Vài năm sau khi kết hôn.
Chiếc Bentley màu đen tuyền lái vào khu biệt thự hồ Hương Hải.
Sau khi cưới, họ vẫn sống ở Bích Thủy Vân Gian. Mãi đến khi Lục Tầm ra đời, họ mới chuyển về đây ở.
Nơi này rộng rãi, thích hợp để tiêu hao thể lực của tiểu ma vương.
Biệt thự sáng rực ánh đèn.
Lúc Lục Sầm bước vào cửa, quản gia là dì Trình đã ra đón.
“Chào buổi tối. Canh gà hầm đang được giữ ấm, có cần dọn lên ngay không ạ?”
“Một lát nữa hãy uống. Phu nhân đâu rồi?” Giọng anh lãnh đạm, nhưng những người giúp việc trong biệt thự đã quá quen rồi.
Dì Trình nói: “Phu nhân vừa về, đã lên lầu rồi ạ.”
Anh “ừm” một tiếng rồi bước lên cầu thang.
Hồ Hương Hải được xây dựng ven hồ, biệt thự chiếm diện tích rất lớn nhưng không cao, chỉ có hai tầng rưỡi, do đó không lắp đặt thang máy.
Anh vừa đi vừa bực bội kéo cà vạt, đẩy cửa phòng ngủ chính.
“Quỳ xuống.” Giọng nói của Lê Sơ Huyền vang lên bất ngờ.
Cửa tự động đóng lại.
Lục Sầm nhướng mày, ngoan ngoãn dang rộng chân và quỳ xuống sàn.
“Tối nay chơi trò gì đây?” Anh hỏi với vẻ hứng thú.
Đôi giày cao gót da cừu non đạp lên cơ ngực anh. Anh cúi mắt nhìn, đáy mắt ẩn chứa sự hưng phấn, sóng ngầm cuộn trào.
Nữ hoàng cười lạnh, ngồi trên chiếc ghế sofa đơn chất vấn anh: “Khai Tự phá vỡ hợp đồng rồi.”
Lục Sầm ngước mắt, nhếch môi: “Không phải Lê tổng đã đoán ra từ sớm rồi sao?”
Cô giật lấy cà vạt của anh, gót giày dùng sức nghiền lên ngực anh. “Em đoán Khai Tự sẽ không gia hạn hợp đồng, nhưng không ngờ họ lại phá vỡ hợp đồng ngay lúc này, giai đoạn hai của dự án đã gần hoàn thành rồi.”
“Thà bồi thường một khoản tiền phạt khổng lồ cũng phải phá vỡ hợp đồng!” Lê Sơ Huyền tức điên lên.
Lục Sầm thản nhiên: “Khu công nghệ sinh học của anh đã hoàn thành rồi. Anh có thể cung cấp mặt bằng, thiết bị, tiền bạc hỗ trợ. Lê tổng chỉ có vốn đầu tư thì không đủ đâu.”
Khoản tiền phạt khổng lồ của Khai Tự, anh cũng đã góp một phần.
Lê Sơ Huyền tức đến bật cười.
Bên ngoài bây giờ đang bàn tán xôn xao vì chuyện này.
Tập đoàn Lê thị còn đặc biệt triệu tập một cuộc họp cấp cao, ngay cả Lê Dục cũng gọi điện hỏi cô có phải hôn nhân của họ đang có vấn đề không, có cần tìm luật sư ly hôn để sớm tính toán tài sản trong hôn nhân không.
Lúc họp xong, ngồi trong văn phòng ăn sô cô la, cô cũng đã nghĩ, có phải hôn nhân của cô và Lục Sầm đã xảy ra vấn đề mà cô lại bị mất trí nhớ không.
Nhưng rõ ràng hôm qua trong phòng tắm vẫn còn rất hòa hợp cơ mà.
Những bình luận trên mạng cũng rất tức tối, Lê Sơ Huyền vừa ăn sô cô la vừa đọc mà càng thêm bực mình.
