*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau ngày đó, chúng tôi biến mất một thời gian ngắn.
Tôi không biết chuyện này gây ra động tĩnh bao lớn trong trang viên Rockfeld, dù sao nơi này không quá đông người. Chúng tôi sợ hãi một thời gian, kết quả lại giống như hòn đá ném vào vũng bùn, không có bất kỳ biến hóa nào. Chỉ có ánh mắt của Robert nhìn anh em tôi là ác liệt hơn bình thường một chút. Tôi nghĩ hắn đoán được gì đó, chẳng qua không có bằng chứng. Bây giờ chúng tôi rất giỏi ngụy trang, nhất là Emma, cô không có biểu hiện gì khác thường, khiến người ta không tìm được chút sai lầm.
Vì vậy không lâu sau, chúng tôi lại chứng nào tật nấy.
Đáng tiếc là, sự tình không phải luôn như tôi mong muốn.
Họ khóa tủ trong phòng bếp, hơn nữa kể từ ngày đó, bà Rogers không rời khỏi phòng bếp nửa bước, có lẽ bà bị quản gia Bran dạy bảo qua nên hiện tại trở nên nghiêm túc hơn.
Tôi dừng trước hành lang.
Tôi không thể luôn tay không mà về, tôi nói với bản thân như vậy.
Lần đầu tiên tới đây, tôi không kịp chú ý xung quanh, lần này tôi cẩn thận đánh giá nơi này một lần. Dây leo tươi tốt bò trên bệ cửa sổ, ánh sáng yếu ớt chiếu vào qua khe hẹp. Trên tường treo mấy bức tranh, người trong tranh uy nghiêm lễ độ, có lẽ là chủ nhân cũ của trang viên này. Tôi bước thật khẽ, đi đến căn phòng không khóa duy nhất kia.
Lúc tôi nhẹ nhàng mở cửa ra thì đụng phải một vật gì đó màu đen. Tôi giật mình, suýt nữa chạy trối chết – Đó là một con quạ, nó đập cánh phành phạch, sau đó bay lên tủ, con mắt màu đỏ chuyển động, kêu lên mấy tiếng “quạ quạ”. Đây là nơi nối giữa phòng sách và phòng ngủ, cửa sổ mở rộng, các nhánh cây trông như bóng ma của người chết. Nơi đây yên tĩnh tiêu điều, nhờ đó mà tiếng động truyền đến trước cửa càng thêm rõ ràng.
Tôi bước đến gần, cẩn thận dán sát người vào cửa.
Đây là nơi tôi đến lần trước.
Các bức tượng được vải trắng che lại, tôi cẩn thận đi lướt qua chúng, cuối cùng nhìn thấy Norman Broward. Hắn đang cầm dụng cụ, chuyên chú đẽo gọt thạch cao trong tay. Con chó trung thành kia rúc bên chân hắn, nó liếc nhìn tôi, sau đó lại cụp tai, tựa hồ như không hứng thú với tôi chút nào, giống như chủ nhân của nó vậy, hắn chuyên tâm nhìn khối thạch cao trong tay – Nếu như hắn có thể nhìn thấy. Hắn vô cùng tập trung vuốt ve nó, dường như đang đắm chìm trong một thế giới tĩnh mịch xa xôi.
Tôi đã nghe qua rất nhiều lời đồn về người mù này, họ nói hứng thú của Norman đối với vợ còn kém xa mấy bức tượng lạnh như băng này. Thậm chí hắn đặt ra rất nhiều quy định cổ quái, ngoại trừ ông quản gia, không ai được phép bước vào phòng làm việc khi chưa có sự cho phép của hắn, ngay cả vợ hắn cũng không ngoại lệ. Vì bị chồng vắng vẻ, phu nhân Broward xinh đẹp kia thường rời khỏi trang viên ra ngoài tìm thú vui, thậm chí hai vợ chồng chỉ ở cùng phòng vào ngày cuối cùng trong tháng.
“Mấy đời trước đều cổ quái như vậy.” Những người xung quanh nói: “Broward có tài sản bạc triệu, khiến quá nhiều người có ý đồ với họ, dù sao chỉ có những người đầy mùi tiền mới có thể giao thiệp với kẻ bủn xỉn tính tình cổ quái này, cũng vì vậy mà họ trở nên nghi thần nghi quỷ.”
