Trên diễn đàn hội nghị tài chính lúc trước, Lục Yến Lâm lên phát biểu với tư cách là CEO của Hoa Thịnh, phía dưới là người ở các quốc gia trên thế giới, video phát biểu này đã lên hot search vài ngày liền.
Khoảng cách từ buổi hội nghị diễn ra đến nay đã qua lâu rồi, hiện tại có rất ít người còn nhớ rõ, dù sao so với chuyện kinh tế, mọi người càng nhớ chuyện trong giới giải trí hơn.
Nhưng luôn luôn có một hai người còn nhớ rõ.
Sau khi trả lời gợi ý rõ ràng trong bài post thì tất cả những ai nhìn thấy bình luận trả lời này đều chạy tới weibo, video rất dài, tổng cộng có mấy phút lận.
Đăng bài này lên weibo là một chủ tài khoản chuyên về tài chính kinh tế, danh sách trong tay hắn có không ít tư liệu về Lục Yến Lâm, cái video này ở ngay đoạn đầu cho nên chỉ cần tìm là thấy ngay.
Đêm khuya, cư dân mạng đeo tai nghe, click vào.
Giọng nói của người đàn ông truyền ra từ microphone, trầm ổn hữu lực, cách phát âm tiếng Anh lưu loát khiến người nghe video run hết cả lỗ tai.
Thanh âm này quá dễ nghe!
Về phần nội dung....ai thèm quan tâm chứ!
Chờ sau khi nghe xong đoạn video mấy phút, rất nhiều nữ sinh căn bản cũng chưa phản ứng lại: mình tìm video này để làm cái gì, kết quả cứ nghe hết lần này đến lần khác.
Cái này mới bùng nổ.
Sao giọng nói này quen tai vậy ta?!
[Đề vương toàn năng] trực tiếp xong sẽ có video full, lúc này liền một lần nữa mở ra, trực tiếp tua đến đoạn Lâm Sơ Huỳnh gọi điện thoại xin trợ giúp.
Câu nói “Vinh hạnh của anh” truyền vào tai.
Những cư dân mạng nào đã lấy lại tinh thần sau cú shock thì trở lại diễn đàn, bài post kia ngoài ý muốn lại hot, chỉ trong một hai phút có chừng hơn mấy trăm bình luận trả lời.
Mà nhấn vào xem bình luận thì sẽ thấy tất cả đều là “!!!” và “A a a “.
[Đã nghe xong!! Ông trời của tôi ơi!]
[Tôi đã không thể nói nên lời, rung động chít mịa rồi!]
[Nếu không phải Giám đốc Lục tôi sẽ cạo đầu luôn!]
[Tôi trực tiếp ăn bàn phím!]
[Này con mẹ nó chính là một người đúng không!!]
[Cho nên, Lâm Sơ Huỳnh thật sự là Lục phu nhân???]
Đại khái là kinh hỉ đến quá nhiều, xông thẳng lên não làm đầu óc mê muội, khiến suy nghĩ đều không theo kịp tốc độ bàn tay đang bùm bùm gõ chữ.
Cư dân mạng căn bản chỉ nói bằng trực giác.
[Hiện tại có ai đó đến đánh cho tôi tỉnh ra được không?]
[Má ơi, giọng nói này mà không phải cùng một người nói thì tôi chẳng tin đâu!]
[Đó vốn là Giám đốc Lục!]
[Mẹ nó, vì sao lại bắt tôi cúi đầu gập bụng chào thua lần nữa!]
[ ôi đã nghe video này lặp đi lặp lại nhiều lần rồi, mẹ tôi cũng còn nói đây chắc chắn là một người, ông xã của Lâm Sơ Huỳnh khẳng định chính là Giám đốc Lục!]
[A a a đây là sự phát triển thần kỳ gì thế?]
[Tôi không tin tôi không tin!]
[@lcy mau nói Giám đốc Lục không phải ông xã của cô!!]
Tuy rằng như thế, nhưng trong bài post vấn có ý kiến trái chiều.
Dù sao cũng bởi địa điểm và thiết bị của mọi người khác nhau nên thanh âm nghe được sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, nhất là trong một diễn đàn hội nghị tài chính quan trọng như vậy.
Mà thiết bị của [Đề vương toàn năng] càng giống với thiết bị được sử dụng trong buổi biểu diễn âm nhạc hơn nên bản thân âm thanh sẽ mang chút chỉnh sửa và sai lệch.
Cho nên, ngay sau khi cơn kích động qua đi, mọi người bắt đầu cẩn thận phân tích.
[Thực ra, cẩn thận nghe lại thì vẫn không hề giống nhau.]
