Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 56

Đây là lời mà một người chồng có thể nói ra sao?

Cô đã cho đề với phạm vi rộng như thế rồi, còn cho hẳn ba chỗ chấm để điền vào, người này thì khen ngược, ngay cả cái này cũng nói bừa, mệt cho cô còn muốn nhẹ nhàng nũng nịu.

Lâm Sơ Huỳnh tắt điện thoại, cảm thấy thật đau đầu.

Tuy rằng có đôi khi Lục Yến Lâm thực tri kỷ, cũng sẽ trêu chọc cô nhưng có đôi lúc lại giống thẳng nam trong thẳng nam, vừa nãy chính là cơ hội tán tỉnh ngàn năm có một mà cũng chẳng biết nắm bắt.

Điều khiến Lâm Sơ Huỳnh buồn bực chính là, trước đó cô suy nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị xong xuôi hết rồi, kết quả một chậu nước lạnh tạt thẳng từ đầu xuống dưới.

Cô chính là người ngoại trừ tiêu tiền thì chính là tiêu tiền sao?

Mà cho dù đúng là như thế thì sao anh có thể nói thẳng ra cơ chứ?!

Lâm Sơ Huỳnh thật sự không hiểu nổi, mấp máy môi, trên gương mặt trắng trong thuần khiết có chút bất đắc dĩ, trợn tròn mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Từ chỗ bên này của cô có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, căn phòng này được thiết kế dành cho việc ngắm cảnh, trong không khí pha lẫn mùi hương cỏ xanh như có như không mà truyền vào.

Vẫn là đi ngủ tương đối thực tế.

Lần này cô nhất định phải khiến Lục Yến Lâm biết cái gì có thể nói, cái gì không.

Bên kia, Lục Yến Lâm yên lặng, trên khung chat wechat ngoại trừ tin nhắn mới nhất của cô thì liền im lặng xuống.

Rõ ràng anh có gọi điện qua, nhưng trạng thái lại là tắt máy.

Người đàn ông nằm dựa vào giường, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mày gắt gao nhíu chặt lại, nhìn lại lịch sử trò chuyện, bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó.

Dù sao anh vẫn hiểu rất rõ tính cách của Lâm Sơ Huỳnh.

Lục Yến Lâm rũ mắt, ngón tay điểm nhẹ lên màn hình, đôi mắt dần dần híp lại, dưới ánh đèn tối màu có vẻ dụ hoặc.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Sơ Huỳnh tỉnh lại đã hơn 8 giờ sáng, cô rửa mặt xong xuôi mới khởi động máy, phát hiện trong wechat vậy mà lại không hề có tin nhắn mới nào từ Lục Yến Lâm.

Đây là chưa phát hiện ra cô tức giận?

Như vậy có nghĩa là không quan tâm đến tâm trạng của bà xã?

Khi đi ăn sáng, tâm tình của Lục Nghiêu cực kỳ tốt, nhìn thấy Lâm Sơ Huỳnh còn chủ động chào: “Buổi sáng tốt lành nha.”

“Buổi sáng tốt lành.”

Thấy vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô, trực giác của Lục Nghiêu mách bảo cậu rằng đã xảy ra chuyện gì đó, hỏi: “Tối hôm qua cậu không ngủ ngon à, cơn tức gì mà lớn như này.”

“Lớn lắm sao?” Lâm Sơ Huỳnh liếc nhìn cậu một cái.

“Không lớn.” Lục Nghiêu trợn mắt nói dối, “Tốt lắm, rất bình thản.”

Trên bàn cơm hôm nay im lặng hơn, Lâm Sơ Huỳnh nhìn bữa sáng, lại nghĩ đến những món ăn Lục Yến Lâm làm cho mình, dù sao từ sau khi kết hôn, đa số lần đều là Lục Yến Lâm phụ trách bữa sáng.

Vừa nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy hình như mình thật không tốt.

Nói làm bữa sáng cho anh, mà mấy tháng trôi qua cũng không thực hiện.

Về phận thẳng nam lên tiếng ––– quên đi, coi như cô rộng lượng tha thứ.

Sau khi Lâm Sơ Huỳnh nghĩ thông suốt, uống một ngụm cà phê, hỏi Lục Nghiêu đang ngồi phía đối diện: “Hôm nay cậu muốn nán lại ở đây?”

Lục Nghiêu nói: “Không ở đây thì đi đâu?”

