Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 31

Trong studio quay chụp bày rất nhiều loại máy móc thiết bị, cộng thêm những đạo cụ khác. Một đám người đều tụm lại ở mảnh đất trung tâm, nhân viên công tác cầm chậu nước thì há hốc mồm.

Bịch.

Cái chậu rớt xuống đất.

Nơi chụp ảnh này không chỉ có một ekip, sau khi nghe thấy động tĩnh đều muốn lại đây góp vui nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại, chỉ đứng bên ngoài nhìn xung quanh.

Bọn họ cách khá xa nên chỉ có thể thấy sườn mặt Lâm Sơ Huỳnh thôi.

Có chút lờ mờ, cằm khẽ nâng, cách một đoạn nhìn không rõ lắm nhưng có thể biết ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn.

Nhất là khí thế toàn thân kia, làm cho người ta phải kinh diễm.

Trong giới giải trí, chuyện tiền bối bắt nạt người mới có không ít, cho dù không phải người mới thì chỉ cần địa vị thấp, gặp phải người tính tình kém cũng có thể bị bắt nạt.

Hai năm nay Triệu Thần này cũng khá nổi, hai ca khúc đều bùng nổ, đều trở thành BGM* chuyên dụng cho phần mềm video lớn. Điều này giúp cô ta nhanh chóng từ một ca sĩ vô danh trở thành một ca sĩ nổi tiếng, gần đây đang chuẩn bị cho album mới.

(*)BMG: background music –nhạc nền.

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân vừa nãy có một số người không dám lên tiếng vô cớ.

Sau chốc lát im lặng, trợ lý của Triệu Thần mới luống cuống tay chân lau nước trên gương mặt cô ta, nhưng mà lau như vậy lại hỏng lớp trang điểm.

Mặt Triệu Thần bị lau đến phát đau, kêu ra tiếng, lại nhịn không được chất vấn: “Cô là ai? Cô muốn tôi quay MV là tôi phải quay ngay?”

“Khuyên cô nên thức thời đi, nhanh chóng xin lỗi.” Trợ lý đi theo phụ họa, “Chị Thần chỉ đang chỉ điểm cho người mới mà thôi, cô lại từ nơi nào chạy ra?”

“Đau!”

Triệu Thần đẩy tay trợ lý ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sơ Huỳnh, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Sơ Huỳnh.

Lâm Sơ Huỳnh không muốn trả lời lời dù chỉ một chữ, Kiều Quả đứng sau đang chuẩn bị lấy khăn giấy cho cô thì đã bị Lục Nghiêu xông tới ngăn lại, “Dùng của tôi đi, khăn tay này.”

Thím hai dạy dỗ người, cháu trai là cậu sao có thể bỏ lỡ!

Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt nhìn Lục Nghiêu một cái, vừa rồi cô còn tưởng thằng ngốc này bị hiện thực xã hội đánh cho tơi tả, không ngờ chỉ trong nháy mắt lại có bộ dáng nịnh nọt.

Mấy người kẻ xướng người họa thấy mắt Triệu Thần trừng lớn như muốn nứt ra.

Lâm Sơ Huỳnh không bố thí cho cô ta một ánh mắt nào, đưa khăn tay cho Thẩm Minh Tước: “Thất thần làm gì, cầm lấy.”

Cô kéo dài giọng điệu.

Thẩm Minh Tước cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ khí thế tổng giám đốc bá đạo, sắc mặt đỏ lên: “Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.....”

Tổng giám đốc Lâm?

Là một tổng giám đốc?

Gần như chỉ trong nháy mắt, không biết người nào ở đây phản ứng lại trước, chẳng trách lại vênh váo tự đắc như vậy, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thần cũng mang theo sự đồng tình.

Triệu Thần nghiến răng nghiến lợi, tầm mắt lập tức chuyển sang Thẩm Minh Tước, ý tứ không cần nói cũng biết, nếu còn muốn lăn lộn trong vòng luẩn quẩn này thì việc này nên chấm dứt một cách đơn giản.

