Lâm Sơ Huỳnh cực kỳ vừa lòng với câu trả lời của Lục Yến Lâm, liền ném cho anh ánh mắt quyến rũ. Chỉ dựa vào câu nói đầu tiên mà đã được ánh mắt quyến rũ – Lục Yến Lâm, trong mắt hàm chứa ý cười.
Nhất thời, bầu không khí trong phòng làm việc trở nên kỳ lạ.
Trình Minh Thành nhìn nụ cười khó hiểu của Lục Yến Lâm, cũng hiểu sơ sơ về đôi vợ chồng này, “Một khi đã vậy thì Trình thị sẽ bồi thường.”
Lâm Sơ Huỳnh ‘à’, “Bồi thường cái gì?”
“Vậy phải xem Giải trí Thiên Nghệ cần cái gì.” Không đợi Lâm Sơ Huỳnh trả lời, Trình Minh Thành đứng dậy vuốt vuốt tây trang, “Tổng giám đốc Lục, tôi còn có việc. Lục phu nhân, lần sau gặp lại.”
“........?”
Cứ vậy mà đi?
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt, nhìn Trình Minh Thành đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, lát sau cô mới lên tiếng: “Anh ta có ý gì thế? Muốn lấy tiền mua chuộc em sao? Em thiếu chút tiền ấy à?”
“Không thiếu.” Lục Yến Lâm trả lời.
Cho dù Lục phu nhân không có tiền, anh còn có tiền.
“Dù sao chính anh ta nói muốn bồi thường, vậy thì em sẽ bắt chẹt một chút.” Lâm Sơ Huỳnh tuyệt không khách khí, đôi mắt sáng rực lấp lánh.
Từ khi Trình Minh Thành tiếp quản Trình thị thì Trình thị đã phát triển nhanh chóng, chẳng qua gần đây mua một mảnh đất nên tình hình tài chính hơi căng, nhưng vẫn dư dả.
Lâm Sơ Huỳnh không hề cảm thấy mình là một người hiền lành.
“Anh nói xem, vì sao anh ta lại muốn ngăn Thẩm Minh Tước tham gia gameshow này?” Lâm Sơ Huỳnh có chút nghi hoặc: “Đã chia tay rồi mà còn ghen?”
Nếu đúng là ghen thì chứng tỏ vẫn còn thích Thẩm Minh Tước, đã vậy thì theo đuổi người ta lần nữa đi, cần gì phải lén làm việc sau lưng?
Cô không hề thích cách xử lý như thế này.
Lục Yến Lâm kéo kéo cổ áo, nhìn nàng thật sâu: “Em muốn cuộc trò chuyện của chúng ta chỉ thảo luận về cậu ta?”
Lâm Sơ Huỳnh lập tức nói: “Đương nhiên không.”
Cô nhìn phần cổ áo sơmi hơi hơi mở ra của Lục Yến Lâm, cảm thấy như vậy thật mê người, liền đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của anh.
Rồi sau đó, nghiêng nửa người về phía anh.
Hôm nay Lâm Sơ Huỳnh mặc trang phục công sở, nhìn qua rất có khí thế của nữ cường nhân, đường cong thân thể hoàn mỹ hiện ra, phần váy ở đầu gối tách ra theo từng bước đi, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn.
Động tác như vậy ở văn phòng có vẻ hơi ái muội.
Lâm Sơ Huỳnh cong môi: “Chú hai đi làm, em đến thăm.”
Cách quá gần, mùi hương nước hoa phiêu tán trong không khí, như có như không mà bay vào trong mũi Lục Yến Lâm.
“Thật không?” Anh nói.
“Đương nhiên rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh lại ghé sát vào, trước khi anh kịp phản ứng, đột nhiên hôn một cái lên môi anh.
“Thưởng cho anh.”
Tư thế của hai người, từ trên cao nhìn xuống có vẻ khí thế của cô mạnh hơn một chút, dùng chóp mũi cọ cọ Lục Yến Lâm.
Ánh mắt Lục Yến Lâm tối lại.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn vết son môi trên mặt anh, có chút buồn cười, lấy gương nhỏ trong túi ra đưa cho anh.
“Đẹp không?”
