Hoàn Nhan Trọng Đức vẫn không thể tin được Phương Giải lại giết Hoàn Nhan Khang một cách đơn giản như vậy. Y từng nghĩ vô số lần làm sao diệt trừ người này, nhưng không có biện pháp nào cả. Hoàn Nhan Khang là Đặc Cần của Bắc Liêu, địa vị gần với phụ thân y. Nếu muốn giết y, sao mà khó khăn?
Nhưng Phương Giải giết một cách gọn gàng dứt khoát, thô bạo đơn giản khiến cho người ta chỉ muốn hoan hô!
- Làm sao ngươi biết phụ hãn sẽ không trách ngươi?
Y hỏi Phương Giải, trong mắt đầy vẻ khó tin.
- Ta nói rồi!
Phương Giải uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Người trong cuộc thường mê muội. Ngươi là người trong cuộc nên ngươi hoang mang. Ngươi không nhận ra được ai là kẻ thù, ai là người nhà, cho nên ngươi cảm thấy vô lực. Nhưng ta là người ngoài, ta ở ngoài cuộc, ta tiến vào quá đột ngột, cho nên cũng đột ngột phá hư ván cục này. Không ai kịp ngăn cản, cũng không kịp tính toán.
- Vẫn chưa hiểu!
Hoàn Nhan Trọng Đức nhìn Phương Giải:
- Trước khi ngươi giết Hoàn Nhan Khang, ngươi không sợ chọc giận phụ hãn sao?
- Nếu như không hiểu tâm ý của phụ thân ngươi, làm sao ta sẽ giết Hoàn Nhan Khang?
Phương Giải có chút thất vọng nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức:
- Tới giờ ngươi vẫn chưa rõ ràng à?
- Vẫn chưa!
Hoàn Nhan Trọng Đức thực sự không rõ.
- Lúc ở Thập Vạn Đại Sơn, phụ thân có từng vì chuyện gì mà bất hòa với ngươi giống như bây giờ chưa? Có từng vì người ngoài mà đuổi ngươi đi chưa?
- Tất nhiên không có!
- Nếu không có, vì sao tới Đông Cương lại như vậy?
Phương Giải nhìn y, hỏi.
Hoàn Nhan Trọng Đức ngồi xuống, suy nghĩ một lúc, hai mắt bỗng sáng ngời:
- Ý của ngươi là, phụ hãn cố ý làm như vậy?
- Đúng thế!
Phương Giải gật đầu:
- Phụ thân ngươi lo lắng sau khi bộ tộc tiến vào Đông Cương, sẽ bị người khác lợi dụng và phân hóa. Bản chất thật của Mộc phủ như thế nào, phụ thân ngươi nhìn rõ ràng hơn ai hết. Nhưng ông ấy là Đại Hãn, cho dù có quyền lực tuyệt đối thì có một số việc ông ấy cũng không thể làm. Ông ấy không thể vô duyên vô cớ diệt trừ người mà mình lo lắng, cũng không dám khiến cho bộ tộc rơi vào nội đấu.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Nếu ta đoán không lầm, phụ thân ngươi nắm rõ nhất cử nhất động của Mộc phủ. Ông ấy cũng nắm rõ người nào trong bộ tộc bị thu mua. Sở dĩ ông ấy khiến ngươi rời xa khỏi quyền lực, thứ nhất là khiến cho những người đó đắc ý. Chỉ khi đắc ý, bọn họ mói càng càn rỡ, mới bộc lộ bản chất của mình. Hoàn Nhan Khang không biết, cho nên y mới ương ngạnh…
- Thứ hai, còn không phải vì bảo vệ ngươi sao? Trước tiên khiến ngươi rời xa quyền lực, như vậy ngươi không còn uy hiếp với những người kia nữa rồi, cho nên ngươi an toàn. Có lẽ phụ thân ngươi nghĩ, chờ tới khi những người kia hoàn toàn bạo lộ, ông ấy liền quyết tâm diệt trừ. Mà ngươi thì đứng bên ngoài mọi chuyện, sẽ không bị liên lụy tới. Sau khi diệt trừ những người kia, ông ấy liền giao Hãn vị cho ngươi.
Phương Giải nói:
- Đương nhiên, đây là hạ sách…Không phải vạn bất đắc dĩ, phụ thân ngươi sẽ không làm như vậy. Người Bắc Liêu mới tới Đông Cương, không chịu nổi chiến tranh nội bộ. Chỉ khi không còn biện pháp nào khác, phụ thân ngươi mới dùng tới chiêu này. Chắc chắn ông ấy đang chuẩn bị tìm một phương pháp để khoét đi khối ung nhọt kia.
