận rèn sắt không thành thép: “Ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái con không chọn, lại cứ cố tình chọn cái thứ đó.”
“Con chỉ cần vào tập đoàn, tạo ra vài thành tích, tiền đồ sẽ sáng lạn, sau này con muốn người phụ nữ nào mà không có chứ?” Khâu Lệ Nhàn khóc đến hụt hơi, “Con muốn tức chết mẹ mà, hu hu hu.”
“Con đã bảo hai người đừng nói nữa!” Lục Hiến khàn giọng gầm lên, “Chuyện đã đến nước này rồi còn có gì để nói nữa?”
Anh ta tưởng rằng mình chỉ bị Lục Sầm nắm thóp, kết quả là từ lúc rời ban công xuống lầu, tất cả những thứ anh ta đang che giấu đều bị phanh phui.
Những người chú bác vừa mới vây quanh khen ngợi anh ta, giờ đây nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ ‘đúng là đồ con riêng không ra được chốn sang trọng’.
Khâu Lệ Nhàn khóc đỏ cả mắt, há miệng nhưng lại ngây người nhìn anh ta, một câu cũng không nói nên lời.
“Tao nuôi mày lớn từng này là để mày nói chuyện với mẹ mày như thế sao?” Lục Duyên Chu ngay lập tức định tháo thắt lưng ra để quất anh ta.
Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, chỉ có Lục Mị rụt rè bước lên níu tay áo Lục Duyên Chu: “Chú út đừng động thủ, có chuyện gì từ từ nói ạ.”
“Lục Mị, qua đây.” Lâm Thi Ý gầm lên, dọa Lục Mị run bần bật.
“Người ta dạy con thì liên quan gì đến chúng ta? nhiều chuyện à?” Lâm Thi Ý xông tới, dùng sức kéo mạnh Lục Mị về.
Lục Mị bị quăng cả người ra sau. Lục Sầm đang ngồi trên chiếc sofa đơn đã kịp chắn lại, cô ấy ngã ngồi xuống đất và va vào sofa, nếu không thì đầu cô ấy đã đập vào bàn trà bằng kính.
Lục Mị tủi thân bật khóc, nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Lục Sầm tắt màn hình máy tính bảng, lạnh nhạt nói: “Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân.”
Lâm Thi Ý há miệng, còn định nói gì đó, nhưng liếc nhìn ông cụ Lục rồi lại không dám lên tiếng.
Ông cụ Lục chống gậy, mặt mày âm trầm ngồi ở ghế chủ tọa nãy giờ vẫn không nói tiếng nào, người giúp việc đứng bên cạnh cầm sẵn viên thuốc trợ tim.
Bị gián đoạn như vậy, tất cả mọi người đều im lặng, Lục Duyên Chu cài lại thắt lưng.
Lục Tùng Thương lên tiếng: “Mọi người đều là người một nhà, hôm nay đã đông đủ ở đây, vậy thì nói rõ ràng cả đi.”
“A Hiến, bác chỉ hỏi cháu một câu. Trước đây nghe nói công ty đầu tư của cháu có một dự án, đối tác cuỗm tiền bỏ chạy, cháu nói đó là tin đồn thất thiệt, không có chuyện đó. Sau này bác điều tra, là chính cháu đã bỏ tiền ra để lấp vào khoản thâm hụt đó.” Ánh mắt Lục Tùng Thương sắc bén nhìn chằm chằm vào anh ta, “Số tiền đó, có phải là do Lý Tư Mặc đưa cho cháu không?”
Đúng vào khoảng thời gian đó, Lý Tư Mặc nói một người bạn đạo diễn ở Kinh Thành đang quay một bộ phim trinh thám, cô ta muốn đầu tư, và đã lấy 8 triệu từ tay Lục Tùng Thương.
Lục Duyên Chu là con riêng, mẹ ruột ông ta là một đào hát Quảng Đông, chưa bao giờ được nhà họ Lục thừa nhận. Ông cụ Lục vẫn chưa qua đời nên chưa phân chia tài sản, Lục Duyên Chu cũng chỉ nhận được một ít cổ tức và tiền tiêu vặt từ quỹ gia tộc.
Nói cho hay là công ty đầu tư bên ngoài của mình làm ăn phát đạt, chứ Lục Hiến có bao nhiêu tiền trong tay đâu?
Công ty bị lừa tiền, đối tác bỏ trốn, Lục Hiến lấy đâu ra tiền để bù vào?
Tất cả những người có mặt ở đây không nói nhưng đã ngầm hiểu.
Lục Tùng Thương vừa nói ra, những người khác còn không hiểu nữa sao.
Lý Tư Mặc được Lục Tùng Thương bao nuôi, Lục Hiến làm sao không biết được?
Lục Hiến biết, khả năng lớn nhất là anh ta đã ngầm đồng ý cho Lý Tư Mặc tiếp cận Lục Tùng Thương, để hai người cùng nhau moi tiền của Lục Tùng Thương.
Lục Hiến không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Vợ chồng Lục Duyên Chu càng không dám lên tiếng.
Lâm Thi Ý là người đầu tiên ngồi không yên, bà ta trừng mắt nhìn Lục Hiến: “Hay lắm Lục Hiến, mày lại dám liên kết với người ngoài để lừa tiền người nhà? Ba, ba phân xử đi ạ.”
“Còn cả anh nữa, Lục Tùng Thương, bao nhiêu năm nay anh chơi bời gái gú thì thôi đi, anh lại còn cho một con hát nhiều tiền như vậy?! Anh điên rồi phải không?”