Dù sao, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Thẩm Minh Tước được Lâm Sơ Huỳnh bảo vệ đến nỗi cả người tâm thần nhộn nhạo, làm sao còn có tinh lực để phân cho Triệu Thần cơ chứ, vậy nên cô ấy trực tiếp đứng sau lưng Lâm Sơ Huỳnh.

Bà chủ tuyệt nhất!

Cô ấy còn không quên nói: “Lời tổng giám đốc Lâm nói không nghe thấy sao?”

Kiều Quả:........

Tại sao cô ấy lại cảm thấy Thẩm Minh Tước còn giống trợ lý hơn cả mình??

Lâm Sơ Huỳnh cũng bị vẻ mặt đúng tình hợp lý của Thẩm Minh Tước chọc cười.

Mọi người mở to mắt, cho rằng sẽ lại tranh cãi một lần nữa thì người phụ nữ xinh đẹp nhướng mày: “Muốn chờ Trình Minh Thành đến dạy các người chụp hả?”

Dáng vẻ khẽ giương mắt của cô vừa mang nét lười biếng lại vừa quyến rũ.

Những người vây xem chung quanh đều sợ ngây người.

Trong lòng Triệu Thần lộp bộp, người phụ nữ kia khi nhắc đến tên Trình Minh Thành có vẻ không thèm để ý.

Từ lâu cô ta đã muốn leo lên Trình Minh Thành, chẳng qua hoàn toàn không có cơ hội lại gần, sau đó lại nghe nói Thẩm Minh Tước và Trình Minh Thành công khai.

Sao có thể nói chuyện yêu đương với một người mẫu nhỏ cơ chứ?

Quả nhiên, hiện tại đã chia tay, hơn nữa chân tướng của chuyện thế thân cũng bị bại lộ, cho nên hôm nay gặp mặt cô ta mới muốn chèn ép một chút.

Lục Nghiêu thì lại chờ không kịp: “Mau chụp đi nha.”

Cậu làm thiếu gia ăn chơi trác táng nổi danh nên cũng có vài người biết mặt, hơn nữa vừa mới gọi tổng giám đốc Lâm nên nhiếp ảnh gia và nhóm nhân viên công tác hoàn toàn không dám chối từ.

Không chỉ mang ghế dựa đến mà còn đẩy Triệu Thần đến trước tấm phông nền.

Triệu Thần căng mặt, bọt nước bên khóe mắt không biết là do khóc hay do nước vừa rồi, đôi môi run run.

Nhưng mà mấy người phía trước không hề nhìn cô ta.

Nhóm người xem náo nhiệt xa xa cầm di động, Kiều Quả liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng đi qua, cố gắng làm tròn trách nhiệm của một trợ lý mới được.

***** 

Một cái MV được xem là quay hình thuận lợi thì cũng cần một đến hai ngày, nhưng hiển nhiên, trước mắt việc này không cần tốn thời gian dài như vậy nữa.

Các nhiếp ảnh gia rất cẩn thận, sợ có chỗ nào quay không được tốt.

Đến lúc vị tổng giám đốc Lâm thỉnh thoảng nâng mắt liếc nhìn qua một cái, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, ném cho Triệu Thần ánh mắt đồng tình.

Kẻ giết người, người hằng sát chi**.

(**)杀人者,人恒杀之: 《 Mạnh Tử 》 dạy rằng: “Yêu trẻ trẻ đến nhà, kính già già để phúc”, ý tứ là “Yêu quý, người ta cũng yêu quý mình; tôn kính người khác người, người khác cũng tôn kính mình”, bởi vậy khuyên người với người nên tôn kính nhau, đây là nguyên câu. Còn câu “Kẻ giết người, người hằng sát chi”, ý nghĩ gần giống như trên, đại ý là vì “Kẻ giết người sớm hay muộn sẽ bị người giết.”

Triệu Thần giận mà không dám nói gì, cả người đầy nước đứng ở nơi đó, chết lặng để nhân viên công tác điều chỉnh tư thế.