- Vì thế, ta đến đây.
Phương Giải chỉ vào mình, nói:
- Lúc phụ thân ngươi nhìn thấy ta tới, có lẽ rất cao hứng. Ngày đó lúc ta gặp ông ta, ông ta không hề che dấu sự vui sướng trong mắt.
Hoàn Nhan Trọng Đức trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc hiểu được một ít:
- Nhưng làm sao phụ thân biết ngươi nhất định sẽ tới?
- Ngươi bị đuổi khỏi quyền lực, cho nên Hoàn Nhan Khang càng thêm ương ngạnh. Y đã tự coi mình là người thừa kế duy nhất Hãn vị rồi. Không thể không nói, một chiêu này của phụ thân ngươi rất hay. Dân chúng tộc Bắc Liêu đều nhìn trong mắt, bọn họ đều thông cảm cho ngươi…Thông cảm là cái gì? Thông cảm chính là sự ủng hộ về sau.
Phương Giải nói:
- Tuy nhiên như lời ta vừa nói, những chuẩn bị này chỉ khi vạn bất đắc dĩ phụ thân ngươi mới dùng tới. Nếu tới lúc ông ấy nhất định phải vạch mặt với đám người Hoàn Nhan Khang, vậy thì đám người Hoàn Nhan Khang nhất định sẽ chết, nhưng phụ thân ngươi cho dù là Đại Hãn thì cũng sẽ mất đi uy tín. Trong lúc bộ tộc sắp sửa bị chia rẽ, thì một tân vương mới sẽ đoàn kết bộ tộc lại. Đó là lúc ngươi quay trở lại.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Viết thư cho Vân Thù là chủ ý của ngươi à?
- Không phải!
Hoàn Nhan Trọng Đức nói:
- Sau buổi nói chuyện với thầy giáo Tiêu Hiển, ông ấy bảo ta viết thư cho Vân Thù.
Phương Giải gắt một cái:
- Phì, cha vợ mà lại tính kể con rể, thật con mẹ nó khiến người ta không thoải mái. Ông ấy biết ngươi hiểu rõ Vân Thù nhất, sau khi bức thư này gửi tới Vân Thù, ta cũng sẽ được đọc. Vân Thù không nhận ra ý nghĩa phía sau, nhất định sẽ tới tìm ta. Một khi ta nhìn ra, trừ khi ta giả ngu không nói cho Vân Thù, nếu không Vân Thù nhất định sẽ vội vã trở về để gặp ngươi. Mà nàng là nữ nhân của ta, ta sao có thể yên tâm để cho nàng quay về một mình?
- Điều kiện đầu tiên là…
Phương Giải chi vào bản thân, nói:
- Dù phụ thân ngươi có tính kế nhiều hơn, thì điều kiện đầu tiên là ta đồng ý tới. Nếu ta không tới, tộc Bắc Liêu của ngươi khó tránh một hồi máu tanh. Mộc phủ biết không dễ khống chế phụ thân ngươi, cho nên lựa chọn Hoàn Nhan Khang. Bọn họ bồi dưỡng Hoàn Nhan Khang lên làm Đại Hãn, sau đó bước tiếp theo chính là dùng người Bắc Liêu của các ngươi làm thanh đao, đâm xuyên qua hàng rào Trung Nguyên. Hàn kỵ của Bắc Liêu, là đội quân mà ngay cả Lang kỵ của Mông Nguyên cũng phải e dè.
…
…
Phương Giải bỏ một viên kẹo vào miệng, vừa ngậm vừa nói:
- Lúc ta tới gặp phụ thân ngươi, từ trong mắt ông ấy, ta liền biết ngay rằng ông ấy còn chưa già tới mức không thể khống chế được bộ tộc.
Phương Giải nghĩ tới một vị Hoàng Đế kiếp trước của mình, sau khi chiếm được cả thiên hạ, lúc về già cũng giả vờ như hoa mắt ù tai, tùy ý để cho đám người Tể Tướng phía dưới muốn làm gì thì làm, kết bè kết cánh. Đợi cho những người này rốt cuộc không kìm nén được mà muốn mưu phản, ông ta lập tức tiêu diệt toàn bộ.
