Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 52

Mấy chữ đơn giản phối với một bức ảnh chụp.

Lúc Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy đã là hai phút sau, nhưng bình luận đã có không ít, cũng không biết lấy đâu ra nhiều người chơi weibo như thế, lại còn đều nhìn thấy bài đăng này nữa.

Cô cảm thấy nội dung bình luận nhất định sẽ rất kích thích.

Lâm Sơ Huỳnh tắt điện thoại, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc: “Sao anh đột nhiên đăng một bài như vậy lên weibo?”

“Anh cho rằng em sẽ thích.” Lục Yến Lâm nhàn nhạt nói.

“Chú hai anh cũng biết đùa cơ à.” Lâm Sơ Huỳnh lại nhớ đến động tác chậm rì rì đầy cố ý khi nãy của anh, trừng mắt nhìn Lục Yến Lâm.

“Cảm ơn em khích lệ.” Lục Yến Lâm thản nhiên nhận lời khen của cô.

“........”

Lâm Sơ Huỳnh đã sớm biết sẽ nhận được câu trả lời này nên tuyệt không cảm thấy kỳ quái, lại cúi đầu mở điện thoại lên xem tiếp.

Chỉ trong ngắn ngủi vài phút, #phu nhân vất vả# đã bay lên No.1 hot search.

Theo sát sau đó chính là #Lâm Sơ Huỳnh Lục Yến Lâm#, #Lục phu nhân# cùng nhau bay lên No.2, No.3, phía sau tất cả đều là tiêu đề hấp dẫn.

Lâm Sơ Huỳnh nhấn vào khu bình luận đầu tiên.

Quả nhiên, đứng đầu chính là bức ảnh chụp weibo của Lục Yến Lâm mà blogger gửi lên, chẳng qua bình luận khác với suy nghĩ của cô.

[Ồ, đã duyệt.]

[Đại kết cục đến đây!]

[Cái này còn cần hot sao, chẳng phải đã sớm là chuyện có thật rồi à?]

[Blogger từ sáng đến tối đều không thể chú ý đến hiện thực xã hội à?]

[Tôi đã ăn dưa ba ngày qua.]

Lâm Sơ Huỳnh suýt bật cười thành tiếng.

Cư dân mạng đúng là kiểu người nói không biết ngại, nếu bọn họ không tìm kiếm việc này thì làm sao Lục Yến Lâm vừa đăng weibo đã nhanh chóng leo lên hot search được, tuy rằng cũng có một phần là weibo thúc đẩy phía sau.

Lâm Sơ Huỳnh chuyển tới bài viết của Lục Yến Lâm, nhìn thấy khu bình luận hoàn toàn khác biệt.

[Tôi biết ngay tổng giám đốc Lục tuyệt đối không nhịn được!]

[Cuối cùng cũng chính thức tuyên bố rồi, tôi đã ăn dưa không biết bao nhiêu ngày, đến phu nhân có khi cũng mệt mỏi.]

[??? ngày thứ ba đã bắt đầu show ân ái?]

[Phu nhân là ai, tôi không biết, cảm ơn.]

[Tổng giám đốc Lục: Phu nhân vất vả.

Phu nhân: Vì tổng giám đốc Lục phục vụ!]

[Ha ha ha ha chị em có gì muốn nói nữa không!]

[Bánh kem này là Lâm Sơ Huỳnh làm sao? Tay nghề không tồi.]

[Không phải đâu, hình như là mua đấy.]

[Tôi từng ăn ở cửa hàng đó rồi, hương vị tốt cực tốt, giá cả đắt chết người.]

[Khoan đã...... tổng giám đốc Lục sẽ không cho rằng bánh này là Lâm Sơ Huỳnh làm chứ?]

[Ha ha ha ha vậy chẳng phải là một hiểu lầm sao?]

[Lâm Sơ Huỳnh: Mua, không vất vả ≧*≦]

Gần như từ giây phút này, rất nhiều bình luận đều biến thành “Bánh kém ăn ngon không”, “Nhiệt tình của tổng giám đốc Lục trả sai cách rồi”.

Toàn cộng đồng mạng đều đang trong cơn náo nhiệt.

Mà nhân vật chính trong đề tài nói chuyện của bọn họ là Lâm Sơ Huỳnh thì đang ngồi trong văn phòng, nhìn thấy bình luận này mà bỗng nhiên có hơi chột dạ.