Sau khi nghe mấy lời đồn đó, tôi cho rằng Norman Broward sẽ keo kiệt như Grandet, nhưng sự thật lại khác xa so với tưởng tượng của tôi____
*Chỉ những người keo kiệt như lão Grandet trong tác phẩm Eugénie Grandet của Honoré de Balzac.https://vi.wikipedia.org/wiki/Eug%C3%A9nie_GrandetNorman tỉ mỉ vuốt ve khối thạch cao trong tay, ánh sáng mặt trời loang lổ chiếu vào qua tán cây, lông mi hắn tạo thành bóng mờ trên mặt. Có lẽ vì quanh năm ở ẩn trong nhà, da hắn tái nhợt như thạch cao, ngay cả gân xanh trên tay cũng như ẩn như hiện. Không nói khoa trương, hắn cực kỳ đẹp trai! Chỉ có điều, ánh mắt hắn khiến người ta quá để ý, từng có một nữ hầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn một lúc, cuối cùng vì vậy mà bị đuổi đi.
Norman không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, tôi lặng lẽ lấy một quả táo trên khay, chúng đã được đặt ở đây một thời gian rất dài, bà Bran luôn phàn nàn ông chủ ăn quá ít, điểm tâm đưa lên lầu thường vẫn còn nguyên mà quay lại phòng bếp.
“Chỉ có những thứ này sao?” Emma hỏi, cô hơi thất vọng.
Tôi gật đầu rồi lên giường nằm xuống. Tôi gác tay ra sau đầu nhìn lên trần nhà, một con nhện đang giăng tơ, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa bẫy.
Tôi nghiêng người, Julia lẳng lặng nhìn tôi, cô chớp chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào mà quỷ quyệt.
…
Có lần đầu tiên, vậy có lần thứ hai cũng không lạ.
Tôi đi xuyên qua các ngăn tủ, ngẩng đầu nhìn các kệ sách được bày đầy ở đây. Emma nói tôi là con mọt sách, tôi có thể cầm một quyển sách vừa ý đọc cả ngày. Dù sao đối với một người câm hay ngại ngừng thì không việc gì có thể giết thời gian bằng đọc sách. Trên kệ sách ngoại trừ tiếng Anh còn có cả tiếng Pháp và tiếng Đức. Tôi lấy một quyển xuống lật xem, là “Nguyên lý toán học của triết học tự nhiên” của Isaac Newton, nó rất khó hiểu, đọc rất mệt. Mãi cho đến khi Norman Broward đi ra khỏi phòng làm việc, tôi mới phát hiện trời đã tối.
*Philosophiæ Naturalis Principia Mathematica (tiếng Latinh nghĩa là “Các Nguyên lý Toán học của Triết học Tự nhiên”), thường gọi ngắn gọn là Principia, là tác phẩm gồm 3 tập sách do Sir Isaac Newton viết bằng tiếng Latinh xuất bản lần đầu vào ngày 5 tháng 7 năm 1687. Sau khi chú thích và hiệu đính tập đầu tiên, Newton cho xuất bản hai tập nữa vào các năm 1713 và 1726. Nội dung của Principia viết về các định luật về chuyển động của Newton thiết lập lên cơ sở của cơ học cổ điển, và về định luật vạn vật hấp dẫn của Newton cùng với lập luận để suy ra ba định luật của Kepler về chuyển động hành tinh (mà trước đó Johannes Kepler đã suy luận ra dựa trên các kết quả thực nghiệm). Principia “được đánh giá cách công minh là một trong những tác phẩm quan trọng nhất trong lịch sử khoa học”.Cứ như vậy, lần thứ ba, lần thứ tư…
Thời gian dần trôi, tôi không còn thận trọng như ban đầu nữa, ở cùng một người mù trong phòng là việc không thể đơn giản hơn, hắn vĩnh viễn không phát hiện được sự tồn tại của tôi. Cũng không phải ngày nào Norman Broward cũng ở đó, hắn thường dẫn theo Owen ra ngoài, cũng sẽ bàn chính sự trong phòng sách, lúc này tôi phải ngoan ngoãn ở trong góc một căn phòng khác, dù tôi có phát ra tiếng động, họ cũng không nghi ngờ, họ sẽ nghĩ đó là Parker – con chó săn kia. Đây là tên tôi đặt cho nó, hiện giờ nó đã khá quen với tôi, thỉnh thoảng tôi còn có thể xoa đầu nó.