Cứ chụp một lát, nhiếp ảnh gia sẽ chỉnh lại.

Trên người Thẩm Minh Tước không nhiều nước lắm, chỉ có trước ngực hơi ẩm ướt chút thôi, “Nếu tổng giám đốc Lâm không đến, chỉ sợ em đã bị hắt toàn bộ nước rồi.”

“Sẽ không đâu, Lục Nghiêu còn ở đây mà.” Lâm Sơ Huỳnh nói: “Hơn nữa, chị là bà chủ, đến thăm ban cũng là chuyện nên làm.”

Nhân vật trong đề tài nói chuyện của hai người lúc này đang trầm mê vào điện thoại.

Lục Nghiêu thật sự là xem đến ngây người, cậu gấp không chờ nổi mà gửi WeChat cho Lục Yến Lâm: [Ôi má ơi! Chú hai, thím hai thật là lợi hại!]

Lục Nghiêu: [Cảm ơn trước kia thím hai đã nể tình nhẹ tay với cháu!]

Tin nhắn này của cậu làm cho người ta suy nghĩ mông lung, Lục Yến Lâm tiện tay mở ra xem, cũng đoán được có thể là hôm nay đi làm đã xảy ra chuyện gì đó.

Còn không đợi anh hỏi, Lục Nghiêu đã bùm bùm gửi một đống tin nhắn qua.

Lục Yến Lâm đọc nhanh như gió.

Việc này đúng là Lâm Sơ Huỳnh làm được.

Tính cách của cô cực kỳ bao che khuyết điểm, có thể cho nghệ sĩ của mình nhận được đại ngôn đã nói lên cô rất coi trọng người đó, lần này bị người ta bắt nạt thì chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Lục Nghiêu nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của chú hai nhà mình.

[Làm không tồi.]

Lục Nghiêu quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Huỳnh, hỏi: “Vừa nãy có đã không?”

Lâm Sơ Huỳnh liếc cậu một cái: “Cậu cho rằng đấy là cái gì mà còn nghiền hay không nghiền?”

“Ai, làm tôi cũng muốn thử xem.” Lục Nghiêu ngứa tay, “Cũng không biết người này là ai.”

“Triệu Thần.” Thẩm Minh Tước mở miệng: “Là ca sĩ rất nổi tiếng gần đây.”

“Chưa từng nghe qua.” Lâm Sơ Huỳnh nói.

“Một ca sĩ cũng có lá gan bắt nạt người sao?” Lục Nghiêu cảm thấy khó mà tin nổi, “Giới giải trí các người cũng nhiều chuyện xảy ra thật.”

“Tổng giám đốc Lâm, chị quá tài giỏi.” Đôi mắt Thẩm Minh Tước trong trẻo, “Vừa nãy em có cảm giác như mình đang trong một bộ phim truyền hình tình cảm, giống năng lực của bạn trai, đúng, chính là năng lực của bạn trai!”

Cho tới bây giờ cô ấy không hề nghĩ đến bản thân sẽ được bà chủ công ty bảo vệ, công ty cô ấy ký hợp đồng lúc trước có thái độ tốt với cô ấy là vì Trình Minh Thành, sau đó liền nâng cao đạp thấp.

“Vậy cô cũng không nhìn xem đây là ai, đúng không thím hai?” Lục Nghiêu nói.

“Thím hai?” Thẩm Minh Tước hỏi.

“Không có gì!” Lục Nghiêu không cẩn thận lỡ mồm gọi, còn làm lộ bối phận thấp của mình ra ngoài nữa chứ, “Hôm nay cô không chụp hình à?”

Thẩm Minh Tước bị dời đề tài: “Hôm nay chắc không chụp được, hai ngày nữa sẽ chụp lại, cái này không cần vội vàng.”

Lục Nghiêu bắt đầu khen Lâm Sơ Huỳnh, lời tâng bốc cứ một người tiếp một người.