[Vừa thấy giống lại vừa thấy không giống, lỗ tai của tôi đã không còn năng lực phân rõ nữa rồi, giọng nói của Giám đốc Lục thật dễ nghe hu hu hu.]
[Lục phu nhân thật sự rất hạnh phúc.]
[Đêm nay tôi nhất định không ngủ.....]
[Vì sao trước khi ngủ lại khiến tôi nhìn thấy bài post này, tôi muốn cắn đứt cáp nhà chủ lầu!]
[Có ai tìm được video tiếng Trung của Giám đốc Lục không?]
[Không có video tiếng Trung đâu.]
[Trước kia Giám đốc Lục toàn ở nước ngoài, phần lớn đều là video second-hand chiếu lại, có video này để xem đã là tốt rồi.]
[Chị họ, anh họ, em họ của tôi đều làm việc ở Hoa Thịnh, ngày mai tôi sẽ đi hỏi một chút xem đây có phải là giọng của Giám đốc Lục hay không!]
[Chị gái lầu trên nhớ khi nào về thì báo lại nha!!]
[Ha ha ha dưa này còn có tin tức lớn nữa sao?]
Trong mắt người bình thường, Hoa Thịnh cực kỳ thần bí, bản thân Lục Yến Lâm mới về nước mấy tháng thì không nói làm gì, nhưng rất nhiều chuyện trong công ty đều yêu cầu phải bảo mật.
Có người nửa đêm gọi người thân nhà mình dậy: “Mau nghe một chút, đây có phải thanh âm của tổng tài công ty em không?”
“......?”
“Em mau nghe đi nha!”
“Em chỉ là một nhân viên nhỏ thôi, sao có thể nghe thấy giọng ông chủ chứ, rất nhiều chuyện đều là cấp trên truyền xuống......”
“Cần em có tác dụng gì chứ!”
“.......”
Cho nên, bài post này trên diễn đàn vẫn một mực đứng đầu, cuối cùng không có bằng chứng xuất hiện, tất cả đều là tự mình suy đoán chiếm đa số.
Khác với sự kích động của những người trên diễn đàn, bên weibo im lặng hơn nhiều.
Chẳng qua một video mấy tháng trước đột nhiên hot leo lên hot search, có rất nhiều cư dân mạng cảm thấy thật kỳ quái, đương nhiên chia sẻ cũng không mất cái gì.
Các thiếu nữ truy tinh thường thường có đủ loại kỹ năng, cũng cất giấu tuyệt chiêu.
Đối với dưa ngày hôm nay, những ai nghe thấy thanh âm đều đoán không biết có phải Giám đốc Lục hay không thì rốt cục cũng có người nhịn không được mà đi so đáp án.
Mà dưới bài post kia cũng dần dần an tĩnh lại
Nhưng có có cư dân mạng không cẩn thận nhấn vào một siêu thoại* chỉ có mấy fans, cái tên cũng rất kỳ quái, gọi là “Huỳnh ca Yến vũ.”
(*)siêu thoại: Những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp dẫn nhiều người tham gia “hóng.”
Nội dung càng kỳ quái hơn, cũng chỉ có một video.
*****
Khi trên mạng đang náo nhiệt, Hoa Đình Thủy Ngạn lại tình ý nồng đậm.
Dù Lâm Sơ Huỳnh không được ăn gà rán và uống trà sữa nhưng ăn bò beefsteak mà Lục Yến Lâm làm, so với nhà hàng cơm Tây còn ngon hơn nhiều.
Đợi đến lúc rửa chén đũa, cô muốn động thủ thì Lục Yến Lâm lại không đồng ý.
“Haiz, được rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh tha thiết mong chờ mà ngắm nhìn anh.
Khi đàn ông làm việc nghiêm túc hay xuống bếp đều rất có mị lực, giờ phút này rửa chén càng thêm ôn nhu.
Lâm Sơ Huỳnh đứng bên cạnh anh nói chuyện: “Hai ngày trước thấy weibo của anh tăng mười triệu fans, làm em thật hâm mộ.”
Chỉ đăng mỗi một bức ảnh mà trực tiếp tăng mười triệu fans.
Chẳng phải sẽ khiến nhóm tiểu minh tính khóc ngất trong WC sao.
Lục Yến Lâm nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút rồi an ủi cô: “Có thể là Trợ lý Trần mua fans.”
Lâm Sơ Huỳnh bật cười: “Sao có thể chứ.”
Cô nghịch nghịch tóc mình, vân vê ở đầu ngón tay, tò mò hỏi: “Anh nói xem, ngày mai fans của anh có thể thoát mấy triệu không?”