[Netizen 1: Vợ chồng đối thủ cưới nhau rồi vẫn phải đối đầu à? Muốn biết bình thường ở nhà họ có đánh nhau không?]
[Netizen 2: Tôi có một ý tưởng, liệu có phải là hai vợ chồng hợp tác lừa tiền phạt hợp đồng của Khai Tự không nhỉ?]
Lê Sơ Huyền tắt điện thoại rồi tan làm về nhà.
Kết quả là người đang bị cô đạp dưới chân còn mang vẻ mặt đương nhiên, tuy không nói ra lời nhưng ánh mắt lại như đang nói: Lê tổng phải chấp nhận thua cuộc thôi.
Tức chết đi được.
“Tóm lại, chuyện này…” Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
“Dì Trình nói ba ba về rồi ạ.” Cậu bé lễ phép gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Trong một khoảnh khắc, Lê Sơ Huyền buông cà vạt, thu lại chân đang đạp trên ngực Lục Sầm. Lục Sầm đang quỳ trên sàn cũng ung dung đứng dậy.
Vạt váy bay lên, đáp xuống không một dấu vết.
Nữ hoàng thu lại cơn giận, ngồi ngay ngắn nghiêm túc.
Lục Tầm ba tuổi đứng ở cửa, nghiêng đầu tò mò hỏi họ: “Hai người đang làm gì vậy ạ?”
Lục Sầm nghiêng đầu nhìn cậu bé: “Lần sau gõ cửa xong, phải đợi người khác nói ‘vào đi’ con mới được đẩy cửa.”
“Ồ.” Lục Tầm đáp.
“Zeus, con tìm ba có chuyện gì không?” Lê Sơ Huyền đi đến trước mặt cậu bé, ngồi xuống hỏi.
“Con đến tìm mẹ mà, dì Trình nói ba ba về rồi, con đến báo cho mẹ biết.” Cậu bé nghiêng người liếc nhìn Lục Sầm, khẽ nói với Lê Sơ Huyền: “Không ngờ ba còn lên đây nhanh hơn cả con.”
Lục Sầm kéo cà vạt vứt lên sofa, giọng nhàn nhạt: “Chân con ngắn.”
“Vậy…” Lục Tầm mở miệng, “Chân con lúc ba tuổi mà dài bằng chân ba thì ba không sợ à?”
Lê Sơ Huyền không nhịn được cười.
Cô xoa đầu cậu bé, dỗ dành: “Con xuống dưới đợi một lát, ba ba thay đồ xong sẽ xuống chơi với con.”
Cậu bé hôn lên má Lê Sơ Huyền một cái rồi nhanh chóng chạy đi.
Lê Sơ Huyền đóng cửa phòng, thong thả đi đến trước mặt Lục Sầm. “Tối nay em sẽ tìm anh tính sổ sau.”
Ngón tay thon dài đang cởi cúc áo của anh không dừng lại, anh nói: “Luôn sẵn lòng chào đón.”
Lê Sơ Huyền hừ lạnh.
Lúc họ xuống lầu, Lục Tầm đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn đợi họ uống canh.
Lục Tầm năm nay mới ba tuổi, gương mặt đó là một bản sao 1:1 của Lục Sầm. Theo lời ông nội Lục Bách Thương của cậu bé thì là y như một khuôn đúc ra từ Lục Sầm hồi nhỏ.
Lê Sơ Huyền thật ra có chút sợ tính cách của Lục Tầm sẽ giống Lục Sầm. Không thể trách cô nghĩ vậy.
Lúc Lục Tầm còn nhỏ, cậu bé ngoan một cách khác thường.
Khi còn chưa biết đi, biết nói, cậu bé nằm trong nôi không khóc cũng không quấy. Lúc đó Lê Sơ Huyền chưa thấy có gì lạ, dù sao cô cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ sơ sinh, mà bảo mẫu luôn theo dõi tình hình của cậu, sẽ không để cậu đói, lạnh hay nóng, cô thấy Lục Tầm không khóc quấy cũng là bình thường.
