Đại khái là vì phụ họa cho câu nói vừa rồi của Lâm Sơ Huỳnh nên khi cô mới bước vào cửa thì đã có rất nhiều người đến bắt chuyện.
Lần này có không ít doanh nhân và người nổi tiếng đến tham dự, bọn họ đứng tốp năm tốp ba thảo luận đủ loại chuyện.
Lâm Sơ Huỳnh đứng đó cầm ly rượu.
“Cô có nhìn thấy Lục không?” Lilith hỏi cô Lâm Sơ Huỳnh, ánh mắt như muốn đâm thủng cô, “Tôi thấy Lục đi vào cùng cô.”
Lâm Sơ Huỳnh đoán là việc cô và Lục Nghiêu đi vào cùng nhau đã khiến Lilith tức giận.
Bởi vì gần đây toàn bộ Paris đều biết Lilith đang theo đuổi Lục Nghiêu, quan trọng là nếu Lilith chỉ là một cô gái hoạt bát đáng yêu thì cũng không sao cả, nhưng Lilith hoàn toàn ngược lại, nếu không thấy Lục Nghiêu thì cô ta sẽ gọi điện một vòng bạn bè của cậu rồi ép hỏi.
Không chỉ Lục Nghiêu chịu không nổi, ngay cả Lâm Sơ Huỳnh cũng không quá thích.
Huống chi Lục Nghiêu đã từ chối rất rõ rồi.
“Không thấy.” Lâm Sơ Huỳnh nói.
“Sao có thể.” Lilith dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn cô, Lục Nghiêu thường xuyên xuất hiện cùng Lâm Sơ Huỳnh, quan hệ giữa hai người rất tốt.
“Tôi cũng không biết.” Lâm Sơ Huỳnh khẽ nhíu mày, cũng không quên nói: “Lilith, tôi không phải bảo mẫu của cô, cũng không phải máy định vị của Lục Nghiêu.”
Tốc độ nói của cô rất nhanh, Lilith mất một lúc mới hiểu kịp, sau đó cô ta dậm chân một cái rồi rời đi.
Lúc này Khương Dĩ Nhàn mới đến, “Khi nãy tớ chưa định lại đây, nếu không thì chắc cô ta cũng hỏi tớ rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Cô ta bị người nhà cưng chiều quá sinh hư.”
Nhưng có ai là không được người nhà cưng chiều đâu, không cần thiết phải nói mấy cái này với người xa lạ, về phần tâm trạng cô ta cũng không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
Khương Dĩ Nhàn nhìn về chỗ cách đó không xa: “Chắc là Lục Nghiêu đang trốn cô ta.”
Lâm Sơ Huỳnh lắc đầu: “Ai biết được.”
Cô rớt nước mắt đồng cảm với Lục Nghiêu, lịch sự một lần, không ngờ lại mang đến phiền phức cho bản thân. Bây giờ chắc Paris xếp hạng thứ nhất trong danh sách những nơi mà cậu không muốn đến nhất.
Mới vừa nói xong thì Lục Nghiêu đã từ sau bước đến: “Đi rồi đúng không?”
Lâm Sơ Huỳnh cười cười: “Cậu vẫn luôn nghe lén đấy à?”
Lục Nghiêu nói: “Làm gì có, lúc nãy tôi vừa định đến nhưng lại thấy cô ta đứng bên cạnh cậu nên tôi chờ cô ta đi xong rồi mới sang.”
Lục Nghiêu thở dài: “Tôi cảm thấy cô ta thật quá đáng.”
Nhưng cậu cũng không thể nghĩ ra biện pháp tốt, cậu cũng đã trực tiếp từ chối gần trăm lần, cũng chưa từng trao đổi phương thức liên lạc.
Khương Dĩ Nhàn nghĩ nghĩ: “Nếu không thì sau này cậu chỉ có thể không đến đây nữa thôi.”
“Cậu thấy chuyện này có thể à?” Lục Nghiêu bó tay, “Không nói cái này nữa, sao cậu lại khiêu vũ mở màn với chú hai tôi?”