Kiều Quả bên kia cũng đã trở lại, thuận tiện còn mang đến một tin tức: “Mới vừa rồi bên Trình thị có nói, bà chủ cứ tùy ý.”

Việc nhỏ thế này Trình Minh Thành căn bản sẽ không hỏi đến.

Kiều Quả lại bổ sung: “Nếu bà chủ không muốn ở trong này thì bên kia sẽ cho người đến giám sát quá trình quay chụp MV, chắc sẽ nhanh tới thôi.”

Lâm Sơ Huỳnh đã sớm đoán ra.

Lục Nghiêu kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Trình khá biết điều nha.”

Trước đó cậu không hiểu biết nhiều về Trình Minh Thành lắm, rốt cuộc cũng không cùng một vòng giao thiệp, hiện tại cảm thấy người cũng không tệ.

Chính là việc thế thân, quá xấu hổ.

Kiều Quả ung dung nhìn Thẩm Minh Tước, lại kề bên tai Lâm Sơ Huỳnh: “Trình thị nói hôm nay không chụp, bảo người tặng quà cho Thẩm tiểu thư.”

Quà?

Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, nhìn Thẩm Minh Tước còn đang đắm chìm trong việc mình ra mặt vì cô ấy. Quần áo ướt cũng cần phải thay.

Trước mắt, việc tiến hành quay chụp rất không thuận lợi.

Triệu Thần không muốn phối hợp, tất nhiên các nhiếp ảnh gia cũng không thể bắt buộc, dù sao thì cũng là ca sĩ đang nổi, tuy rằng hai ngày nữa có phải không thì đúng là vấn đề.

Nhân viên công tác rất rối rắm, vẻ mặt khó xử đi tới: “Tổng giám đốc Lâm, ngài xem rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào........”

Lục Nghiêu mở miệng đầu tiên: “Không phải cô ta quay nhiều MV rồi sao? Chuyện đơn giản thế kia cũng không làm được, chẳng lẽ quay hình trước kia đều là giả?”

Nhân viên công tác: “.............”

Lục Nghiêu nói cũng không nhỏ khiến Triệu Thần ở phía trước nghe xong tức giận đến run người, cơn gió nhẹ thổi qua, trên người lạnh lẽo.

Tất nhiên Lâm Sơ Huỳnh sẽ không ép đối phương quá đáng, việc này thật sự không có ý nghĩa, để Kiều Quả dặn vài câu rồi rời đi.

Thẩm Minh Tước và Lục Nghiêu đương nhiên cũng đi theo.

Bọn họ vừa đi, trong studio lại lần nữa bàn tán, tất cả mọi người đều vây quanh, trợ lý của Triệu Thần cũng lờ mờ đi: “Chị Thần........”

Bày ra trận thế lớn như vậy chỉ vì một người mẫu nhỏ là lần đầu tiên bọn họ gặp.

***** 

Khi ngồi trong xe, Thẩm Minh Tước nhận được bộ quần áo mới mà Trình Minh Thành cho người đưa đến, phù hợp với phong cách của cô ấy.

Lâm Sơ Huỳnh tùy ý liếc mắt, giá cả không thấp nha.

Lục Nghiêu thấy Thẩm Minh Tước để sang một bên thì hỏi: “Không thích à, ngày nào đó cậu đây đưa cô hai bộ, thẩm mỹ của tôi tốt lắm đấy.”

Nghe vậy, Thẩm Minh Tước nhìn về phía cậu.

“Aiz, ánh mắt của cô kiểu gì thế?” Lục Nghiêu cảm nhận được trong ánh mắt của cô ấy có chút ghét bỏ, cực kỳ bất mãn.

Thẩm Minh Tước ngoài miệng thì nói nhưng trong lòng không phục: “Ánh mắt của Lục thiếu đương nhiên là tốt rồi.”

Qua một lát sau, Lục Nghiêu không nhịn nổi mà hóng hớt: “Lúc cô và Trình Minh Thành chia tay, có đúng là xé rách mặt nhau không?”