Lớn hơn một chút, đưa cậu ra công viên chơi, cậu ngồi trong xe đẩy im lặng ngoan ngoãn, buồn ngủ thì ngủ, tỉnh dậy thì ngẩn người, đưa nước thì uống, không đưa thì tiếp tục ngẩn người. Đói cũng không quấy, đưa cho một miếng bánh ngọt nhỏ là ăn ngấu nghiến.
Lê Sơ Huyền nhìn những đứa trẻ bên cạnh khóc lóc om sòm, lần đầu tiên cô nhận ra tính cách của Lục Tầm quá đỗi ngoan ngoãn.
Bệnh viện tư nhân hàng đầu kiểm tra định kỳ cũng nói cơ thể cậu bé không có vấn đề gì.
Lục Sầm thấy Lê Sơ Huyền nghĩ nhiều rồi, anh nói anh hồi nhỏ cũng như vậy, dĩ nhiên câu nói này đã được Lục Bách Thương và ông cụ Lục chứng thực.
Anh không nói thì thôi, nói ra Lê Sơ Huyền lại cảm thấy trời như sập mất một nửa.
Trong nhà có một người đàn ông tính cách tệ hại thì còn chấp nhận được, chứ hai người thì thật quá đáng sợ.
Cô hoàn toàn không hy vọng Lục Tầm lớn lên sẽ giống Lục Sầm.
Sau này khi Lục Tầm biết đi, đưa về nhà cũ họ Lê chơi cùng cặp song sinh nhà Lê Vụ, món đồ chơi trên tay bị lấy đi, cậu bé còn chưa biết nói đã không khóc lóc, mà một tay giật lại, khiến cô chị cũng sững sờ.
Tất cả người lớn đều nhìn thấy, nhưng không ai can thiệp.
Cô chị cũng không khóc, khẽ nói với Lục Tầm: “Xin lỗi em nhé, chị không biết em vẫn còn muốn chơi.”
Trên đường về, Lê Sơ Huyền nhìn Lục Tầm đang chơi với món đồ chơi nhỏ trong ghế an toàn trẻ em mà im lặng suốt cả quãng đường.
Lục Sầm dĩ nhiên biết nỗi lo của Lê Sơ Huyền, anh nói: “Em không nên mừng vì không ai bắt nạt được con sao?”
Lê Sơ Huyền dở khóc dở cười: “Em sợ con đi bắt nạt người khác ấy chứ.”
Lục Tầm đang chơi với món đồ chơi nhỏ bỗng dừng lại một chút, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục chơi.
Sau này khi biết chạy, biết nhảy, biết nói.
Tính cách của Lục Tầm ngược lại càng giống Lê Sơ Huyền hơn, rạng rỡ như ánh mặt trời, cởi mở hoạt bát, chỉ trừ những lúc không có biểu cảm gì thì rất giống Lục Sầm.
Lê Sơ Huyền có chút yên tâm.
Lục Sầm thầm nghĩ, em yên tâm còn quá sớm. Bởi vì một kẻ “bạch thiết hắc” (bề ngoài ngây thơ, bên trong đen tối) sẽ hiểu một kẻ “bạch thiết hắc” khác. Vẻ ngoài ôn hòa, lịch thiệp chỉ là để che giấu sự đen tối bên trong.
Thỉnh thoảng anh cũng cảm thán sự mạnh mẽ của di truyền.
Uống canh xong, cả nhà ba người theo lệ thường đi dạo ở hồ Hương Hải.
Lục Tầm chọn một chiếc xe đạp trong số rất nhiều xe. Lần đầu tiên đi dạo cậu bé không có kinh nghiệm, cứ thế vác đôi chân ngắn cũn của mình đi, người lớn đi một bước cậu phải đi ba bước. Đi được nửa đường thì mệt, không có ai bế, cậu bé xị mặt lẽo đẽo theo sau.
Lần thứ hai đã khôn hơn, mang theo xe chòi chân, vừa chòi vừa đạp vẫn rất mệt.
Sau nhiều lần thử nghiệm, cậu bé phát hiện ra xe đạp là lựa chọn tốt nhất.
