Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 6

Vào một ngày nghỉ ngơi hiếm có, Lê Sơ Huyền ngủ đến khi mặt trời lên cao mới cùng Ứng Chỉ đi ăn sáng bên hồ.

 

Con đường ván gỗ ven hồ được những hàng liễu rủ đan xen che bóng mát.

 

Thiên nga đen tuần tra trên mặt hồ phẳng lặng, dùng mỏ rỉa lông.

 

Bữa sáng là điểm tâm kiểu Cảng Thành.

 

Lê Sơ Huyền ăn rất ít, một bát cháo loãng cùng hai chiếc bánh cảo tôm là đã no.

 

Cô tiện tay lấy máy tính bảng ra xử lý công việc.

 

Ứng Chỉ đang ăn mì trộn gạch cua ngẩng đầu lên: “Ăn có tí thế đã no rồi à? Cậu tu tiên đấy à?”

 

Ngón tay thon dài lướt qua quy trình hệ thống, cô lơ đãng đáp: “Hơn 10 giờ rồi, lát nữa là đến bữa trưa, ăn no quá lại không ăn nổi.”

 

Ứng Chỉ cười nhạo: “Không tồn tại chuyện đó nhé, tớ khó khăn lắm mới về nước ăn một bữa ngon, một ngày có thể ăn năm bữa.”

 

“Tớ khuyên cậu cũng đừng ăn no quá, 11 giờ chúng ta có hẹn đi spa rồi.”

 

“Hả? Một người ăn sáng cũng phải làm việc như cậu mà còn có thời gian đi spa à?”

 

“Chẳng lẽ tớ phải như một con robot chỉ biết kiếm tiền cho tập đoàn, tận tụy suy kiệt đến chết mới thôi sao?”

 

Ứng Chỉ liếc nhìn mái tóc xoăn dài đến eo bóng mượt của cô, độ cong của lọn tóc mấy năm như một, vừa nhìn đã biết là đã bỏ tâm tư chăm sóc. Đúng là không phải một con trâu ngựa đỉnh cấp thuần túy, vẫn còn có thời gian để yêu chiều bản thân.

 

Ăn xong món cháo cá mú mà phục vụ vừa mang lên, Ứng Chỉ thuận miệng hỏi: “Trọng tâm công việc năm sau của cậu ở đâu?”

 

“Thâm Thành chứ đâu,” bàn tay lướt trên máy tính bảng không ngừng, cô cũng không ngẩng đầu, “Năm năm tới Thâm Thành có một dự án khu nghỉ dưỡng cao cấp, về cơ bản trọng tâm sẽ ở Thâm Thành, nhưng Thâm Thành và Cảng Thành liền kề nhau, ảnh hưởng không lớn.” Lê Sơ Huyền dường như phản ứng lại, đóng máy tính bảng đặt sang một bên, bưng tách trà sữa Ceylon được pha thủ công lên từ từ uống, “Trước đây cậu có quan tâm đến công việc của tớ đâu? Sao bây giờ đột nhiên lại quan tâm thế?”

 

Nếu không phải cả nhà Ứng Chỉ đều làm nghệ thuật, Lê Sơ Huyền còn nghi ngờ cô ấy có phải muốn làm gián điệp thương mại không nữa.

 

Ứng Chỉ: “Tớ vẫn quan tâm chứ, cậu phải kiếm tiền cho tốt vào, năm sau tớ có một buổi triển lãm tranh đang thiếu nhà đầu tư.”

 

Lê Sơ Huyền đặt tách trà xuống, mặt đầy vẻ không tin: “Triển lãm tranh của cậu mà thiếu nhà đầu tư?”

 

Năm 17 tuổi, một bức tranh 《Cầu Nguyện》 của Ứng Chỉ đã bán được hai triệu, danh tiếng của nữ họa sĩ trẻ tuổi vang danh khắp nơi.

 

Sau đó nhiều năm, không có một bức tranh nào của cô ấy có giá dưới hai triệu. Triển lãm tranh của cô ấy mà muốn có nhà đầu tư thì phải xếp hàng từ đây ra đến cảng Victoria.

 

“Đây không phải là cho cậu một cơ hội đầu tư sao? Để báo đáp việc năm xưa cậu đã vung tiền giúp tớ một trận thành danh đó.”

 

Lê Sơ Huyền kinh ngạc: “Cậu biết rồi à?”

 

Cô rõ ràng đã giấu rất kỹ.