Cô đúng là không có thiên phú về phương diện nấu ăn, càng đừng nói làm đồ ngọt.

Sau đó cô lại đúng tình hợp lý mà nghĩ, mình chưa từng nói đây là mình làm nha, Lục Yến Lâm thông minh như thế chẳng lẽ không nhìn ra?

Nói không chừng “Phu nhân vất vả” chính là chỉ cô vất vả mang bánh ngọt đến an ủi anh.

Lâm Sơ Huỳnh càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.

Bình luận dâng lên với tốc độ cực nhanh, rất nhiều người đều từ weibo của anh đến weibo của cô, kéo theo fans của cô tăng lên rất nhiều.

Càng đừng nói đến mặt khác.

Lâm Sơ Huỳnh rất ít khi đọc tin nhắn, dù sao có đôi khi có người mắng cô, cô không nhìn nhưng không có nghĩa cô cứ để mặc đó.

Đang nghĩ ngợi, wechat có người nhắn tin tới.

Thẩm Minh Tước: [Bà chủ, chị đang ở Hoa Thịnh sao?]

Lâm Sơ Huỳnh: [Làm sao vậy?]

Thẩm Minh Tước: [Em nghe nói Lục phu nhân với tổng giám đốc Lục play ở văn phòng.....]

Lâm Sơ Huỳnh: [.......?]

Người từ góc nào chui ra tung tin giả thế, một chút cũng không hề đúng sự thật, vậy mà cô nàng kia lại còn tin.

Lâm Sơ Huỳnh thiếu chút nữa là trợn trắng mắt.

Đại khái Thẩm Minh Tước cũng có thể nghĩ tới đầu bên kia cô sẽ có biểu tình gì, vì thế lại nhắn thêm một tin: [Không phải em nói, là trên weibo nói.]

Lâm Sơ Huỳnh: [Không phải em đang quay chương trình truyền hình à, sao còn được chơi điện thoại?]

Thẩm Minh Tước: [Không phải em bớt chút thời gian nghỉ để ăn dưa sao......]

Cô ấy chột dạ, tin tức trọng đại của bà chủ làm sao cô ấy bỏ qua được, may mắn cô ấy vừa kịp nhìn điện thoại, nếu không sao biết hai người đã công khai cơ chứ.

Tin tức thế kỷ, cô ấy đợi được rồi!

Sợ Lâm Sơ Huỳnh trách cứ mình không làm việc đàng hoàng, Thẩm Minh Tước nhanh chóng quăng hai bức ảnh chụp màn hình qua, sau đó liền lấy cớ đi ghi hình mà bỏ chạy.

Lâm Sơ Huỳnh nhấn vào hai bức ảnh chụp.

Nhìn thấy nội dung trong đó, hô hấp của cô tăng nhanh hơn một chút.

[Sao tôi lại nghe nói tổng giám đốc Lục không thích ăn đồ ngọt mà, Lâm Sơ Huỳnh mang cái này đến, đúng là vợ chồng plastic không thể nghi ngờ.]

[Không, thực ra có thể phát triển như này: tổng giám đốc Lục phát hiện Lục phu nhân không hiểu rõ lắm về sở thích của mình, lập tức quyết định trừng phạt Lục phu nhân, để cô ấy biết mình sai ở đâu.]

[Dáng người của Lâm Sơ Huỳnh vừa chuẩn lại đẹp, có thể nói là vưu vật trời sinh, mỹ nhân đến ôn nhu an ủi, sao tổng giám đốc Lục kìm nén được cơ chứ, vì thế trong văn phòng sắc xuân dào dạt.....]

[Hay cho một hồi play kích thích ở văn phòng!]

[Tôi có một người bạn mắc bệnh nặng nằm trên giường vô cùng vô cùng muốn nghe kể tiếp!]

[Tiếp tục nói đi nha, đừng có ngừng!]

[Chỉ cần có lá gan lớn, tổng giám đốc Lục cũng có thể cho nghỉ sinh!]

[Tiêu đề cảnh cáo, internet không phải nơi bất hợp pháp]

Vẻ mặt của Lâm Sơ Huỳnh phức tạp.

Những cư dân mạng này đã bổ não một tuồng kịch, thậm chí còn phối thêm lời thoại cho bọn họ, nghiễm nhiên trở thành mở đầu của một cuối tiểu thuyết.

