Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1042

Chu Trường Mi híp mắt nhìn chén nước, đang đợi một giây sau nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của Phương Giải.

Tách.

Trà nóng vẫn chảy từ trong ấm trà. Mùi trà thơm ngát khiến lòng người thoải mái. Không thể không nói, đây là trà ngon hiếm có. Một người có gia thế hiển hách như Mộc Nhàn Quân càng hiểu về trà, cho nên lập tức nhận ra được, nếu trà này bán ở thời thái bình thịnh thế, thì giá trị bằng vàng.

- Mời!

Phương Giải mỉm cười vươn tay mời. Rượu đầy trà vơi, chính là đạo đãi khách.

Trong lòng Chu Trường Mi hơi căng thẳng. Phương Giải đơn giản hóa giải được chiêu ngầm của ông ta, bởi vậy có thể thấy tu vị của Phương Giải không hề tầm thường. Ông ta liếc nhìn Mộc Nhàn Quân một cái, sau đó nhếch miệng cười nói:

- Đa tạ Công gia ban thưởng trà.

Ông ta định bưng chén trà lên nói lời cảm ơn.

Nhưng không được.

Bởi vì ông ta căn bản không thể nhấc chén trà rời khỏi bàn đá được. Với tu vị của ông ta, không ngờ bất lực! Chén trà kia như bị khảm vào bàn đá, không lay động được. Nếu ông ta lại dùng sức, chén trà này liền vỡ nát, thậm chí cả cái bàn đá cũng vỡ nát. Nhưng nếu làm vậy, thì mặt mũi mất hết.

- Sao vậy?

Phương Giải nhìn Chu Trường Mi:

- Vị này xưng hô như thế nào? Chẳng lẽ cảm thấy ta rót trà chưa đủ?

Chu Trường Mi đỏ mặt, tay cầm chén trà không biết nên buông hay không:

- Thảo dân là Chu Trường Mi, là người hầu của tiểu công gia…

- Ủa!

Phương Giải nói:

- Hóa ra là ta nhầm bối phận, nên kính tiểu công gia trước mới đúng. Thật là xấu hổ, làm phiền ngươi đưa chén trà này cho tiểu công gia.

Trên mu bàn tay của Chu Trường Mi đã lộ gân xanh. Ông ta biết, nếu như mình tăng thêm lực, thì chén trà này chắc chắn sẽ vỡ nát. Nhưng nếu không nhấc được chén trà lên, thì sẽ mất hết mặt mũi.

- Để ta tự mình tới lấy.

Mộc Nhàn Quân nhìn ra được sự quẫn bách của Chu Trường Mi, vì thế y mỉm cười vươn tay nói:

- Vị sư thúc này của ta là hiểu ta nhất, biết ta không thích uống trà nóng, chỉ uống trà ấm, cho nên ông ấy mới thả xuống để đưa cho ta. Tuy nhiên, trà hôm nay là do Trấn Quốc Công ban tặng, ta sao có thể không uống?

Chu Trường Mi đỏ mặt buông lỏng tay ra, sau đó lập tức lui về phía sau.

Mộc Nhàn Quân vươn tay chuẩn bị chạm vào chén trà thì Phương Giải bỗng nhiên cười nói:

- Nếu không khát thì tạm thời để chén trà ở đó trước đã.

Hắn cầm chén thứ hai, đặt ở trước mặt Chu Trường Mi:

- Tới, ta mời ngươi một chén. Hôm nay mới gặp mà ý hợp tâm đầu, bất kể thân phận địa vị như thế nào thì đều là bằng hữu, cho nên ta cũng muốn mời ngươi.

Nhìn thấy Phương Giải lại châm trà, sắc mặt của Chu Trường Mi lập tức thay đổi. Ông ta vô thức vung tay nói:

- Công gia có thân phận tôn quý, thảo dân thực sự không dám nhận.

Lúc này, Mộc Nhàn Quân chợt biến sắc!

Y thấy bàn tay của Chu Trường Mi đỏ bừng, nhất là năm đầu ngón tay đã tróc da, be bết máu. Lòng bàn tay thì bị cháy đen một mảng, còn phát ra mùi thịt khét.

Thấy một màn này, Mộc Nhàn Quân vội dừng tay, có chút xấu hổ dừng giữa không trung.

- Không uống?

Phương Giải lắc đầu:

- Thật tiếc cho trà ngon.

- Làm phiền tiểu công gia khi trở về báo lại cho Ninh Quốc Công, đợi cho ta làm xong việc riêng chắc chắn sẽ tới nhà thăm hỏi. Hôm nay còn có vài việc phải xử lý, không thể ở lâu với hai vị rồi.

Hắn vươn tay, Trầm Khuynh Phiến ngồi sau hắn chậm rãi đứng dậy, đặt tay của mình vào lòng bàn tay của hắn, sau đó cả hai xoay người rời đi.

Trong mắt người đi đường, nam tử áo đen phóng khoáng lỗi lạc, nữ tử nhan sắc khuynh thành, thật là một cặp đôi hoàn hảo.

Mà ở trong mắt Mộc Nhàn Quân, bóng lưng của hai người sao mà chói mắt.

- Xin lỗi tiểu công gia…

Chu Trường Mi xấu hổ không dám ngẩng đầu, nhìn bàn tay cơ hồ đã phế đi, bối rối nói:

- Không ngờ tu vị của hắn lại mạnh như vậy. Chén trà kia đã bị hắn dùng nội kình dính vào bàn đá, nếu như dùng lực quá lớn, chỉ sợ ngay cả bàn đá cũng vỡ vụn.