Cả Thịnh Thành lan truyền chuyện này tới điên rồi.

Lâm Sơ Huỳnh đá chân Lục Nghiêu, uy hiếp nói: “Cậu lấy đâu ra nhiều câu hỏi thee, hỏi lần nữa thì tiền lương tháng này của cậu sẽ không có đâu.” 

Lục Nghiêu vội vàng cầu xin tha thứ: “Đừng mà đừng mà, tôi không hỏi nữa.”

Thẩm Minh Tước bị cậu chọc cười, mí mắt hơi rũ xuống, bị ánh đèn xe nhu hòa chiếu vào có cảm giác mơ hồ: “Xem như là xé rách mặt đi.”

Trước đó, có không ít người trong sáng ngoài tối hỏi thăm chuyện này từ cô ấy, người không quen không biết lại chưa từng nghe tên khi gặp mặt cũng hỏi một câu.

Làm bạn gái hơn một năm, bỗng nhiên phát hiện mình chỉ là thế thân cho người khác. Tổng nháy mắt đó cô đương nhiên tức giận, cô là bạn gái, không phải tình nhân nhỏ.

Trong mối quan hệ yêu đương này, bọn họ bình đẳng.

Thực ra Thẩm Minh Tước cũng không biết ánh trăng sáng kia là ai, chỉ thấy sườn mặt trên tấm ảnh chụp, đúng là có bảy tám phần tương tự.

Trên thế giới này, không ít người giống người.

Lại nói tiếp, các bạn bè của Trình Minh Thành chỉ biết ánh trăng sáng này tồn tại sau khi bọn họ công khai yêu đương.

Lòng tự trọng của Thẩm Minh Tước không thấp, gần như là vào đêm hôm đó cãi nhau một trận lớn với Trình Minh Thành, tuy rằng nghiêm túc mà nghĩ lại thì là cô ấy đơn phương cãi nhau.

Sau đó cô rời đi, cũng không mang theo đồ vật dư thừa gì cả.

Có đôi khi Thẩm Minh Tước nghĩ không biết rốt cuộc ánh trăng sáng của Trình Minh Thành là dạng người như thế nào, trước nay Trình Minh Thành không nhắc đến trước mặt cô ấy.

Nhưng cô ấy không nghĩ sẽ đi điều tra.

Ngày hôm sau, chuyện thế thân truyền khắp Thịnh Thành.

Chuyện bọn họ yêu đương đã khiến không ít người chú ý, một khi chia tay tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn đào thêm tin tức. Thẩm Minh Tước thay số điện thoại di động, công ty cũng đúng lúc kết thúc hợp đồng.

Tuy rằng tin tức bị áp chế một phần nhưng không ngăn nổi.

Qua một đoạn thời gian, mọi người sẽ quên tin tức này thôi.

Thẩm Minh Tước lại cúi đầu nhìn mấy hộp quà tinh xảo, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm, em có thể không lấy quần áo này không?”

“Đây là người khác tặng cho em, em có thể tự xử lý.” Lâm Sơ Huỳnh nở nụ cười, “Không thích thì ném.”

“Có thể mang đi ủng hộ nha.” Thẩm Minh Tước nói.

Cô ấy có thói quen quyên góp quần áo cũ định kỳ, nhất là những người làm người mẫu giống mình, chụp hình rất nhiều nên quần áo cũ cũng theo đó mà nhiều lên, mỗi lần xong đóng gói đi quyên góp ra ngoài cũng rất tiện.

Lục Nghiêu sáp lại gần, hưng trí bừng bừng: “Tôi nói này, nếu cô không thích thì ném thẳng vào mặt Trình Minh Thành ý.”

Dường như, cậu bị chuyện buổi chiều khơi dậy ý chí chiến đấu rồi.

Trong xe im lặng một lúc lâu.

“Trước kia thì thích.” Thẩm Minh Tước chậm rãi mở miệng: ”Hiện tại không thích nữa, sở thích mỗi người đều sẽ thay đổi.”