“........”

Lâm Sơ Huỳnh lại ngẩng đầu nhìn Lục Yến Lâm đang lật xem văn kiện.

Văn phòng play?

Đời này sợ là không thể rồi.

Nhưng mà thật ra cô có thể thử một lần.

*****

Trong đầu Lâm Sơ Huỳnh có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.

Cô ngồi tại chỗ tự ngẫm mở đầu thế kia tương đối tốt, mái tóc xoăn dài theo động tác của cô mà buông xuống trong không khí, hơi hơi đẩy ra.

Mãi sau Lâm Sơ Huỳnh rốt cuộc cũng đứng dậy.

Thời điểm cô đi đến bên cạnh Lục Yến Lâm, người đàn ông này còn đang ký văn kiện.

Chữ của Lục Yến Lâm cô từng thấy không ít lần, nhưng trên công việc thì đây lại là lần đầu tiên, nhìn qua đúng là thoải mái.

Thấy chữ như thấy người, lời này cấm có sai.

Nói thật, số lần cô xem Lục Yến Lâm viết chữ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn anh còn viết một câu lời bình lên trên văn kiện, gạt phần văn kiện này về, cực kỳ lạnh lùng, thậm chí còn không muốn nhiều lời.

Thật là keo kiệt.

Lâm Sơ Huỳnh cong môi, giọng nói mềm nhẹ hỏi: “Chú hai, có phải nhân viên trong công ty anh đều sợ anh không?”

“Vì sao lại sợ?” Lục Yến Lâm giương mắt nhìn cô.

Anh biết rõ còn cố hỏi.

Đương nhiên lời này anh từng nghe vô số lần, hơn nữa cũng thấy vô số lần, ngay cả Lục Nghiêu cũng sợ anh kìa.

Lâm Sơ Huỳnh tất nhiên sẽ không nói cái gì không tốt, chớp mắt mấy cái: “Anh không cho người ta mặt mũi như thế, đương nhiên bọn họ sẽ đều sợ anh rồi, cảm thấy anh không màng thân tình.”

“Không màng thân tình?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Ngón tay của Lâm Sơ Huỳnh chỉ chỉ dòng chữ mới được phê, “Người khác nhận được lời phê này thì sẽ nghĩ yêu cầu của tổng giám đốc Lục thật cao, lãnh đạo như này thật đáng sợ.”

“Em có thể thử xem.” Lục Yến Lâm nói.

“Em thử cái gì?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.

“Đến Hoa Thịnh làm việc một thời gian.” Đương nhiên Lục Yến Lâm sẽ không cảm thấy lời nói này của mình có vấn đề gì, “Đến lúc đó em sẽ biết.”

“Còn lâu em mới cần.”

Lâm Sơ Huỳnh lại chống tay xuống mặt bàn, “Sao anh không thử đến công ty em làm việc một thời gian nhỉ, đảm bảo ngày mai anh có thể ra mắt luôn, trở thành siêu sao đứng đầu giới giải trí.”

Gương mặt của cô tràn đầy tự tin.

Ánh mắt Lục Yến Lâm lướt trên mặt cô nửa ngày, lấy một tờ văn kiện ta, bâng quơ nhẹ nhàng trả lời: “Em có thể thuyết phục anh.”

“..........?”

Cô nói đùa thôi mà, tưởng thật hả?

Lâm Sơ Huỳnh nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn mỹ của Lục Yến Lâm, sống mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy, nam nghệ sĩ lớn lên đẹp trai trong giới giải trí nhiều không kể xiết.

Nhưng cô cảm thấy không một ai có thể so sánh với Lục Yến Lâm, Lâm Sơ Huỳnh nghĩ thời điểm ở Paris cô trầm luân trong đó cũng một phần do nguyên nhân này.

Người nhan khống như cô, lại dụ dỗ cô mong nhớ hoài.

Lâm Sơ Huỳnh vươn tay đoạt lấy bút trong tay anh, lại bị Lục Yến Lâm dễ dàng nắm lại tay cô, ngược lại khiến nửa người mình đều nghiêng về bên anh.

Cô phải xoay người mới đứng vững được.

Tay của Lâm Sơ Huỳnh đang nằm trong lòng bàn tay Lục Yến Lâm, độ ấm từ tay anh truyền tới tay cô, lại lan tràn toàn thân.

