Sau khi Lâm Sơ Huỳnh mang thai, nhà họ Lục và nhà họ Lâm đều rất để tâm đ ến việc này.
Hơn nữa lúc trước còn xuất hiện việc bị theo dõi và chụp lén nên bọn họ không chỉ tăng mạnh canh gác bên ngoài Hoa Đình Thủy Ngạn mà còn tăng thêm vài vệ sĩ bảo vệ xung quanh mỗi khi cô ra khỏi nhà, nhìn còn khoa trương hơn cả ngôi sao nổi tiếng.
Sau khi Khương Dĩ Nhàn nghe việc này, lập tức gọi điện thoại nói chuyện với cô: “Sau này mỗi khi ra đường tớ sẽ đi cùng cậu, an toàn tuyệt đối luôn.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Chỉ sợ cậu không dám đến thôi.”
Ai ngờ Khương Dĩ Nhàn nghe vậy xong thì hôm sau đã đến ngay, cô ấy định đi uống trà chiều cùng Lâm Sơ Huỳnh.
Sau đó cô ấy nhìn thấy một đám người mặc tây trang đen, người nào người nấy ai cũng cao to, bọn họ nghiêm cẩn có thứ tự mà đứng bên cạnh, khiến cô ấy nhìn mà suýt nữa thì bị dọa nhảy dựng lên.
Đúng là có hơi chịu không nổi.
Buổi chiều, lúc cả hai tạm biệt nhau, Chu Khải Hoài tới đón Khương Dĩ Nhàn, tuy mối quan hệ của hai người có chút mập mờ nhưng rồi cũng có chút không được tự nhiên.
Lâm Sơ Huỳnh ra vẻ ta đây hiểu biết vì đã từng yêu đương qua rồi.
Chuyện này sớm bị chọc thủng 800 năm rồi, hai người ai cũng có tình cảm với đối phương, yêu sớm ngày nào thì hạnh phúc ngày đó, không phải sao?
Lâm Sơ Huỳnh thong thả nhấp một ngụm trà, nhắc nhở Chu Khải Hoài: “Dĩ Nhàn rất hâm mộ những vệ sĩ mà tôi có đấy, anh cảm thấy thế nào?”
Chu Khải Hoài nhìn một loạt vệ sĩ mặc tây trang đen.
Vệ sĩ được lựa chọn đương nhiên là không xấu, thậm chí còn có chút đẹp, tỷ lệ cơ thể cũng chuẩn, lại còn mặc tây trang giống nhau nên nhìn rất gì và này nọ.
Chu Khải Hoài cười cười: “Tôi cảm thấy chẳng ra gì.”
Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt nhìn Khương Dĩ Nhàn.
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng nói, kết quả là sáng hôm sau cô thấy thông báo tin nhắn trên nhóm, Lục Nghiêu ngạc nhiên nói Khương Dĩ Nhàn có nhiều vệ sĩ ghê.
Đại khái là sáng nay hai người gặp nhau, nên cậu mới gửi ảnh vào nhóm.
Lâm Sơ Huỳnh click mở ảnh.
Trong ảnh là Khương Dĩ Nhàn mặt không cảm xúc ngồi ở phía đối diện, bốn phía sau lưng cô là vệ sĩ đang đứng hoặc ngồi, có hai người trên mặt còn có sẹo, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Lâm Sơ Huỳnh suýt chút nữa đã phun hết ngụm nước đang uống.
Cô nhớ lại những vệ sĩ của mình, rồi cảm thấy đúng là anh chồng nhà mình tốt, không ngờ người đàn ông như Chu Khải Hoài lại mang lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Lâm Sơ Huỳnh nhắn lời xin lỗi đầy đồng tình cho Khương Dĩ Nhàn.
Sáng sớm Khương Dĩ Nhàn mở cửa nhìn thấy đám vệ sĩ, cô ấy mất một lúc cũng chưa phục hồi tinh thần, nhưng bây giờ thì đã tỉnh rồi: “Cậu đừng nói thế, tớ cảm thấy an toàn đấy chứ.”
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ thầm, cậu vui là được.
Đối với Chu Khải Hoài như thế, cô cảm thấy mình đừng nên nói linh tinh hại chị em của mình thì hơn, cắn rứt lương tâm lắm.
Đại khái là sợ cô xảy ra chuyện gì nên mấy buổi tiệc gần đây ở Thịnh thành cũng không mời cô đến, bọn họ sợ bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng nhà họ Khương kia đang bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Khương Cam, bọn họ còn gửi thư mời cho cô, trực tiếp lướt qua Khương Dĩ Nhàn.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn một cái rồi tùy tiện ném qua một bên.