Đây đúng là phong cách trước kia cô ấy thích.

Có lẽ hành động hôm nay của Lâm Sơ Huỳnh ảnh hướng đến cô ấy nên Thẩm Minh Tước đột nhiên nghẹn ra một câu –––– 

“Tên chó với ánh trăng sáng của anh ta mau cút đi kết hôn, đừng ra ngoài gây họa cho người khác!”

“..........”

Vũ trụ nhỏ bùng nổ làm bầu không khí trong xe lại im lặng.

Lục Nghiêu là đàn ông, tỏ vẻ không dám lên tiếng.

Thẩm Minh Tước không biết lại nghĩ đến cái gì, nhắc nhở: “Chuyện xảy ra ở studio chụp ảnh hôm nay có thể sẽ bị truyền ra, đến lúc đó.....”

“Không sao.” Lâm Sơ Huỳnh không hề bận tâm, “Chờ khi nào em trải qua nhiều sẽ thành thói quen.”

Dù sao khịa một chút thì vui, khịa nhiều chút thì vui nhiều nhiều.

“Có bà chủ các cô ở đây, còn lo lắng này lo lắng nọ sao.” Lục Nghiêu hùa theo, “Không bằng lo xem buổi tối nên ăn gì đi.”

Cậu khẳng định là muốn đi theo ăn chùa.

Nhắc tới ăn cơm, Thẩm Minh Tước thật đúng là đói bụng, nói tên một chuỗi tên đồ ăn.

Sau khi ăn cơm tối xong thì thời gian cũng không còn sớm, khi Lâm Sơ Huỳnh về đến Hoa Đình Thủy Ngạn đã hơn 8 giờ tối, sắc trời đen kịt.

Trong phòng khách không bật đèn.

Lâm Sơ Huỳnh tháo giày cao gót xong liền đi vào trong, vừa bật đèn lên thấy ngay Lục Yến Lâm đang đứng bên ngoài phòng bếp, trong tay anh cầm một cốc nước đá.

Còn mặc áo tắm dài, dây thắt lưng buộc lỏng lẻo.

Dáng người của anh cao lớn thon dài, ánh mắt nhìn phía bên này rất bình tĩnh, khóe môi hơi cong, bóng hình in xuống mặt đất, ngũ quan lập thể, so với sự bất cận nhân tình trên thương trường thì giờ phút này lại nhu hòa hơn.

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy người đàn ông này lớn lên thật là đẹp.

Lục Yến Lâm có ánh trăng sáng hay không thì cô không biết, nhưng khẳng định có không ít người coi anh là ánh trăng sáng.

Lâm Sơ Huỳnh nghĩ như vậy, nhất thời hơi thẫn thờ, mãi đến khi người đó đến trước mặt cô, hơi thở quen thuộc bao bọc quanh mình.

Lục Yến Lâm cúi đầu nhìn cô.

Làn da của Lâm Sơ Huỳnh được chăm sóc tỉ mỉ, trắng nõn non mịn, dường như có thể nhìn được vài sợi lông tơ nho nhỏ, gần như trong suốt, rõ ràng lại tinh xảo.

Nếu đặt ở trong nhà người khác thì có lẽ sẽ cho rằng đây là một bình hoa được chăm chút tỉ mỉ, nhưng ở nơi này của anh, bình hoa này không chỉ sống mà còn thành tinh.

Thỉnh thoảng còn lộ ra chút tiên khí, nhưng loại tiên khí này luôn biến thành yêu khí mỗi khi mở miệng nói chuyện.

Lục Yến Lâm hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Vậy mà còn có thể thất thần.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn anh, không biết nghĩ đến cái gì mà nở nụ cười tươi rói, đuôi mắt theo đó nhếch lên, lộ ra chút tinh ranh.

Này còn có thể nghĩ đến ai.

Cô nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra bên miệng lại có chút rung động lòng người: “Đang nghĩ đến..... đàn ông hoang dã1.”

__________
Bình Luận (0)
Comment