Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 43

Trong tiểu viện suối nước nóng cổ kính, những chiếc đèn lồng bằng giấy viết tay được treo trên giá đèn hoa cúc lê đặt dưới đất. Trên chiếc bàn vuông nhỏ bằng gỗ tử đàn lá nhỏ là một bình mai gốm men trắng cắm những đóa tulip màu hồng nhạt.

 

Trên tấm bình phong đời Minh chạm nổi hoa văn cỏ cây vắt một chiếc áo choàng tắm.

 

Bể tắm nước nóng riêng tư được rắc đầy cánh hoa hồng đỏ. Sóng nước đẩy chiếc khay gỗ nổi lềnh bềnh ra xa, ánh lửa từ cây nến thơm trên khay bị gió đêm thổi lúc tỏ lúc mờ.

 

Trong bể tắm, nước suối ấm nóng ngập qua eo bụng, người đàn ông dang rộng hai tay gác lên thành bể. Lê Sơ Huyền quấn khăn lông, quỳ trên thành bể, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng hơi se lạnh của anh.

 

Móng tay cô lướt qua yết hầu, khiến người đàn ông khẽ rên lên.

 

Cô đắc ý cười cười, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh cô lập tức thu lại nụ cười.

 

Cô dời ánh mắt đi, cầm lấy ấm trà nóng đang được giữ ấm trên chiếc bếp nhỏ gần đó, “Lục tổng có muốn uống trà không?” Hỏi xong không đợi anh trả lời, cô đã cầm tách trà có độ ấm vừa phải đưa đến miệng anh. Có lẽ do không điều chỉnh tốt góc độ, cô đưa hơi vội, trà từ khóe môi anh tràn ra, men theo đường nhân ngư chảy xuống hòa vào dòng nước.

 

Có một chút, cảnh đẹp ý vui.

 

“Chậc chậc,” Lê Sơ Huyền cảm khái, “Cũng không biết kiếp trước anh đã làm bao nhiêu việc tốt, mới đổi lại được kiếp này có tôi quỳ gối dâng trà. Chắc bậc đế vương thời xưa cũng chỉ được hưởng thụ đến thế này là cùng.”

 

Cánh tay anh ôm lấy eo cô dùng sức, cả người cô xoay một vòng rồi rơi vào lòng anh. Dòng nước ấm áp lập tức bao bọc toàn thân, làm ướt đẫm chiếc khăn lông trên người. Lục Sầm kéo nó xuống, ném lên bờ.

 

Anh cúi xuống nói bên tai cô: “Vậy những lúc tôi quỳ gối phục vụ Lê tổng, Lê tổng có cảm thấy mình đang hưởng thụ như bậc nữ hoàng không?”

 

Những ký ức nóng bỏng và kiều diễm của những đêm đó ùa về, ăn mòn lý trí, còn nóng hơn cả dòng nước suối lúc này. Ngón tay cô đặt lên môi anh, “Câm miệng đi.”

 

Người đàn ông bật cười.

 

Lòng bàn tay thô ráp của anh cọ xát vào phần thịt mềm bên hông cô, “Tuy rằng lần nào em cũng nói không cần, nhưng phản ứng lại rất thành thật.”

 

“Tôi sai rồi Lục tổng, tôi không nên nhắc đến chủ đề này.” Cô thành khẩn nhìn vào mắt anh, nhưng tay lại đang sờ loạn trên cơ bụng.

 

“Xin lỗi thì phải có dáng vẻ của người xin lỗi,” bàn tay anh mân mê đôi môi căng mọng của cô, “Lê tổng thấy sao?”

 

Lê Sơ Huyền nghiêng đầu, cô bơi về phía chiếc khay gỗ đang trôi dạt. Dưới làn nước lấp lánh, thân hình trắng nõn lướt đi như một nàng tiên cá nhỏ linh hoạt.

 

Một lát sau, nàng tiên cá nhỏ kéo chiếc khay quay trở lại. Trên khay là hai ly rượu vang đỏ nóng pha với quế và cam lát.