Lục Yến Lâm nói: “Sẽ không.”
“Vì sao sẽ không?” Lâm Sơ Huỳnh phân tích: “Anh xem, trước đó có rất nhiều người mắng em, không hài lòng về em. Nhưng khi phát hiện người bọn họ hâm mộ và người bọn họ ghét đều cùng một người thì khẳng định sẽ thoát fan, nói Lục Yến Lâm anh vậy mà lại lấy Lâm Sơ Huỳnh làm vợ! Rất khiến chúng tôi thất vọng! Sao ánh mắt của anh lại kém như vậy!”
Cô giả giọng nói y như thật.
Vừa vặn Lục Yến Lâm đã rửa bát xong, xoay người đối mặt với cô, còn nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy có thể sẽ tăng fans.”
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, “Vì sao chứ?”
Lục Yến Lâm cực kỳ đứng đắn nghiêm túc như đang thảo luận công việc quan trọng, giọng nói từ tính dễ nghe: “Bởi vì đó là em.”
Bởi vì đó là em.
Lâm Sơ Huỳnh không thể tránh né mà bị đùa giỡn rồi.
Được rồi, gần đây cô thường xuyên bị trêu chọc.
Cái này còn chưa tính, quá đáng nhất chính là Lục Yến Lâm một chút cũng không nhận ra mình đang trêu chọc người ta, đôi khi còn hỏi vì sao cô không nói gì.
Vì sao hả?!
Bởi vì bị lời nói của anh đùa giỡn mất rồi!
Lỗ tai của Lâm Sơ Huỳnh lại nóng lên, hùa theo lời của anh mà tự khen chính mình: “Ai bảo em là Lâm Sơ Huỳnh cơ chứ, ai cũng muốn trở thành em nha.”
Cô cong mắt cười rộ lên.
Từ nhỏ, tính cách của Lâm Sơ Huỳnh cũng không phải vậy, lúc cô nhỏ ba mẹ ân ái, là tiểu công chúa trong nhà, vừa hay nói ngọt lại đáng yêu.
Sau đó mẹ qua đời, ở trong nhà Lâm Tồn muốn quản cũng không quản được cô, chờ đến thời kỳ phản nghịch thì cô trực tiếp trở nên vô pháp vô thiên.
Sau khi tính cách được định hình, Lâm Tồn cảm thấy tốt xấu gì con gái mình cũng có chút dịu dàng yên tĩnh, kết quả, đại đa số đều là giả vờ để lừa gạt ông, sau này ông thường bị chọc tức đến thảm.
Lục Yến Lâm phụ họa với cô: “Em nói rất đúng.”
Khóe môi Lâm Sơ Huỳnh nhếch lên, ghé sát vào tai anh, hỏi: “Lên lầu?”
“Ừm.”
Lục Yến Lâm và Lâm Sơ Huỳnh cùng nhau lên lầu.
Tuy Lâm Sơ Huỳnh đã tẩy trang nhưng váy trên người còn chưa thay, ánh sáng chiếu lên mặt cô làm nổi bật mặt mộc xinh đẹp thanh thuần.
Khi trang điểm trông cô rất tinh xảo, nhưng để mặt mộc thế này cũng làm cho người ta đui mù.
Chẳng qua, cuối cùng không ai biết bắt đầu như thế nào, ở trên cầu thang liền dừng lại, Lâm Sơ Huỳnh ngửa đầu nhìn Lục Yến Lâm, đáy mắt của anh hiện lên tia thâm trầm.
Người này rất giỏi kiềm chế, nhưng một khi bùng nổ thì càng thêm mãnh liệt.
Lục Yến Lâm nếm được chút vị ngọt, cũng không biết là của riêng Lâm Sơ Huỳnh hay là son môi.
“Đúng rồi, chắc ngày mai sẽ bùng nổ tin tức.” Cô nhắc nhở.
“Anh biết.”
“Đến lúc đó chỉ sợ điện thoại của công ty anh bị réo liên tục.”
Cầu thang không bật đèn nhưng có ánh đèn trên hàng lang chiếu sáng xuống đôi tình nhân, có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt hai người.
Trên tường còn treo một bức tranh, ngay trên đỉnh đầu của Lâm Sơ Huỳnh
Cô luôn có thói quen đùa với lửa, lúc này thì không được, liền nhắc nhở nói: “Bây giờ còn chưa được, em muốn đi thay quần áo trước.”
Cũng may sau khi về nhà cô đã tẩy trang rồi.