Lục Yến Lâm rũ mắt, nhìn môi mình có chút hồng, bỗng dưng có cảm giác ngả ngớn.
Anh mím môi: “Hiện tại là thời gian đi làm.”
“Cái gì cũng làm rồi.” Lâm Sơ Huỳnh cất gương, còn không quên phỉ nhổ anh: “Chú hai định giả đứng đắn à.”
Lục Yến Lâm vẫn luôn khắc chế, và giờ phút này cũng vậy.
Hôm nay Lâm Sơ Huỳnh tới chính là chất vấn Trình Minh Thành, cũng không nghĩ sẽ thay đổi nội dung gameshow kia, còn chẳng bằng tự mình một lần nữa sản xuất ra một chương trình mới.
Lục Yến Lâm không thể không chuyển chủ đề: “Buổi tối hôm nay có một tiệc rượu.”
Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày: “Vậy sao?”
Sao cô không nhớ gần đây có tiệc rượu gì nhỉ? Là mình đã quên hay bên kia không mời?
Không mời thì còn lâu cô mới đi.
“Là người hợp tác của làng du lịch.” Lục Yến Lâm nói: “Em có thể đi cùng anh, nếu không muốn đi thì cũng được.”
“Nếu chú hai đã mời em.” Lâm Sơ Huỳnh lập tức đổi ý, “Vậy đương nhiên phải đến dự rồi.”
Cô lại nhìn mặt Lục Yến Lâm.
Lâm Sơ Huỳnh đưa khăn tay qua: “Lau đi.”
Lục Yến Lâm nhướng mi: “Anh nghĩ để như này thì đỡ phải trang điểm.”
“......?”
Dường như Lục Yến Lâm không biết lời nói của anh có ý trêu đùa Lâm Sơ Huỳnh, nhận lấy khăn tay của cô, lau vết son trên môi.
“Buổi tối đi cùng nhau.”
*****
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ tan tầm nên Lâm Sơ Huỳnh ngồi trong phòng làm việc đợi Lục Yến Lâm luôn.
Lục Yến Lâm bận rộn làm việc, cô sẽ không quấy rầy, tự mình chơi điện thoại, còn không quên nói cho Thẩm Minh Tước hôm nay mình đã làm gì.
Lâm Sơ Huỳnh nhắn chuyện này lên nhóm chat.
Thẩm Minh Tước: [Hu hu hu bà chủ, ngài thật tốt! ]
Thẩm Minh Tước: [A a a bà chủ, em yêu ngài! ]
Thẩm Minh Tước: [Ha ha ha, đáng đời tên khốn! ]
Trên màn hình vừa khóc vừa cười, Lâm Sơ Huỳnh cũng bị tin nhắn của Thẩm Minh Tước chọc cười, nhân tiện nói: “Lúc em với Trình Minh Thành chia tay là nói thẳng đúng không?”
Thẩm Minh Tước: [Đúng, em nói thẳng. ]
Lúc ấy, sau khi biết chuyện của ánh trăng sáng, Trình Minh Thành không ở trong nhà, tiếp đó cô ấy vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, rồi ngồi trong phòng khách.
Chờ đến khi Trình Minh Thành trở về, cô ấy trực tiếp ném ảnh chụp qua, tốn mấy tiếng để chuẩn bị tâm lý, vốn nghĩ sẽ rời đi mà không hề lưu luyến, kết quả vẫn không nhịn được mà cãi lộn.
Nói là cãi nhau, chỉ là cô ấy đơn phương chỉ trích Trình Minh Thành.
Ước chừng là các loại cảm xúc ứ đọng từ trước đến nay, bởi ngay từ lúc bắt đầu, cô ấy đã kém đối phương quá nhiều nên khi bị lộ ảnh quen nhau liền bị dư luận chỉ trích.....
Cho dù trong giai đoạn yêu đương, Trình Minh Thành đối xử rất tốt với cô ấy nhưng cô ấy cũng cảm thấy mệt mỏi.
Hình như rời đi cũng khá tốt.
May mắn, cô ấy vẫn giữ được tôn nghiêm của mình, trước khi rời đi thì cao quý lạnh lùng bỏ lại một câu: “Trình Minh Thành, chúng ta xong rồi, chia tay đi.”
