Bộ mặt thật của Lục Sầm dưới lớp mặt nạ, cô đã sớm nhìn thấu.
Có lẽ trong mắt người ngoài, người nắm quyền của tập đoàn Lục thị là một người đàn ông xuất chúng, ưu nhã và kiêu hãnh, có quyền thế, sở hữu khối tài sản không đếm xuể, là giấc mơ của mọi danh viện Cảng Thành.
Cô đã sớm thấy linh hồn đen tối anh ẩn giấu, một thế giới mà chỉ riêng cô được đặt chân vào. Vậy mà, cô vẫn cam tâm bước qua ranh giới, tự nguyện để màn sương của anh nuốt chửng, để bóng tối ấy nhấn chìm.
Vết cắn trên vai rỉ máu, đỏ thẫm trên nền da trắng muốt. Vệt hằn trên cổ tay vừa được buông tha vẫn còn ửng đỏ.
Bỏ qua tất cả, cô vòng tay qua cổ anh, để hơi thở của họ quyện vào nhau làm một. Giọng cô thì thầm, kiên định: “Cho nên, chưa bao giờ tồn tại hai chữ hối hận.”
Bàn tay anh siết lấy gáy cô, môi tìm môi, xóa sạch mọi khoảng cách. Sự xâm chiếm mất kiểm soát, lý trí bị ném vào quên lãng. Cơn triều tình ái dâng lên như đại dương về đêm, bề mặt tĩnh lặng nhưng bên dưới là sóng ngầm cuồng nộ, chực chờ cuốn phăng tất cả. Không một nơi để trốn chạy.
Họ đều biết ngày mai là hiện thực phũ phàng với công việc ngập đầu và một buổi sáng không được phép đến muộn. Nhưng không một ai đủ sức rút lui khỏi cơn lốc ái tình này. Lục Sầm cũng biết đây không phải là lúc, anh vốn chẳng định ở lại.
Thế nhưng, ánh trăng đêm nay quá mức dịu dàng, và hương diên vĩ quanh quẩn nơi cô lại quá đỗi mời gọi.
Thân thể cô bị giam hãm giữa hai thái cực: phía trước là mặt kính lạnh băng, sau lưng là lồng ngực nóng như lửa đốt. Cô bấu víu lấy mặt kính, nhìn ánh đèn cảng Victoria nhòe đi trong tầm mắt. Hơi thở nóng rực của họ phủ mờ tấm kính, in hằn dấu tay của mười ngón đan chặt.
Tiếng r*n r* của cô chỉ khiến anh thêm phần chìm đắm, lún sâu vào vực thẳm mê hoặc.
Màn sương tan. Anh nhìn thấy vầng trăng mùng bảy, như một nét phác bạc treo lơ lửng giữa những tầng mây.
Sau kỳ nghỉ Tết, công việc vô cùng bận rộn, dự án Thùy Thành cũng bắt đầu khởi công.
Lê Sơ Huyền đã tăng ca liên tục nửa tháng, mỗi ngày chỉ ngủ được năm tiếng.
Hôn lễ của Lê Vụ cũng sắp đến. Cô ấy nói trong ngày cưới sẽ chuẩn bị tám bộ lễ phục, mỗi bộ đều có kiểu dáng, tông màu và chất liệu khác nhau, trang phục của người nhà họ Lê cũng phải phối hợp với lễ phục của cô ấy.
Vì vậy, mọi người đều không có thời gian để đến xưởng may đo.
Nói là bận đến chân không chạm đất cũng không ngoa.
Lục Sầm cũng không khá hơn cô là bao, các dự án cần thúc đẩy, còn có cả việc điều động nhân sự trong tập đoàn.
Lục Tiêu rời khỏi tập đoàn, được điều đến Đông Nam Á để khai phá thị trường. Phe cánh của Lục Tiêu trong tập đoàn cũng bị mang đi một phần, số còn lại đều bị điều xuống các công ty con.
Lục Sầm còn nhân cơ hội thanh trừng phe phái cũ của ông cụ Lục.
Mọi người đều nói, thời đại của ông cụ Lục đã qua rồi.
Sau này, tập đoàn Lục thị chỉ là tập đoàn Lục thị của một mình Lục Sầm.
Ba năm trước, Lục Sầm thanh trừng các chi thứ, ba năm sau thanh trừng chi chính, dọn sạch mọi chướng ngại vật để độc chiếm quyền lực.
