Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 97

Hành lang quá mức im lặng. 

Tiểu Trần một lần nữa trở thành phông nền, cô dời mắt, giả vờ như bản thân không thấy gì cả, đỡ phải xong việc rồi bị diệt khẩu.

Trình Minh Thành ho nhẹ một tiếng: “Vừa nãy em ăn ít lắm sao?”

Thẩm Minh Tước nói: “Tại có món ngon, có món dở.”

Lúc cô đồng ý hẹn với Trình Minh Thành thì căn bản không nhớ ra hôm nay mình có gameshow phải quay, cho nên mới phản ứng như vậy.

Trình Minh Thành mở miệng trấn an: “Chỉ có một ngày thì sẽ nhìn không ra đâu, cân nặng cũng sẽ không tăng nhanh như thế.”

Thẩm Minh Tước lắc đầu: “Anh không hiểu đâu, thấy vậy chứ nhanh lắm đó, nếu bây giờ em ăn thì ngày mai chắc chắn nhìn sẽ béo hơn hôm nay.”

Lát nữa cô uống thêm một chút gì đó là được.

Thẩm Minh Tước đã quen với cuộc sống như thế, tuy nhiều lúc cô có than vãn, nhưng chỉ để cho tâm lý thoải mái hơn chút thôi.

“Anh lại đến đây làm gì?” Thẩm Minh Tước đột nhiên hỏi, nghi ngờ nhìn anh, “Không lẽ anh đến đây công tác?”

Ở một nơi hẻo lánh như vậy, Trình thị không thể nào lại có việc cần làm.

Trình Minh Thành vô cùng thản nhiên: “Thị sát.”

Show trinh thám [Ai là hung thủ] này do anh đầu tư, anh đến đây thị sát thì cũng là điều hợp lý.

Thẩm Minh Tước à một tiếng, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Trình Minh Thành ra khỏi thang máy, đứng đối diện cô, hỏi: “Bây giờ em định xuống dưới làm gì?”

Thẩm Minh Tước nói: “Không có gì.”

Cô định xuống đi dạo mà thôi.

Thẩm Minh Tước ngước mắt nhìn anh, “Thôi bỏ đi, em về chuẩn bị ngủ, tổng giám đốc Trình từ từ thị sát ha.”

Cô vẫy vẫy tay, xoay người đi về phòng.

Tiểu Trần đi theo sau.

Trình Minh Thành cũng không ngăn cản, anh nhìn cô vào phòng an toàn sau đó mới vào thang máy rồi đi về phòng mình.

Anh cũng sẽ ở đây hai ngày.

Thẩm Minh Tước trở về phòng mình, cũng không có việc gì để làm, cô vừa tập yoga vừa mở video lên xem.

Lúc cô tập yoga xong thì đã gần 10 giờ.

Cô đi rửa mặt, sau đó nằm trên giường chơi điện thoại.

Nhóm chat đang tán chuyện hôm nay.

Khương Dĩ Nhàn: [@ Chim sẻ nhỏ có phải hôm qua em ra ngoài ăn cơm với tổng giám đốc Trình không?]

Lâm Sơ Huỳnh: [Cậu thấy á?]

Lục Nghiêu: [Tôi mở to mắt chờ đợi chân tướng.]

Khương Dĩ Nhàn: [Tớ không thấy, hôm nay Chu Khải Hoài tới chỗ tớ thì có nhắc đến chuyện này, anh ta hỏi không biết đó có phải là Tước Tước không.]

Thật ra lúc đó Chu Khải Hoài cũng không nhìn chính diện, vì biết Trình Minh Thành và Thẩm Minh Tước đã chia tay nên Chu Khải Hoài mới hỏi xem đó là Thẩm Minh Tước hay là người khác.

Khương Dĩ Nhàn cảm thấy nếu đó là người khác thì cô ấy vẫn nên báo cho Thẩm Minh Tước một tiếng.

Thẩm Minh Tước do dự một chút, trả lời: [Tối hôm qua tụi em chỉ ăn một bữa, có chuyện gì không ạ?]

Khương Dĩ Nhàn: [Không có gì, chỉ là hỏi một chút thôi.]

Lâm Sơ Huỳnh: [Nam nữ đi ăn với nhau là chuyện rất bình thường.]