Thẩm Minh Tước ngồi trong nhà trọ hít hít mũi, nhìn tin nhắn trên màn hình, nhanh chóng trả lời: [Hiện tại em với anh ta không có quan hệ gì hết.]
Đối với chuyện của hai người kia, Lâm Sơ Huỳnh cũng không rõ ràng chuyện bên trong lắm.
Nhưng mà hiện tại là Trình Minh Thành chủ động ra tay, cô bắt chẹt anh ta cũng là hợp tình hợp lý.
Nói chuyện phiếm với Thẩm Minh Tước một lát, Lâm Sơ Huỳnh lại ‘đi dạo’ weibo, cuối cùng còn vào trong diễn đàn nhìn xem.
Từ sau khi thường lên hot search trong khoảng thời gian này, cô ngẫu nhiên sẽ đến diễn đàn ‘ngao du’, hiện tại còn ăn rất nhiều dưa.
Khi đang định rời đi, một bài post hấp dẫn lực chú ý của cô.
–––––[Lục phu nhân của tập đoàn Hoa Thịnh được hấp thụ ánh sáng!!!!! ]
Tiêu đề của bài post còn bỏ thêm vài dấu chấm than, Lâm Sơ Huỳnh muốn lơ đi cũng khó, ngón tay nhẹ nhàng click vào.
[ Mọi người còn nhớ vị Lục phu nhân này không? Chính là người phụ nữ được toàn bộ cư dân mạng hoan nghênh nhất trong đoạn thời gian trước. Là như vầy, tôi có một chị họ làm việc ở Hoa Thịnh, hôm nay chị ấy đăng trong vòng bạn bè, nói hôm nay có một cô gái xinh đẹp đến công ty, trợ lý đặc biệt Trần còn tự mình xuống dưới đón, được đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, tôi vừa nhìn liền đoán chính là Lục phu nhân! Chị họ của tôi nói người đó siêu siêu xinh đẹp, hơn nữa mặc đồ công sở cực kỳ mạnh mẽ, không phải kiểu mà minh tinh có thể sánh được, vừa nhìn là biết bạch phú mỹ, là danh viện chân chính, so beautiful! ]
Bình luận bên dưới đã được 2-3 trang.
[Không ảnh không tin.]
[Mẹ nó, tôi còn tưởng có ảnh nên mới click vào!]
[Tiêu đề này quá lừa người rồi, không hề có ảnh, Lục phu nhân xinh đẹp trong mơ à??]
[Mang theo niềm kích động tiến vào, lại mang theo phẫn nộ rời đi.]
[Cạn lời, người ta thường đăng ảnh đầu tiên, cô đây mở đầu là hé miệng tuôn một tràng dài?]
[Cô nói đẹp là đẹp à?]
[Mặc kệ có đẹp hay không, dù sao có tiền là sự thật, có mấy câu tôi khá tin, Lục phu nhân khẳng định là danh viện bạch phú mỹ.]
[Dù sao tôi cũng hâm mộ.]
[Nếu thật sự xinh đẹp thì vẫn xứng đôi với tổng giám đốc Lục.]
[Xứng hay không xứng cũng không phải các người nói là được, nếu người ta có thể kết hôn với tổng giám đốc Lục thì nhất định gia thế không phải bình thường.]
[Thực ra rồi có một nghi ngờ...... hình như tổng giám đốc Lục chưa bao giờ nhắc đến Lục phu nhân nhỉ? Chắc không phải là liên hôn thương nghiệp không có tình cảm chứ?]
[Lầu trên nói cũng là ý của tôi.]
Lâm Sơ Huỳnh nhìn đến mặt sau, hướng gió của bài post bắt đầu thay đổi.
Lúc đầu còn thảo luận “Lục phu nhân” rốt cuộc có đẹp không, sau đó lại bắt đầu thảo luận cô với Lục Yến Lâm có tình cảm hay không.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn sơ xuống, phần lớn đều cảm thấy bọn họ là vợ chồng liên hôn.
Cô ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đang làm việc nghiêm túc sau bàn làm việc, ánh chiều tà từ cửa sổ sát đất từ bên ngoài chiếu vào, phủ cho anh một vầng sáng dịu nhẹ.
Lâm Sơ Huỳnh bất giác ngắm đến ngây người.