 

Cầm lấy ly rượu vang nóng, cô đưa cho anh một ly, còn chu đáo cắm thêm một chiếc ống hút.

 

Lục Sầm nhận lấy ly rượu, nhướng mày.

 

“Lời xin lỗi này đủ thành khẩn chưa?” Hai chiếc ly chạm vào nhau.

 

Giây tiếp theo, nụ hôn mang theo vị rượu vang đỏ. Cô quỳ trên đùi anh, cúi người chủ động hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt, càng hôn càng sâu.

 

Người đàn ông từ lúc đầu chỉ dang tay, đến khi vịn lấy eo cô, rồi cánh tay siết chặt, đảo khách thành chủ.

 

Nụ hôn từ môi đỏ chuyển đến sau tai, anh đột nhiên dừng lại một chút, “Ngày mai còn phải làm tóc không?”

 

“Ngày mai không cần, ngày mai phải đi công tác…” Lời còn chưa dứt, một nụ hôn mạnh mẽ đã rơi xuống, để lại một vệt đỏ.

 

Trên làn da trắng đến lóa mắt, vết tích ấy thật quyến rũ, khiến người ta muốn lưu lại một dấu vết đậm hơn nữa.

 

Những nụ hôn dày đặc từ sau tai rơi xuống xương quai xanh. Cảm giác tê dại từ xương sống lan theo dòng máu ra khắp toàn thân. Cô cắn môi th* d*c, toàn thân mềm nhũn vô lực, chìm vào trong nước.

 

Anh ôm chặt lấy cô không cho trốn thoát.

 

Từng bước dồn dập, không thể lùi bước, chỉ có thể đón nhận sự nóng bỏng.

 

Nước suối dập dềnh, suy nghĩ phiêu đãng.

 

Đến khi cô gần như không thở nổi, anh mới chịu buông ra.

 

Cô vùi mặt vào vai anh, khẽ th* d*c.

 

Anh lấy tách trà, đút cho cô uống nửa ly, cười như không cười nói: “Lúc em tắm suối nước nóng nhớ bổ sung nhiều nước.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Lòng bàn tay anh lướt qua những giọt nước trên xương quai xanh của cô, thong thả trêu đùa.

 

Bị cô phẩy tay gạt đi.

 

Anh cũng không giận, nhếch môi cười nhạt, lấy ly rượu vang đỏ, ngửa đầu uống cạn.

 

Yết hầu chuyển động, cô lại hôn lên.

 

Nhiệt độ nước suối dần tăng cao, làn da trắng lạnh ửng lên một màu hồng phấn.

 

Mặt nước dập dềnh gợn sóng, chiếc khay nổi lại bị đẩy ra xa.

 

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ mỏng manh chiếu vào.

 

Whiskey được rót vào ly đầy đá, Lục Hiến ngồi ở quầy bar, uống hết ly này đến ly khác.

 

Điện thoại của anh ta tràn ngập tin tức đầu trang của Cảng Thành hôm nay: hôn lễ long trọng của nhà họ Chu và nhà họ Lê.

 

Trên mạng, tạp chí, Instagram, đâu đâu cũng là ảnh cưới.

 

Ba mẹ anh ta hôm nay đã đến công ty, vào lúc anh ta đang bận bù đầu bù cổ, lại bảo anh ta có thời gian thì đến viện dưỡng lão trò chuyện với ông nội.

 

Anh ta đã đồng ý.

 

Có lẽ vì tin tức về hôn lễ của hai nhà Chu – Lê được đẩy lên rầm rộ, Khâu Lệ Nhàn cũng đã thấy, bà cảm khái nói: “Chu Diễn cưới Lê Vụ, lại tiến thêm một bước rồi.”

 

Nhìn anh ta với ánh mắt có chút hận không rèn sắt thành thép, bà oán giận nói: “Chúng ta nuôi dạy con theo tiêu chuẩn của người thừa kế nhà giàu, vậy mà con xem, bao nhiêu tiểu thư nhà giàu ở Cảng Thành con không thèm ngó tới, lại cứ đi tìm một con hát. Loại con hát đó không có trái tim, chỉ biết moi tiền của con thôi.”