 

“Giới của chúng ta không phải đều như vậy sao?” Ứng Chỉ cười nhạo, “Hơn nữa tớ có bao nhiêu cân lượng, chẳng lẽ tớ lại không biết? Một học sinh không tên không tuổi, nói cho hay thì là họa sĩ, nói khó nghe thì là kẻ vẽ vời vớ vẩn. Bức tranh đó của tớ cộng thêm cả việc lăng xê cũng không đáng giá hai triệu đâu.”

 

Ngoài việc Lê Sơ Huyền lén lút vung tiền sau lưng, cô ấy không nghĩ ra còn có ai khác.

 

Chẳng lẽ cô ấy thật sự tin mình là một thiên tài trẻ tuổi nào đó sao?

 

“Nói xa quá rồi, là thế này, vì buổi triển lãm tranh này mà năm ngoái tớ đã đến một ngôi làng hẻo lánh ở Thùy Thành để sưu tầm tư liệu. Ai mà ngờ được ngôi làng đó lại hẻo lánh đến không thể tả, tớ mang theo trợ lý và đội ngũ, xuống máy bay rồi chuyển sang tàu cao tốc, sau đó lại thuê xe, đến nơi còn phải leo bộ nửa tiếng đồng hồ lên núi, thật sự là đỉnh của chóp. Tuy hẻo lánh nhưng phong cảnh ở đó thật sự rất tuyệt, hơn nữa dân phong thuần phác. Cậu có muốn xem xét làm một dự án du lịch không? Chủ yếu là bỏ tiền ra tu sửa con đường ở đó để lần sau tớ đi không cần phải vác đồ leo núi muốn chết đi sống lại nữa.”

 

Lê Sơ Huyền cười: “Chả trách lại bảo tớ phải kiếm tiền cho tốt, khẩu vị của cậu càng ngày càng lớn rồi đấy.”

 

“ Tớ đã gửi tài liệu vào hòm thư của cậu, cậu có rảnh thì đi thực địa khảo sát một chút.” Dứt khoát và gọn gàng.

 

Kỳ nghỉ cuối tuần ngắn ngủi kết thúc, Lê Sơ Huyền lại lao vào những cuộc họp không hồi kết.

 

Ứng Chỉ lần này về Cảng Thành là để chuẩn bị cho công việc triển lãm tranh trong nước, thỏa thuận xong là phải đi ngay, cô ấy nói là đổi một nơi khác để sưu tầm tư liệu.

 

Hai người bận đến chân không chạm đất, chỉ kịp ăn một bữa tiệc chia tay mười lăm phút tại một cửa hàng Mcdonald’s ở sân bay Cảng Thành.

 

Ứng Chỉ vừa gặm hamburger vừa nói không rõ lời: “Nói chứ cậu bận như vậy mà còn cố ý ra sân bay ăn đồ ăn nhanh với tớ, tớ có chút cảm động.”

 

Lê Sơ Huyền dùng một câu xé nát bầu không khí hữu hảo giữa hai người: “Cậu cảm động sớm quá rồi, tớ phải đi Zurich công tác, máy bay Gulfstream đang đợi sẵn rồi.”

 

Ứng Chỉ cắn nốt miếng hamburger cuối cùng, cười như không cười: “Có máy bay riêng đúng là tốt thật ha.”

 

“Không còn cách nào khác, mommy của tớ thích tặng mấy món quà kiểu này.” Người mẹ thân yêu của cô, Trang nữ sĩ, không hề có hứng thú với hàng xa xỉ. Mấy năm nay, tiền lãi từ các khoản đầu tư cứ sinh sôi nảy nở. Năm cô 16 tuổi, bà tặng cô một chiếc Gulfstream G650. Năm 17 tuổi, bà tặng cô một chiếc du thuyền Oasis của Lürssen. Năm 18 tuổi, bà tặng cô một chiếc Rolls-Royce Phantom.

 

Ba món quà này trực tiếp leo lên top tìm kiếm, trên mạng một đống người hỏi Trang nữ sĩ có còn thiếu con gái không.

 

Trang nữ sĩ rất kín đáo, tặng quà xong liền bay thẳng đến Bắc Âu nghỉ dưỡng, truyền thông muốn tìm người phỏng vấn cũng không tìm thấy.

 

Lê Mãnh, tức chủ tịch Lê, thì lại thảm hơn. Vào tháng sinh nhật của Lê Sơ Huyền, ba năm liên tiếp mỗi ngày đi làm và tan tầm đều có một đống truyền thông chặn ở cửa tập đoàn Lê thị hỏi ông đã tặng gì cho Lê Sơ Huyền.