Cậu đẩy xe đạp đi sau ba mẹ đang nắm tay nhau, giọng nói non nớt: “Hôm nay ông nội gọi điện cho con.”
“Ồ? Nói gì vậy con?”
Lục Tầm: “Ông nội bảo con đến viện dưỡng lão câu cá với ông.”
Lê Sơ Huyền: “Con có đồng ý không?”
Lục Tầm lắc đầu: “Không ạ, con không muốn câu cá.”
“Ồ.”
Một lúc sau cậu bé lại nói: “Bà cố cũng gọi điện cho con, bảo con về làm bánh quy nhỏ với bà.” Bà cố chính là bà cụ nhà họ Lê, gần đây bà mê mẩn làm bánh ngọt.
Lê Sơ Huyền: “Con có đồng ý không?”
Lục Tầm lắc đầu: “Không ạ, con cũng không muốn nướng bánh.”
“Ồ,” Lê Sơ Huyền hỏi cậu: “Cái gì con cũng không muốn, vậy con muốn đi đâu?”
“Đi học piano.” Lục Sầm chốt hạ.
“Con không muốn,” Lục Tầm lắc đầu, cậu sợ ba mình lại nói ra những câu kinh người, vội vàng nói: “Con mới ba tuổi, con muốn đi xúc cát.”
Cậu lại tiếp tục: “Mấy hôm trước Dao Dao cũng đi bãi biển xúc cát, con cũng muốn đi.”
Dao Dao là cháu gái của Trần tổng hàng xóm, lớn hơn Lục Tầm nửa tuổi, hai đứa thỉnh thoảng gặp nhau trong khu biệt thự và chơi cùng nhau.
“Vậy ngày mốt chúng ta đi Lam Hải Loan nhé?”
“Dạ được ạ.” Lục Tầm gật đầu, vui vẻ đạp xe chạy đi.
Lục Sầm nhếch môi cười lạnh: “Em cứ chiều con đi.”
“Anh không chiều à?” Lê Sơ Huyền liếc anh một cái.
Để có thêm thời gian bên con trai, anh đã từ chức giám đốc điều hành Lục thị ngay năm Lục Tầm ra đời, chỉ giữ lại chức vụ Chủ tịch. Tổng giám đốc Lục thị hiện tại là Lục Mị.
Về Lục Mị, Lê Sơ Huyền cũng khá bất ngờ.
Ấn tượng đầu tiên của cô về Lục Mị là ở bãi đậu xe Bích Thủy Vân Gian, khi Lục Mị bắt gặp mối tình vụng trộm của cô và Lục Sầm. Sự hoảng hốt và sợ hãi của Lục Mị lúc đó cô đều nhìn thấy rõ.
Sau này, khi Lục Tiêu và Lục Hiến bị loại khỏi cuộc chơi, ông cụ nhà họ Lục rút khỏi hội đồng quản trị, Lục Sầm hoàn toàn tiếp quản Tập đoàn Lục thị, anh lại cố tình hay vô ý cho Lục Mị cơ hội, cô thực sự có chút bất ngờ.
Nhưng quyết định của Lục Sầm, cô trước nay đều không hỏi đến.
Mãi cho đến một lần, sau khi kết hôn, cô gặp một đối tác gần Tập đoàn Lục thị. Cuộc gặp kết thúc, cũng gần đến giờ tan làm, cô liền đi thẳng lên đợi Lục Sầm tan làm để đi ăn tối.
Lúc đó cô mượn một phòng khách để nghe điện thoại, lúc ra ngoài thì thấy Lục Mị và một nhà cung cấp của Lam Hải Loan đang bàn hợp đồng.
Lục Mị dùng nụ cười vô hại nhất nói với nhà cung cấp: ” Lần trước Lý tổng nói về suy nghĩ thêm, bên tập đoàn đã đánh giá lại đơn giá, dựa theo xu hướng thị trường thì đơn giá đã giảm xuống. Dĩ nhiên, lần này tôi cũng không ép Lý tổng phải ký hợp đồng, Lý tổng có thể tiếp tục suy nghĩ, nhưng bên tập đoàn có thể sẽ phải tiến hành quy trình đánh giá lại.”