Chỉ có một người nằm ngoài dự đoán của mọi người. Lục Mị, người luôn là nhân vật bên lề trong lứa trẻ nhà họ Lục, sau khi rèn luyện ở vị trí cơ sở tại khách sạn Bích Thủy Vân Gian, đã được gọi về trụ sở chính của tập đoàn.
Lúc này, Lục Mị đang ở trong văn phòng của Lục Sầm.
Cô ấy bối rối đan các ngón tay vào nhau, cúi đầu hỏi nhỏ: “Anh, có phải anh sợ ông nội không vui không ạ?” Cho nên mới gọi cô ấy về.
Trên tay Lục Sầm là bản đánh giá cuối năm ngoái của Lục Mị, mọi phương diện đều xuất sắc. Trong đợt điều chỉnh vị trí lần này, cô ấy thậm chí còn là một trong những ứng cử viên cho chức quản lý bộ phận phòng khách.
Anh đặt tài liệu xuống, nhướng mi lạnh lùng nhìn cô ấy: “Em đang nghi ngờ năng lực của chính mình sao?”
Lục Mị kinh ngạc nhìn anh.
Cô ấy dĩ nhiên chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của mình. Học vị của anh trai Lục Tiêu có được là nhờ ông nội quyên góp cho trường cả một tòa nhà. Còn cô ấy, đã tự lực thi đỗ, suốt những năm đại học luôn duy trì thành tích xuất sắc và năm nào cũng giành được học bổng. Khi tốt nghiệp đi thực tập, cô ấy vẫn luôn tự tin rằng năng lực của mình vượt trội hơn hẳn các đồng nghiệp cùng cấp.
Dù tính cách có phần nhút nhát, nhưng cô ấy rất thông minh. Cô ấy biết rõ, từ khi Lục Sầm trở về tiếp quản công ty và ra sức chèn ép gia tộc, thì bản thân cô ấy cũng chỉ là một người mang họ Lục. Trong mắt anh, cô ấy và những kẻ bất tài như Lục Tiêu hay Lục Hiến vốn chẳng có gì khác biệt. Vì vậy, dù năng lực có xuất chúng đến đâu, cô ấy cũng sẽ không bao giờ có đất dụng võ, không bao giờ có được cơ hội.
Vậy nên, khi nhận được thông báo điều động, làm sao cô ấy có thể không ngờ rằng đó là do anh nể mặt ông nội?
Lục Sầm không đáp, ánh mắt nhìn cô ấy vẫn lạnh lùng, không một tia kiên nhẫn.
Trong khoảnh khắc, Lục Mị dường như đã hiểu ra. Vốn dĩ anh chẳng hề để bất kỳ ai trong nhà họ Lục vào mắt. Với anh, ai bán mạng làm việc cũng đều như nhau mà thôi.
Cô ấy khẽ thở phào, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng vô hình. Cô ấy ngẩng đầu, nói rành rọt: “Cảm ơn Lục tổng, em sẽ làm việc chăm chỉ.”
Sau khi việc điều chỉnh nhân sự của tập đoàn hoàn tất, Lục Sầm, người đã ăn cơm hộp khách sạn nửa tháng, cuối cùng cũng có thời gian mời Lê Sơ Huyền đi ăn.
Nhưng Lê tổng đã từ chối anh.
【Lê Sơ Huyền: Tối nay tôi có hẹn đi ăn với chủ tịch Lê và quý bà Trang rồi.】
Mẹ cô đã đặt một nhà hàng Việt kiểu gia đình, nói rằng gần đây măng xuân đang vào mùa, bên này vừa đào lên đã được đưa lên bàn ăn, muốn bồi bổ cho cô sau nửa tháng tăng ca.
Như thường lệ, ba mẹ cô đến đón cô tan làm.
Cô lên xe, bất ngờ thấy bà nội cũng ở đó.
“Ba, mẹ. Ơ? Bà nội cũng ở đây ạ?”
Bà nội trước giờ không thích ăn ngoài, trừ khi lén lút đi ăn gà rán và những món đồ ăn vặt khác.
Thật hiếm khi hôm nay lại cùng nhau ra ngoài.
Trang Thư Tình nói: “Hôm nay mọi người đều không có nhà, bà ở nhà ăn cơm một mình, nên ba mẹ quay về đón bà đi cùng.”
Bà nội liếc Lê Sơ Huyền một cái, hừ lạnh: “Cháu không có thời gian về thăm bà, thì đành để bà ra ngoài thăm cháu vậy.”
Lê Sơ Huyền thành thật nhận lỗi: “Là lỗi của cháu ạ.”