“Được sắp xếp.” Lâm Sơ Huỳnh nói.
Nghe Lục Nghiêu hỏi như vậy xong, cô đưa mắt nhìn phía bên kia, đứng xung quanh Lục Yến Lâm đều là các doanh nhân, bọn họ vui vẻ chuyện trò, khung cảnh khác hoàn toàn so với những tiểu thư, những người nổi tiếng như các cô.
Cũng không biết Lục Yến Lâm phát hiện ra từ khi nào, anh đứng cách cô một khoảng, nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt cô.
Lâm Sơ Huỳnh nhanh chóng quay đầu lại: “Sao hôm nay chú hai cậu lại đến đây?”
Lục Nghiêu nói: “Không biết, chắc bị mời, nhân vật lớn mà hôm nay tôi nói chính là chú hai, hình như là cũng giữa chừng đồng ý tham gia thôi.”
Cậu nh ỏ hơn chú hai tám tuổi, hơn nữa ba mẹ cậu đã ly hôn rồi, bọn họ giáo dục cậu rất nghiêm nên từ nhỏ đa phần chuyện gì cậu cũng đều kể cho chú hai.
Tuy cậu cũng sợ chú hai, nhưng núi cao hoàng đế xa, chú hai ở nước ngoài, cậu ở trong nước, hơn nữa, có đôi khi chú hai giống như ba cậu nên cậu cũng cảm thấy khá thoải mái.
(*núi cao hoàng đế xa: nghĩa bóng là không ở gần nên không bị quản nghiêm)
Cho nên đối với chú hai, cậu vừa yêu vừa sợ.
Lâm Sơ Huỳnh nhớ tới câu khiêu khích của mình, cô tò mò hỏi: “Lục Nghiêu, có phải chú hai cậu chưa từng có bạn gái đúng không?”
Khương Dĩ Nhàn cũng dựng tai lên nghe ngóng.
Lục Nghiêu ngẫm lại: “Không có, ngay cả trợ lý đặc biệt cũng không có.”
Trong trí nhớ của cậu thì là không có, trước giờ cậu chưa từng thấy chú hai yêu đương, thật ra lão gia tử trong nhà cũng thường nhắc nhở vài lần rồi.
“Chú hai tôi công khai không gần nữ sắc.” Lục Nghiêu nhỏ giọng nói: “Lúc trước có người định tiếp cận, nhưng sau này thì không dám nữa, cũng không vào được công ty luôn.”
“Vậy tớ nói cũng không sai.” Lâm Sơ Huỳnh nhấp ngụm rượu vang đỏ rồi chớp chớp mắt với Khương Dĩ Nhàn.
“Cậu nói gì?” Lục Nghiêu hỏi.
“Lúc khiêu vũ cậu ấy hỏi có phải chú hai cậu không thích phụ nữ hay không.” Khương Dĩ Nhàn dứt khoát mở miệng thay cô.
“……”
Lục Nghiêu dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, “Cậu dám nói luôn đó hả??”
Đương nhiên, với tính cách của cô, có vẻ không gì không dám.
*****
Tiệc rượu đã diễn ra được một nửa, có vài người đã rời đi trước.
Lâm Sơ Huỳnh uống không ít rượu, tuy nồng độ không cao nhưng cũng có chút váng đầu, Khương Dĩ Nhàn đến toilet cùng cô.
Lâm Sơ Huỳnh dùng tay hứng một ít nước, dòng nước lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay, cô vỗ vỗ mặt mình, cơn say cũng tan đi một ít.
Khương Dĩ Nhàn cảm thấy không khỏe, Lâm Sơ Huỳnh nhìn gương tô son môi, cô bặm nhẹ một cái, đôi môi đỏ căng mọng, mềm mại như cánh hoa.
“Dĩ Nhàn, tớ ra ngoài hít thở khí trời một tí, lát nữa cậu ra kêu tớ nha.”
“Ừ.”
Toilet cách đại sảnh không xa, cánh cửa ngăn cách không gian náo động, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ đại sảnh tiệc rượu.
