Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 110

Phương Giải ở phủ Tán Kim Hầu cả buổi chiều. Ngô Nhất Đạo câu được mười ba con cá chép béo tròn. Cho nên Phương Giải càng không chịu đi. Bởi vì trong lúc nói chuyện phiếm, Ngô Nhất Đạo đắc ý nói một câu, sở trường của y là món cá.

Phương Giải không phải là kẻ ham ăn. Sở dĩ hắn lưu lại, là vì hắn còn có rất nhiều việc cần nghe Ngô Nhất Đạo giảng giải. Tới hôm nay, Phương Giải mới phát hiện mình chưa hiểu gì về tòa thành Trường An rộng lớn này. Hắn vốn tưởng rằng mình đã hỏi thăm và nghiền ngẫm ra được rất nhiều thứ. Nhưng ở Trường An càng lâu, hắn càng cảm thấy mình vô tri.

Ngô Nhất Đạo không cảm thấy phền với vị sự dây dưa của vị thiếu niên này. Ngược lại, y rất thích cái tên tò mò này. Như lời Ngô Nhất Đạo nói, đó là hợp tính.- Muốn ăn tiệc cá à?

Ngô Nhất Đạo cười hỏi.

Phương Giải lắc đầu rất nghiêm túc nói:

- Cho cá không bằng cho cần câu cá.

Ngô Nhất Đạo liên tục khoát tay nói:

- Nhưng ta không có ý định cho ngươi cá, tự nhiên cũng không cho ngươi cần câu cáTuy nhiên ăn cơm sẽ uống rượu, uống rượu vào sẽ nói chuyện trời đất. Ta có thể kể cho ngươi mấy chuyện lặt vặt của ta, dù sao ta cũng nhàn rỗi.

- Càng nhiều càng tốt.Phương Giải nói.

- Ngươi thật tham lam.

Ngô Nhất Đạo chỉ Phương Giải, cười nói:

- Đã nhiều năm rồi ta chưa từng thấy qua kẻ nào tham lam như ngươiTuy nhiên ta thích người có lòng tham. Từ lúc bắt đầu việc buôn bán, ta hiểu ra một đạo lý. Động lực lớn nhất khiến cho người ta không ngừng phát triển và thành công, chính là lòng tham. Một người nếu ngay cả lòng tham cũng mất, thì còn có cái gì cho hắn lực lượng nữa?

- Còn tình yêu, chính nghĩa, bảo vệ thế giới, bảo vệ gia viên, vân vân, cũng là động lực.Phương Giải rất rắm thối nói.

- Biến đi.

Ngô Nhất Đạo mắng một câu.

- Không biến.

Phương Giải ngồi xuống bên bờ ao, nhặt hòn đá nhỏ ở chân ném xuống ao, kinh động không ít cá. Cũng khiến bờ ao vốn đang tĩnh lặng tạo thành gợn sóng. Hắn chớt nhớ tới ở kiếp trước, phía sau nhà mình cũng có một cái ao nho nhỏ. Sau khi tan học, việc thích nhất chính là đứng trên bờ, dùng đá ném bèo. Mà thời thơ ấu ở kiếp này, dường như chưa từng có thú vui đơn giản mà khiến người ta nhớ mãi như vậy.Ngô Nhất Đạo giao sọt cá cho tôi tớ để xử lý cá. Y tới cái ghế bên cạnh, nằm xuống, nhìn mặt trời dần lặn phía tây, cảm khái nói:

- Vừa rồi ngươi ném đá vào trong ao, sự tĩnh lặng đã bị ngươi phá vỡ. Nói theo cách khác, ngươi chính là hòn đá nhỏ đó, cái ao kia là cả thành Trường AnĐối với ao mà nói, ngươi chỉ là một hòn đá nhỏ bé không đáng kể. Nhưng mà ai biết khi nào, hòn đá nhỏ cũng có thể khuấy động nước ao?

Ngô Nhất Đạo liếc mắt nhìn Phương Giải, nói:

- Hiện tại ngươi đã khiến thành đế đô xuất hiện một gợn sóng rồi. Cẩn thận ngẫm lại, bởi vì một tiểu nhân vật từ biên thành tới là ngươi, không ngờ có thể khiến cho các đại nhân vật của triều đình đều chấn động. Thật đúng là một việc ngạc nhiên.

Phương Giải không hiểu ý Ngô Nhất Đạo lắm:

- Ta thấy mình có bản lĩnh như vậy đâu?- Ngươi không có bản lĩnh?