“Ôi chao, gầy đi cả rồi,” bà nội véo má cô, đau lòng khôn xiết, “Thịt đâu rồi? Thịt đi đâu hết rồi? Gầy rộc cả đi thế này, thật sự không được thì để ba cháu lên công ty làm vài ngày đi, khổ thân cho bảo bối của bà.”
Chủ tịch Lê: …
Bà nội lải nhải: “Cũng không biết ngày thường cháu có thời gian ăn cơm không nữa. Canh mà dì Chu mang cho cháu nhớ phải uống đấy. Còn nữa, lát nữa ăn nhiều cơm vào.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Hôm nay cô tan làm sớm một tiếng, chưa đến giờ cao điểm kẹt xe nên đường khá thông thoáng.
Khi đi ngang qua tòa nhà Lục thị vàng son lộng lẫy, Lê Sơ Huyền đột nhiên nhớ đến chủ đề tối qua, nghĩ thầm một thời cơ tốt như vậy có nên thử một chút không? Bà nội dường như cũng thấy tòa nhà Lục thị, liền hừ lạnh một tiếng: “Nghe nói lão già nhà họ Lục tức đến mức phải vào viện dưỡng lão? Đúng là tin vui đáng ăn mừng.”
“Đúng thế ạ!” Lê Sơ Huyền hùa theo, ý định muốn vươn chân thăm dò lập tức rụt lại.
“Lão ta đến hôm nay mới gặp báo ứng đúng là ông trời không có mắt. Câu ‘tai họa để lại ngàn năm’ đúng là không sai.” Bà nội cười lạnh, “Trước kia khi Cảng Thành mới phát triển, thu đất xây nhà, lão già nhà họ Lục thủ đoạn đến mức mặc kệ sống chết của dân thường, nếu không sao lão giàu nhanh như vậy được? Bây giờ người ta không còn nhớ nữa, chỉ nhớ nhà họ Lục làm từ thiện, quyên tiền xây trường học thôi.”
Bà nội lắc đầu: “Người thế nào thì nuôi dạy ra con cái thế ấy, thượng bất chính hạ tắc loạn, bây giờ bị con cái phản lại rồi đấy.”
Chủ tịch Lê cười: “Cũng không thể nói như vậy được. Người đương nhiệm của Lục thị thì con đã giao đấu trên thương trường vài lần, rất có thủ đoạn, cũng có lễ độ, không giống những người khác trong nhà họ Lục.”
Lê Sơ Huyền sững sờ trong giây lát. Thật không ngờ trong đời lại có ngày được nghe người nhà họ Lê khen Lục Sầm?
Cô thậm chí còn nghi ngờ có phải chủ tịch Lê đã nhìn ra điều gì rồi không.
Trang Thư Tình: “Anh lại đi khen đối thủ không đội trời chung của A Nguyệt, A Nguyệt sẽ không vui đâu.”
Lê Sơ Huyền: …
Bà nội nói: “Lần trước trong tiệc mừng thọ của mẹ, mẹ có gặp một lần, trông cũng đàng hoàng, cũng thật sự hiểu lễ nghĩa, còn tặng mẹ bức tranh sơn thủy của Thẩm Chu. Nhưng biết người biết mặt không biết lòng, cái tâm địa đen tối của lão già nhà họ Lục, mẹ không tin lão có thể nuôi dạy ra được thứ gì tốt đẹp.”
Lê Sơ Huyền dở khóc dở cười.
Lục Sầm nói cô không muốn thay đổi hiện trạng, nhưng hiện thực quả thật rất tàn khốc. Những định kiến tích tụ qua năm tháng đã ăn sâu bén rễ, muốn thay đổi trong thời gian ngắn không phải là chuyện dễ dàng.
Khi đi học, thầy cô chỉ dạy cách giải toán, chứ không dạy cách hóa giải ân oán gia tộc.
Nếu mối quan hệ này bị phơi bày, trong các bữa tiệc gia tộc, cô không những phải ngồi ở cuối bàn, mà Lục Sầm có lẽ phải bưng bát đứng ngoài cửa ăn.
Thôi vậy, cô đột nhiên cảm thấy một mối quan hệ không thể công khai cũng rất tốt, so với những hậu quả không thể lường trước được nếu nó bị bại lộ thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhà hàng nằm trên đỉnh núi, chuyên về ẩm thực Quảng Đông.
Lúc xuống xe, Lê Sơ Huyền hỏi mẹ cô: “Bên trong chắc không có ông chú nào đang đợi để giới thiệu con trai cho con đấy chứ?”
“Nói linh tinh gì vậy?” Mẹ cô nói, “Lần trước giới thiệu cho con, không phải con nói có thể phát triển tiếp sao? Sao lại không thấy gì nữa?”