Thân bút có chút lạnh, đối lập giữa hai người càng thêm rõ ràng.

“Thử xem.” Giọng nói Lục Yến Lâm trầm thấp.

“Viết tên anh?”

Lâm Sơ Huỳnh nói, rồi viết tên anh lên.

Anh dùng tay mình bọc lấy tay cô mà viết, sức lực không nhỏ, ngòi bút di chuyển trên giấy, không bao lâu sau liền viết xong.

Ba chữ Lâm Sơ Huỳnh hiện rõ mồn một.

Chữ viết đoan chính, còn khá xinh đẹp.

Trái tim của Lâm Sơ Huỳnh đập lỡ một nhịp, mãi mới tìm lại thanh âm của chính mình: “Đây là văn kiện của Hoa Thịnh, viết tên em lên không ổn lắm đâu?”

Hơn nữa còn khác biệt rất rõ ràng với chữ ký trước đó.

Vạn nhất có người tưởng Lục phu nhân cô nhúng tay vào chuyện của công ty thì sao, chẳng phải là phần văn kiện này còn cần đóng dấu một lần nữa sao.

Tuy rằng cô cũng có cổ phần của công ty, nhưng trên chuyện này vẫn cần phải chú ý.

Cô cũng không muốn trên lưng phải gánh cái thanh danh hại nước hại dân dâu, cô còn muốn làm một Lục phu nhân đoan trang hào phóng, thông minh hiểu lí lẽ cơ.

Lục Yến Lâm nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Không phải văn kiện của công ty.”

Lâm Sơ Huỳnh thở ra một hơi: “Vậy mà anh không nói sớm.”

Lục Yến Lâm không thể phủ nhận, anh mở văn kiện ra, nắm tay cô điểm điểm vài cái ở trên mặt.

Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới phát hiện đây là một hợp đồng.

Một hợp đồng mua bán trang viên.

Từ giây phút cô ký xuống, một trang viên có diện tích cực lớn, non sông tươi đẹp, phong cảnh mang hơi hướng Châu Âu cổ xưa đã thuộc về cô.

Lâm Sơ Huỳnh hơi giật mình.

“Tặng cho em?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Không quen sao?” Lục Yến Lâm hỏi lại.

“Sao hôm nay chú hai anh tốt thế?”

Lâm Sơ Huỳnh có chút nghi ngờ, nhưng rất vui vẻ.

Dù sao bỗng dưng được tặng quà, lại còn là bất ngờ nữa.

Nếu như vậy thì chuyện tối qua liền xí xóa, Lâm Sơ Huỳnh cong môi, hào phóng nghĩ.

Cô quay đầu muốn nói gì đó, mà môi lại cách quá gần sườn mặt của Lục Yến Lâm.

Hai người gần sát nhau, lại bởi vì động tác thân mật viết chữ khi nãy nên có một loại bầu không khí đặc biệt ở văn phòng.

“Không cần cảm ơn anh như vậy.” Lục Yến Lâm cực kỳ bình tĩnh.

“.........?”

Một chút ngượng ngùng của Lâm Sơ Huỳnh lập tức biến mất sạch sành sanh, treo lên nụ cười mỉm hoàn mỹ: “Chú hai tặng em quà, tất nhiên em phải cảm ơn rồi, chỉ như thế làm sao đủ.”

“Em nói cũng đúng.”

Nghe Lục Yến Lâm nói xong, Lâm Sơ Huỳnh lại nghẹn họng.

Nhưng mà chuyện cô muốn làm sẽ không vì nguyên nhân gì mà thay đổi, ngón tay khẽ cào cào trong lòng bàn tay anh, xem như là một tín hiệu.

Sau đó cả người trực tiếp ngồi trên đùi Lục Yến Lâm, Lục Yến Lâm nắm lấy vòng eo của cô, cô ôm cổ của anh.

“Lại nói, ở văn phòng cũng kích thích lắm chứ.”

Lâm Sơ Huỳnh có ý ám chỉ, đôi môi anh đào đỏ tươi khẽ mở, cả người áp lên Lục Yến Lâm.

Ánh mắt của Lục Yến Lâm sâu thẳm, hạ môi xuống.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, sau đó lại ngừng lại.

***** 

Trong văn phòng im lặng vài giây.