Lục Yến Lâm khàn giọng đáp: “Ừm.”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn dáng vẻ chịu đựng của anh, có chút đau lòng, chờ sau khi vào phòng lại tự tin mười phần, việc này có cái gì mà phải xin lỗi anh chứ!
Vốn cô còn định tắm uyên ương, nhưng sau khi nhìn thấy gương trong nhà tắm, ký ức lần trước chợt hiện ra, ngẫm lại, thôi bỏ đi.
Lâm Sơ Huỳnh bọc áo tắm ra ngoài.
Lục Yến Lâm ngẩng đầu nhìn cô.
Sau đó Lâm Sơ Huỳnh lại đến phòng để quần áo, nửa phút sau mặc một chiếc váy ngủ có đai buộc đi ra, hỏi: “Bộ áo ngủ này thế nào?”
“Đẹp.” Lục Yến Lâm đánh giá.
Lâm Sơ Huỳnh đi vào, lại từ bên trong lấy một chiếc váy ngủ được một nhãn hiệu tặng, có hơi gợi cảm, cô lại thay lần nữa.
Sau đó đi ra ngoài hỏi: “Bộ này thì sao?”
Lục Yến Lâm híp mắt: “Rất đẹp.”
Bỏ thêm một chữ.
Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày, lại xoay người vào phòng để quần áo, thực ra cô có rất nhiều bộ nội y, có bộ là mua, có bộ đặt làm riêng, cũng có bộ là được các nhãn hiệu nổi tiếng tặng.
Cô mở một ngăn tủ trong đó ra, bên trong đều là nội y.
Lâm Sơ Huỳnh lấy một bộ màu xanh lá, sờ sờ chất liệu vải có hơi lạnh, trơn nhẵn bóng mượt, xúc cảm cực kỳ tốt.
Cô cũng không nhớ mình mua nó vào lúc nào nữa.
Chọn nó đi.
Lâm Sơ Huỳnh thay, nhìn vào gương soi soi, trước lồi sau vểnh, cực kỳ vừa lòng với dáng người của mình, đến chính cô cũng nhìn không được muốn sờ cơ mà.
Cũng may, ý nghĩ này bị dập tắt ngay sau đó.
“Em không tin anh –––“ Lâm Sơ Huỳnh thưởng thức bản thân trong gương xong, chuẩn bị quay về phòng ngủ, nhưng vừa quay đầu liền thấy Lục Yến Lâm đứng ở cửa.
Cô theo bản năng lấy tay che lại.
Lâm Sơ Huỳnh vẫn còn đang đứng trước gương, lại nghĩ tới lần trước mình soi gương cũng bị bắt gặp trong phòng để quần áo, nghĩ thầm, may mắn lần này còn mặc hai món đồ.
“Chú hai, sao anh lại ở trong này? Mau đi ra đi!”
“Thấy em mãi vẫn chưa chọn được, bộ này nhìn cũng đẹp lắm.” Vẻ mặt Lục Yến Lâm bình tĩnh, rũ mắt phun ra hai chữ.
“Gợi cảm.”
Đôi tai của Lâm Sơ Huỳnh đỏ bừng.
Bốn mắt nhìn nhau, cô đột nhiên nhớ ra mục đích của mình là gì, vốn định quyến rũ anh cơ mà, cần gì phải che lại.
Đang nghĩ ngợi, người đàn ông này đã đến trước mặt cô.
“Không cần thay nữa.” Lục Yến Lâm nói.
“Anh thích bộ này à?” Lâm Sơ Huỳnh cố ý hỏi, “Vậy–––“
“Ừ.” Không đợi cô nói xong, cả người đã bị bế bổng lên, đặt ngồi trên tủ trưng bày phía sau không xa.
Tủ trưng bày này cô cũng chưa mở ra, dù sao đồ vật linh tinh cũng nhiều lắm, mấy thứ cô dùng đều là những món mà cô thích thôi.
Hai chân chợt lơ lửng trên mặt đất, cô nhanh chóng túm lấy quần áo của Lục Yến Lâm để cố định chính mình không ngã xuống, thiếu chút nữa giật phăng cúc áo của anh.
“Làm em sợ muốn chết.”
Tuy nói như vậy nhưng trên mặt lại không hề có chút sợ hãi nào.
Ngược lại Lâm Sơ Huỳnh còn nhếch môi, tì trán mình lên cằm anh, nói chuyện không hề khách khí: “Chú hai, anh đúng là ngoài nóng trong lạnh.”
Lục Yến Lâm khẽ nhướng mày.
Không gian trong phòng để quần áo không nhỏ, so với phòng ngủ thoạt nhìn còn thoáng đãng hơn một chút, cách đó không xa đặt một tấm gương soi toàn thân ở góc độ tuyệt hảo, chiếu rõ thân ảnh của hai người.