Không biết câu nào đã chọc trúng anh ta, Lục Hiến đột nhiên bật cười, “Là con không thèm ngó tới tiểu thư nhà giàu? Hay là người ta không thèm ngó tới con trai của một đứa con riêng?”

 

Lục Duyên Chu không nói gì, giơ tay tát một cái thật mạnh. Lục Hiến bị đánh nghiêng đầu, trên mặt lập tức hằn lên năm dấu ngón tay, khóe môi rỉ máu.

 

Khâu Lệ Nhàn lập tức lao lên che chắn cho con trai, trừng mắt nhìn Lục Duyên Chu: “Con không nghe lời thì ông nói cho nó hiểu, động tay động chân làm gì?”

 

Lục Duyên Chu nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Lục Hiến mắng xối xả: “Không có tao, mày có thể hưởng thụ mọi thứ của nhà họ Lục không? từ nhỏ mày sống cuộc sống gì? Học trường nào? Trong lòng mày không tự biết sao? Mày trách tao là con riêng? Trách bà nội mày không có danh phận? Lương tâm của mày bị chó ăn rồi à?”

 

Lục Hiến cười, “Con đang trách hai người sao? Con chỉ đang thuật lại sự thật thôi.”

 

Những lời bàn tán sau lưng, anh ta nghe đã nhiều, nào là “Lục Hiến à? Trông cũng được đấy, nhưng ba nó chỉ là một đứa con riêng không ra gì thôi, ở bên nó cũng mất giá.” “Một đứa con riêng còn không vào được tập đoàn nhà mình, coi trọng nó ở điểm nào? Gả cho nó để trợ cấp người nghèo à?” “Gả cho Lục Tiêu thì ít ra còn là huyết thống chính thống, gả cho Lục Hiến? Để con mình cũng bị chửi là con riêng giống ba nó, ông nội nó à? Tôi đâu có bị điên.”

 

Thân phận như anh ta, nói chuyện với người ta vài câu cũng bị cho là muốn trèo cao. Mẹ anh ta còn mong anh ta cưới được tiểu thư nhà giàu như Lê Vụ, đúng là hão huyền.

 

Whiskey lại được rót đầy ly, rồi lại uống cạn.

 

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa vân tay. Lục Hiến sững sờ. Cửa mở ra, người bao bọc kín mít bước vào, nhìn thấy người trong bóng tối cũng giật mình.

 

Lý Tư Mặc đóng cửa bật đèn. Lục Hiến bị ánh đèn làm cho nheo mắt lại.

 

Lý Tư Mặc tháo mũ và khẩu trang: “Không bật đèn lên, anh ở đây làm gì?”

 

Lục Hiến: “Cô còn đến đây làm gì?”

 

“Bàn với anh một vụ làm ăn.”

 

Lục Hiến kỳ quái nhìn cô.

 

“Trong tay tôi có một lô ảnh, anh có muốn không? bán cho anh 8 triệu.”

 

Lục Hiến thấy buồn cười, “Sao nào? Lừa được 8 triệu từ tay bác cả của tôi rồi giờ muốn lấy lại à?”

 

“Lục Hiến, tôi thấy tôi đối với anh đã đủ tận tình tận nghĩa. Lúc trước tôi quen Lục Tùng Thương là do anh bảo tôi tiếp cận. Anh nói ông ta có tiền, hào phóng với các ngôi sao nhỏ. Tôi là người không có nguyên tắc, tôi thừa nhận. Tiền tôi lấy được từ tay ông ta đều đưa hết cho anh, tôi không giữ lại một đồng, tôi có nói gì không?”

 

Lục Hiến cười lạnh, “Ngoài 8 triệu đó ra, cô cũng vớt vát được không ít từ ông ta đấy thôi.”