Lâm Sơ Huỳnh đứng ở cửa sổ bên hành lang, cô đưa tay đẩy cửa sổ ra, ban đêm Paris có chút lạnh, gió theo đó thổi vào.
Phía sau cách đó không xa vang lên tiếng bước chân.
Lâm Sơ Huỳnh xoay người, rút tay về nhưng không ngờ là động tác này lại khiến lễ phục của cô bị vướng lên cửa sổ.
Hơn nữa cô xoay rất mạnh.
Lâm Sơ Huỳnh cứng đờ người, cô nghe thấy tiếng vải rách.
Bản thân chất liệu vải may lễ phục đã tương đối đắt, hơn nữa phía trên còn được thêu thùa trang trí nên rất dễ bị vướng, thế nên ai mặc lễ phục cũng đều phải rất cẩn thận.
Lâm Sơ Huỳnh cũng hiếm khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Cô theo bản năng đưa tay che lại phần eo, tay vòng ra sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh.
Đứng ở cách đó không xa là một người đàn ông đang cầm di động, dường như nghe thấy động tĩnh nên anh hướng mắt về phía này. Gương mặt sắc sảo như tranh vẽ, anh không mặn không nhạt mà nhìn cô.
“Chú hai Lục.” Lâm Sơ Huỳnh cười nhẹ chào hỏi.
“Ừ.” Lục Yến Lâm đáp lại một câu, rồi tiếp tục nghe điện thoại.
Tay Lâm Sơ Huỳnh đang che sau lưng, Lục Nghiêu còn ở trong tiệc rượu, Khương Dĩ Nhàn thì trong toilet, hiện tại cô chỉ có thể chờ.
Có lẽ bây giờ trong mắt chú hai Lục thì cô là người thích hóng gió nên mới đứng ở chỗ này.
“…… Bản kế hoạch này sửa lại một lần nữa, ngày mai đưa tới.” Lục Yến Lâm nghiêm túc nói rồi cúp điện thoại, sau đó lại bình tĩnh nhìn cô gái đang đứng cách đó không xa.
Lâm Sơ Huỳnh cúi đầu, cô chán chường di di mũi chân trên mặt đất.
Mái tóc dài đen nhánh thả xuống trước ngực, một phần lớn bả vai và xương quai xanh lộ ra ngoài, nhìn từ xa thì cảm thấy có chút đáng thương.
“Cháu ở chỗ này làm gì?” Anh hỏi.
Nghe vậy, Lâm Sơ Huỳnh ngẩng đầu, thấy anh sắp đi đến trước mặt mình, cô giả vờ như không có việc gì rồi nói: “Cháu đang hít thở không khí.”
Cô còn mỉm cười nhẹ.
Lâm Sơ Huỳnh không cho phép chính mình bị mất mặt.
Canh lúc anh còn chưa kịp mở miệng thì cô đã nói tiếp: “Không lẽ chú hai Lục muốn đứng trước toilet nữ nói chuyện với cháu à? Sẽ khiến người khác hiểu lầm đó.”
Vẻ mặt Lục Yến Lâm bình tĩnh: “Vậy sao?”
Gió từ ngoài thổi vào, vừa vặn thổi mùi hương nhàn nhạt trên người cô đến chỗ anh.
Lâm Sơ Huỳnh gật đầu, trong lòng thầm giục anh nhanh đi đi, sau đó cô nói: “Đúng rồi, lúc chú hai về thì gọi Lục Nghiêu một tiếng giùm cháu được không? Hẳn là không phiền chú đâu ha?”
Vì muốn nhờ anh giúp đỡ nên cô đã lược bỏ đi chữ “Lục”.
Lục Yến Lâm rũ mắt, “Không sao.”
Giọng anh có hơi trầm, mang theo hơi lạnh, chỉ ngắn ngủi vài chữ nên cũng không nghe ra cảm xúc của anh.