Lục Tùng Thương cười lạnh: “Lâm Thi Ý, đây là tiền của nhà họ Lục chúng tôi, chúng ta có hợp đồng tiền hôn nhân, cô có tư cách gì để hỏi đến?”
“Cái gì mà tiền của anh tiền của tôi, chẳng phải đều để lại cho A Tiêu sao? Anh thà cho đàn bà bên ngoài chứ không cho con trai ruột của mình, anh hay lắm.” Lâm Thi Ý xông tới xé áo anh ta, bị Lục Tùng Thương dùng một tay đẩy ra, “Cô điên đủ chưa?”
“Đủ rồi!” Lâm Thi Ý oán hận nhìn chồng, cả đời này bà ta thực sự đã chịu đủ rồi, “Lục Tùng Thương, chúng ta ly hôn!”
“Mẹ,” Lục Tiêu vẫn ngồi im không nói gì nãy giờ bước lên khuyên can, “Mẹ bình tĩnh lại đi.”
Lục Tùng Thương và Lâm Thi Ý là hôn nhân thương mại. Khi đó tập đoàn Lục thị vẫn chưa phải là đỉnh cao ở Cảng Thành, chỉ có thể hợp tác với các gia tộc khác để cùng phát triển. Ba mươi năm sau, nhà họ Lâm suy tàn, Lục thị ngày càng lớn mạnh, bây giờ là nhà họ Lâm phải dựa dẫm vào Lục thị, mối quan hệ đã sớm không còn bình đẳng.
Nhà họ Lâm sẽ không đồng ý cho Lâm Thi Ý ly hôn. Muốn hưởng lợi từ gia tộc mà lại không muốn trả giá, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, giới hào môn chính là thực tế như thế.
Lục Tùng Thương nói: “A Hiến, chuyện này cháu không phúc hậu chút nào rồi. Cháu có vai vế nhỏ hơn, chuyện này bác cũng không tiện so đo, số tiền đó cứ xem như bác đầu tư cho cháu.”
Lục Duyên Chu ấn đầu Lục Hiến: “Còn không mau qua đây cảm ơn bác cả.”
Lục Tùng Thương cười lạnh: “Tiếng ‘bác cả’ này, sau này không cần gọi nữa.”
Mọi người sững sờ tại chỗ.
Lục Tùng Thương nói tiếp: “Khi mẹ tôi còn sống, bà không cho cậu và nhà cậu bước vào cửa nhà họ Lục. Sau khi bà qua đời, nể mặt ba, lễ Tết mới cho gia đình cậu tới, bao nhiêu năm qua cũng xem gia đình cậu như người một nhà. Nhưng Lục Hiến làm như vậy, xem ra là không xem mình là người nhà họ Lục. Nếu đã như vậy, sau này, nếu nhà cậu có mặt ở nhà cũ, tôi tuyệt đối sẽ không bước vào một bước nào nữa.”
Từng chữ bình tĩnh, nhưng lại giáng mạnh vào mỗi người.
Ông cụ Lục vẫn luôn im lặng, sắc mặt âm trầm bỗng chốc tái mặt, huyết sắc rút đi sạch sẽ, người giúp việc vội vàng bưng nước và thuốc trợ tim đến.
Sắc mặt ai cũng không tốt.
Lâm Thi Ý trừng mắt nhìn Lục Hiến: “Lục Hiến, mày muốn tức chết ông nội mày à.”
Lục Tùng Thương: “Cô bớt ồn ào đi.”
Chỉ có Lục Sầm, vẫn một bộ dạng không liên quan đến mình, đang trả lời email.
Khâu Lệ Nhàn nhìn về phía Lục Sầm: “A Sầm, bây giờ cháu là người nắm quyền của Lục thị, cháu nói một lời công đạo đi. A Hiến đã làm sai, nhưng em cháu còn nhỏ, cho nó một cơ hội đi, mọi người đều là người một nhà, cùng chung dòng máu, đừng làm mọi chuyện tuyệt tình như vậy.”
Đầu Lục Sầm cũng không ngẩng lên: “Ông nội vẫn chưa qua đời, nhà họ Lục chưa cần tôi ra mặt nói lời công đạo đâu.”
Khâu Lệ Nhàn không dám lên tiếng nữa.
“Gần đây Lục thị liên tiếp dính bê bối, có rất nhiều việc phải làm, cháu đi trước đây.” Lục Sầm thu lại máy tính bảng, nói với người giúp việc: “Chị Trần đưa ông nội về phòng nghỉ ngơi.”
Anh đứng dậy, Lục Mị đang ngồi co ro trên thảm ở góc sofa cũng đứng dậy theo.
Lục Sầm nói với cô ấy: “Em trông chừng ông nội, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
Chiếc Bentley màu đen tuyền rời khỏi biệt thự lưng chừng núi, rời xa những chuyện gia đình hỗn loạn.
Một giờ sau, chiếc Bentley dừng lại dưới tòa chung cư Danh Thành.
Lục Sầm mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên căn penthouse đang sáng đèn ở tầng cao nhất.
Ngày mai phải đi làm, đêm nay Lê Sơ Huyền sẽ về lại căn hộ, anh đoán không sai.
Người đàn ông lạnh lùng tự phụ bước vào tòa nhà.
Anh thong dong nhập mật khẩu thang máy mà mình vẫn ghi nhớ trong lòng.
Ba lần đều hiện lên thông báo…
Mật khẩu sai! Mật khẩu sai! Mật khẩu sai!