Hoàn Nhan Dũng, cũng có suy nghĩ đó.
Ông ta không biết có bao nhiêu người bắt đầu trở nên không trung thành, cho nên liền dùng Hoàn Nhan Trọng Đức làm mồi dụ, khiến cho những người không trung thành phải hiện hình. Ông ta giả vờ mình đã già, hoa mắt ù tai, khiến cho bọn họ sơ suất. Chỉ như vậy, Hoàn Nhan Dũng mới có thể diệt trừ toàn bộ.
- Vậy kế tiếp ta nên làm gì?
Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi.
Phương Giải cười nói:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hiện tại trong số các thủ lĩnh bộ tộc đang thảo luận với phụ thân ngươi kia, khẳng định có người mà phụ thân đã an bài sẵn. Ta không giải thích, người khác không dám tới hỏi. Nếu lúc này có người đứng ra đề cử ngươi tới hỏi ta, thì chắc sẽ không ai phản đối. Sau đó, ngươi có thể từ từ lấy lại quyền lực…
Hoàn Nhan Trọng Đức nghe thấy vậy, hai hàng lông mày liền giãn ra:
- Thật không?
- Tám chín phần.
Phương Giải nói:
- Tiếp đó còn cần ta dạy ngươi phải làm gì, thì ngươi thật quá ngu ngốc. Lúc đầu ở Tây Bắc, sao ta không thấy ngươi ngốc như vậy? Có một người vợ ngốc là may mắn, có một anh rể ngốc chính là trói buộc…
Hoàn Nhan Trọng Đức lườm hắn một cái, cười nói:
- Nếu đúng như lời người nói, vậy thì kế tiếp không cần ngươi phải dạy ta…phụ thân để ta điều tra chuyện này, tất nhiên sẽ tra ra rất nhiều chuyện chứng tỏ Hoàn Nhan Khang cấu kết với Mộc phủ. Sau đó âm mưu muốn lợi dụng hàn kỵ để tranh giành thiên hạ của Mộc phủ cũng dần dần lộ ra. Tới lúc đó toàn bộ tộc dân sẽ hận Mộc phủ.
Phương Giải gật đầu, chờ Hoàn Nhan Trọng Đức nói tiếp.
Hoàn Nhan Trọng Đức nói:
- Lúc trước ta vạch trần âm mưu của Mộc phủ ở trước mặt các thủ lĩnh, nhưng không ai tin ta. Tuy phụ thân tin ta, nhưng dù tin ông ấy cũng không làm gì được. Bởi vì thiện ý thể hiện bên ngoài của Mộc phủ đã cảm động toàn bộ bộ tộc. Dân chúng cũng sẽ không tin tưởng lời ta nói. Cho nên ông ấy mới không đứng về phía ta, chỉ có thể đuổi ta ra xa. Muốn khiến dân chúng tin tưởng Mộc phủ không có ý tốt, dựa vào lời nói là chưa được, cần có một chuyện khiến cho tất cả phải chấn động. Như vậy dân chúng mới tin.
- Một khi chuyện của Hoàn Nhan Khang bộc lộ ra ngoài, còn tộc dân nào tin tưởng Mộc phủ nữa? Lúc đó, Mộc phủ cũng không dám làm gì. Nếu như Mộc phủ muốn tiến quân vào Trung Nguyên, thì sẽ không dám gây sự với hàn kỵ của bọn ta. Tuy hàn kỵ của bọn ta có số lượng không nhiều, nhưng có thể đánh cho Mộc phủ phải chảy máu đầu.
- Cuối cùng chuyện này sẽ không có hồi kết. Người của Mộc phủ sẽ giả ngu, làm như cái gì cũng không biết. Sau đó…
Phương Giải nhìn, cười nói:
- Sau đó chính là lúc ngươi biểu hiện ra sự khoan dung. Một tân vương giả làm thế nào mới có thể lập uy tín nhanh nhất? Một là lập uy, hai là khoan dung. Ngươi tra ra những việc xấu xa của Hoàn Nhan Khang, dân chúng tất nhiên tin phục ngươi. Sau đó…ngươi không truy cứu những người khác, các thủ lĩnh khác đương nhiên là mang ơn ngươi. Cuối cùng uy tín của ngươi sẽ được tăng cao.
Phương Giải thở dài:
- Vì giúp ngươi ngồi vững ngôi vị Đại Hãn, phụ thân ngươi đã tính toán chu toàn mọi chuyện.