 

“Đó là những gì tôi đáng được nhận. Nếu không phải vì anh, số tiền đó đều là của tôi, tôi thậm chí có thể sống tốt hơn trong giới giải trí, chứ không phải thân bại danh liệt, đến công việc cũng không có như bây giờ. Tôi làm những việc đó chưa bao giờ tính toán là vì tôi nghĩ chúng ta là một, sau này chúng ta sẽ kết hôn. Tiếc là, chúng ta không có duyên phận đi đến bước đó. Bây giờ anh không muốn cưới tôi, tôi cũng không ép. Chúng ta cứ vui vẻ chia tay. Những bức ảnh này là xem như nể tình ngày xưa anh đối xử với tôi không tệ, tôi hỏi anh có muốn không?”

 

“Ảnh gì?”

 

Lý Tư Mặc mở album ảnh, chọn một tấm, đưa đến trước mặt Lục Hiến.

 

Trong ảnh, người đàn ông một tay cầm ô, một tay bế công chúa người phụ nữ trong lòng. Người phụ nữ ôm cổ anh ta, vô cùng thân mật.

 

Lục Hiến lập tức tỉnh rượu, định giật lấy điện thoại của Lý Tư Mặc, bị cô nhanh tay thu lại.

 

Anh ta không thể tin nổi mà mở to mắt, run rẩy đưa tay ra, “Cho tôi xem lại?”

 

Ngược lại, Lý Tư Mặc rất bình tĩnh, “Anh đã biết là ai rồi, xem mấy trăm lần cũng không thay đổi được sự thật này.”

 

Bình rượu và ly whiskey trên quầy bar bị anh ta quét hết xuống đất, vỡ tan tành. Lục Hiến nghiến chặt răng, đấm một cú lên mặt bàn đá cẩm thạch, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ ngầu nhìn Lý Tư Mặc, “Hai người đó gài bẫy để đá tôi và Lục Tiêu ra khỏi tập đoàn sao?”

 

Lần trước ở nhà cũ họ Lục, anh ta còn thề thốt trước mặt Lục Sầm rằng chuyện này chắc chắn là do Lê Sơ Huyền làm. Lúc đó Lục Sầm chắc đang cười thầm trong lòng. Bây giờ chính anh ta cũng thấy mình thật nực cười.

 

Nghĩ đến đó, anh ta “ha ha” cười lớn.

 

Lý Tư Mặc bình tĩnh hơn anh ta, “Dù có đá thì cũng là đá Lục Tiêu. Anh ta thậm chí còn chưa vào được tập đoàn, chẳng qua chỉ là mua hot search rồi bị trả đũa mà thôi.”

 

Lục Hiến nghe xong càng tức giận hơn, anh ta thậm chí còn không được xem ra gì.

 

Tối nay Lý Tư Mặc đến đây không phải để xem anh ta trút giận, “8 triệu cho những bức ảnh, anh có muốn không? Anh không cần thì Lục Sầm hoặc Lê Sơ Huyền chắc chắn có thể bỏ ra 8 triệu này.”

 

Họ vẫn luôn không công khai, chắc chắn có lý do. Lô ảnh này chính là điểm yếu.

 

Ai cũng nghĩ như vậy.

 

“6 triệu.”

 

Lý Tư Mặc suy nghĩ một lúc, rồi trầm mặc, “Thành giao.”

 

Một lát sau, cô ta nói: “Tôi cũng biết bây giờ anh không có nhiều tiền mặt như vậy.”

 

Sau scandal lần trước, Lục Tùng Thương đã cắt đứt quan hệ với anh ta. Người ngoài đều rất biết nhìn gió chiều nào theo chiều ấy. Những nhà đầu tư trước đây thấy anh ta họ Lục, có Lục thị chống lưng nên mới đầu tư giờ đều đồng loạt rút vốn. Công ty đầu tư của anh ta bây giờ đang như ngồi trên đống lửa.

 

Cô ta tỏ ra rất dễ nói chuyện, “Anh đưa trước cho tôi một nửa đi, 3 triệu thì anh vẫn phải có. Cùng lắm thì anh đi cầu xin ông nội anh cũng có thể lấy được. Ảnh tôi sẽ giữ cho anh. Khi nào anh trả nốt phần còn lại thì tôi sẽ đưa ảnh cho anh.”

 

Lục Hiến không nói gì.