Cách một bức tường, bên ngoài là nhân viên của Hoa Thịnh, mà trong văn phòng, tư thế của Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm rất mờ ám, giống như giây tiếp theo có thể làm chuyện gì đó.

Có cảm giác khẩn trương kỳ lạ.

Khi Lâm Sơ Huỳnh được buông ra, trên môi còn tê dại, nhìn thấy khóe môi của Lục Yến Lâm dính chút đỏ thì đôi mắt lóe sáng.

Cô cảm thấy mình như đang quyến rũ một vị cao tăng một lòng hướng phật vậy, không hiểu sao lại có cảm giác tội lỗi.

Lâm Sơ Huỳnh hắng giọng: “Chú hai vẫn nên mau chóng làm việc đi.”

Cô lấy tay hất tóc ra đằng sau, vành tai trắng trong như bạch ngọc nhiễm sắc hồng, trông như màu hạt lựu, cực kỳ khả ái.

Lục Yến Lâm khẽ mỉm cười.

Bánh ngọt trên bàn không hề bị động vào, Lâm Sơ Huỳnh chợt nhớ tới một bình luận trên weibo.

Vốn hôm nay mua nó là vì tức Lục Yến Lâm, hiện tại cũng không có tác dụng gì, dứt khoát mang về tự mình ăn cũng được.

Ngoài cửa có tiếng gõ.

“Tiên sinh.” Là giọng nói của trợ lý đặc biệt Trần.

“Vào đi.” Lục Yến Lâm mở miệng.

Trợ lý đặc biệt Trần mở cửa tiến vào, rồi lại đóng cửa lại, thật cẩn thận mà nhìn mắt của Lâm Sơ Huỳnh, lại không tiếng động nhìn tổng giám đốc nhà mình.

Quả nhiên đã xảy ra chuyện gì đó.

“Tiên sinh.....”

“Có chuyện nói thẳng.”

“Sao, tôi ở đây nên không tiện nói?” Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt, lấy gương nhỏ ra nhìn son môi của mình, quả nhiên đã bị Lục Yến Lâm ăn bớt rồi.

Đương nhiên trợ lý đặc biệt Trần nào dám nói không tiện, chỉ là anh ta cảm thấy sau khi mình nói ra sẽ lớn chuyện: “Tôi vừa nhận được tin từ bên tạp chí xã, tiên sinh bị chụp lén.”

Anh ta nói không rõ ràng lắm.

Động tác trên tay Lâm Sơ Huỳnh dừng lại, nghi ngờ nói: “Văn phòng này ở tầng cao nhất mà còn bị chụp được sao?”

Là có máy bay không người lái chụp từ bên ngoài cửa thủy tinh hay bị gắn camera? Đừng nói vừa nãy bọn họ hôn môi bị chụp nhá?

“Không phải cái này.”

Trợ lý đặc biệt Trần cảm thấy hình như mình đã quay trở về thời điểm Lâm Sơ Huỳnh dính scandal ở Hối Cẩm viên mà đối tượng lại không phải tổng giám đốc nhà mình.

Chết sớm chết muộn thì cũng là chết, hắn dứt khoát nói một lèo: “Tạp chí xã kia nói bọn họ nhận được một bức ảnh chụp, trong ảnh là tiên sinh và một người phụ nữ. Hiện tại bọn họ chưa tung tin ra, có vẻ đối phương không chỉ gửi cho một hãng truyền thông.”

Ảnh chụp?

Phụ nữ?

Ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh vừa chuyển, nhắm ngay vào Lục Yến Lâm đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, giống như nam chính trong tai tiếng này không phải mình.

“Ai chụp?” Lục Yến Lâm trầm giọng hỏi.

“Còn chưa biết rõ, ảnh chụp tôi đã xem rồi, không phải chỉnh sửa.” trợ lý đặc biệt Trần vội vàng bổ sung: “Tôi sẽ nhanh chóng điều tra xem người đó là ai, xin phu nhân cứ yên tâm!”

Khẳng định là có người muốn cọ nhiệt độ đây mà.

Lâm Sơ Huỳnh gập gương xuống, không chút để ý mà nói: “Ông xã của tôi bị người nhớ thương, tôi có thể yên tâm được sao?”

Gương mặt được trang điểm xinh đẹp lạnh lùng giờ phút này thoạt nhìn có chút khí thế bức người.
Bình Luận (0)
Comment