Ngô Nhất Đạo lườm hắn một cái:

- Ngươi có biết từ khi ngươi vào thành Trường An, triều đình đã xảy ra bao nhiêu chuyện không? Bắt đầu lúc ngươi mới rời khỏi Phan Cố, các quan tuần sát của Binh Bộ và Đại Lý Tự đều chết vì ngươi, đúng không? Cầm bút thái giám của Ngự Thư Phòng, Ngô Bồi Thắng cũng chết vì ngươi, đúng không?

- Nếu không có chuyện này, Lý Viễn Sơn và Lý Hiếu Tông làm sao có thể gây ra tội ác lớn như vậy? Nếu bọn họ không làm ác, không tốn bạc hối lộ người của Tình Nha và Binh Bộ, thì Tình Nha Thiên Hộ Cao Thiên Bảo liệu có chết? Đại Nội Thị Vệ Xử Phó Chỉ Huy Sứ Mạnh Vô Địch bị cụt tay? Sau khi Cao Thiên Bảo chết, còn bị người ta chôn thi thể ở trước cửa Hộ Bộ, mặc cho người khác giẫm lên, trọn đời không siêu sinh. Nếu không vì chuyện này, Binh Bộ Thị Lang Hậu Quân Tứ và mườimấy quan viên liệu có bị bệ hạ giận dữ chém đầu?

- Nói xa hơn. Sau khi ngươi tới đế đô rồi, Binh Bộ Viên Ngoại Lang Ưng Thứu muốn giết ngươi, lừa ngươi tiến vào diễn võ trường, sau đó ngươi gặp được La VănBởi vì ngươi, La Văn chiếm được ngôi đầu Diễn Vũ Viện. Cũng chính vì vậy, mà y muốn diệt trừ ngươi. Vì thế mới có chuyện đêm đó Ưng Thứu và La Văn cùng lúc hạ thủ. Kết quả là Ưng Thứu bị xử tử, Binh Bộ Thượng Thư Ngu Đông Lai cũng không thể bảo vệ được chức quan, phải nhận lỗi từ chức.

- Cũng chính vì ngươi, mà Hầu Văn Cực mới phải đi gặp La Văn. Về phần y nói gì với La Văn, muốn làm cái gì, không ai biết được. Nhưng chính vì chuyện xảy ra ở Khách Thắng Cư, mà khiến bệ hạ phải đích thân tới. Cho nên Hầu Văn Cực không thể giấu diếm được nữa! Có lẽ ngươi còn không biếtsau khi ngươi rời khỏi Khách Thắng Cư, đám biên quân khen ngươi không dứt miệng. Trong lúc mơ hồ, ngươi đãtrở thành thủ lĩnh biên quân rồi.

Nghe Ngô Nhất Đạo nói hết, phản ứng đầu tiên của Phương Giải là:

- Làm sao Hầu gia biết được nhiều chuyện như vậy?

Ngô Nhất Đạo chỉ vào tai, mắt và miệng của mình:

- Bởi vì ta đứng ở chỗ cao, cho nên thấy được nhiều thứ hơn người bình thường. Mà tính ta thích những việc cổ quái, khác lạ, cho nên mới hỏi thăm được không ít tin tức

Y lại chỉ đầu mình, nói:

- Sau đó thì dùng đầu suy nghĩ, liền đoán ra được rất nhiều thứ.

- Vì sao Hầu gia lại chú ý tới ta?Phương Giải hỏi.

Ngô Nhất Đạo nghĩ một lát, rồi đáp:

- Bởi vì ngươi khiến đế đô không còn an tĩnh nữa. Hơn nữa đâu chỉ một mình ta chú ý tới ngươi?

Phương Giải khẽ lắc đầu nói:

- Nếu có thể, ta thà như Lũng Hữu Lý Phục Ba lúc trước tiến vào Diễn Vũ Viện. Không thu hút sự chú ý. Như vậy phiền toái sẽ bớt đi.

- Hiện tại ngươi muốn hạ thấp tư thế tiến vào Diễn Vũ Viện phải không?

Ngô Nhất Đạo cười cười nói:

- Có không ít người tỏ rõ thái độ muốn đánh bại ngươi. Đánh cho ngươi rụngrăng, sưng mặt. Nếu như ngươi muốn hạ thấp tư thế, thì tương đương với việc giơ mặt lên cho người ta đánh.

- Cho đến tận lúc này, ta cũng không mình có bản lĩnh gì mà được nỏi tiếng.

- Không có bản lĩnh cũng phải gồng gánh.

Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc, nói:

- Sau khi ngươi bất tỉnh ở Khâu Tiểu Thụ, bệ hạ đã nói qua với biên quânBệ hạ nói ngài ấy chính là chỗ chống lưng của tất cả biên quân. Các ngươi không cần phải sợ ai. Thế gia danh môn trong thiên hạ đâu chỉ có mấy trăm nhà. Nhưng không nhà nào dám nói to hơn Hoàng gia. Ngươi có phải biên quân hay không?