 

“Mẹ cậu thích tặng những thứ đó, vậy daddy của cậu tặng gì?” Ứng Chỉ uống Coca đá hỏi, sau đó đột nhiên nghĩ ra, “Không phải là tặng cổ phần chứ?”

 

Cô ấy nhìn thấy câu trả lời khẳng định trên khuôn mặt cười như không cười của Lê Sơ Huyền.

 

“Nói cho tớ biết được không, cậu có bí kíp đầu thai nào không?”

 

Đã đến giờ lên máy bay, Lê Sơ Huyền cầm lấy túi xách đứng dậy, tàn nhẫn nói với cô: “Không có.”

 

——-

 

Cảng Thành.

 

Hoàng hôn buông xuống một trận mưa thu, sau khi vào đêm thì mưa tạnh, nhưng gió biển vẫn còn mang theo hơi lạnh.

 

Bến tàu của câu lạc bộ du thuyền Bán Đảo.

 

Các người mẫu và tiểu minh tinh mặc những bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp nhưng hở hang, đi giày cao gót đứng ngay ngắn thành hàng, chờ đợi lên thuyền trong cơn gió lạnh của đêm thu.

 

Có người dùng tay xoa xoa cánh tay, dùng giọng nói run rẩy vì lạnh hỏi: “Không phải nói tiệc ở câu lạc bộ trên du thuyền này sao? Tại sao lại phải ra biển?”

 

“Người đại diện không nói với cậu à? Phải đến câu lạc bộ tư nhân trên đảo Hải Sa.”

 

Kỷ Thư Nguyệt ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Tôi không có người đại diện.”

 

Ở đây đều là những tiểu minh tinh tuyến mười tám không nổi tiếng, càng không thiếu những người mới vào nghề. Mọi người đều không quen biết nhau, cũng không có ý định trò chuyện.

 

Cho nên khung cảnh lại trở nên im lặng.

 

Kỷ Thư Nguyệt thấy mọi người không nói gì, lại hỏi: “Câu lạc bộ tư nhân trên đảo Hải Sa và câu lạc bộ du thuyền có gì khác nhau à?”

 

Những người khác nhìn cô ta với ánh mắt có chút giống như nhìn một kẻ ngốc.

 

Câu lạc bộ du thuyền Bán Đảo là một câu lạc bộ tư nhân thuộc Lục thị. Phải sở hữu du thuyền riêng và neo đậu tại Bán Đảo mới có tư cách gia nhập, cho nên hội viên của câu lạc bộ đều là những người quyền quý trong giới giàu có.

 

Hai năm trước, Lục Sầm giành được quyền khai thác đảo Hải Sa, xây dựng trên đảo một khu nghỉ dưỡng câu lạc bộ tư nhân, một hạng vàng đúng nghĩa. Những hội viên có thể đến câu lạc bộ trên đảo Hải Sa lại càng là tầng lớp thượng lưu trong giới quyền quý.

 

Nghe nói bên trong lộng lẫy huy hoàng, ngay cả gạch ốp tường nhà vệ sinh cũng là vàng ròng. Đồ cổ, tranh chữ và đồ trang trí trong câu lạc bộ vô số kể, mỗi một chai rượu trong hầm rượu đều là loại không thể uống được ở bên ngoài.

 

Những vị khách quý ở bên trong, chỉ cần tùy tiện leo lên được một người là cả đời này có thể cơm áo vô lo.

 

Và tối nay, nghe nói vị tổng tài Lục thị hiếm khi tham dự tiệc tùng kia cũng ở đây.

 

Thư mời của các cô đều là do người đại diện rất vất vả mới có được, không biết kẻ ngốc ngây thơ không có người đại diện kia làm thế nào mà trà trộn vào được.

 

Mọi người đều không thèm để ý đến nhau.

 

Du thuyền cập bến, trong cơn gió lạnh thổi, các mỹ nữ ăn mặc mát mẻ vội vàng lên thuyền.

 

Đảo Hải Sa về đêm tựa như một viên minh châu đứng lặng trong đêm tối, đèn đuốc sáng trưng giữa biển rộng mênh mông.

 

Công trình kiến trúc duy nhất trên đảo là một tòa lâu đài ba tầng phỏng theo kiến trúc thời Trung cổ. Đài phun nước ở cửa sừng sững một bức tượng Aphrodite, trên tường sảnh chính khảm những chiếc đèn tường mỹ nhân ngư bằng đồng thau. Nhân viên mặc trang phục hầu gái bưng khay đứng ngay ngắn thành hàng.