Lúc ăn Tết, Lâm Sơ Huỳnh cảm giác như được hưởng đãi ngộ của bảo vật quốc gia.
Ai ai cũng đến trước mặt cô hỏi thăm hai ba câu, Lục Nghiêu bị gia đình giao cho trọng trách chăm sóc thím hai.
Mang thai được bốn tháng thì bụng cũng đã bắt đầu lộ ra, đại khái là do lúc trước eo cô quá nhỏ nên bây giờ nhìn chỉ hơi đầy đặn hơn một tí.
Sau khi thức giấc vào buổi sáng, cô đứng soi gương một lúc lâu, sau đó phàn nàn với Lục Yến Lâm đang thắt cà vạt ở phía sau: “Em béo lên rồi!”
Đây đúng là chuyện lớn!
Lục Yến Lâm nhìn gương mặt nhăn nhó của cô, xinh đẹp là chuyện rất quan trọng nhất đối với cô, anh trấn an nói: “Không đâu, em vẫn đẹp như trước mà.”
Lâm Sơ Huỳnh quay sang nhìn anh, “Anh xem nè.”
Lục Yến Lâm đi qua, đưa tay đặt lên bụng cô, thấp giọng nói: “Được rồi, là anh sai, là anh khiến em béo lên.”
Lâm Sơ Huỳnh thở dài một hơi, cô bóp bóp mặt, lo lắng nói: “Chú hai, em sẽ còn béo thêm đó.”
Thời gian trước cô đã tìm đọc rất nhiều kiến thức liên quan đến việc mang thai, có những người sau khi mang thai đến giai đoạn cuối thì người sẽ bị sưng vù lên, thậm chí còn bị rạn da ở bụng.
Chuyện này quá đáng sợ.
Lục Yến Lâm nói: “Sẽ không đâu.”
Lâm Sơ Huỳnh nhõng nhẽo: “Hôm nay em muốn đến công ty anh.”
Lục Yến Lâm gật đầu: “Được.”
Lâm Sơ Huỳnh lại nói: “Em còn muốn đến văn phòng anh.”
Lục Yến Lâm gật đầu.
Gần đây tình tình của Lâm Sơ Huỳnh giống hệt con nít, vui vẻ cười tít cả mắt, cảm xúc biến hóa rất rõ, một giây trước có thể đang buồn nhưng một giây sau là đã vui lên.
Có thể do sắp làm mẹ nên tính tình cô cũng không tùy tiện như trước nữa.
Lục Yến Lâm vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
Đương nhiên, tiền đề dưới tình huống chỉ có mỗi anh nhìn thấy.
*****
Rất lâu rồi Lục phu nhân không xuất hiện nên khi vừa xuất hiện ở Hoa Thịnh thì đã khiến các trang tin tức bị oanh tạc.
Không chỉ các nhân viên ở Hoa Thịnh lén hóng hớt mà cư dân mạng cũng bắt đầu xúm lại xem.
Trong ảnh là cảnh Lục Yến Lâm đỡ Lâm Sơ Huỳnh xuống xe, anh nắm tay cô, dù không có thật cẩn thận thì chung quanh còn có vệ sĩ, cực kỳ đảm bảo an toàn.
[Sao mang thai mà vẫn đẹp như lúc không mang thai vậy!]
[Nhắc nhở thân thiện: Đây là người ta khi mang thai.]
[Lâm Sơ Huỳnh như vậy nhìn đáng yêu ghê, cô ấy mang giày đế bằng nên trông thấp hẳn so với tổng giám đốc Lục, thấy cưng quá đi. Đột nhiên nhỏ xinh.jpg]
[Hôm nay hai vợ chồng đến công ty để cùng nhau làm việc hả?]
[Tổng giám đốc Lục không còn tâm trạng để làm việc nữa rồi ~]
Lâm Sơ Huỳnh cũng không biết được những tin tức ở trên mạng.
Chủ yếu là ở nhà buồn, hơn nữa đến Giải trí Thiên Nghệ thì cũng vậy thôi nên cô mới đến đây để đổi cảnh.
Dù sao trong văn phòng cũng có chỗ nghỉ ngơi.
Ra ngoài một chuyến để tìm lại cảm giác tồn tại.