 

Lý Tư Mặc lại bồi thêm một câu, “Ngay từ đầu tôi đã nói, tìm anh đầu tiên là vì nể tình xưa của chúng ta. Mấy tấm ảnh này, chỉ cần tôi đi tìm bất kỳ ai trong hai người họ, họ đều có thể bỏ ra 8 triệu, anh nói có phải không?”

 

Lục Hiến rút tập séc ra, viết cho cô ta 3 triệu.

 

Lý Tư Mặc thu lại tấm séc, khuyên nhủ anh ta: “Anh cũng đừng kéo dài quá nhé, lỡ như họ chọn cách tự phanh phui thì tiền đặt cọc này tôi sẽ không trả lại đâu.”

 

Đội mũ và đeo khẩu trang cẩn thận, cô ta đóng cửa rời đi.

 

Lục Hiến cầm chân nến trên tay ném mạnh vào cửa, tạo ra một cái hố lớn. Anh ta tức giận bất bình, “Cả thế giới này chẳng có một ai tốt đẹp!”

 

Đêm đã về khuya. Bữa tiệc ở biệt thự trên núi Lệ Sơn vẫn chưa tàn. Những vị khách lớn tuổi đã lui về nghỉ, chỉ còn lại đám thanh niên vẫn đang náo nhiệt bên hồ bơi. Trái ngược với sự ồn ào đó, tiểu viện suối nước nóng lại chìm trong một sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối, chỉ có tiếng th* d*c và tiếng nước khẽ xao động.

 

Cây nến thơm trên khay gỗ đã tắt, để lại một làn khói mỏng manh tan vào không khí đêm.

 

Lê Sơ Huyền kiệt sức, cả người mềm nhũn tựa vào thành bể. Anh cúi xuống, giữ lấy cằm cô, hôn lên đôi môi sưng mọng của cô rồi thì thầm, giọng đầy ý cười: “Mới thế này mà Lê tổng đã không được rồi à?”

 

Cô còn chẳng buồn đẩy anh ra, chỉ có thể dành chút sức lực cuối cùng để lườm anh một cái qua làn hơi nước mờ ảo. Đáng tiếc, cái lườm ấy chỉ khiến cô trông càng thêm đáng yêu.

 

Cô ấm ức nghĩ lại. Suối nước nóng vừa trơn vừa cứng, lúc thì quỳ đến mỏi nhừ, lúc thì bị anh bắt phải tự mình vận động. Trải nghiệm này thật sự chẳng vui vẻ chút nào.

 

Cô khẽ rên lên một tiếng, nửa như phản kháng, nửa như làm nũng.

 

Lục Sầm bật cười, cuối cùng cũng buông tha cho cô. Anh vươn người rót ly trà cuối cùng trong ấm, đưa cho cô: “Là ai đã chủ động mời tôi đến đây nhỉ?”

 

Lê Sơ Huyền giật lấy tách trà, không quên lườm anh cháy mặt.

 

Bất chợt, tiếng chuông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại trong giỏ đồ vang lên, phá vỡ bầu không khí.

 

Lục Sầm tiện tay cầm lên giúp cô, mở khóa màn hình.

 

【Lê Vụ: Chị Nguyệt qua đây chơi đi.】

 

【Lê Dục: Nhanh nhanh nhanh, đang chờ em qua mở màn ma sói đây.】

 

Lê Sơ Huyền thở dài, sao tinh lực của họ tốt thế nhỉ? Cô bị hành hạ hai hiệp đã không chịu nổi rồi.

 

Niềm vui và nỗi buồn của con người quả thật không tương thông.

 

Cô bi phẫn từ chối trong nhóm chat.

 

Lục Sầm thấy buồn cười, ngón tay men theo xương sống cô đi xuống, cọ xát vào làn da non mềm, nhìn cô bất giác run rẩy: “Muốn đổi chỗ khác không?”

 

Anh cúi người hôn lên vành tai cô, giọng trầm thấp quyến rũ, “Đổi một chỗ khác để Lê tổng tận hưởng đến cùng.”

Bình Luận (0)
Comment