 

Trong phòng bài, bàn dài đang diễn ra một ván bài náo nhiệt.

 

Tám người đàn ông trên bàn đang chơi Texas Hold’em, bên cạnh có vài người đứng xem.

 

Các cô gái vừa vào cửa đều thuần thục cầm ly rượu chào hỏi, ngồi bên cạnh các quý ông trêu đùa rót rượu, dịu dàng nhỏ nhẹ đút trái cây.

 

Chỉ có Kỷ Thư Nguyệt đứng một bên không biết phải làm sao, cũng không ai để ý đến cô ta.

 

Trên bàn bài, về cơ bản bên cạnh mọi người đều đã có bạn gái ngồi cùng, chỉ có một người đàn ông bên cạnh là còn trống. Mọi người dường như đều ngầm hiểu mà tránh đi, không dám tiến lên.

 

Những người thường đến những dịp này đều biết Lục Sầm không thích có người bên cạnh, không cho phép phụ nữ lại gần.

 

Nhưng Kỷ Thư Nguyệt lần đầu tiên đến đây không biết điều đó. Cô ta nắm chặt ly rượu trong tay, do dự có nên tiến lên hay không.

 

Người đàn ông cao ngạo ngước mắt nhìn cô ta một cái. Xuyên qua cặp kính gọng vàng, cô ta như lạc vào trong ánh mắt bình tĩnh của anh, vô cớ sinh ra dũng khí.

 

Cô ta hít sâu một hơi, đang định tiến lên một bước.

 

Ngón tay thon dài của người đàn ông mở lá bài poker, cúi mắt liếc nhìn lá bài tẩy, sau đó ném vào giữa bàn, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Bỏ.”

 

Rõ ràng là bỏ bài, nhưng lại mang theo cảm giác áp bức của một kẻ bề trên.

 

Trong nháy mắt, dũng khí biến mất. Người đàn ông không nhìn cô ta nữa, chân cô ta vừa vươn ra cũng thu trở lại.

 

Cô ta đi đến chiếc sofa bên cạnh ngồi xuống, lặng lẽ thở phào một hơi.

 

Ván bài vẫn tiếp tục.

 

Cô gái chia bài có vòng eo nhỏ, đôi chân dài, mặc một chiếc váy ngắn tua rua có dây đeo màu bạc. Dưới ánh đèn lộng lẫy, tua váy lay động, đôi chân trắng nõn ẩn hiện.

 

“Tô tổng, còn theo không?” Cô gái chia bài cười nhẹ, hơi thở như lan.

 

Tô Tề bị nụ cười của cô gái này làm cho ngẩn người, vội vàng nói: “Theo.”

 

Người khác trêu ghẹo: “ Có mỹ nữ nào mà Tô tổng chưa từng thấy, thế mà lại nhìn cô gái chia bài của chúng ta đến ngây người ra.”

 

Tiểu minh tinh bên cạnh Tô Tề cũng nhân cơ hội hờn dỗi: “Đúng vậy đó, Diệu Diệu còn đang ngồi bên cạnh anh đây.”

 

“Cô phải ngồi vào lòng Tô tổng mới đúng.”

 

“Thế thì Tô tổng còn có tâm tư nào mà đánh bài nữa.”

 

Mọi người trêu đùa.

 

Tô Tề bị trêu cũng cười theo.

 

Vòng tiếp theo, Lục Sầm không một tiếng động mà bỏ bài.

 

Liên tục hai ván đều bỏ bài ngay từ vòng đầu tiên, không giống phong cách của Lục Sầm. Giang Triết ngồi bên cạnh anh, đang ôm một người phụ nữ, ngạc nhiên nhìn anh một cái.

 

Anh bình tĩnh nhìn lại, bưng ly Whiskey lên uống cạn một hơi.

 

Nhân viên đứng phía sau tiến lên rót đầy rượu, sau đó ý tứ mà lui về vị trí ban đầu, sợ mùi nước hoa trên người mình làm vấy bẩn thần linh.

 

Ván bài này là do Giang Triết tổ chức. Mấy hôm trước anh ta mua được một kịch bản khoa học viễn tưởng, định làm một bộ phim bom tấn, gần đây đang đi khắp nơi kêu gọi đầu tư.