Dần dần, tôi giống như u linh trong trang viên Rockfeld.
Không ai phát hiện ra tôi, nhưng quả thật tôi tồn tại ở đây. Tôi không hề trở ngại đi khắp nơi, biết được rất nhiều bí mật không hay, bao gồm cả cảnh ngộ của chủ nhân nơi này – Norman Broward không phải bẩm sinh đã mù. Lúc còn nhỏ, hắn và cha mẹ gặp tai nạn bên ngoài, chỉ có hắn là người duy nhất sống sót, có lẽ từ đó mắt hắn biến thành như vậy…
…
“Julian, anh đang đọc gì vậy?”
Emma giật quyển sách của tôi, đó là sách tôi “mượn” trong phòng của Norman Broward, lần nào tôi cũng phải bảo đảm sẽ trả lại.
Emma không mấy hứng thú với sách, cô vừa nhìn thấy nhiều chữ như vậy là đau đầu. Tôi vẫn chưa nói cho em gái biết về chuyện chủ nhân trang viên, tôi không biết tại sao tôi lại gạt cô, thế nhưng không phải mỗi một việc chúng ta làm đều cần phải có lý do.
“Đừng đọc cái này, qua đây.” Emma kéo tôi đến trước gương.
Năm nay cô cao lớn hơn không ít, nháy mắt đã đứng đến ngực tôi. Tóc Emma vừa xoăn vừa dài, gương mặt đỏ hồng như quả táo, làn da trắng như tuyết. Cô xinh đẹp ngọt ngào, tôi nghĩ không lâu sau, cô sẽ mỹ lệ như mẹ.
Emma đứng trước mặt tôi cởi quần áo, nháy mắt đã trần truồng. Con gái lớn rất nhanh, đây là tôi đọc trong sách biết được, không ai dạy tôi biết, nhưng ánh mắt tôi không tự chủ được khóa chặt trên ngực Emma. Thoạt nhìn chúng vừa trắng vừa mềm, giống như hai khối thịt mềm mại, trước mặt là hai quả anh đào. Emma lấy một cái áo nịt ngực màu trắng sữa ra: “Nhìn xem em tìm được thứ gì trong phòng hầu gái này.”
Cô mặc nó vào người: “Nhanh giúp em!”
Emma hô to, nhưng chúng tôi chưa từng thấy thứ này, hai anh em luống cuống tay chân, dùng hết sức lực mới mặc được nó. Emma đứng trước gương xoay qua xoay lại: “Anh thấy thế nào, Julian?”
Thứ kia khiến eo cô trở nên nhỏ hơn, nhưng cô khá gầy, bộ ngực không cách nào đầy đặn lên. Emma cười nhẹ nhìn tôi, đôi môi đỏ mọng: “Julian, em có đẹp không?”
Tôi ngửi thấy mùi hương trên người Emma, không giống những người khác, nó khiến tôi hơi khát nước, tôi không biết đó là gì…
“Julian…” Lily ồn ào kêu lên.
Tôi đẩy Emma ra, đi ra ngoài. Morgan đang nắm tóc Lily, hai đứa nhỏ luôn hở một chút là cãi nhau, nhưng lát sau lại vui vẻ không thể tách rời.
“Đừng để ý đến hai đứa nó, lát nữa chúng sẽ an phận.” Emma mặc xong quần áo đi ra, cô ngồi trước gương chải tóc, không biết là vô tình hay cố ý nói: “Dù có mẹ ở đây cũng sẽ không chú ý đến hai đứa nhỏ.”
Tối đó tôi không ngủ được.
Tôi nghĩ, chúng tôi không thể tiếp tục như vậy.
Lily và Morgan không thể luôn sống ở một nơi không có ánh mặt trời, tôi và Emma cũng vậy, sớm muộn gì chúng tôi sẽ lớn lên. Nhưng chúng tôi phải làm gì đây? Bốn anh em tôi có thể rời khỏi nơi này sao?
______Lúc ý nghĩ này xuất hiện, tôi như bị thứ gì đó đánh vào đầu.
Có lẽ, chúng tôi có thể rời đi? Nhưng sau khi rời khỏi đây, chúng tôi có thể làm gì chứ?