Từ khi Lâm Sơ Huỳnh xuất hiện ở trong văn phòng, thì wechat riêng của trợ lý đặc biệt Trần liên tục nhận được tin nhắn hỏi thăm, tất cả đều là tin nhắn an ủi của các nhân viên khác.
Mà sự ăn uống trong văn phòng cũng không hề dừng lại.
Tuy Lâm Sơ Huỳnh ăn không nhiều nhưng bây giờ cô lại bắt đầu kén ăn.
Bình thường có Lục Yến Lâm ở nhà, anh làm món ăn cô rất thích, nhưng khẩu vị thì vài ngày lại thay đổi một lần.
Ví dụ như hôm nay trợ lý đặc biệt Trần đưa xí muội cho cô.
Lâm Sơ Huỳnh ăn được vài viên thì thấy chán, cô lén nhắn tin cho trợ lý đặc biệt Trần: 【 Trợ lý đặc biệt Trần, anh mua gà rán giúp tôi đi, đừng nói chuyện này với ông chủ anh. 】
Trợ lý đặc biệt Trần: Tôi khổ quá mà.
Lúc trước ông chủ từng nói với anh ta, nếu phu nhân có ăn món nào không tốt cho sức khỏe thì phải báo cho anh ngay.
Tuy là như thế nhưng trợ lý đặc biệt Trần vẫn đặt một cái đùi gà.
Lục Yến Lâm còn đang họp trong phòng hội nghị, Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy trong túi giấy lớn chỉ có một cái đùi gà, cô dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn trợ lý đặc biệt Trần keo kiệt, sau đó đeo bao tay lên ăn.
Trong lúc ăn thì cô vẫn lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Tuy bình thường Lục Yến Lâm rất nuông chiều cô, nhưng anh lại quản rất nghiêm đối với những món như gà rán hay Coca, càng miễn bàn việc đến sau khi cô mang thai.
Hương vị ngon lành của gà rán nháy mắt lấp đầy Lâm Sơ Huỳnh.
Lúc ăn sắp xong cái đùi gà thì cô nghe thấy tiếng bước chân loáng thoáng ngoài cửa.
Lâm Sơ Huỳnh nhanh chóng bỏ xương vào túi giấy rồi vò nó thành một cục, sau đó cô cầm chai xịt phòng mà Lục Yến Lâm để trên bàn làm việc rồi xịt xịt khắp nơi.
Lúc Lục Yến Lâm bước vào cửa thì Lâm Sơ Huỳnh đang ngồi trên sô pha nhàn nhã ăn xí muội.
Trông như đang ngồi ăn những món ăn cao cấp.
Trợ lý đặc biệt Trần đứng ngoài cửa, không dám đi vào, anh ta cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Chú hai họp xong rồi hả.” Lâm Sơ Huỳnh cười tủm tỉm, lúng búng nói: “Em chờ ở đây nãy giờ chán muốn chất.”
“Em đừng ăn nhiều quá.” Lục Yến Lâm dặn dò, bước vào trong thì nghe thấy mùi hương là lạ khiến anh cau mày lại.
Mùi hương của chai xịt phòng mà anh sử dụng trong văn phòng là do công ty nghiên cứu chế tạo ra, mùi hương rất nhạt, hơn nữa còn tốt cho cơ thể, không có hại cho phụ nữ mang thai nên anh mới để nó ở đây.
Mùi hương này anh vô cùng quen thuộc.
Nhưng bây giờ trong mùi hương ấy lại trộn lẫn một mùi lạ.
Lâm Sơ Huỳnh trơ mắt nhìn anh ghé lại gần, cúi người lấy túi giấy nhăn dúm dó bên cạnh cô ra.
Mặt trên túi giấy còn in nổi tên nhãn hiệu.
Cô sợ tới mức quên nhả hạt xí muội ra.
Lục Yến Lâm thở dài: “Lại ăn gà rán.”
Đây là một câu khẳng định.
Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt: “Chỉ có một cái đùi gà, chỉ một cái à.”
Thấy Lục Yến Lâm nhìn mình không nói lời nào, cô đơn giản bất chấp tất cả: “Bao lâu rồi em chưa ăn cái này? Mấy tháng rồi đó! Không ngờ là ngay cả gà rán mà anh cũng không cho em ăn!”
Lâm Sơ Huỳnh càng nói càng thấy có chút uất ức.
“Anh xem, có nhiều bà bầu muốn ăn cái gì là ăn cái đó, em chỉ muốn ăn một chút gà rán mà cũng không được ăn.” Cô trừng mắt nhìn Lục Yến Lâm.