Lâm Sơ Huỳnh: “Tôi muốn đi Paris.”

Trước khi dùng máy bay tư nhân, cô đã nghe Lục Yến Lâm nhắc đến hai ngày nữa vừa khéo anh đến Paris công tác, phải hai ngày sau mới về.

“Đi Paris làm gì?” Lục Nghiêu không rõ lắm nên hỏi: “Chúng ta mới dừng chân ở đây được hai ngày, còn chưa tham quan khám phá xong đâu.”

“Dù sao đây cũng là nhà mình, khi nào xem chả được, cũng đâu sợ muộn.” Lâm Sơ Huỳnh tao nhã lau miệng, “Nhưng cậu cũng có thể ở đây chơi, muốn ở bao lâu thì ở, nhưng đến lúc đó phải tự đi về đấy.”

“Hay là thôi đi.” Lục Nghiêu rất thức thời, đi theo thím hai tiện hơn nhiều, dù sao mọi thứ đều là thím hai chi tiền.

Lâm Sơ Huỳnh gật đầu.

Lục Nghiêu nhìn người phụ nữ đối diện, đúng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng thắng cô lần nào, cậu biết Lâm Sơ Huỳnh là người luôn biết bản thân nên làm gì.

Cậu thở dài, cảm khái: “Này nếu nói ra thì tôi chính là người hầu nhỏ của cậu rồi, nghiêm trọng hơn thì không chừng chính là cún nhỏ.”

Lâm Sơ Huỳnh nâng mắt: “Ngừng.”

Cô vẫy vẫy tay: “Tôi sẽ không phát rồ mà xuống tay với cháu của mình.”

“........”

Lục Nghiêu cảm thấy cô thay đổi rồi, cậu còn có chút không cam lòng, hào hứng nói: “Rõ ràng chúng ta bằng tuổi nhau.”

Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn cậu: “Ai bảo chú hai của cậu cưới tôi.”

Lục Nghiêu nói: “Vậy cậu cũng không thể vứt bỏ tình hữu nghị từ nhỏ của chúng ta chứ?”

Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ: “Tôi có một đề nghị.”

Lục Nghiêu hỏi: “Đề nghị gì?”

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Cậu đi tìm một người có bối phận cao hơn tôi đi, như vậy thì cậu có thể hưởng thụ niềm vui khi làm trưởng bối rồi, haizz đáng tiếc, tôi không có chị gái.”

Lục Nghiêu: “.........”

Biết ngay không phải đề nghị hay ho gì mà.

Nhưng mà cậu thấy tâm tình của Lâm Sơ Huỳnh có vẻ tốt hơn, thầm nghĩ cũng tạm được.

***** 

Lâm Sơ Huỳnh nói đi Paris liền đi, một chút cũng không làm màu, cũng không trì hoãn thời gian, khi đến nơi đã là giữa trưa.

“Hiện tại đi ăn cơm sao?” Lục Nghiêu hỏi.

“Tôi muốn đến Hoa Thịnh, cậu đi cùng không?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.

Lúc này Lục Nghiêu mới bừng tỉnh, thì ra bay sang đây để tìm chú hai, cũng may hành trình rất ngắn, nếu không mệt chết cậu rồi.

Cậu cười mờ ám: “Quên đi, tự cậu đi đi.”

Vợ chồng gặp nhau, Lục Nghiêu chẳng muốn đi ăn cơm chó.

Lâm Sơ Huỳnh gật đầu: “Đi đi, cậu chú ý an toàn.”

Nhân viên Hoa Thịnh ở bên này đều biết cô, cô cũng đã tới nơi này một lần. Phần lớn thời gian Lục Yến Lâm ở nước ngoài đều ở nước Pháp nên chi nhánh công ty ở các nơi khác ít hơn hẳn.

Khi đến dưới tòa cao ốc, cô còn hơi chờ mong.

Rốt cuộc đây chính là một niềm vui bất ngờ.

Lâm Sơ Huỳnh mặc chiếc áo gió màu bạc, thời tiết bên này lạnh hơn bên Italy, dự định mặc váy xinh đẹp của cô chỉ có thể gác lại.

Cô gọi điện cho trợ lý đặc biệt Trần: “Hiện tại anh đang ở Paris chứ?”

Trợ lý đặc biệt Trần nói: “Đúng vậy, phu nhân.”