Sắc mặt của Mộc Nhàn Quân biến ảo không ngừng, hận ý trong mắt ngày càng nồng đậm.

- Đi!

Y hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Sau khi đi mấy bước thì phát hiện Chu Trường Mi không đi theo. Y quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt của Chu Trường Mi đầy đau đớn.

- Đi…đi không được…

Chu Trường Mi đau đớn rên rỉ một tiếng, cả người đều run rẩy. Mộc Nhàn Quân biến sắc, y kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào đôi giày của Chu Trường Mi cũng cháy sạch, bàn chân bị đốt biến thành màu đen như hòa vào đất. Nếu cưỡng ép rút chân ra, không biết sẽ bóc bao nhiêu máu thịt. Trong nháy mắt Mộc Nhàn Quân liền hiểu, nhất định là Phương Giải dùng nội kình dung hòa chân của Chu Trường Mi với mặt đất. Mà Chu Trường Mi vì không muốn đánh mất thể diện, nên cố gắng chịu đựng.

Y không biết cần nhiệt độ cao bao nhiêu để nung chảy gạch đá này, nhưng y biết một chiêu này của Phương Giải cực kỳ huyền diệu. Nhanh chóng hòa tan gạch đá, khiến cho giày của Chu Trường Mi thiêu đốt. Mà trước khi đốt tới chân của ông ta, Phương Giải lại nhanh chóng làm lạnh gạch đá. Chân khí chuyển hoán cực nhanh khiến cho người ta khiếp sợ.

- Tiểu công gia…ngươi…không sao chứ?

Chu Trường Mi chỉ vào Mộc Nhàn Quân, hỏi.

Mộc Nhàn Quân hơi kinh ngạc, nghĩ thầm ngươi đã bị thương thành như vậy, còn hỏi ta có làm sao không? Một bàn tay gần như bị phế, hai cái chân gần như bị phế. Nếu người ta muốn, thì lúc này ngươi đã là một xác chết rồi.

Nhưng y đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, vô thức cúi đầu nhìn. Vừa nhìn, cơ hồ hồn bay phách lạc.

Trên áo của y có một cái lỗ thật nhỏ, nhỏ như hạt gạo.

Mộc Nhàn Quân vội vàng lật xem, áo ngoài và áo trong đều có lỗ, nhưng không có vết thương nào ở ngực.

Sắc mặt của y trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ngồi sụp xuống đất. Qua hồi lâu, nhìn hướng Phương Giải và cô gái tuyệt sắc kia rời đi, hận ý trong mắt phai nhạt đi nhiều, thay vào đó là sự sợ hãi.





Mộc phủ

Hai người dìu lấy Chu Trường Mi tiến vào bên trong nghỉ ngơi. Sau khi trở về, sắc mặt của Mộc Nhàn Quân trầm như nước. Việc đầu tiên khi y về phòng của mình là thay một bộ quần áo khác. Cái lỗ nhỏ trên áo của y kia đã trở thành ác mộng. Y không dám cúi đầu nhìn, càng không dám để cho người khác nhìn thấy.

Sau khi tiến vào phòng, Mộc Nhàn Quân cởi quần áo ra rồi không liếc một cái. Sau đó ra lệnh cho thị nữ mang đi đốt. Tiểu thị nữ này không biết xảy ra chuyện gì, sợ tới mức câm như hến, ôm quần áo ra ngoài để xử lý.

Thay một bộ quần áo, Mộc Nhàn Quân soi mình trước gương chừng mười phút.

Sau đó y mỉm cười trước gương, nụ cười hiền hòa lại xuất hiện trên mặt. Y rời khỏi phòng, gật đầu mỉm cười với hạ nhân. Thỉnh thoảng gặp được một hai khách giang hồ tiến vào hậu viện chào hỏi y, y cũng mỉm cười đáp lại, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Y thay một bộ áo trắng, tay áo bồng bềnh, khiến cho các tiểu nha hoàn phải ghé mắt.

Đi tới cửa thư phòng của Mộc Quảng Lăng, Mộc Nhàn Quân hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào. Giờ khắc này, y tự nói với mình rằng nhất định phải quên chuyện vừa mới xảy ra.

Kỳ thực chính y rất rõ ràng, cho dù tu vị của Phương Giải có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng khiến cho Chu Trường Mi rơi vào tình trạng kia. Mộc Nhàn Quân biết tu vị của Chu Trường Mi cao bao nhiêu. Chính vì tu vị cao, nên mới kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức không coi ai ra gì, tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay.

Nhưng chính vì thế, mà dễ dàng tạo cho người khác có cơ hội tát vào mặt mình.

Nếu như từ đầu suy nghĩ của Chu Trường Mi là tát mặt Phương Giải, vậy thì biểu hiện của y lại là đưa mặt cho người ta tát.

Mộc Nhàn Quân biết bản thân gặp vấn đề gì. Biết rằng sự oán hận và sợ hãi kia có khả năng biến thành tâm ma. Y vốn là một người có tâm tư linh hoạt, biết trở ngại lớn nhất của người tu hành là cái tâm. Rất nhiều thiếu niên có kinh tài tuyệt diễu, cuối cùng vì trong lòng có tâm ma mà sau này rơi vào cảnh trầm luân.

Mượn Chu Trường Mi để nói, nếu không phải vì năm đó…

Suy nghĩ của y tới chỗ này thì không thể không dừng lại. Đi vào thư phòng, chuẩn bị bẩm báo lại chuyện của Phương Giải với Mộc Quảng Lăng.
Bình Luận (0)
Comment