Nói đúng ra, là nhìn thấy phía sau lưng của người đàn ông.
Chung chăn gối một thời gian rồi, trên phương diện này cả hai đã cực kỳ quen thuộc với nhau, căn bản không cần nói nhiều làm gì, nhưng Lâm Sơ Huỳnh lại thuộc tuýp người không thích im lặng.
“Chú hai, tối nay anh có xem chương trình không?”
Cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Em trả lời thật nhiều câu hỏi, anh cảm thấy em biểu hiện thế nào?”
“Ừ.” Lục Yến Lâm thấp giọng nói: “Tốt lắm.”
“Cái câu đầu tiên mà anh nói.” Lâm Sơ Huỳnh cười khẽ, “Khiến mấy chục triệu người đang xem hoài nghi chúng ta đó.”
Cũng rất oan uổng nha, rõ ràng đó chỉ là một việc bình thường.
Nhưng mà không thể không nói, câu nói kia đúng thật dễ khiến người ta liên tưởng đến......
“Lúc ấy anh ở trên lầu.” Lục Yến lâm cực kỳ kiên nhẫn giải thích.
“Thật trùng hợp.” Lâm Sơ Huỳnh khẽ hừ, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, trợn mắt nhắc nhở anh: “Có phải anh đã quên cái gì rồi không?”
Giờ phút này trong mắt cô là một mảnh hơi nước mịt mờ, phá lệ động lòng người.
Lục Yến Lâm kìm lòng không đậu mà hôn lên khóe mắt cô, làm cho cô cứ nhắm mắt lại mở, lông mi cong vút rung động, quạt nhẹ trên mặt anh.
Sau đó, anh mới thì thầm bên tai cô: “Không có.”
Lục Yến Lâm nói thật.
Dù sao anh rất ít khi nói dối, lại thêm ngữ khí khẳng định chắc chắn, cộng thêm đang trong hoàn cảnh này thì rất dễ dụ người.
Lâm Sơ Huỳnh mơ màng trong nháy mắt, sau đó mới nhận ra ý của anh là gì, trong lòng lại nghi ngờ.
Không phải mấy hôm trước mới mua một hộp sao?
Nhanh như vậy đã hết?
Bọn họ có điên cuồng đến thế cơ à?
Lâm Sơ Huỳnh còn không kịp nghĩ nhiều đã bị Lục Yến Lâm hôn dọc từ mặt xuống xương quai xanh, không đau, ngược lại ngưa ngứa, còn có chút muốn bật cười.
“Hôm nay anh chưa cạo râu à?”
Cô oán giận, lại giống như đang làm nũng.
Sau khi Lục Yến Lâm đi làm về sẽ mặc áo ngủ ở nhà, khác với Lâm Sơ Huỳnh, áo ngủ của anh là thuần một màu, không phải đen thì chính là xám.
Anh thoáng lùi ra sau một chút.
“Hiện tại được rồi.” Lâm Sơ Huỳnh gác đầu lên vai anh.
Ánh mắt dừng trên mặt gương đối diện, híp mắt nhìn bóng dáng mơ hồ phản chiếu trong gương, ngoài cửa có ánh trăng lọt vào, chiếu rọi một nửa không gian phòng để quần áo.
Lâm Sơ Huỳnh lén lút ngắm dáng người của Lục Yến Lâm.
Thật là đẹp mắt.
Có thể tính là một đại mỹ nhân.
Lâm Sơ Huỳnh lại nhìn xuống, thấy móng chân được sơn đỏ giống màu móng tay, phía trên còn đính chút đá tính xảo, là kiểu dáng mới của Khương Dĩ Nhàn, kiểu dáng này mà đặt dưới ngọn đèn có vẻ đẹp một cách yêu dã.
“Thủy tinh này thật lạnh.”
Chỗ cô ngồi lên là tủ trưng bày bằng thủy tinh, bởi vì cô có thể liếc mắt một cái là nhìn ra bên trong đựng cái gì, hiện tại, phía dưới cô chính là khuy măng sét*.
(*) khuy măng sét là một loại phụ kiện thời trang nam tương tự như cúc áo, nó được cố định ở cổ tay áo sơ mi có cổ tay gập. Khuy măng sét có hình dáng nhỏ gọn, nhiều hình dạng khác nhau nhưng phổ biến là hình tròn và hình vuông. Chất liệu chủ đạo là vàng, bạc, giả kim, đá quý,…thậm chí là ngà voi, tùy vào yêu cầu của nhà sản xuất.