Lục Nghiêu: [Các chị em có thể giới thiệu cho tôi một đối tượng để mời đi ăn một bữa không?]

Lâm Sơ Huỳnh: [Tôi sẽ chuyển lời thỉnh cầu của cậu đến bác Lục.]

Lục Nghiêu: [Thôi khỏi đi.]

Chỉ cần nhắc tới thì khẳng định ba cậu sẽ điên cuồng sắp xếp cho cậu đi xem mắt. đối tượng xem mắt không cần phải nói cũng biết đều là nhóm đại tiểu thư ở Thịnh thành.

Vẫn nên đợi tình yêu đến thì hơn.

Thẩm Minh Tước cảm thấy đề tài này mình không chen miệng được nên không tiếp tục nói nữa, mà là ngồi chuẩn bị cho buổi ghi hình ngày mai.

Show [Ai là hung thủ] chỉ có một kịch bản đơn giản dành cho khách mời, những nội dung khác đều do khách mời tự mình phát huy.

Hơn nữa, do đây là show trinh thám nên nếu không nhạy bén hoặc EQ thấp thì rất dễ bị lộ ra, hiệu quả khi tham gia show này còn không bằng không tham gia.

Ban đầu Thẩm Minh Tước đã đặt cho mình hình tượng là nói ít làm nhiều, dù sao cũng là show trinh thám, tìm manh mối là quan trọng nhất.

Nhưng tập 1 quay chưa được bao lâu thì hình tượng im lặng của cô đã bị sụp đổ rồi, sự tò mò ngấm trong xương cốt khiến cô không nhịn nổi mà muốn biết sự thật rốt cuộc là như thế nào.

Thẩm Minh Tước mở điện thoại, tìm một vài câu chuyện logic cũ để rèn luyện khả năng logic của mình, tránh việc ngày mai đầu óc không hoạt động.

Nhưng sau đó, cô lại phát hiện ra một câu chuyện ma.

Câu chuyện kể về một người quay về nhà mình ở lầu 14, nhưng sau khi vào thang máy thì phát hiện nút ấn lầu 8 sáng lên. Lúc đầu người đó tưởng trên lầu 8 có người muốn đi thang máy, nhưng sau khi phản ứng lại thì đột nhiên thấy giảm 3 lầu, cửa thang máy vừa mở là người đó vội xông ra và ở ngoài chờ đến sáng hôm sau.

Lúc đầu Thẩm Minh Tước không hiểu cho lắm, cô bắt đầu suy nghĩ theo hướng của nhân vật chính.

Sau đó cô mới phát hiện ra: nút ấn thang máy chỉ sáng lên khi có người ấn, cho nên trong thang máy ngoại trừ anh ta thì còn có ‘người khác’ nữa.

Da đầu Thẩm Minh Tước có chút tê dại, cô nhanh chóng tắt giao diện đó đi.

Lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Thẩm Minh Tước hết hồn, cô lo lắng hỏi: “Ai đấy?”

“Là em đây chị Thẩm.”

“Làm chị sợ muốn chết.”

Thẩm Minh Tước vỗ vỗ ngực, mở cửa hỏi: “Sao giờ này rồi mà em còn đến đây, có chuyện gì sao?”

Tiểu Trần đưa túi đồ trong tay qua: “Đồ ăn khuya.”

Thẩm Minh Tước nhíu mày: “Chị không muốn ăn salad.”

Tiểu Trần nói: “Không phải salad.”

Tiểu Trần vào phòng đặt đồ ăn lên bàn, vừa mở hộp là hương thơm ngào ngạt đã tỏa ra, mùi hương ấy khiến bụng Thẩm Minh Tước suýt nữa đã kêu lên.

Thẩm Minh Tước nghi ngờ nói: “Ở nơi hẻo lánh như thế này mà cũng có bán món này nữa hả?”

Tiểu Trần chỉ nói: “Không ăn ngay thì sẽ nguội đấy.”

Các món ăn trong thực đơn ăn kiêng của Thẩm Minh thường không có quá nhiều calo, Thẩm Minh Tước ngồi xuống ăn hai miếng.

Tiểu Trần nói: “Chị Thẩm, em chụp ảnh chị, chị không vấn đề gì chứ?”