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Hiện tại tôi đang đứng dưới lầu công ty.”

“Cái gì?!” Trợ lý đặc biệt Trần kêu lên theo bản năng, chứng thực nói: “Phu nhân, hiện tại ngài đang ở dưới lầu công ty bên Paris?”

“Làm sao vậy?” Lâm Sơ Huỳnh nghi ngờ híp mắt.

“Không phải.... tiên sinh không ở công ty.” Trợ lý đặc biệt Trần thầm kêu không ổn.

“Rõ ràng bây giờ là ban ngày, không ở công ty thì ở đâu?” Lâm Sơ Huỳnh nghe trợ lý đặc biệt Trần nói câu này xong liền cảm thấy có vấn đề, “Có chuyện mau nói.”

“Tiên sinh vừa chuẩn bị đi Italy.”

“Hiện tại đi Italy?” Nghi ngờ của Lâm Sơ Huỳnh lập tức tan thành mây khói, thoải mái hẳn lên: “Anh ấy đi mà sao anh vẫn còn ở công ty?”

“Tiên sinh không cho tôi đi.” Trợ lý đặc biệt Trần cũng tủi thân lắm chứ bộ, vội vàng nói: “Tiên sinh còn đang ở Bách Tế, chưa xuất phát.”

Lâm Sơ Huỳnh hít sâu một hơi.

Đây là chuyện gì chứ.

Cô đến bên này cho anh một bất ngờ, Lục Yến Lâm vậy mà cũng tính bay sang bên kia với cô, cũng may là cô biết kịp lúc.

Lâm Sơ Huỳnh suy nghĩ một chút: “Anh giữ chân sếp của các anh lại.”

Trợ lý đặc biệt Trần đồng ý rất mau lẹ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Yến Lâm: “Tiên sinh, có một văn kiện cần ngài ký tên!”

Giọng nói lạnh lùng của Lục Yến Lâm vang lên: “Tôi nhớ rõ ràng không có.”

Trên trán trợ lý đặc biệt Trần đổ đầy mồ hôi lạnh: “Buổi sáng hôm nay bọn họ mới đưa lên, tôi lập tức mang đến khách sạn cho ngài.”

Lúc này Lục Yến Lâm mới “ừ” một tiếng.

Nói dối tổng giám đốc nhà mình là chuyện cực kỳ đáng sợ, trợ lý đặc biệt Trần day day trán, hy vọng phu nhân có thể khiến ông chủ quên đi việc này.

Lâm Sơ Huỳnh đang trên đường đến khách sạn.

Trợ lý đặc biệt Trần đã đánh tiếng với bên kia rồi, cô đến khách sạn bên kia gần như không tốn nhiều thời gian.

Quản lý khách sạn là người nước Pháp, đang chờ ở trước sảnh, cung kính mà đưa thẻ phòng cho cô: “Để tôi đưa ngài lên nhé.”

“Không cần, tôi tự mình lên xem.” Lâm Sơ Huỳnh nói tiếng Pháp cực lưu loát.

Dù sao cô cũng là người thường xuyên bay khắp nơi xem biểu diễn thời trang, tiếng Anh với tiếng Pháp đều là ngôn ngữ cô thường dùng, cô còn có mấy người bạn là người Pháp bản địa nữa.

“Được.” Quản lý gật đầu.

“Trong phòng ông chủ các người có ai khác không?”

“Không có!” Quản lý căng thẳng, nghiêm mặt nói.

“Tôi chỉ hỏi thôi mà, đừng căng thẳng vậy chứ.” Lâm Sơ Huỳnh trêu chọc, nhận lấy thẻ phòng, một đường đi thẳng đến thang máy.

Kết cấu của khách sạn này có nét tương đồng với trong nước, tầng cao nhất được làm lại nhiều lần, còn đặc biệt hơn cả trong nước, bởi vì trong nước không có yêu cầu cao với kiến trúc.

“Vì sao cô ấy có thể dùng cái này để đi lên?”

Bên ngoài thang máy, một người phụ nữ tóc vàng quay đầu hỏi quản lý, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Huỳnh cũng không hề có thiện ý.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn quản lý.

Quản lý nghiêm túc mở miệng: “Thực xin lỗi, đây là thang máy chuyên dụng nội bộ.”