Bà nội: “Không thích à?”
“Bận quá ạ, khi nào có thời gian sẽ hẹn anh ta ra ngoài đi dạo.” Cô không dám nói mình và Giang Dật không có khả năng, cô sợ mẹ cô sẽ tìm người thứ hai phù hợp rồi bảo cô cứ làm bạn trước. Mới có một Giang Dật thôi mà Lục Sầm đã bắt đầu dọn dẹp chướng ngại, độc chiếm quyền lực trong tập đoàn. Nếu xuất hiện một Giang Dật tiếp theo, cô không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Lòng người khó đoán, mà lòng dạ của một người đàn ông phúc hắc lạnh lùng lại càng khó lường hơn.
Dù sao trước đó cô đã nói chuyện với Giang Dật, họ đã thống nhất sẽ làm lá chắn cho nhau để che mắt phụ huynh hai bên.
Trong lúc nói chuyện, người phục vụ đã dẫn họ vào phòng đã đặt trước, bốn người ngồi xuống.
Chủ tịch Lê nói: “A Nguyệt lớn rồi, chuyện của con bé, con bé sẽ tự giải quyết, hai mẹ con đừng lo nhiều như vậy.”
Trang Thư Tình nhìn ông.
Chủ tịch Lê đang rót trà cho các quý bà liền khựng lại một chút: “Sao vậy?”
“Lời nói tối nay của anh cứ là lạ thế nào ấy.”
Lê Mãnh: “Em thấy anh nói không đúng à?”
Bà Trang: “Nhưng lần trước anh cũng ủng hộ A Nguyệt tìm một người phù hợp mà.”
Chủ tịch Lê: “Thế này không phải rất phù hợp sao? Chính A Nguyệt cũng nói là phù hợp mà.”
Chủ đề ngày càng đi xa, đã không thể kéo lại được nữa.
Cuối cùng, Lê Sơ Huyền nói một câu để cứu vãn: “Món gà hầm măng xuân này ngon thật.”
Ăn cơm xong, Lê Mãnh nói ồn sẽ đưa Lê Sơ Huyền về căn hộ.
“Không cần đâu ạ, mọi người đưa con về lại phải đi đường vòng. Con vừa gọi tài xế đến rồi, chắc cũng sắp tới nơi.” Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Nhà cũ và căn hộ của cô không cùng một hướng.
Ra đến bãi đỗ xe, chiếc Lexus LM vừa hay đến nơi. Chủ tịch Lê giúp cô mở cửa xe, đưa cô lên xe: “Trên đường đi cẩn thận nhé.”
“Mọi người cũng vậy nhé,” cô vẫy tay với họ, “Tạm biệt bà nội, tạm biệt ba mẹ.”
Chiếc Lexus LM rời khỏi đỉnh núi, Lê Sơ Huyền đóng cửa sổ xe lại, nói với tài xế: “Đến Bích Thủy Vân Gian.”
Tối nay Lục Sầm mời cô ăn cơm, chắc là đã bận xong và có thời gian rảnh.
Họ đã nửa tháng không gặp, cô muốn sờ cơ bụng của anh.
Nhà hàng cách khách sạn không quá xa, chỉ mất nửa giờ lái xe.
Ngồi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất, cô dùng điện thoại quẹt mở cửa phòng.
Đèn phòng khách sáng, Lục Sầm đã trở về.
Lê Sơ Huyền ném túi xách lên tủ ở huyền quan, đá văng đôi giày cao gót.
Chân trần dẫm lên tấm thảm lông dày và êm ái, cô đi về phía phòng ăn định rót một ly nước.
“Sao em lại đến đây?” Thấy cô vào cửa, người đàn ông trong bộ vest đen cắt may vừa vặn bước tới, cà vạt vẫn chỉnh tề, dường như anh vừa mới về và chưa kịp thay đồ ở nhà.
Lê Sơ Huyền xoay người nhìn anh một cái, túm lấy cà vạt của anh kéo anh cúi xuống, không nói một lời mà hôn lên đôi môi mỏng, đầu lưỡi trêu chọc.
Tay cô luồn vào áo sơ mi, sờ lên cơ lưng anh.
Cô nhiệt tình chủ động, nhưng người đàn ông đáp lại có chút qua loa.
Lê Sơ Huyền buông ra, bất mãn nhìn anh.
Lục Sầm cong môi, ý cười thoáng qua trong đáy mắt. Anh nghiêng người nhường đường: “Chưa kịp nói với em, nhà có khách.”