 

Hiện tại cũng đang trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên, cho nên các công ty giải trí đều cho các tiểu minh tinh dưới trướng đến đây để lọt vào mắt xanh của các nhà đầu tư. Không dám mơ ước vai chính, chỉ xem có thể giành được một vai nhỏ hay không.

 

Trước đó Lục Sầm đã từ chối thẳng thừng Giang Triết, bởi vì trọng tâm các dự án khai thác của Lục thị vào năm sau là Lam Hải Loan ở Thâm Thành và cổ thành Dương Lăng ở Thùy Thành, anh không có hứng thú gì với dự án nhỏ này của Giang Triết.

 

Giang Triết cũng rất bất ngờ khi Lục Sầm hôm nay lại đến. Nhưng đó là một sự kinh ngạc vui mừng, bởi vì vốn dĩ có mấy nhà đầu tư đã từ chối anh ta, nhưng khi nghe nói Lục Sầm có hứng thú lại nhận lời.

 

Tối nay họ đều ngồi trên bàn bài này.

 

Lục Sầm đến ván bài này không phải vì lại có hứng thú với bộ phim của Giang Triết, mà là vì một trong số các nhà đầu tư có mặt ở đây đang sở hữu một mảnh đất ở bán đảo Lam Hải Loan.

 

Vòng bài tiếp theo bắt đầu, Lục Sầm theo bài.

 

Những người khác lần lượt bỏ bài. Mấy vòng qua đi, chỉ còn lại Lục Sầm và một người đàn ông trung niên.

 

Người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ như ba mươi mấy tuổi, mang theo sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

 

Ông ta trêu đùa: “Xem ra bài trong tay Lục tổng lớn lắm đây.”

 

Lục Sầm cũng cong khóe môi: “Bài trong tay Thịnh tổng chắc cũng không kém.”

 

Hai người dường như không có ý định từ bỏ, cứ liên tục tăng cược.

 

Thịnh Kinh Sơn ấn tay lên bài, cười nói: “Lục tổng muốn gì?”

 

“Nghe nói, trong tay Thịnh tổng có mảnh đất số 23.” Mảnh đất số 23 ở bán đảo Lam Hải Loan, Thâm Thành.

 

Thịnh Kinh Sơn rất bất ngờ khi Lục Sầm biết được điều này. Mảnh đất này là của hồi môn của người vợ đã mất của ông, do cha vợ ông mua từ những năm đầu, vẫn luôn muốn phát triển nhưng không có cơ hội.

 

Việc Lục thị và Lê thị chuẩn bị khai thác bán đảo Lam Hải Loan ông cũng biết, cũng muốn nhân cơ hội này tham gia để chia một phần lợi nhuận. Trước đây Lê Sơ Huyền có tìm ông nói chuyện, hai người đã tâm ý tương thông, chỉ cần trao đổi thêm một chút chi tiết nữa là về cơ bản có thể xác định.

 

Nhưng theo ý của Lục Sầm, anh chỉ có hứng thú với mảnh đất, dường như không định rủ ông cùng tham gia.

 

Nụ cười của Thịnh Kinh Sơn càng đậm hơn: “Xin lỗi Lục tổng, tôi có kế hoạch khác rồi.”

 

Lục Sầm cũng cười, thần sắc bình tĩnh: “Nếu đã như vậy, mở bài đi.”

 

Thịnh tổng mở bài của mình, tứ quý A và một con 2. Ông cười nhìn về phía bàn tay đang đè lên bài của Lục Sầm.

 

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Lục Sầm. Anh mở bài, một sảnh đồng chất cơ.

 

Ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

 

Thịnh tổng cười sang sảng: “Đúng là bài tốt.”

 

Lòng bàn tay ấn lên mặt bài, anh cong môi cười: “Nếu Thịnh tổng đổi ý, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.”

 

Lục Sầm đứng dậy rời khỏi bàn.

 

Hành lang tầng hai của câu lạc bộ, tấm thảm màu tím sẫm có những hoa văn phức tạp đan chéo. Trên tường treo một bộ tranh về cảng đêm của họa sĩ thời Victoria, Grimshaw.

 

Đôi giày cao gót màu bạc đạp lên thảm không một tiếng động. Khi đi lại, tua váy đung đưa. Vân Nhuế gõ cửa phòng nghỉ: “Lục tổng, du thuyền về bán đảo đã chuẩn bị xong.”