Thẩm Minh Tước nói: “Đừng chụp xấu chị là được.”

Cô ấy canh góc để Thẩm Minh Tước lộ ra một bên sườn mặt.

Tiểu Trần nói: “Được rồi.”

Sau khi chụp xong, cô ấy thêm filter sau đó gửi vào wechat.

Do đang ở trong phòng nên Thẩm Minh Tước cũng không quan tâm hình tượng, cô khá thả lỏng bản thân: “Không phải em đăng hình chị lên mạng đấy chứ?”

Tiểu Trần nói: “Không đâu.”

Lúc này Thẩm Minh Tước mới yên tâm: “Nếu mà đăng lên thì ngày mai sẽ có blogger hắt nước bẩn, bảo chị là người mẫu mà hơn nửa đêm vẫn ngồi ăn linh tinh.”

Blogger cũng chẳng quan tâm những món cô ăn toàn là đồ ít calo.

Tiểu Trần thầm nghĩ, cô ấy chỉ gửi cho một người thôi.

***** 

Phòng 1035.

Trình Minh Thành đang mở hội nghị qua video call, có một vấn đề mới xuất hiện, để ngày mai rồi giải quyết cũng được nhưng anh là kiểu người luôn muốn giải quyết công việc nhanh nhất có thể.

“…… Trước mắt, phương án của bọn họ vẫn chưa đạt yêu cầu của công ty mình, chiều nay bọn họ vừa mới đi gặp Lý thị, tổng giám đốc Trình, tôi nghi ngờ có lẽ là bọn họ muốn chuyển hướng sang Lý thị.”

Trình Minh Thành ừ một tiếng: “Không cần phải hạ thấp yêu cầu.”

Đúng lúc này, di động rung lên một cái.

Người ở phía bên video còn đang định nói thêm gì đó, Trình Minh Thành nhìn màn hình điện thoại rồi ngẩng đầu nói: “Chuyện này ngày mai rồi nói tiếp.”

Sau khi tắt video call thì anh mới mở điện thoại lên.

Trong box chat chỉ có một tấm ảnh.

Ánh đèn trong phòng hắt lên Thẩm Minh Tước, cô ngồi ở đó, đường nét gương mặt vừa thanh tú lại xinh đẹp, chiếc cổ thiên nga thon dài tô điểm thêm vẻ đẹp diễm lệ của cô.

Anh ngồi nhìn tấm ảnh một lúc lâu.

Mãi đến khi trợ lý gõ cửa tiến vào thì Trình Minh Thành mới rời mắt khỏi tấm ảnh đấy. Trợ lý chỉ thấy một chút sườn mặt trong tấm ảnh đó, cũng không dám hỏi nhiều.

Nhưng nghĩ một chút là biết, phụ nữ của ông chủ nhà mình ngoại trừ Thẩm tiểu thư thì cũng không còn ai khác.

“Đồ ăn khuya đã được đưa qua rồi.” Trợ lý nói.

Trình Minh Thành suy nghĩ vài giây, sau đó trả lời người kia.

[Cảm ơn.]

Trợ lý cầm tài liệu vừa mới nhận được hôm nay đưa cho anh: “Đây là nội dung tập tiếp theo, cũng là giả thiết sơ bộ của tập cuối.”

Trên tệp tài liệu viết đơn giản bốn chữ [Ai là hung thủ].

Trình Minh Thành lật ra trang thứ nhất thì thấy bối cảnh giả thiết của tập tiếp theo là ở bệnh viện.

Trước mắt, nhân vật của Thẩm Minh Tước được ấn định là y tá.

Trợ lý thấy ông chủ nhịp nhịp ngón tay trên tập tài liệu, gõ tới gõ lui, giống như đang cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Trình Minh Thành không xem trang thứ hai mà chỉ đóng tệp tài liệu lại: “Nói bọn họ sửa nhân vật lại.”

Trợ lý “A” một tiếng.

“Có vấn đề gì không?” Trình Minh Thành ngước mặt nhìn cậu.

“Không có.” Trợ lý vội vàng nghiêm túc trả lời: “Nhưng nếu biên kịch có hỏi thì tôi không cần đưa lý do đúng không?”

“Lý do gì?”

Trình Minh Thành nhíu mày, trầm ngâm một lát: “Vì tôi không thích.”

Trợ lý: Được rồi.

Lý do này chấp nhận được.

Ông chủ nói gì cũng đúng.

Trợ lý cầm tài liệu đi đến phòng biên kịch, đạo diễn đang hoàn thiện một số thay đổi chi tiết có thể xảy ra vào ngày mai.

“Tổng giám đốc Trình nói muốn đổi nhân vật của một người.”

“Đổi nhân vật? Đổi của ai?” Biên kịch hỏi.

“Tôi biết rồi.” Trợ lý còn chưa trả lời thì đạo diễn đã cầm lấy tệp tài liệu rồi mở ra nhìn: “Hai ngày nữa tổng giám đốc Trình sẽ nhận được văn kiện về nhân vật mới.”

Chờ khi trợ lý rời đi, ông mới nói: “Đương nhiên là đổi cho Thẩm Minh Tước.”

Ông chỉ chỉ tập tài liệu: “Đổi từ y tá thành bệnh nhân đi.”

“Hiểu rồi hiểu rồi.” Biên kịch như chợt hiểu ra: “Haiz, tổng giám đốc Trình cứ nói thẳng là đổi trang phục cho Thẩm Minh Tước, không được mặc trang phục y tá là được rồi.”

“Mấy cái đó ngài ấy chịu nói cho cậu nghe à?” Đạo diễn xem thường.

“Đương nhiên là không.”

Biên kịch thuận miệng đáp lời, sau đó xóa bớt một hàng chữ trên máy tính.

***** 

Hôm sau cô đi quay một mình.

Vì cốt truyện liên quan đến hàng không nên cô đi thay trang phục nữ tiếp viên trước, dáng người cô vốn đã cao, cả người như giá treo quần áo* nên khi mặc trang phục này vào thì trông vừa đứng đắn lại vừa quyến rũ.

(*Ý nói dáng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp)

Phòng trang điểm chỉ có một mình cô sử dụng.

“Thẩm tiểu thư mặc gì cũng đẹp.” Chuyên viên trang điểm nhỏ giọng nói: “Hôm nay có một khách mời nữ đến đây.”

Thẩm Minh Tước nhìn bản thân trong gương, mái tóc dài được búi tròn lên, rất gọn gàng, đồng phục màu đỏ thẫm, váy chữ A, ở cổ buộc một chiếc khăn lụa chuyên dụng, vừa ưu nhã lại đoan trang.

Nữ khách mời là ai thì Thẩm Minh Tước cũng không rõ lắm.

Chương trình có ba khách mời nữ, ai cũng là diễn viên, bọn họ nổi tiếng hơn cô nhiều, gương mặt đều xinh đẹp.

Nhưng cuối cùng cũng đều phải lăn lộn trong giới giải trí.

“Tôi nghe nói tính tình người đó không tốt lắm.” Chuyên viên trang điểm có cảm tình tốt với cô, sau đó còn bồi thêm một câu: “Hình như còn thích tranh thời gian lên hình nữa.”

“Cảm ơn.” Thẩm Minh Tước mím môi cười.

Vừa nói xong thì cửa phòng trang điểm đã bị mở ra.

Cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn, thân mặc váy đi vào một mình, lúm đồng tiền như hoa: “Tôi nói rồi mà, chắc chắn Tước Tước ở bên trong.”

Thẩm Minh Tước:?

Trước giờ chưa từng gặp lần nào mà đã có thể kêu nhau thân mật như vậy rồi à?

Biệt danh này của cô là do lúc trước Trình Minh Thành gọi khi bọn họ công khai, đa số fans đều kêu như vậy nên bây giờ cũng có không ít người gọi cô như thế.

“Chị Chi.” Chuyên viên trang điểm nhanh chóng kêu một tiếng.

“Tô tiểu thư, tôi vẫn chưa makeup xong.” Thẩm Minh Tước khẽ nhíu mày, nhắc nhở một câu: “Vẫn chưa bắt đầu quay mà cô làm như vậy thì không tốt lắm đâu.”

“Không sao mà.” Tô Chi chớp chớp mắt.

Cô ta như muốn ngồi lì trong phòng trang điểm.