“Vậy cô ấy cũng là nhân viên của các người?” Người phụ nữ kia nhìn Lâm Sơ Huỳnh từ trên xuống dưới, cảm thấy không đúng: “Sao nhân viên có thể mặc quần áo như này được? Anh đang nói dối.”

Cho dù khác nước, đối phương cũng có thể nhìn ra khí chất và mỹ mạo quanh thân Lâm Sơ Huỳnh.

Ngay từ đầu Lâm Sơ Huỳnh còn tưởng người này đến bám theo Lục Yến Lâm, nhưng vừa nghe cô ấy nói xong thì biết đây chỉ là một vị khách bình thường, liền cười ôn nhu: “Tôi không phải nhân viên, tôi là chủ.”

“Nói bậy, chủ nhân nơi này chính là tổng giám đốc Lục.” Người phụ nữ tóc vàng nhíu mày nói.

Lâm Sơ Huỳnh kinh ngạc, không ngờ đối phương còn biết Lục Yến Lâm.

Cô nhìn vào mắt quản lý, thấy hắn vẫy vẫy tay, lại quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, cong môi nói: “Vậy chắc hẳn cô cũng biết, tổng giám đốc Lục đã kết hôn.”

Lâm Sơ Huỳnh dùng tay vén tóc.

Chiếc nhẫn kim cương hiện rõ trên ngón tay.

Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt, vào thang máy, nở nụ cười tiêu chuẩn với người phụ nữ kia: “Hoan nghênh vào Bách Tế ở.”

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

***** 

Tầng cao nhất nơi này được thiết kế dựa theo sở thích của Lục Yến Lâm.

Thời điểm Lâm Sơ Huỳnh mở cửa, nhìn thấy thiết kế bên trong đơn giản, đẹp thì đúng là đẹp, nhưng cô vẫn theo bản năng mà oán giận một chút, thật không phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Nơi này ngay cả thẻ ra vào cũng không mở được.

Ý tưởng của Lâm đại tiểu thư cực kỳ phức tạp, không chỉ ngủ phải vui mà chơi cũng phải vui, như vậy mới có thể “triệu hồi” bọn chị em plastic.

Cô một đường đi thẳng vào trong, nhìn thấy tấm kính thủy tinh trong suốt dưới chân, còn nhìn thấy bể bơi vô biên, nước biển màu xanh gợn nhộn nhạo, xa xa chính là trời cao, bối cảnh trời xanh mây trắng, bễ nghễ một nửa Paris.

Nếu bạn bị sợ độ cao, chắc chắn sẽ bị hù chết.

Lâm Sơ Huỳnh còn chưa tới cửa, điện thoại di động đột nhiên rung lên, dọa cô nhảy dựng, nhấn vào liền phát hiện Lục Yến Lâm nhắn tin tới.

Lục Yến Lâm: [Hết giận?]

Lâm Sơ Huỳnh: [Miễn cưỡng tha thứ, em đại nhân không chấp tiểu nhân.]

Lục Yến Lâm: [Vô cùng cảm kích.]

Lâm Sơ Huỳnh phát hiện khi Lục Yến Lâm gửi bốn chữ này đến, vẫn có ý trêu chọc, đương nhiên câu trêu chọc có lực sát thương lớn nhất vẫn là “Vinh hạnh của anh” lúc trước.

Cô cắn môi, gửi tin nhắn: [Trợ lý đặc biệt Trần nói anh ở khách sạn?]

Lục Yến Lâm mặc áo tắm dài, cúi đầu nhìn tin nhắn mới, trả lời: [Ừ.]

Lâm Sơ Huỳnh cầm điện thoại, lại nhìn cửa phóng đóng chặt cách đó không xa, suy nghĩ nửa ngày mới nhắn lại: [Em cho người tặng anh một bảo bối.]

Vốn nghĩ chỉ viết tặng đồ vật này nọ, kết quả ngẫm lại thấy không thích hợp, bản thân cô tự mình sang đây rồi, cái này có thể không làm cũng được.

Về phần thuyết phục nhân viên phục vụ phòng, cũng không được.

Vì để Lục Yến Lâm không nghi ngờ, thậm chí cô còn gửi emoji, rất phù hợp với thiết lập thường ngày của cô.

Lục Yến Lâm nhìn tin nhắn và emoji mà Lâm Sơ Huỳnh gửi đến, cười khẽ, ngón tay chạm nhẹ: [Được.]

Đúng lúc trợ lý đặc biệt Trần nói có văn kiện tới, anh có thể từ từ.