….
Tôi đẩy cửa ra, hôm nay không có ai ở đây.
Tôi đi đến trước cửa sổ, phía sau trang viên Rockfeld là một khu rừng rậm, tôi trông thấy một con nai. Có lẽ nó lạc đồng loại, tôi miên mang suy nghĩ như thế.
Kỳ quái là, đột nhiên tôi hơi ước ao được như con nai kia – Ít nhất nó không bị nhốt trong lồng, so với chúng tôi còn may mắn hơn.
Đúng lúc này, một loạt âm thanh truyền đến từ bên ngoài. Lúc tôi vừa nghe thấy tiếng động thì cánh cửa đã bật mở, tôi vội vàng chạy đến nấp dưới gầm bàn.
“… Chú đang tính toán vì cháu, tin chú đi, đây là một vụ mua bán chỉ có lợi mà không có hại.”
Vừa nghe giọng nói thô lỗ này là biết, người đến chính là Jarndyce Broward. Ông ta là chú ruột của Norman Broward, ba ngày hai lần sẽ đến nhà, nghe nói là từng định gả con gái cho cháu mình, không ngờ Norman Broward hiếm khi đến Luân Đôn một chuyến liền quen một phụ nữ, đồng thời nhanh chóng đón vào cửa. Jarndyce là một thương nhân điển hình, cử chỉ lỗ mãng, tôi nghe nói vụ làm ăn trước ông ta thua lỗ không ít nên đang nợ nần chồng chất, thế nhưng Norman lại không cho ông mượn một hạt cát. Jarndyce thất vọng mà về vài lần, bây giờ lại đến suốt, muốn giật dây Norman cùng ông làm ăn buôn bán.
Tôi trốn dưới gầm bàn, cho đến khi thấy một người cầm gậy chống đi tới. Tôi thầm nói, hỏng rồi! Sau khi Norman ngồi xuống, tôi chỉ có thể không ngừng co vào một góc, lúc này tôi hận ở đây không có cái hố cho tôi chui xuống.
“Chú, lợi nhuận chú nói không đáng để nhắc tới, cháu kiến nghị chú xem cái này.” Norman mở ngăn kéo lấy ra một phong thư.
“Đây là…”
“Tử tước Dalik giới thiệu cho cháu một vụ làm ăn, nghe nói hoàng thất cũng đầu tư vài chục ngàn bảng. Họ dự định mở một tuyến đường biển buôn bán hương liệu Đông Nam Á, xem ra đúng là có lời.” Hắn nói đến đây, một chân dưới bàn gác lên chân kia, mũi giày đụng vào vai tôi. Hắn phát hiện có gì đó dưới bàn nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Tôi nghĩ hắn tưởng là Parker nên không kinh ngạc.
Jarndyce không lên tiếng, dường như đang đọc thư. Norman chậm rãi hái một quả nho trên khay thủy tinh xuống. Đây là điểm tâm mà chó cưng của hắn thích nhất, hắn thò tay xuống gầm bàn.
Tim tôi đập như nổi trống, hai ngón tay hắn đang cầm trái nho màu tím, màu sắc khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng giờ phút này tôi chỉ lo lắng bị bại lộ. Cơ thể tôi hơi run, tôi hơi nhích ra, vươn đầu lưỡi cẩn thận quấn lấy trái nho kia. Tôi không cẩn thận liếm phải đầu ngón tay hắn, vị ngọt khiến người ta phát ngấy lan tràn khắp khoang miệng, nước trái cây dư thừa theo khóe miệng chảy ra…
“Vậy thì tốt quá, khụ, chú nói này, chuyện tốt như vậy cháu nên nói cho chú biết sớm một chút!” Jarndyce vô cùng vui vẻ kêu lên.
Hai người họ trò chuyện rôm rả, tôi thì lo lắng chờ đợi. Có lẽ Thượng Đế nghe thấy lời khẩn cầu của tôi, rốt cuộc họ cũng nói chuyện xong! Jarndyce đợi không kịp muốn đầu tư vào vụ làm ăn này, Norman Broward đứng lên tiễn ông ta ra cửa. Nếu ông ta có thể bình tĩnh ngẫm lại việc cháu trai chán ghét mình thế nào, có lẽ ông sẽ không ngu ngốc mắc câu, ngày sau sẽ không nghèo túng thê thảm như thế. Đương nhiên, đó là chuyện thật lâu sau này.