Chờ Lục Yến Lâm rời đi, Lâm Sơ Huỳnh mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô thấy chung quanh không ai thì gọi với vào toilet: “Dĩ Nhàn, cậu ổn không?”
Khương Dĩ Nhàn bước ra, nhìn một vòng xung quanh rồi mới tìm được cô: “Ngại quá, giờ tới mới ra. Ở đây gió lớn quá, chúng ta về đi.”
Lâm Sơ Huỳnh dùng ngón tay chỉ sau lưng mình: “Rách rồi, hồi nãy tớ kêu Lục Nghiêu lại đây, lát nữa rồi nói.”
Đang nói thì cửa phòng tiệc bị đẩy ra.
Trợ lý đặc biệt Trần và Lục Nghiêu một trước một sau tiến vào.
Cô biết trợ lý đặc biệt Trần, bởi vì lúc ăn Tết ở nhà họ Lục, Lâm Sơ Huỳnh có từng nói chuyện với anh ta vài lần, thậm chí cô còn muốn lôi kéo anh ta về làm việc cho ba mình.
“Cậu kêu tôi đến đây làm gì?” Lục Nghiêu hỏi.
“Lâm tiểu thư.” Trợ lý đặc biệt Trần kêu một tiếng, hơi hơi mỉm cười, sau đó đưa áo vest đang cầm trong tay ra.
Lục Nghiêu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn trợ lý đặc biệt Trần, lúc nãy cậu còn đang đoán không biết trợ lý đặc biệt Trần cầm áo vest đi cùng mình đến đây làm gì, thì ra là muốn tán tỉnh người ta?
Nhìn thấy ánh mắt của tiểu thiếu gia, trợ lý đặc biệt Trần cảm thấy bản thân không còn lời nào để nói.
Lâm Sơ Huỳnh chỉ nhìn chứ không nhận, “Cảm ơn.”
Cô chỉ cho rằng đây là do Lục Nghiêu kêu trợ lý đặc biệt Trần đưa đến, trong lòng cô thầm đánh giá cao Lục Nghiêu một chút, cô còn chưa nói gì mà Lục Nghiêu đã đoán ra được.
Sau khi trợ lý đặc biệt Trần rời đi, Lâm Sơ Huỳnh mới được giải phóng khỏi chỗ cửa sổ, cô khoác áo vest lên, áo vest rất lớn, không phù hợp với thân hình cô.
Nhưng lại lại mang một phong vị rất khác biệt.
Khương Dĩ Nhàn thân là một stylist nên vừa nhìn đã mê, thậm chí còn biết chiếc áo vest này có giá trị xa xỉ, cô ấy chỉnh sửa một chút lại cho Lâm Sơ Huỳnh.
“Đi thôi.” Tâm trạng Lâm Sơ Huỳnh cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
*****
Lần nữa trở về đại sảnh, Lâm Sơ Huỳnh thu hoạch không ít ánh mắt.
Cô ăn mặc áo vest to rộng nhìn có chút không ổn nhưng xét trên phương diện khác thì nhìn rất phong tình, phần vai vốn lộ ra ngoài bây giờ lại được che đi, ngược lại có vẻ đẹp như ẩn như hiện.
Lâm Sơ Huỳnh coi những ánh mắt này như lời ca ngợi.
Cho đến khi cô nhìn thấy Lục Yến Lâm chỉ mặc mỗi áo sơ mi đứng giữa đám người, tầm mắt cô như bị cố định ở đó, anh cũng nhìn cô.
Thảo nào cô lại thấy quen mắt như vậy, thì ra là của anh.
Thế lúc ở toilet hẳn là Lục Yến Lâm đã thấy lễ phục cô bị rách, chỉ là không nói ra mà thôi?
Lâm Sơ Huỳnh uống một hớp rượu vang đỏ lớn, cô cảm thấy hai tai mình nóng lên.
Nếu bây giờ cô nói ra thì cô còn có cơ hội để cứu vãn cho danh tiếng của mình, nhưng nếu như không nói thì điều này sẽ khiến cô như bị yếu thế.
Lâm Sơ Huỳnh bực mình, liên tục uống vài ly.