Thực ra, nó là của Lục Yến Lâm.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi ở trên muốn xuống dưới, gần đây thời tiết đã chuyển lạnh, nhiệt độ buổi tối xuống thấp, trong không khí đều mang một tầng gió lạnh.
Nhưng mà cũng may, bây giờ đã được về trong phòng ngủ rồi, Lâm Sơ Huỳnh tò mò hỏi: “Chú hai, anh có lạnh không?”
“Không lạnh.” Người đàn ông đứng ở bên giường.
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, được rồi, là cô rất yếu ớt.
Vẫn qua hồi lâu, cô mới nhỏ giọng nói: “Không được.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Huỳnh nói như vậy, nhưng mà cô cũng chỉ nói hai chữ, nếu nói cả câu thì chắc cô sẽ không nói nên lời.
Ánh đèn trong phòng lập lòe sáng.
Lục Yến Lâm tới gần bên tai cô, chậm rãi mở miệng, giọng nói đè thật trầm thấp: “Anh nghĩ rằng......em cảm thấy có một đứa nhỏ cũng không tồi.”
“........?”
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới nhớ tới lời mình nói lúc chạng vạng chiều.
Cảm giác là hiện tại Lục Yến Lâm đã phản ứng lại rồi, không cho cô định chế kiểu dáng quần áo trẻ con nữa, rốt cục cũng hiểu ý cô muốn truyền đạt là gì.
“Chú hai, anh phản ứng thật chậm chạp.” Lâm So Huỳnh nhịn không được, tựa vào người anh cười liên tục, hiển nhiên tâm trạng cực kỳ tốt.
“Ừm.”
Lục Yến Lâm thản nhiên đáp lại, rồi đưa cô đi tắm.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, từ lúc Lâm Sơ Huỳnh trở về từ trường quay của chương trình đã là mấy tiếng sau. Khi tắm rửa, hai người không khỏi cọ xát một chút.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy hình như anh đang trừng phạt vì nãy bị mình cười nhạo, vì thế cô lập tức mềm giọng năn nỉ: “.......Không cười anh nữa được chưa, đừng tới nữa mà.”
Đầu óc cô loạn cào cào, bị lửa nóng bao lấy.
Đến khi xong chuyện, lúc nằm lại trên giường cô đã không thể mở mắt nổi, dán vào Lục Yến Lâm, cọ cọ: “Chú hai, anh thích em không?”
Lâm Sơ Huỳnh híp mắt hỏi, thanh âm rất nhỏ.
Cô thực sự rất muốn biết đáp án, giống như lúc trước cô hỏi vì sao Lục Yến Lâm lại kết hôn với mình vậy.
Nhưng mà mới hỏi xong cô đã ngủ mất tiêu rồi, hô hấp vững vàng.
Lục Yến Lâm lặng lẽ ngắm sườn mặt của Lâm Sơ Huỳnh lúc ngủ, bàn tay vuốt vuốt mái tóc cô, xúc cảm mà vết chai trong lòng bàn tay mang đến khiến cô nhíu nhíu mày, rồi lại buông ra.
Có thích hay không, đáp án đã sớm rõ ràng rồi.
*****
Ngày hôm sau vẫn như bao ngày khác, Lâm Sơ Huỳnh đi làm muộn.
Tối hôm qua quấn lấy nhau một hồi, cô vốn không định đến công ty nhưng sau đó ngẫm lại, tối qua chương trình thành công như vậy, hay là đến xem thử đi.
Khi cô đến công ty, Thẩm Minh Tước và Lục Nghiêu một trái một phải đi theo cô, so với nhân viên đi làm thì còn chăm hơn.
Hai người còn tích cực đến văn phòng của tổng tài hơn Kiều Quả.
Thẩm Minh Tước mang một bụng tin tức đến, quả thực không biết nên bắt đầu từ đâu: “Chương trình tối qua siêu vang dội, bà chủ, chị có xem hot search không, mọi người đều khen, hơn nữa còn khen chị......khen chị xinh đẹp, khen chị lợi hại.”
Đương nhiên cô cũng lên hot search.
Ai bảo trong video cô cứ vừa cầm bảng đèn LED vừa hét chói tai cơ chứ, nhưng mà vị trí hot search cô ngồi ở giữa nên độ chú ý thật ra cũng bình thường.
“Tối hôm qua bùng nổ mạnh.” Lục Nghiêu nói.
“Hiện tại tôi không cần xem cũng biết.” Lâm Sơ Huỳnh vỗ vỗ mặt, cười nhạt: “Hai người nói xong rồi chứ.”
“Bọn tôi đang nóng lòng muốn ăn dưa!”