 

Cô gái chia bài xinh đẹp trên bàn bài lúc nãy, trong chớp mắt đã biến thành người phụ trách của câu lạc bộ đảo Hải Sa, tận tâm tận lực sắp xếp công việc trở về cảng cho ông chủ.

 

Lục Sầm đặt máy tính bảng đang làm việc xuống, đứng dậy cài khuy áo vest.

 

Lộ Xuyên tiến lên thu dọn máy tính bảng, đặt vào trong cặp công văn.

 

Vân Nhuế đóng cửa lại, nhìn về phía Lục Sầm: “Phía Thịnh tổng, có cần tôi đi thương lượng thêm không ạ?”

 

Lục Sầm: “Không cần.”

 

Vân Nhuế khó hiểu.

 

Lục thị và Lê thị đều khởi nghiệp từ bất động sản. Hai tập đoàn ngày càng lớn mạnh, thâu tóm các bến tàu, sân bay, khu dân cư, tòa nhà văn phòng, trung tâm thương mại của Cảng Thành. Truyền thông Cảng Thành nói hai nhà chia đôi thiên hạ chính là chỉ sản nghiệp của hai nhà về cơ bản đã chia đều ở Cảng Thành.

 

Hiện giờ Cảng Thành đã phát triển đến mức gần như bão hòa, hai nhà đều đang mở rộng phát triển sang Thâm Thành.

 

Bán đảo Lam Hải Loan ở Thâm Thành chính là nơi hai nhà đang nhắm đến, bây giờ chỉ xem ai giành được quyền khai thác.

 

Dự án bán đảo Lam Hải Loan ở giai đoạn hiện tại là thu mua đất. Lê thị cũng rất có hứng thú với dự án này. Theo cô biết, Thịnh tổng này đã tiếp xúc với Lê tổng của tập đoàn Lê thị.

 

Tại sao Lục tổng của họ lại không vội?

 

Vân Nhuế tốt nghiệp khoa toán của một trường đại học hàng đầu trong nước, sau khi tốt nghiệp liền đi theo Lục Sầm làm việc. Cô và Lộ Xuyên một sáng một tối, được coi là những cộng sự trái phải của anh.

 

Cho nên Lộ Xuyên kiên nhẫn giải thích cho cô: “Thịnh Kinh Sơn định cùng Lê thị hợp tác khai thác bán đảo Lam Hải Loan, ông ta dùng dự án này để thế chấp vay vốn ngân hàng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoản vay này không thể được phê duyệt.”

 

“Thế thì Thịnh Kinh Sơn cũng không nhất định sẽ chọn bán đất cho chúng ta, cũng có thể bán cho Lê thị.”

 

Lộ Xuyên khẽ mỉm cười: “Công ty của Thịnh Kinh Sơn có một khoản nợ sắp đến hạn, ngân hàng không cho vay, dựa theo tình hình dòng tiền mặt hiện tại của công ty ông ta, ông ta không thể trả được khoản nợ này. Và thật trùng hợp, khoản nợ này lại chính là nợ của tập đoàn Lục thị. Nếu ông ta đồng ý bán đất, chúng ta có thể gia hạn thêm ba tháng trả nợ.”

 

Nắm được mạch máu, Thịnh Kinh Sơn không có lựa chọn nào khác.

 

Khoảng một tuần sau, ông ta sẽ chủ động tìm đến.

 

Phòng nghỉ ở tầng hai đặc biệt yên tĩnh. Đẩy cánh cửa gỗ sồi dày nặng ra, tiếng ồn ào vui đùa ở tầng một truyền đến.

 

Khi Lục Sầm rời bàn, ván bài cũng tan.

 

Có tốp năm tốp ba chuyển sang chơi bi-a, có người đã ôm mỹ nữ lên phòng nghỉ tầng ba.

 

Lại có người cùng nhau uống rượu oẳn tù tì.

 

Xa hoa trụy lạc, vàng son lộng lẫy.

 

Chỉ có Kỷ Thư Nguyệt ở đây lạc lõng không biết phải làm sao.

 

Sau khi cùng mấy mỹ nữ khác uống với các ông chủ vài ly, cô ta lập tức trốn vào phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh lộng lẫy quả thực đúng như lời đồn, ngay cả gạch ốp tường cũng là vàng. Cô ta đưa tay sờ sờ, nghĩ thầm ông chủ ở đây không sợ bị người ta cạy ra đem đi bán sao? Chỉ một viên thôi cũng có thể đáng giá không ít tiền chứ?