Sau đó cúi đầu khụt khịt.
Lục Yến Lâm không cô lại phản ứng như vậy, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Không phải là không cho em ăn, đồ ăn bên ngoài không an toàn, em muốn ăn thì anh sẽ làm cho em ăn.”
Đối với tình huống này, đàn ông luôn có chút bó tay hết cách.
“Anh sẽ làm ư?” Lâm Sơ Huỳnh sụt sịt hỏi.
“Sẽ làm.” Lục Yến Lâm nhanh chóng đồng ý, không muốn làm cũng phải làm.
“Được rồi, em tin anh một lần.”
Lục Yến Lâm thấy cô bình tĩnh lại thì đưa tay gỡ bàn tay đang che mắt của cô ra, sau đó đối diện với đôi mắt cong tít.
“……”
Lâm Sơ Huỳnh không quan tâm đ ến sự im lặng của anh, cô đỡ mặt anh rồi hôn lên: “Chú hai, anh hứa rồi đó.”
Lục Yến Lâm nói: “Ừ.”
Anh đưa tay lấy tờ khăn giấy, đặt nó lên lòng bàn tay sau đó đưa đến bên môi cô: “Nhả hạt ra nào.”
Lâm Sơ Huỳnh ngoan ngoãn nhả hạt ra.
*****
Vào mùa đông, Lâm Sơ Huỳnh còn có thể dùng quần áo dày để che dáng người, nhưng khi mùa xuân đến, cởi hết lớp áo giữ ấm ra thì cô liền hiện nguyên hình.
Vì thế, Lục Yến Lâm liền thuê một vài huấn luyện viên tư nhân để sắp xếp chế độ ăn xuống, tập thể dục, thỉnh thoảng còn luyện yoga cho cô.
Đến giai đoạn cuối thì những triệu chứng của phụ nữ mang thai mà cô từng xem thực sự xuất hiện trên người cô.
Đại khái là bình thường Lâm Sơ Huỳnh chăm sóc bản thân rất kỹ nên có bị sưng thì nhìn cũng không rõ lắm, cũng không bị rạn da nhưng lại thường xuyên bị chuột rút.
Thường hay bị lúc đang ngủ.
Bởi vì Lâm Sơ Huỳnh thích dựa vào người Lục Yến Lâm ngủ, nên những lúc cô bị chuột rút là anh có thể biết được ngay.
Lúc trước anh từng học vài kỹ thuật massage nên những lúc như thế này anh cũng không đánh thức cô mà chỉ lặng lẽ xoa bóp cho cô, một lát sau, mặt Lâm Sơ Huỳnh liền thoải mái hơn.
Đối cô mà nói thì đêm nay lại là một đêm ngon giấc.
Hôm sau, Thẩm Minh Tước đến nhà Lâm Sơ Huỳnh, lúc đến cô ấy bịt trùm kín mít, sau đó cô ấy vừa uống nước vừa tháo đồ ra: “Em sợ ngày mai một đống phóng viên đến hỏi: Thẩm tiểu thư, dạo này Lục phu nhân thế nào rồi, em bé là nam hay nữ ấy?”
Lâm Sơ Huỳnh nhịn không được cười: “Ai bảo em ở trong giới giải trí làm gì.”
Thẩm Minh Tước cởi kính râm ra, lạnh lùng nói: “Một khi mang kính râm lên thì không ai nhìn ra cả, em cảm thấy kính râm rất hữu dụng ấy chứ, có phóng viên mới còn bị lừa nữa.”
Hai ngày trước có phóng viên hỏi cô ấy về chuyện giữa cô ấy và Trình Minh Thành, cô ấy mặt không cảm xúc lấy kính râm ra đeo lên, phóng viên mới ấy đơ mất cả buổi, lúc lấy lại tinh thần thì đã bị nhân viên công tác chặn lại.
“Bên ngoài chị đại, bên trong hài hước.”
Lúc Thẩm Minh Tước đang hưng phấn bừng bừng kể lại chuyện của mình thì Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên a một tiếng.
Thẩm Minh Tước giật hết cả mình: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Hình như em bé vừa đạp.”
Thẩm Minh Tước là một người mẫu chưa từng tiếp xúc với bà bầu nên lúc này cô ấy tràn đầy tò mò nhìn bụng Lâm Sơ Huỳnh, “Đây là thai máy (động thai) mà bọn họ nói sao?”