Lâm Sơ Huỳnh đã nghĩ xong hướng phát triển của cốt truyện rồi.

Trong tiểu thuyết thường có kịch bản: chàng trai đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu, gọi điện thoại cho cô gái nói: “Em hãy mở cửa đi”, đối phương sẽ cảm động không kìm lòng nổi.

Tuy rằng cô đổi vai chính.

Lục Yến Lâm nới lỏng dây lưng áo tắm dài, chuẩn bị thay quần áo thi chuông cửa phòng đúng lúc vang lên, có người lên tiếng ––– 

“Tiên sinh, bảo bối của ngài tới rồi.”

Tiếng nói quen thuộc, ngọt ngào yêu kiều.

Động tác của Lục Yến Lâm ngừng lại, hiểu chuyện gì đang xảy ra, liên kết với lời trợ lý đặc biệt Trần nói, mỉm cười.

Trong lòng bỗng xuất hiện niềm vui không tên.

Lục Yến Lâm đi đến cạnh cửa, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị người nào đó nhào vào lòng, lực mạnh khiến anh phải lui về sau một bước, ôm lấy người trong lồng ngực.

Cảm giác lồng ngực được lấp đầy thật tuyệt.

Cảm xúc bực bội lúc sáng sớm đã biến mất hầu như không còn khi đối diện với đôi mắt trong trẻo của Lâm Sơ Huỳnh, khóe môi cũng không kiềm chế được mà cong lên vài phần.

Trên người Lâm Sơ Huỳnh còn mang theo khí lạnh sáng sớm, tản ra từ trong cổ áo của cô, không ngừng chui vào áo tắm dài của anh.

“Bất ngờ chưa?” Cô ngửa đầu hỏi.

Cằm để trên trán, một người rũ mắt, một người ngẩng mặt.

“Ừ.” Lục Yến Lâm thấp giọng trả lời, mũi chân nhân tiện đóng cửa lại, kéo Lâm Sơ Huỳnh đang trong ngực mình đi dạo qua một vòng.

“Nhìn anh như này không giống dáng vẻ kinh ngạc gì cả.” Lâm Sơ Huỳnh lại bắt đầu tiến vào trạng thái lảm nhảm, “Hẳn là anh nên lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó còn phải thốt lên nữa.”

Cô còn chu đáo làm mẫu.

Biểu tình sinh động trên khuôn mặt tươi sáng nhỏ nhắn khiến Lục Yến Lâm có cảm giác ngắm thế nào cũng không đủ, anh trầm giọng hỏi: “Sao em đột nhiên tới đây?”

“Em không thể tới sao?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi lại.

“Đương nhiên có thể.” Lục Yến Lâm cong môi, cười nhạt: “Bảo bối mà em muốn tặng anh đâu?”

Bảo bối?

Đấy chỉ là ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Lâm Sơ Huỳnh mà thôi.

Sóng mắt cô lưu chuyển, nhân cơ hội này nhón chân hôn lên cằm anh.

Hiện tại Lâm Sơ Huỳnh ngày càng thích hôn cằm của anh.

Cô nhẹ nhàng cười rộ lệ, mập mờ hỏi: “Sao, điều này không phải rất rõ ràng à, chẳng lẽ em không phải bảo bối của anh?”

Nếu nói tiếp thì vẫn cảm thấy thẹn.

Vành tai của Lâm Sơ Huỳnh đều đỏ hết lên, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.

Ánh mắt Lục Yến Lâm xẹt qua, quay lại trên mặt cô, thanh âm trầm trầm, hùa theo cô: “Phải.”

Dẫn tới lồng ngực của anh rung rung, truyền đến trên người Lâm Sơ Huỳnh.

Cô giương mắt nhìn anh, đụng phải đôi mắt sâu thăm thẳm, trong con ngươi nhìn thấy rõ tình ý quay cuồng, lúc này cô mới hiểu lời anh vừa nói đều là cố ý.

Lâm sơ Huỳnh nhấp môi, chớp mắt.

Cô thuận tay kéo mở cổ áo tắm dài của anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn bên trong, ý vị sâu xa hỏi: “Chú hai, anh còn chưa ký xác nhận đâu đấy.”

Ánh mắt của Lục Yến Lâm tối sầm lại, giọng nói có chút khàn: “Em nói nên nhận như thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment