Chương thứ mười sáu
...
Dụng cụ của thợ mộc cuối cùng cũng làm xong, tuy vẫn thô sơ nhưng có lưỡi dao và lưỡi cưa thép nhìn vào khác hẳn, không giòn không gãy, cưa gỗ còn dễ hơn cắt thịt.
Người lùn trời sinh là để làm mộc, dù họ không biết chữ nhưng xem được bản vẽ, làm máy dệt máy kéo vừa nhanh vừa tốt.
Ngoại trừ lúc đầu có hơi xấu, mấy cái sau này làm còn tốt hơn cả của Thánh viện.
Người lùn cũng rất trân trọng những công cụ này, ngày nào cũng đánh bóng.
Họ ít nói nhưng rất thích mấy vật kỳ dị hiếm lạ, đặc biệt rất thích làm thủ công.
Đối với Người lùn thì làm máy dệt máy kéo không phải công việc mà là ban thưởng.
Bọn họ cực kỳ thích làm việc này.
Đương nhiên khi làm xong được ăn một bát cháo nóng hổi, một ít bánh mì đen vậy thì càng tốt.
Người đầu trâu vẫn khai hoang như trước.
Chỉ là lần này trong tay họ có thêm rìu, tốt hơn rìu đá rất nhiều.
Họ không cần tốn nhiều sức, mấy cây đại thụ vô cùng phiền phức trước đây đã bị đốn ngã.
Ngoài rễ phải lấy tay đào thì bây giờ tốc độ khai hoang của họ rất nhanh.
Mỗi ngày Trì Yến sẽ dành ít thời gian đến phòng rèn xem họ làm việc và đi xem Người lùn làm máy dệt máy kéo.
Điều khiến y khiếp sợ nhất là mấy nữ nô lệ đều mang thai cả rồi! Trong lãnh địa của y không nhiều nữ nô lệ, lý do rất đơn giản là vì họ yếu ớt, làm việc không bằng nam nô lệ.
Tuy họ ăn ít nhưng nam nô lệ ăn cũng rất ít đó, chỉ cần không cho thì sẽ không lãng phí lương thực.
Cho nên đám thương nhân ít khi bán nữ nô, trừ khi là cực kỳ xinh đẹp mới bán được giá cao cho giới quý tộc.
Nữ nô các chủng tộc ở lãnh địa của Trì Yến tổng cộng chỉ hơn hai mươi người.
Bây giờ chưa gì đã có sáu người mang thai, hơn nữa là sau khi bụng lớn mới phát hiện.
Việc này khiến Trì Yến rơi vào thế bí, giờ không cho họ làm việc để họ nghỉ ngơi dưỡng thai sao? Hay cứ mặc kệ để họ tiếp tục làm việc? Vậy thì lại làm trái với những gì Trì Yến được giáo dục từ nhỏ.
Quản gia, kỵ sĩ và Kleist không có ở đây, Trì Yến đành nói với nam phó: "Hỏi xem họ có biết cha đứa bé là ai không, nếu biết thì để tên đó làm luôn việc của họ, đừng cho nữ nô làm việc nặng."
"Nếu không biết thì chờ họ sinh xong rồi làm bù lại."
Công việc của nữ nô cũng rất nặng nhọc nhưng dạo này không cần trồng trọt, việc của họ là chờ khi Người đầu trâu khai hoang xong thì đi nhổ cỏ dại với mấy đứa trẻ.
Muốn cải tạo lại đất thì phải nhổ sạch cỏ và giống cũ nếu không sang năm chúng sẽ mọc dài lên.
Nếu là ngày mùa thì việc của họ sẽ nặng hơn.
Đợi đến mùa đông thì các nô lệ gần như không có việc làm, trừ khi Lãnh chúa để họ mạo hiểm đi khai hoang giữa trời gió trời tuyết.
Chuyện này chẳng khác nào bảo họ đi chết, đồ ăn không đủ, trời đông tuyết lạnh mà nô lệ còn không có quần áo giữ ấm, làm xong việc thì cũng xong đời.
Bình thường nô lệ trong lãnh địa rất nhiều, mỗi khi muốn xử lý thì Lãnh chúa sẽ làm như vậy, để họ làm thêm ít việc trước khi chết.
Với lại mùa đông thì thi thể sẽ không bốc mùi, từ từ rồi chôn cũng không muộn.
Nam phó nhanh chóng báo cho quản sự.
Quản sự phải đi tìm mấy nữ nô to bụng đó, nhưng chỉ có hai người biết cha đứa nhỏ là ai, còn lại đều không biết.
Vì vậy hai nam nô kia phải làm việc gấp đôi như mùa đông, họ cũng không than khổ mà ngược lại có chút đắc ý, có thể khiến đàn bà chỉ ngủ với một mình mình, đây là bản lĩnh.
Họ làm việc còn chăm chỉ hơn trước.
Trì Yến cảm thán, nô lệ thật sự rất thành thật chất phát.
Mấy nam nô không có suy nghĩ nối dõi tông đường trong đầu, họ không tên không tuổi, dù có con thì đứa trẻ cũng không có tên.
Bọn họ chỉ vì bản thân có sức hút mà kiêu ngạo.
Đứa trẻ do nô lệ sinh ra chỉ nhận mẹ, không nhận cha.
Lúc nữ nô dưỡng thai cũng không ngồi không, họ nhân lúc còn hoạt động bình thường mà đi nhổ cỏ hoặc hái rau dại, tìm mọi thứ ăn được.
Lúc trước mang thai cũng vậy, Lãnh chúa đương nhiên sẽ không quan tâm đến họ như Trì Yến nên họ sẽ thừa dịp nghỉ ngơi mà đi tìm.
Như vậy chờ khi bụng lớn hơn thì họ mới có đồ để ăn, mới thuận lợi sinh đứa trẻ ra.
Nam phó tên Cady, gã rất đẹp, mày rậm mắt to, nếu không phải vì thế thì gã cũng không được làm nam phó bên cạnh Lãnh chúa.
Tuy vậy, mọi việc của Lãnh chúa mới đều do quản gia xử lí nên gã biến thành tên chạy vặt.
Lần này không có quản gia, Cady nghĩ mình nhất định phải làm tốt việc này.
Bằng không đợi quản gia về, gã lại mất đi chỗ đứng.
Gã còn oán giận với Abel: "Sao ông ta không mọc ra ba đầu sáu tay ấy?"
Cady không dám bất kính với quản gia, nhưng trong lòng có hơi căm hận ông.
Quản gia khác chỉ lo chuyện trên lãnh địa, để ý tài sản của Lãnh chúa, còn như quần áo ngài mặc hoặc dọn dẹp mấy thứ trang sức này nọ đều do nam phó làm.
Nhưng lâu như vậy, đừng nói quần áo, ngay cả tủ gã cũng chưa được đụng đến.
Chức nam phó này của gã chỉ có tiếng mà không có miếng, Cady luôn cảm thấy mấy kẻ hầu kia chắc chắn đang cười nhạo sau lưng gã.
Abel cũng hết cách, chỉ đành khuyên Cady nhẫn nại.
Cady: "Vì có ông ta nên chúng ta mới không được tiếp cận ngài ấy."
Gã tức giận: "Hy vọng lần này ông ta đừng quay về nữa."
Abel: "Mày nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe được."
Cady chỉ nói thế thôi, gã thấp giọng: "Dù sao ông ta ở đây thì ngài ấy sẽ không nhìn tới tao."
Gã muốn Lãnh chúa nhìn thấy mình, muốn làm việc vì ngài, làm không tốt ngài ấy sẽ mắng gã, làm tốt sẽ được khen ngợi.
Gã không thích cảm giác như người vô hình này.
Abel: "Sắp xếp cho mấy nữ nô kia hết chưa?"
Cady gật đầu: "Tao tận mắt thấy họ đi về mà."
Abel hâm mộ: "Mày sướng hơn tao đấy, tao chỉ được lau dọn bụi bặm trong tòa thành, còn mày được đứng cạnh Lãnh chúa."
Cady đắc ý nhưng lại nhanh chóng xìu xuống.
Vì gã đẹp nên mới được làm nam phó thân cận, nhưng nếu sau này có người đẹp hơn gã, có khả năng làm nam phó xuất hiện, gã sẽ dễ dàng bị thay thế.
Trì Yến phát hiện mấy ngày quản gia không ở đây thì bọn người hầu càng nhiệt tình với mình hơn, lúc có quản gia họ không dám đứng gần y.
Sau khi ông đi, bọn họ y như hồn ma thường xuyên lởn vởn xung quanh y, đã mấy lần dọa chết Trì Yến.
Có lẽ vì thế, Trì Yến mới biết được người hầu trong tòa thành này đã bao lâu không tắm rửa?! Y thấy tay áo, cổ tay với mu bàn tay của họ y hệt cái bảng màu, thậm chí y nghĩ nếu kì hết đống hòm trên người họ ra có khi còn hầm được nồi canh.
Trì Yến nhịn không được hỏi Cady: "Mấy cậu bao lâu mới tắm một lần?"
Cady không rõ cho nên vừa sửa sang lại quần áo cho Trì Yến vừa nói: "Sinh nhật tắm một lần ạ."
Trì Yến: "..."
Một năm sinh nhật một lần, nói cách khác một năm họ tắm một lần.
Trì Yến nuốt nước miếng: "Mấy cậu...!không nổi rận à?"
Cady chớp mắt: "My lord đừng lo, vì phải hầu hạ ngài nên ngày nào bọn tôi cũng chải đầu."