….
Vài ngày sau đó tôi không đi lên lầu.
Hiện giờ thời tiết bắt đầu ấm áp, tôi và Emma đi ra ngoài gian nhà – Lá gan của chúng tôi ngày càng lớn, thỉnh thoảng sẽ ra khỏi nhà, tôi muốn đưa Lily và Morgan đi phơi nắng, nhưng hai đứa nhỏ không thích. Chúng đã quen cuộc sống dưới mặt đất, hơi đến gần ánh mặt trời là cảm thấy đau mắt.
Emma ngồi trên cỏ, so với lúc mới đến đây, cô đã là một thiếu nữ.
Tôi quan sát tường bao nơi này, quá cao, còn có bụi gai bén nhọn bò đầy phía trên. Khu rừng phía sau thì nguy cơ tứ phía, chúng tôi còn có hai đứa nhỏ, không thể tùy tiện mạo hiểm, mà Robert luôn canh giữ cổng ở đây.
“Không phải bây giờ chúng ta rất tốt sao? Sao lại tự tìm phiền não?” Thấy tôi quay lại, Emma không để tâm nói.
Cô bắt được một con bướm, sờ sờ lên đôi cánh sặc sỡ của nó, sau đó cô nắm nó, chậm rãi từng chút một nhổ cánh nó xuống.
Emma không muốn rời khỏi nơi này, cô thường vào phòng của hầu gái trộm đồ, cô thích nhìn dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của họ khi không tìm thấy đồ. Đã rất lâu rồi Emma không nhắc đến mẹ, giống như đã quên bà rồi. Bà chỉ không đến thăm chúng tôi ba tháng, thế nhưng lại có cảm giác như đã rất lâu, ngay cả Robert cũng quen thuộc với anh em tôi hơn bà.
“Chúng ta không có tiền, chẳng có gì cả, ra ngoài sẽ chết đói, còn có thể bị người xấu bán đi.” Không phải Emma nói không có lý, chúng tôi không có lấy một xu, nếu rời khỏi đây, anh em tôi thậm chí chịu đựng không được một mùa đông.
Lúc tôi đang chán nản, hai anh em tôi bỗng nghe một tràng cười.
Tôi và Emma vội nấp đi, khoảnh sân này đã lâu không được dọn dẹp, cỏ dại vừa khéo che khuất cho chúng tôi.
“Là Rachel và Hanks.” Emma khẽ nói. Rachel là hầu gái trong trang viên, còn Hanks là thanh niên ở trấn trên, cứ ba ngày một lần, hắn sẽ đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến phòng bếp.
Hai người họ đùa giỡn rồi hôn nhau, sau đó Hanks vội vã vén váy Rachel.
“A!” Rachel hô lên, vẻ mặt vừa đau khổ lại vừa sung sướng. Cô dựa lưng vào thân cây, ôm chặt lấy Hanks, cả người bị đâm rút lên xuống. Hanks giống như đóng cọc gỗ, phát ra tiếng rên hừ hừ tục tằng. Tôi cảm thấy không nên nhìn một màn này, nhưng quỷ dị chính là, làm thế nào tôi cũng không thể dời tầm mắt được. Tôi cảm thấy cổ họng như nóng lên và hơi khát nước, kỳ quái là miệng tôi tràn ra một hương vị ngọt ngào, chúng khiến cơ thể tôi càng lúc càng nóng…
Ngay lúc này, một tiếng kêu vang lên.
Hai người kia sợ hãi, vội vàng tách nhau ra. Tôi trông thấy “cái đó” của Hanks, nó vừa cứng vừa thô, trông rất xấu xí ghê tởm. Robert xách súng săn đi đến từ phía bên kia, nhìn thấy hai người họ, hắn trừng mắt quát: “Đây không phải nơi các người làm loạn, kéo quần lên rồi cút khỏi đây!”
Tôi và Emma nín thở, sợ bị Robert phát hiện. Thật không may, khi chúng tôi định lén chuồn đi, Emma dẫm phải cành cây gãy, Robert lập tức nhìn qua, hắn đã phát hiện ra hai anh em tôi.