 

Nhưng sau đó lại nghĩ, đây là một hòn đảo, cạy ra rồi cũng không mang đi được…

 

Hơn nữa, những người đến đây không giàu thì cũng sang, ai lại để mắt đến một viên gạch vàng bình thường chứ.

 

Cô ta chậm rãi đi vệ sinh xong, rửa tay. Bên cạnh đột nhiên có người đưa qua một tờ giấy lau tay, cô ta giật mình.

 

Một cô hầu gái cúi người mỉm cười, chỉ vào lọ kem dưỡng da tay được đặt làm riêng bởi một chuyên gia nước hoa hàng đầu.

 

Kỷ Thư Nguyệt thầm nghĩ thái độ phục vụ rất tốt. Cô ta nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: “Ở đây mấy giờ sẽ có chuyến thuyền muộn nhất ạ?” Cô ta muốn trở về.

 

Cô hầu gái lắc đầu: “Tôi không rõ lắm ạ.”

 

Cô ta có chút thất vọng, nói lời cảm ơn rồi rời khỏi nhà vệ sinh.

 

Đột nhiên, một thân hình cao lớn áp xuống. Kỷ Thư Nguyệt không kịp đề phòng bị đè lên tường. Vừa mới há miệng, hơi thở nồng nặc mùi rượu của người đàn ông đã ập vào ngực cô ấy.

 

Cô ta ra sức đẩy ra, lớn tiếng hét lên.

 

Người đàn ông uống say lảo đảo cười lớn, tay véo vào ngực cô: “Cũng lớn phết, tối nay là em đó.”

 

“Ông là ai vậy?” Cô ta giơ tay lên định tát người đàn ông một cái, nhưng bị bàn tay to lớn của ông ta nắm lấy ấn lên tường.

 

Người đàn ông cười lạnh: “Đi làm gái còn muốn lập đền thờ à?”

 

Cô ta hét lớn cứu mạng, hy vọng nhân viên trong nhà vệ sinh có thể ra cứu mình, nhưng dù cô có kêu thế nào cũng không ai để ý.

 

Bàn tay không rảnh của người đàn ông đã kéo tuột dây áo váy của cô. Cô ta biết mình hôm nay xong đời rồi, nước mắt trào ra.

 

“Chu tổng.” Một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến.

 

Kỷ Thư Nguyệt đẫm nước mắt nhìn qua, là người đàn ông cao ngạo trên bàn bài.

 

Người đàn ông họ Chu đang đè trên người cô buông cô ra, nịnh nọt tiến lên chào hỏi: “Lục tổng, lâu rồi không gặp.”

 

Kỷ Thư Nguyệt vội vàng kéo váy của mình, che đi những bộ phận bị hở, khóc nức nở.

 

“Chu tổng, đây là?” Người đàn ông cao ngạo thuận miệng hỏi, ánh mắt thậm chí không liếc nhìn cô gái một cái.

 

Chu tổng cười nịnh hót: “Cô ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi thôi.”

 

Kỷ Thư Nguyệt lắc đầu với họ.

 

Vân Nhuế đứng sau Lục Sầm tiến lên một bước: “Chu tổng, ở đây chúng tôi chú trọng sự tự nguyện. Chúng tôi sẽ không so đo với người không hiểu chuyện, đi, tôi cùng ông uống thêm vài ly.”

 

Tuy Chu tổng không tình nguyện, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch, đành bất đắc dĩ đi theo Vân Nhuế.

 

Kẻ bề trên muốn chơi với phụ nữ, kẻ dưới muốn quyền thế. Chuyện cam tâm tình nguyện nói cho cùng cũng là một sự trao đổi tài nguyên.

 

Lục Sầm không có ý kiến gì về phương thức giao dịch này.

 

Nhưng nói cho cùng, cũng nên là sự tự nguyện.

 

Người đàn ông lịch lãm cùng trợ lý xoay người rời đi.

 

Tối nay trên bàn bài, Kỷ Thư Nguyệt không có dũng khí tiến lên, nhưng giờ khắc này, cô ta biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.

 

Cô ta vội vàng chạy vài bước đuổi kịp: “Anh có thể đưa tôi về được không?”

 

Giọng điệu cầu xin đáng thương.

 

Người đàn ông mặc vest đi giày da dừng bước, đầu cũng không quay lại, lại tiếp tục đi về phía trước.

 

Cô ta thất vọng cúi mắt xuống. Người trợ lý bên cạnh người đàn ông gọi cô ta: “Đi theo đi.”