“Em thuận tiện chờ xem có phát hiện bí mật nào không, kết quả bí mật thì không thấy, nhưng lại thấy được cái này.” Thẩm Minh Tước gửi một bức ảnh chụp màn hình vào trong nhóm chat.
Lâm Sơ Huỳnh nhấn vào, “Đây là cái gì?”
Thẩm Minh Tước nói: “Siêu thoại nha, cp siêu thoại của chị với Giám đốc Lục, chị xem, còn đính kèm video của hai người, mà cái tên cũng hay lắm, Huỳnh ca Yến vũ.”
Cái này cô phát hiện trên đường đến công ty.
Lục Nghiêu còn không biết, vừa nhấn vào liền thấy: “Ha ha ha trời ạ, thím hai mà cũng có cp siêu thoại cơ á, hay thím xuất đạo luôn đi, cháu đi nói cho chú hai liền!”
Sau đó, lực chú ý của cậu ta bị một bình luận của fan hấp dẫn: “Vốn nghĩ đặt là Huỳnh thi Yến từ, đồng âm với dâm thi tươi đẹp, nhưng mà sau đó lại ngẫm lại hay là thôi đi, sẽ bị hài hòa quá ha ha ha.”
Lục Nghiêu cười càng ghê hơn.
Thẩm Minh Tước trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Cái này thì có gì mà buồn cười, anh thật đúng là không hiểu phong tình lạc thú, cái tên của siêu thoại này cực kỳ phù hợp.”
“Ý của tôi giống cô mà.” Lục Nghiêu khịa cô.
“Tôi đã góp một viên gạch trong đó rồi.” Thẩm Minh Tước đáp trả, “Không giống anh, chỉ biết cười nhạo thôi, anh không xứng làm fans cp.”
Lục Nghiêu –người bị khai trừ fans chỉ biết nghẹn họng.
Lâm Sơ Huỳnh nghe hai người này cô một câu anh một câu, lỗ tai sắp muốn điên lên rồi, “Được rồi được rồi, hai người nhanh chóng về đi, không cần làm việc à?”
“Vầng.”
Thẩm Minh Tước trông mong mà rời đi.
Văn phòng cuối cùng cũng an tĩnh lại, Lâm Sơ Huỳnh thở phào, chuẩn bị xem hướng gió trên mạng.
Kết quả, điện thoại còn chưa có mở thì cửa lại bị gõ vang.
Thẩm Minh Tước hấp tấp chạy vào: “Bà chủ! Thân phận của chị đã bị đưa ra ánh sáng rồi, toàn thế giới đều biết chị là Lục phu nhân!”
Thời khắc mà cô thích nhất đã tới rồi!!!
“.........?”
Ánh mắt của Lâm Sơ Huỳnh dừng trên màn hình điện thoại mà Thẩm Minh Tước đưa qua.
Trên màn hình là một bài viết mới.
Tên tiêu đề rất dài.
–––– [Trải qua quá trình so sánh chặt chẽ! Tôi xác định: ông xã của lcy = Giám đốc Lục Lục Yến Lâm của Hoa Thịnh, có bằng chứng xác thực.]
Mà nội dung càng dài.
[Tối hôm qua chắc mọi người đều xem [Đề vương toàn năng] đúng không, giọng nói của ông xã lcy rất dễ nghe, có người nghi ngờ giọng nói này với giọng của Giám đốc Lục Hoa Thịnh có hơi giống nhau. Chính vì thế, tôi đã cả đêm không ngủ để tiến hành so sánh đối chiếu, này con mẹ nó chính là giọng nói của một người, biểu đồ dưới đây chính là bằng chứng! ]
Cuối cùng, chủ lầu thả ra một biểu đồ so sánh thanh âm.
Quần chúng ăn dưa nhanh chóng chiếm lĩnh phần bình luận.
[???!!!]
[Ăn dưa trước.]
[Tôi ngốc quá xem không hiểu......]
[Tuy tôi cũng không hiểu mấy đồ công nghệ cao này nhưng nhìn đường cong biểu thị trên đó, về cơ bản thì chắc là một người.]
[Lục phu nhân mai danh ẩn tích chịu khổ chịu nhục, quá thảm.]
[Trước kia lcy bị mắng.....trời ạ!]
[Bằng chứng ha ha ha ha, cái này không thừa nhận cũng không được.]
[Tối hôm qua ai nói không giống, mau lăn ra đây nhìn xem!]
[ĐM, đại thần thật sự ra tay?]