Khóe môi Lâm Sơ Huỳnh nhếch lên: “Muốn sờ không?”
Thẩm Minh Tước gật đầu như giã tỏi.
Sau đó, Thẩm Minh Tước không cưỡng được sức hấp dẫn này, cô ấy sờ bụng Lâm Sơ Huỳnh một lúc lâu rồi có ghé đầu vào nghe.
Hình như bé con cũng cảm nhận được nên liền đạp một cái.
Thẩm Minh Tước sợ ngây người.
Mãi cho đến khi rời khỏi Hoa Đình Thủy Ngạn, cô ấy vẫn còn ngây ngẩn.
Vào tháng thứ bảy thì bụng Lâm Sơ Huỳnh đã rất lớn.
Lúc này cô đã quen với việc mình tròn lên, lúc trước cô còn sống chết đòi Lục Yến Lâm bỏ gương đi, Lục Yến Lâm cảm thấy nếu bỏ thì sau này có thể sẽ hối hận nên anh chỉ kêu người dùng vải đậy gương lại.
Khương Dĩ Nhàn cùng Thẩm Minh Tước lâu lâu lướt thấy những video hài hước của trẻ con thì đều sẽ gửi cho Lâm Sơ Huỳnh xem, đôi khi còn gửi mấy đồ dùng của em bé cho cô nữa.
Được gửi quá nhiều nên cô cũng bắt đầu xem những đồ của em bé.
Buổi tối lúc đang dựa vào thành giường, Lâm Sơ Huỳnh nhận được link mà Lục Nghiêu gửi: [Cậu xem, có phải món đồ này rất hữu dụng đúng không?]
Lâm Sơ Huỳnh click mở, đây là đai địu em bé.
Nếu người lớn đeo lên thì có thể địu em bé ở sau lưng, không chỉ an toàn mà còn nhẹ nhàng, em bé là model nước ngoài, nhìn rất xinh.
Tiêu đề của bài viết này còn thêm một hashtag # Người lớn cũng muốn được địu giống như những em bé này #
Lâm Sơ Huỳnh cảm giác như vừa khám phá ra thế giới mới.
Thẩm Minh Tước: [Được đấy! Nhưng mà ai địu? Nếu bà chủ dùng cái này thì nhìn không được nho nhã cho lắm đâu.]
Khương Dĩ Nhàn: [Tổng giám đốc Lục?]
Lục Nghiêu: [Thật ra tôi cũng muốn chú hai đeo…… Nhưng tôi không tưởng tượng được hình ảnh đó. Nói không chừng chú hai địu em bé nhìn sẽ y chang như thế này.]
Thẩm Minh Tước: [Không phải tổng giám đốc Lục địu thì ai địu? Con của tổng giám đốc Lục mà, tin em đi, tổng giám đốc Lục chắc sẽ thích lắm.]
Đề tài kế tiếp bắt đầu một vòng tuần hoàn, chuyển từ “Tin tức vừa rồi có thể đổi mới thế giới quan hay không” sang “Rốt cuộc đứa bé này là nam hay nữ”.
Mọi việc đều có thể dùng để thảo luận xem đứa bé là nam hay nữ.
Lúc Lục Yến Lâm bước từ trong phòng tắm ra, Lâm Sơ Huỳnh liền gấp gáp bắt lấy tay anh: “Chú hai, anh xem cái này nè, nhanh lên.”
Lục Yến Lâm liếc nhìn: “Cũng được.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, Lâm Sơ Huỳnh dựa lên người anh, tay Lục Yến Lâm rất tự nhiên mà đặt lên bụng cô.
Vì gần sinh nên thai động diễn ra rất thường xuyên.
Lâm Sơ Huỳnh buông di động, xoay đầu của anh đối diện với mình, trịnh trọng nói: “Chú hai, em cảm thấy cái này rất hữu dụng, nếu em cũng được địu như thế thì tốt quá.”
Lục Yến Lâm tưởng tượng đến hình ảnh đó một chút.
Lâm Sơ Huỳnh thấy anh im lặng thì chọt chọt lên mặt anh rồi hỏi: “Làm sao, là em thì không được hả? Em không còn là cục cưng của anh nữa hả? Anh trả lời nhanh lên.”
“Đương nhiên là không.” Lục Yến Lâm cực kỳ nghiêm túc mở miệng: “Em vẫn luôn là cục cưng của anh.”
Lâm Sơ Huỳnh hài lòng hôn anh.
*****
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chú hai: Ai rồi cũng phải nói những lời sến súa.