- Đúng vậy!- Vậy thì ngươi sợ cái rắm! Nên suy nghĩ làm sao nở mày nở mặt cho bệ hạ. Thuận tiện khiến không khí trong Diễn Vũ Viện chuyển hướng càng tốt. Phải biết rằng lúc Thái Tổ mới thành lập Diễn Vũ Viện, không phải bị con cháu quý tộc năm giữ. Năm đó, nhóm người đầu tiên tiến vào Diễn Vũ Viện, phần lớn là lão binh dưới trướng của Thái Tổ. Tuy không có người nào kinh tài tuyệt diễm, nhưng không khí của Diễn Vũ Viện lúc đó rất thuần chính. Sau khi giang sơn Đại Tùy được củng cố, không khí của Diễn Vũ Viện càng ngày càng khiến người ta lo lắng.

- May mắn

Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:

- Bệ hạ tính toán thay đổi, cho biên quân các ngươi được nở mày nở mặt.

..

Sau khi trời tối, sự náo nhiệt trên khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành Trường An sẽ dần giảm bớt. Tuy các quán rượu thanh lâu vẫn kinh doanh náo nhiệt. Nhưng người đi lại trên đường cái đã trở nên vắng vẻ. Phương Giải ở trong phủ Tán Kim Hầu nghe Ngô Nhất Đạo nói chuyện trên trời dưới dất, nhưng đều âm thầm chỉ điểm hắn làm sao ứng đối được với những gợn sóng trong thành Trường An.

Ngô Nhất Đạo không nói biện pháp nào cho Phương Giải. Chỉ nói cho hắn biết, là hắn không có đường lui. Hơn nữa, đây là thời điểm tốt nhất với người làm lính. Phương Giải không biết vị Đại Tùy thủ phủ có mánh khóe thông thiên này rốt cuộc đã biết bao nhiêu bí mật cao tầng. Hắn chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán, có lẽ địa vị thực tế của Ngô Nhất Đạo còn lớn hơn rất nhiều quan viên trong triều.Trên thực tế, hắn đoán không sai.

Ngô Nhất Đạo biết nhiều bí mật, hơn bất kỳ các quan viên nào trong triều. Chẳng hạn như việc bệ hạ đang âm thầm tính toán cho trận chiến kinh thiên kia. Trong Khung Lư của Sướng Xuân Viên, Hoàng Đế đã nói với Húc Quận Vương Dương Khai, bí mật triệu tập bảy kho lúa của phía bắc Đại Giang tới Tây Bắc. Hơn nữa còn vận chuyển trang bị, vũ khí cho mấy chục vạn đại quân từ ba cung. Mấy thứ này cộng lại là một số vật tư khổng lồ. Nếu muốn bí mật điều động, là điều rất khó khăn, làm sao có thể giấu diếm được?

Nếu triều đình muốn vận chuyển, tất nhiên phải dùng binh lực. Đỗng tĩnh lớn như vậy, cho dù người mù cũng có thể nghe ra mấy thứ gì đó. Huống chi những người trong triều đình còn tinh hơn khỉ.Không sử dụng lực lượng của triều đình, trong thiên hạ này còn ai có thể vận chuyển vật tư cho bệ hạ?

Đương nhiên là Hàng Thông Thiên Hạ của Ngô Nhất Đạo rồi!

Với thực lực của Hàng Thông Thiên Hạ, mặc dù có chút cố hết sức, nhưng tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất. Đến khi mọi người chú ý tới những hành động không bình thường của Hàng Thông Thiên Hạ thì đã chậm. Rất nhiều vật tư, lương thảo đã chuyển tới Tây Bắc rồi. Bởi vì ai cũng không ngờ tới, bệ hạ lại giao một chuyện lớn như vậy, cho một hãng buôn!

Quan trọng nhất là, điều binh.

Ngoại trừ Thủy Sư của triều đình, cũng chỉ có đội tàu của Hàng Thông Thiên Hạmới có quy mô lớn để vận chuyển người ngựa về Tây Bắc.

Địa vị của Ngô Nhất Đạo, còn cao hơn nhiều so với sự phỏng đoán của Phương Giải.

Một thương nhân, có thể được bệ hạ phong làm hầu tước, có thể khiến hàng hóa của mình thông thiên hạ, bí mật đằng sau nó, dù ai cũng không thể biết được. Nhưng có thể khẳng định rằng, nếu không có Hoàng Đế ủng hộ, Hãng buôn của Ngô Nhất Đạo là sao có thể có quy mô khổng lồ như vậy? Nếu không phải Ngô Nhất Đạo đã vì Hoàng Đế âm thầm làm rất nhiều chuyện, thì làm sao y có thể lũng đoạn thiều việc buôn bán như vậy?