Chải đầu gì chứ? Là dùng lược răng khít chải rận với trứng xuống á hả? Nhất thời Trì Yến không giữ được bình tĩnh! Y thấy cả người mình đều ngứa, nói với Cady: "Cậu cách xa tôi một chút, cậu...!cậu đi ra ngoài."
Cady không biết mình đã làm sai điều gì.
Gã rất bi thương, nước mắt đảo quanh mắt, nhưng vẫn lui xuống.
Chỉ là Trì Yến không thấy được thần sắc của Cady nên đợi khi gã vừa đi, Trì Yến cởi sạch đồ rồi cào hết lông tóc, không thấy con rận cái trứng nào mới nhẹ nhàng thở ra.
Tại sao y lại quên chuyện này?!
Y nhớ lúc trước y đã từng xem trên mạng về thời Trung cổ.
Khi đó Quốc vương và Vương hậu đều giống như bao người dân khác, "giải quyết" ở bất kỳ đâu, cả người toàn là rận.
Quốc vương còn bị hút máu đến chết.
Sau đó Trì Yến hạ một mệnh lệnh khiến mọi người nghẹn họng.
Y bảo mọi người trên lãnh địa phải cạo sạch lông tóc, tất cả vật dụng phải dùng nước sôi rửa sạch rồi đem đi phơi nắng cho khô.
Nô lệ nhanh chóng thi hành, họ không để ý việc này, Lãnh chúa nói thế nào thì họ làm thế ấy.
Đang cạo đầu họ lại nghe được mệnh lệnh gội rửa cho nhau, rửa sạch hết mọi vết bẩn trên đầu và cả trên người, nhưng không được tắm dưới sông mà phải múc nước sông lên đun lên rồi mới tắm.
Dân thường không đồng ý cho lắm nhưng cũng hết cách, chịu hay không đều phải chấp hành.
Đám người hầu cạo đầu tắm rửa, bất kể nam nữ đều có cái đầu bóng lưỡng.
Sau đó mang hết vải vóc, thảm lông giặt sạch phơi nắng.
Trì Yến cũng cắt tóc ngắn, vốn dài tới eo giờ cắt xong chỉ còn đến bên tai.
Không chỉ mát mẻ mà còn khiến trong lòng Trì Yến thoải mái hơn.
Y ghét côn trùng, trùng nào cũng ghét, chỉ cần nhìn cũng làm cho y nổi hết cả da gà.
Mà rận hiển nhiên là con khiến Trì Yến sợ hãi nhất.
Chờ quản gia và kỵ sĩ trở về, cũng bắt họ cạo đầu, không chỉ vậy còn phải cạo sạch lông trên người.
Kleist chắc cũng phải cạo.
Người trong lãnh địa đầu ai cũng giống quả trứng, chỉ có Trì Yến còn tóc.
Thế nên khi y xuất hiện liền trở thành người nổi bật nhất.
Cady cũng cạo đầu, vốn gã rất đẹp nên cạo đầu với lông mày xong nhìn vô cùng kỳ lạ, đôi mắt lại còn to, gã cẩn thận đi tới bên cạnh y, sợ Trì Yến đuổi gã đi giống lần trước nên nói một cách đáng thương: "My lord..."
Trì Yến bị Cady dọa sợ: "Lông mày của cậu đâu?"
Cady: "Không phải ngài nói cạo sạch lông trên người sao?"
Trì Yến: "..."
Lông mày có rận hả? Y không biết, y chưa từng nổi rận, nhưng chắc cạo hết thì an toàn hơn.
Y nhẹ nhàng thở ra: "Rất tốt, sau này thường xuyên tắm rửa, vì sao một năm các cậu chỉ tắm một lần vậy? Không phải có ngày nghỉ* à? Ngày nghỉ là ngày để các cậu tắm rửa đấy."
(*Gốc休沐日/Hưu mộc nhật: Mộc là gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật.)
Cady kỳ quái nhìn Trì Yến: "My lord, ngày nghỉ đó là của Thánh viện, tuy chúng ta cũng có ngày nghỉ nhưng đây là cách gọi thôi.
Chỉ có Nhân viên thần chức* mới được tắm thường xuyên."
(*Nhân viên thần chức: là người phụ trách các công việc trong tôn giáo như giáo hoàng, giáo chủ, linh mục, phương trượng,...)
Ngay cả tắm cũng bị hạn chế.
Thánh viện thật điên rồ.
Trì Yến: "..."
Dù sao nếu không có việc thì Thánh viện sẽ không phái người tới, chỉ cần có y thì y quyết không cho phép bất kỳ ai trong lãnh thổ của mình có rận.
Toàn bộ mấy cái đầu trên lãnh thổ này đều là của y.
____________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trì Yến *đứt hơi khàn tiếng*: "Tôi tuyệt đối không cho phép lãnh địa của tôi có rận! Tuyệt đối không!"
Hết chương thứ mười sáu