Thẩm Minh Tước kéo xuống dưới, “Bà chủ, chị nói hiện tại cư dân mạng cảm thấy như nào? Vừa khóc vừa cười, còn có người hai mặt.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Nếu không thì sao có diễn đàn này tồn tại.”
“May mà em chỉ là một người mẫu.” Thẩm Minh Tước chớp mắt, dung mạo xinh đẹp diễm lệ mang chút đáng yêu, “Nhưng mà lần này coi như bọn họ tinh mắt.”
Đêm qua, cô gần như thức đến rạng sáng.
Từng bài post đều có dấu vết cô để lại, chỉ cần có người nói “giọng nói này giống như” là cô trả lời phía dưới ngay “Tôi cảm thấy chính là cùng một người.”
Sau đó, nhìn thấy những người đồng ý với ý kiến của mình, cô sẽ cực kỳ kích động.
Ăn dưa ở hiện trường và ăn dưa quá hạn có cảm giác không giống nhau.
Thẩm Minh Tước thở dài: “Mấy ngày nữa là em phải đi bế quan ghi hình chương trình trinh thám rồi, bà chủ, chị nhất định phải kết thúc dưa này trong hai ngày này nhé!”
Chương trình trinh thám kia thật tốn thời gian dựng cảnh, một lần quay cũng phải mất hai ba ngày, vì không để tin tức bị rò rỉ và blogger chụp được nên toàn bộ quá trình đều quay bên trong.
Lâm Sơ Huỳnh niết mặt cô: “Biết rồi.”
Làm bà chủ vẫn có phúc lợi nha, có tiểu mỹ nhân xinh đẹp để niết mặt, mà người ta lại còn vui vẻ hạnh phúc, bộ dáng mặc cho cô thích làm gì thì làm.
Chẳng trách ai cũng muốn làm tổng tài.
Chờ sau khi Thẩm Minh Tước rời đi, cô mới tiếp tục xoát bài, còn bảo Kiều Quả đi báo với mấy thư ký khác, nếu không có chuyện thì đừng vào quấy rầy.
Cô muốn bế quan ăn dưa.
Bài post có thêm nhiều nội dung mới, có đến mấy trang lận.
Có người hiểu rõ tình tiết đang phun tóe khói: “Lại nói, các người có biết bức họa mà Lâm Sơ Huỳnh từng đăng trên weibo không? Hôm qua tôi mới biết người mua là Lục Yến Lâm”
Bình luận phía dưới cũng biến thành trò chơi đóng vai.
[Thật ngọt ngào! Giám đốc Lục là người thuộc phái hành động!]
[Giám đốc Lục: bà xã thích tôi liền mua!]
[Tình yêu của hai người kia cmn ngọt!]
[Cô ấy thực sự là Lục phu nhân......Là ai từng nói không xứng với Giám đốc Lục? Tôi nhổ vào, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn EQ có ngay EQ.]
[Người ta là duyên trời tác hợp, đến lượt yêu ma quỷ quái các người phản đối à?]
[Có ai tổng hợp lại hình ảnh, tin tức,....về hai người này không? Tôi thấy có rất nhiều chi tiết bị đào ra ha ha ha, cảm giác so với yêu đương vụng trộm còn kích thích hơn!]
[Idol yêu đương thì có cái gì tốt!]
[Là lcy xấu hay giọng nói của Giám đốc Lục không dễ nghe?]
Đến lúc này, người tự nhận biết rõ mọi chuyện có rất nhiều. Tuy rằng không biết thật hay giả nhưng nói thật nói dối lẫn lộn với nhau, cuối cùng trở thành sự thật.
Có người còn nhớ rõ hot search mấy ngày trước, bỗng nhiên có cảm giác mình đã phát hiện ra cái gì đó, bình luận: “Các người còn nhớ cái ảnh cưới lần trước không? Hội chị em nói áo cưới là được đặt may riêng, chỉ có duy nhất một bộ, nếu là lcy thì hoàn toàn có thể giải thích tất cả mọi chuyện rồi.”
[Giám đốc Lục: bà xã của tôi xinh đẹp độc nhất, không cho phép ai bắt chước!]
[Tuy rằng Giám đốc Lục chưa bao giờ nói gì nhưng tôi cảm thấy thật ngọt ngào, tôi mặc kệ, mấy người đều phải nghe tôi.]
[Tình yêu của kẻ có tiền thật xa xôi.]
Tốc độ của chủ lầu cực kỳ nhanh, mà blogger nghe tin mà đến cũng chụp hình lại rồi phát weibo chỉ trong một giây, tốc độ này tập mãi thành quen rồi.
Vài phút sau, weibo lâm vào tình trạng không thể truy cập.
Lại bãi công rồi....