Một thương nhân, có thêm một chữ quan ở đằng trước, vậy thì liền đáng sợ.Trong phủ Tán Kim Hầu, Ngô Nhất Đạo dường như không tiếc thời gian của mình. Có vẻ như y rất thích giảng giải đạo lý với tiểu nhân vật này. Tuy rằng chính như lời y nói, y sẽ không dựa vào số bạc ít nhiều để nói ra ít nhiều tin tức. Nhưng đối với Phương Giải mà nói, như vậy đã là sự trợ giúp lớn nhất đối với hắn rồi.

Một người nhà quê đến từ nơi thâm sơn cùng cốc, muốn sống yên ổn trong thành Trường An lớn như vậy, cần phải học rất nhiều. Phương Giải thật giống như một con quỷ đói khát, không ngừng ăn cơm, ý muốn lấp đầy bụng mình. Cho dù đã ăn nó, hắn vẫn muốn ăn được bao nhiêu thì ăn.

Đường Nam Thập Nhị là một con đường rất bình thường. Con đường chỉ như một mạch máu trong toàn bộ hệ thống của thành Trường An, bé nhỏ không đáng kể. Tùy tiện đi nửa ngày trong thành Trường An, ít nhất cũng đi được mấy chục con đường giống như vậy.Nổi tiếng nhất ở đường Nam Thập Nhị là một nhà trọ. Tên là nhà trọ Quy Bằng. Nghe nói ở thời Đại Tùy Thuận Đế, hay chính là ông nội của Hoàng Đế bây giờ. Có một vị thư sinh từ phía nam tới, cả ngày vùi đầu vào đọc sách. Mỗi bữa cơm chỉ ăn một bát cháo và ít rau dưa. Tuy rằng không tới mức đói chết, không tới mức không trả nổi tiền thuê nhà, nhưng sinh hoạt quả thực rất khó khăn.

Nhưng một người như vậy, lại trở thành vị Trạng Nguyên Hàn Môn đầu tiên từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay.

Vi thư sinh này trở nên nổi tiếng. Lúc thi đình, được Thuận Đế ban cho Trạng Nguyên, khiến cả triều văn võ lúc đó đều kinh ngạc. Đương nhiên, chính vì việc này, mà thanh danh của nhà trọ Quy Bằng cũng được lan truyền. Từ đó về sau, cho dù là sĩ cử giàu có, cũng muốn tới nơi này ở để dính chút phúc khí.Vị Trạng Nguyên Hàn Môn đầu tiên của Đại Tùy này, tên là Hoài Nhân Lễ. Nhắc tới tên này, không có mấy người nhớ. Bởi vì ông ta đã sửa lại tên của mình, thành Hoài Thu Công.

Sắc trời đã khuya, tiểu nhị của nhà trọ Quy Bằng đang ngủ gà ngủ gật. Bởi vì vẫn chưa tới thời gian đóng cửa, mà tới giờ này có rất ít người tới thuê phòng, cho nên y mới rảnh như vậy. Đang lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên có thanh âm khiến y nhảy dựng. Y dụi dụi mắt, theo bản năng hỏi:

- Khách quan ở trọ à?

Không biết từ khi nào có một người xuất hiện ở quán trọ. Trang phục rất kỳ quái, vẻ mặt lạnh lùng, không để ý tới câu hỏi của tiểu nhị.

Tiểu nhị nhìn kỹ, lập tức kinh ngạc tới há hốc miệng. Nếu có người muốn thử,nhất định sẽ nhét vừa một quả táo vào trong miệng của y.

Người đứng trước cửa là một nam tử trung niên chừng bốn mươi, thân hình cao ngất. Trán rộng, lông mày dựng ngược, cái mũi rất cao, khuôn mặt góc cạnh như được khắc lên vậy. Mà khiến người ta để ý nhất chính là trang phục của y. Một bộ trang phục mà dân chúng bình thường tuyệt đối sẽ không dám mặc vào.

Đạo bào màu đỏ chót, hoa văn phức tạp được thêu bằng chỉ vàng. Thấy không rõ điểm đầu và điểm cuối. Tất cả hoa văn tạo thành một đồ án phức tạp, khiến cho người hoa mắt.

Đại Thần Quan áo bào đỏ!

- Ông bà ông vải ơi!Tiểu nhị lập tức tỉnh ngủ, cơ hồ kinh ngạc kêu lên!

- Ta tới đây.

Vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ này nhìn lên tầng hai của nhà trọ, bình thản nói ba chữ.
Bình Luận (0)
Comment