Lê Sơ Huyền cứ tưởng Lục Mị là con cừu non duy nhất ngây thơ vô hại của nhà họ Lục, nhưng không phải. Gen của nhà họ Lục, căn bản không thể sinh ra cừu non.
Cô không phủ nhận Lục Mị có năng lực, cô cũng không lo lắng con của cô và Lục Sầm sẽ tầm thường, nhưng cô lo lắng về tính cách của con cô.
Bây giờ, khối lượng công việc của Lục Sầm đã giảm bớt, anh dành nhiều thời gian cho Lục Tầm.
Vừa bồi dưỡng cậu bé, cũng vừa chơi cùng cậu.
Mà sau khi Lục Tầm ra đời, Lục Sầm dường như không có ý định sinh thêm đứa nữa. Lục Tầm đầy tháng, anh đã đặt lịch hẹn ở bệnh viện để thắt ống dẫn tinh.
Lê Sơ Huyền thực ra thấy sinh thêm một đứa cũng không sao, anh nói: “Chúng ta đã có khối tài sản không đếm xuể, không cần thiết phải sinh thêm nữa, em sẽ vất vả lắm.”
Lê Sơ Huyền nhún vai: “Chỉ có mình em vất vả thôi chứ.”
Lục Sầm bình thản đáp lại: “Anh chỉ không muốn em vất vả.”
Lê Sơ Huyền thậm chí đã từng nghi ngờ có phải vì anh lo hai đứa trẻ sẽ chiếm quá nhiều thời gian của họ không, nhưng Lục Sầm đã phủ nhận.
“Lợi ích của việc có hai đứa là chúng sẽ chơi cùng nhau, không làm phiền chúng ta.”
Nhưng thực tế, chỉ có một đứa, mà mỗi khi anh cảm thấy Lục Tầm làm phiền họ, anh sẽ đăng ký cho con trai các lớp học năng khiếu.
Lâu dần, Lục Tầm đã nắm bắt rất tốt chừng mực về việc cần có ba mẹ ở bên.
Hai người nắm tay đi dạo một đoạn, Lục Tầm đạp xe quay lại.
Mồ hôi nhễ nhại, tóc cũng ướt đẫm.
Lục Sầm lấy khăn tay ra, vẻ mặt chê bai đưa cho cậu bé lau mồ hôi. “Lần sau con tự mang khăn tay đi.”
Cậu bé ngoan ngoãn lau xong, gấp khăn tay ngay ngắn đặt vào túi mình. “Con sẽ nhờ dì Trình giặt sạch rồi trả lại cho ba.”
Cậu bé tự mình cầm bình nước trên cổ lên uống.
Thực ra mà nói, Lê Sơ Huyền và Lục Sầm đều không phải là những bậc cha mẹ đủ tiêu chuẩn, nên Lục Tầm đã tự mình trở thành một đứa trẻ đủ tiêu chuẩn.
Trước đây đi dạo, cả ba người đều không mang nước. Lục Tầm chơi mệt, khát nước cũng phải nhịn đến khi về nhà mới được uống. Lâu dần, cậu bé đã nhờ người giúp việc chuẩn bị sẵn bình nước, mỗi khi ra ngoài cậu đều đeo trên cổ.
Cả nhà ba người quay người đi về nhà.
Đôi chân ngắn cũn đạp xe, “Con có cần chuẩn bị trước dụng cụ xúc cát không ạ? Xẻng, xô gì đó?” Cậu bé hỏi Lê Sơ Huyền.
Cậu bé cảm thấy ba mẹ mình sẽ không chuẩn bị cho mình đâu.
“Không cần chuẩn bị trước đâu,” Lê Sơ Huyền nói, ” Lam Hải Loan có bán.”
Góp thêm chút doanh thu cho khu nghỉ dưỡng nhà mình thì có sao đâu chứ?