Thẩm Minh Tước cũng không rõ cô ta muốn làm gì, cùng tồn tại trong giới giải trí nên cũng không thể tùy tiện gây thù chuốc oán, huống chi fans của cô ta còn nhiều hơn cô.

Chuyên viên trang điểm cũng im lặng tiếp tục makeup cho cô.

Tô Chi ngồi ngồi trên sofa cách đó không xa, lâu lâu lại nhìn về phía cửa.

Lúc trước khi đến thì cô ta có nhận được tin tổng giám đốc Trình của Trình thị cũng ở đây, hơn nữa xác suất đến chỗ này rất cao nên cô ta mới đến đây trước.

Tạo hình đã gần xong, mười phút sau thì xong hoàn toàn, Thẩm Minh Tước đứng lên để chuyên viên trang điểm chụp một bức ảnh cho mình, sau đó mới chuẩn bị đi ra ngoài.

Tô Chi cũng đứng lên theo, cười tủm tỉm câu lấy tay cô: “Tước Tước, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi, trước khi quay còn phải chụp poster đó.”

Thẩm Minh Tước vô thức tránh né một chút.

Sắc mặt Tô Chi hơi cứng lại, nhưng sau đó đã nhanh chóng trở về như bình thường: “Cô không thích bị đụng chạm sao? Tôi xin lỗi, tôi không biết.”

Thẩm Minh Tước suýt chút nữa đã trợn trắng mắt.

Cũng không biết Tô Chi muốn làm cái gì, cô ta cứ ở bên cạnh cô nói đủ thứ chuyện, nói dài nói dai như mấy bà già bó chân.

Thẩm Minh Tước ra khỏi phòng trang điểm, nhìn thấy người đàn ông ở cuối hành lang, dáng người cao lớn, trong nháy mắt đôi mắt tỏa sáng.

Tô Chi ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm.

Trình Minh Thành còn chưa đến trước mặt Thẩm Minh Tước thì đã thấy cô bước nhanh đến, dáng người yểu điệu, ánh mắt quyến rũ: “Trình Minh Thành, không phải anh có chuyện muốn nói với em không?”

Cô kéo Trình Minh Thành đi.

Trình Minh Thành thoáng nhìn qua, thấy Tô Chi thì lập tức hiểu được hành động bất ngờ này của Thẩm Minh Tước.

Anh cong môi: “Đúng vậy.”

Trình Minh Thành còn chưa kịp nói chọc cô thì Thẩm Minh Tước đã đưa tay che miệng anh: “Lát nữa rồi nói.”

Tô Chi nhìn hai bóng dáng đang dần đi xa, cô ta cắn cắn môi, động tác thân mật đến như vậy, không lẽ là quay lại với nhau thật?

Mãi đến khi đi khuất rồi Thẩm Minh Tước mới buông tay ra.

“Tước Tước, bây giờ nói được chưa.” Trình Minh Thành đứng bên cạnh cô, cười một tiếng, lộ ra chất giọng trầm thấp.

“Cảm ơn người tốt.”

Thẩm Minh Tước hơi tức giận nói: “Cũng không biết vì sao Tô Chi cứ nói chuyện với em, mà em cũng không quen biết gì với cô ta.”

Trình Minh Thành nghĩ có lẽ cô chưa từng chú ý đến dáng vẻ khi tức giận của bản thân, cánh môi hơi chu lên,chóp mũi khẽ nhăn, vừa hờn dỗi lại đáng yêu.

Trình Minh Thành được phát thẻ người tốt rũ mắt nhìn cô, rất chăm chú và nghiêm túc, môi mỏng hơi mím lại: “Hôm nay em rất đẹp.”

Thẩm Minh Tước được khen nên tâm trạng vô cùng vui vẻ.

“Lúc nào em cũng đẹp.” Cô nhướng mày.

“Đúng vậy.” Trình Minh Thành đồng ý với lời cô nói.

Tối hôm qua anh trả kịch bản tập cuối về chỉ vì muốn thay đổi nhân vật của cô, hôm nay lại nhìn thấy Thẩm Minh Tước mặc đồng phục tiếp viên hàng không.

Anh bỗng cảm thấy cũng không có tác dụng.

Anh muốn giấu quá nhiều thứ.

Tất cả những thứ liên quan đến cô, anh đều muốn giấu hết.
Bình Luận (0)
Comment