Sau khi hoàn hồn, cô tiếp tục lướt xuống bài post, bài post này có mấy trang bình luận, chẳng lẽ tất cả phía sau đều thảo luận chuyện liên hôn sao?
Cô click vào trang, sau đó liền ngẩn người.
Có người đăng ảnh chụp.
Nhưng mà ảnh chụp này rất mờ, giống như một tấm kính vỡ, từ bóng dáng miễn cưỡng có thể thấy rõ dáng người.
Bình luận phía dưới cũng sôi động lên.
[Má ơi, thật sự có ảnh này, chủ lầu có lương tâm!]
[Từ bức ảnh ‘HD’ nhìn đau cả mắt này, tôi có thể nhìn ra Lục phu nhân có mái tóc dài lượn sóng.]
[Cô gái lầu trên mắt tinh như kính hiển vi.]
[Tôi không xem được, chỉ có thể nhìn ra dáng người Lục phu nhân rất tuyệt, nhìn tỉ lệ hoàn mỹ này!]
[Sao dáng người này tôi thấy giống Lâm Sơ Huỳnh thế nhỉ, ảnh chụp cô ấy ở triển lãm tranh với bức ảnh này có chút giống.]
[Lầu trên đang kể chuyện cười hả? ]
[Lục phu nhân không phải là người cô có thể ăn vạ, mau trở về nhìn tiền trong thẻ của mình đi, tỉnh tỉnh tỉnh!]
[Rốt cuộc các ông cảm thấy Lục phu nhân là ai?]
[Trước kia tổng giám đốc Lục hàng năm ở nước ngoài, có thể là bạch phú mỹ sống ở nước ngoài, nói không chừng còn có thể là mỹ nữ ngoại quốc.]
“Mỹ nữ ngoại quốc” – Lâm Sơ Huỳnh thấy bài post càng nói càng xa...
Cư dân mạng thảo luận sôi nổi dưới tình huống không hề hay biết rõ sự việc, cô thấy rất thú vị, có loại cảm giác chỉ mỗi ta biết mình là Lục phu nhân.
Bọn họ một bên hạ thấp cô, một bên lại nâng Lục phu nhân lên.
Nhìn nhìn, Lâm Sơ bật cười.
Sau đó, cô đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình liền nhanh chóng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu lắng của Lục Yến Lâm, nửa ngày sau mới hoàn hồn.
“Xem gì mà vui thế?” Lục Yến Lâm thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Sơ Huỳnh không nghĩ sẽ giấu giếm: “Trước đó không phải cư dân mạng đều bỏ phiếu cho Lục phu nhân là người phụ nữ được hâm mộ nhất sao, hiện tại bọn họ lại đổi ý rồi, bắt đầu suy đoán Lục phu nhân của anh có phải là mỹ nữ ngoại quốc hay không.”
Sắc mặt Lục Yến Lâm bình tĩnh, giọng nói trầm ổn: “Lục phu nhân của anh là ai, không phải em rõ nhất à?”
Tuy là hỏi lại, nhưng ngữ điệu lại trần thuật.
Lỗ tai Lâm Sơ Huỳnh bất giác đỏ lên.
Cô đưa tay lên nhéo nhéo, cuối cùng xác định đầu sỏ gây nên chính là câu nói “Lục phu nhân của anh” của Lục Yến Lâm.
Hành động niết lỗ tai đáng yêu đối lập với bộ đồ công sở trên người cô khiến cho Lục Yến Lâm không rời mắt nổi.
Trong không khí xuất hiện loại cảm giác không nói nên lời.
Lâm Sơ Huỳnh ho nhẹ một tiếng, buông di động xuống, vuốt tóc ra sau tai, đã sớm cầu được ước thấy bầu không khí ai muội như này, còn tỏ vẻ vô tình hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
Cô đã nghĩ ra lời nói kế tiếp rồi, biết đâu nếu nước chảy thành sông thì có thể play trong văn phòng một lần ấy chứ.
“Ngắm người phụ nữ được cư dân mạng hâm mộ nhất.” Giọng nói của Lục Yến Lâm vững vàng trầm thấp, giống như đang nói chuyện công việc, nhưng bên trong cũng hàm chứa hài hước.
“........?”
Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên khựng lại.