Lúc Khương Dĩ Nhàn trở về thì nhìn thấy Lâm Sơ Huỳnh đã uống quá nhiều, mặt đỏ hết cả lên, cô vội vàng ngăn lại: “Uống nữa thì sẽ say mất.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Không có say.”
Khương Dĩ Nhàn nói: “Được rồi, cậu không say.”
Hiển nhiên, ai nói vậy thì chính là đã say, cô ấy nhìn một vòng xung quanh, chuẩn bị kêu Lục Nghiêu đến để đưa Lâm Sơ Huỳnh về nghỉ ngơi.
Nhìn một vòng nhưng không tìm được nên cô ấy liền gọi điện thoại, một lúc sau cậu mới nhấc máy: “Chị Dĩ Nhàn, em đi trước, Lilith phát hiện ra em rồi!”
Khương Dĩ Nhàn hỏi: “Em đi lúc nào?”
Lục Nghiêu nói: “Em đi được mười phút rồi, có chuyện gì sao?”
Khương Dĩ Nhàn nói: “Sơ Huỳnh uống say, chị định nhờ em đưa cậu ấy về vì chị còn có việc ở đây.”
“Chẳng phải là đơn giản quá rồi sao.” Lục Nghiêu cảm thấy không có việc gì, “Hồi nãy trước khi em đi thì chú hai cũng sắp đi, chắc là trợ lý đặc biệt Trần còn ở đó, chú hai cũng ở Bách Tế mà, tiện đường.”
Khương Dĩ Nhàn xoay người nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Lục Yến Lâm và trợ lý đặc biệt Trần đang cùng nhau ra ngoài, rõ ràng là sắp rời đi.
Có vẻ chú hai Lục nhìn rất đáng tin cậy.
Nghĩ vậy xong, Khương Dĩ Nhàn liền đỡ Lâm Sơ Huỳnh đến, Lâm Sơ Huỳnh ít khi say rượu, nhưng khi say rượu thì cũng rất ngoan, đa phần là im lặng.
“Lục tổng, tôi có thể làm phiền ngài đưa Sơ Huỳnh về khách sạn được không?”
Lục Yến Lâm dừng lại, ánh mắt dừng trên người Lâm Sơ Huỳnh, thậm chí cô còn mím môi cười nhẹ với anh, rất là ngoan ngoãn.
Anh hỏi: “Khách sạn nào?”
Khương Dĩ Nhàn nói: “Bách Tế 1806.”
Lục Yến Lâm nhướng mày, cùng chỗ với anh.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi ghế sau, thậm chí cô còn mở cửa sổ vẫy vẫy tay với Khương Dĩ Nhàn phất tay, âm thanh mềm nhẹ: “Mai gặp nha.”
Sau đó quay đầu nói: “Cảm ơn chú hai.”
Lục Yến Lâm nhướng mày.
Lúc trước anh cũng từng thấy dáng vẻ này của cô, là lúc ở nhà họ Lục, trước mặt người lớn cô luôn nói chuyện ngọt ngào ngoan ngoãn, gần như tất cả mọi người đều thích cô.
Sở dĩ nói là gần như, bởi vì ngoại trừ anh.
Cửa sổ không đóng, ý thức Lâm Sơ Huỳnh chợt quay về, cô cởi áo vest ra rồi ném lên đùi Lục Yến Lâm, “Trả cho chú.”
Lúc nói chuyện cô còn hất cằm lên.
Giống như là đang ban thưởng cho anh.
Lục Yến Lâm bị suy nghĩ này chỉ mình chọc cười, anh quay đầu sang một bên, trong xe mở đèn nhẹ nên đã làm lộ ra phần lễ phục bị rách ở sau lưng cô.
Từ xương b ướm đến phần eo, hơn phân nửa lưng đều lộ ra ngoài, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn nhìn không sót gì cả.
Trắng đến mức như có thể phát sáng.
Lục Yến Lâm thu hồi tầm mắt, “Đóng cửa sổ xe lại.”