 

Du thuyền của Lục Sầm được trang hoàng giống hệt con người anh, theo phong cách lạnh lùng. Ghế da thật được khâu thủ công màu xám, bàn tròn bằng đá cẩm thạch trắng, toàn bộ không gian đều là màu đen, trắng, xám, hoàn toàn trái ngược với sự lộng lẫy của câu lạc bộ đảo Hải Sa.

 

Chỉ có trên bàn, trong bình hoa thủy tinh, một cành dạ lan hương màu tím kiều diễm ướt át, trong không gian không màu sắc này lại thêm vào một chút sắc màu rực rỡ.

 

Kỷ Thư Nguyệt ngồi trên ghế, dáng vẻ có chút mất tự nhiên. Sau một thoáng đắn đo, cô ta vẫn cố gắng giải thích: “Không phải tôi ra vẻ thanh cao, chỉ là bạn bè rủ tôi đến, tôi thật sự không biết mọi chuyện… lại thành ra thế này.”

 

Giọng cô ta cứ nhỏ dần rồi tắt hẳn.

 

Người đàn ông ngồi trên sofa vẫn chăm chú vào cuốn sách trong tay, không ngẩng đầu, cũng không đáp lại một lời.

 

Đúng lúc này, Lộ Xuyên bưng lên một ấm trà Phổ Nhĩ từ cây trà cổ thụ ngàn năm.

 

“Cô Kỷ đã là người trưởng thành, nên có khả năng phán đoán đúng sai. Không thể chỉ vì bạn bè đưa cho một tấm thư mời mà cô cứ thế đến mà không tìm hiểu gì. Nếu hôm nay không phải Lục tổng tình cờ đi ngang qua, lỡ có chuyện gì xảy ra, thì bất luận cô định im lặng cho qua hay báo cảnh sát, tổn thương cô phải chịu cũng không gì bù đắp nổi.”

 

Lộ Xuyên trả lại chiếc điện thoại đã bị thu lúc cô ta mới đến, đồng thời đưa cho cô ta một ly trà. Cô ta lí nhí cảm ơn rồi nhận lấy, không dám nói thêm lời nào.

 

Suốt chặng đường còn lại, cô ta bưng tách trà, lòng dạ rối bời. Người đàn ông đối diện lại toát ra vẻ lạnh lùng thoát tục, yên tĩnh lật từng trang sách tiếng Anh. Một cuốn sách mà ngay cả tựa đề cô ta cũng đọc không hiểu.

 

Mới lúc nãy, cô ta còn tự hỏi, có phải mình không thể chấp nhận những mối quan hệ không trong sạch? Thực ra không phải. Nếu người đàn ông đối diện kia là đối tượng đó, cô ta thậm chí sẽ vui mừng đến phát điên.

 

Nhưng sự im lặng và xa cách của anh khiến cô ta dần tỉnh mộng. Cô ta càng lúc càng hiểu rõ, người đàn ông trước mắt là một tồn tại mà cô ta vĩnh viễn không thể với tới.

 

Tổng tài Lục thị, xuất thân hào môn, tốt nghiệp trường danh tiếng, quyền thế ngút trời, ngay cả sách cũng đọc loại nguyên bản tiếng Anh cao siêu. Cô ta dựa vào đâu mà ảo tưởng anh sẽ để mắt đến mình, chỉ vì cô ta là một “bình hoa di động” chỉ có nhan sắc thôi sao?

 

“Lục tổng, đã cập bến, xe đã chuẩn bị xong.” Lộ Xuyên đứng dậy.

 

Dòng suy nghĩ của Kỷ Thư Nguyệt cũng bị cắt ngang, cô ta vội vàng đứng lên.

 

Người đàn ông đặt sách xuống, lấy cặp kính gọng vàng bên cạnh đeo lên, sự lạnh lùng quanh thân được che giấu dưới lớp kính, lại khôi phục vẻ lịch lãm ôn tồn trước đó.

 

“Tối nay thật sự rất cảm ơn các anh. À phải rồi, tôi tên là Kỷ Thư Nguyệt.”

 

Không biết chữ nào đã k*ch th*ch suy nghĩ của anh, bước chân của Lục Sầm dừng lại một chút.

 

Tối nay mây tầng che lấp, không trăng không sao, anh lại nhớ đến cô.

 

Anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

 

【Lục Sầm: Năm nay rượu mới của trang trại rượu Glacier (Genis) đã gửi đến rồi, tối mai cùng nhau nếm thử không?】

Bình Luận (0)
Comment