Huyện Bình Cốc
Lâu Huyện lệnh có một thói quen, mỗi ngày đều dậy rất sớm, sau đó mở căn phòng bí mật đi vào kiểm tra kho vàng của mình. Lúc Đại Tùy còn cường thịnh y đã làm Huyện lệnh của huyện Bình Cốc rồi. Về sau thiên hạ đại loạn, y vẫn ổn định ở vị trí này. Đó không phải vì y có chỗ dựa vững chắc gì đó, mà là vì y khá thông minh.
Có quan viên tham tiền, tham tới không chịu chi ra.
Nhưng y không làm vậy. Tuy lúc chi tiền y sẽ đau lòng, nhưng y biết nếu ở thời điểm mấu chốt mà tiếc tiền, chỉ sợ sẽ mất càng nhiều hơn. Phòng bí mật của y được xây phía sau tủ quần áo trong phòng ngủ.
Trong căn phòng này đặt số của cải mà y tích lũy được trong nhiều năm làm quan. Nếu hiện tại y quyết định từ quan không làm, tìm một nơi để dưỡng già, thì số tiền này đủ cho y dùng mấy đời không hết.
Lâu Huyện lệnh còn có một thói quen, chính là lúc tặng lễ sẽ không đưa vàng bạc, mà là ngân phiếu. Theo y, ngân phiếu không chân thật bằng vàng bạc nắm trong tay. Sau khi Đại Tùy sụp đổ, các ngân hàng tư nhân ít nhiều bị ảnh hưởng, nhiều ngân phiếu liền không có giá trị sử dụng.
Mỗi sáng sớm, dù không rửa mặt chải đầu cũng phải tới căn phòng kia trước.
Nói thật, từng nén bạc đặt ở chỗ nào, y đều ghi nhớ kỹ trong lòng.
Hôm qua số ngân phiếu mà y tặng là của ngân hàng tư nhân thuộc về Hàng Thông Thiên Hạ đặt ở Tây Nam. Cho nên không khác tặng vàng bạc là bao nhiêu. Dù thiên hạ có loạn hơn nữa, thì thực lực của Hàng Thông Thiên Hạ vẫn như vậy. Hơn nữa phía sau bọn họ còn có Hắc Kỳ Quân, không cần phải lo lắng không đổi được tiền.
- Ước chừng ba ngàn lượng.
Lâu Huyện lệnh thở dài, nghĩ tới cậu em vợ vô dụng trông coi cửa thành kia đắc tội người của Kiêu Kỵ Giáo, trong lòng y có chút lo lắng. Kỳ thực y không có chỗ dựa lớn gì cả. Từ khi Đại Tùy loạn lạc, làm gì còn chỗ dựa lớn tuyệt đối?
Chẳng hạn những nhân vật từng hiển hách trong triều đình kia, như Bùi Diễn. Ngay cả La Diệu đều phải dựa vào y để tìm hiểu tin tức của triều đình, kết quả Thiên Hữu Hoàng Đế vừa trở về, việc đầu tiên chính là chém đầu Bùi Diễn. Tới hiện tại, những người từng là nhân vật lớn trong triều đình, giờ căn bản không đáng nhắc tới. Trong mắt Lâu Huyện lệnh, những nhân vật lớn kia tuy mặc áo quan màu tím màu đỏ, còn sống không tự tại bằng một Huyện lệnh Thất Phẩm như y.
Cậu em vợ của y là một kẻ ngu ngốc, làm việc lỗ mãng, nếu không phải cần sử dụng người của mình, thì y đã không để cho cậu em vợ phòng thủ cửa thành.
Mà y cũng không dám an bài cho cậu em vợ làm việc khác. Nhà có sư tử hà đông, cũng là một chuyện rất phiền lòng.
Y cầm một cái khăn, mở ra cái rương thứ nhất, lấy một thoi vàng ở bên trong rồi cẩn thận lau chùi. Mỗi ngày đều phải lau, cho dù chẳng có bụi đất gì cả.
- Đại nhân!
Bên ngoài chợt vang lên tiếng la:
- Không xong rồi, Phùng Nghiêm bị đánh ở cửa thành.
Lâu Huyện lệnh nghe thấy vậy liền biến sắc, lửa giận lập tức bốc lên. Tuy cậu em vợ Phùng Nghiêm của y không nên thân, nhưng cả huyện Bình Cốc này nằm trong tay y quản lý, ai dám bắt nạt y? Khi dễ Phùng Nghiêm, không nói tới vợ của y sẽ nổi trận lôi đình, mà còn là không để vị Huyện lệnh vào mắt.
Lâu Huyện lệnh đặt thỏi vàng lại vào trong rương, động tác cẩn thận.
Sau đó đổi lại quân phục rồi ra ngoài, mang theo mấy nha dịch hướng cửa thành bên kia. Mới đi ra cửa chính, liền nhìn thấy đám đông ồn ào trên đường cái.
Lúc nhìn rõ tình huống, Lâu Huyện lệnh chợt biến sắc, trong nháy mắt hai cái đùi mềm nhũn. Nếu không phải một thủ hạ phản ứng nhanh đỡ lấy y, thì y đã đặt mông ngồi xuống đất rồi.
Một đội Kiêu Kỵ Giáo mặc áo xanh đậm khoác áo choàng đỏ chót phóng ngựa trên đường cái. Đi đầu là một Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo. Phía sau con ngựa của vị Bách hộ này kéo theo một người ngã trái ngã phái. Không phải cậu em vợ Phùng Nghiêm của y thì là ai. Xem ra, cậu em vợ của y bị người ta trói lại một đường kéo tới đây. Cho dù chưa chết, chỉ sợ cũng mất nửa cái mạng.
- Đại nhân…chính là bọn người kia.
Một nha dịch chưa từng thấy qua người của Kiêu Kỵ Giáo, nên chưa hiểu độ nghiêm trọng của chuyện này:
- Sáng sớm hôm nay, những người này cưỡi ngựa tới cửa thành hỏi hôm qua là Thập trưởng nào trông cửa. Phùng Nghiêm liền đi lên hỏi chuyện gì, kết quả là người kia trút một trận roi da xuống, đánh cho Phùng Nghiêm kêu gào thảm thiết. Như thế vẫn chưa xong, những người đó còn nhảy xuống lưng ngựa, quyền đấm cước đá, đánh cho Phùng Nghiêm bầm dập…
Trong lòng nha dịch này còn sợ hãi:
- Cho nên thuộc hạ vội vàng tới báo tin cho ngài.
Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo đi đầu nhìn thấy một người mặc quan phục Thất Phẩm đi tới, khuôn mặt lạnh lùng, ghìm chặt chiến mã lại rồi nhảy xuống. Mười mấy Kiêu Kỵ Giáo phía sau nhảy xuống theo, bước nhanh về hướng này.
- Ngươi là Huyện lệnh?
Vị Bách hộ này hỏi.
Lâu Huyện lệnh lắp bắp nói:
- Đúng vậy…các ngươi muốn làm gì?
Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo vung tay lên:
- Bắt lấy, trước vả năm mươi cái.
Bốn Kiêu Kỵ Giáo lao tới như lang như hổ, khiến cho đám nha dịch vội vàng lui về phía sau. Hai Kiêu Kỵ Giáo bắt lấy cánh tay của Lâu Huyện lệnh, một người ở phía sau giữ lấy đầu Lâu Huyện lệnh, một người rút miếng gỗ dày từ trong túi da ra, bắt đầu vả vào mặt Lâu Huyện lệnh. Chưa tới mười cái, khuôn mặt của Lâu Huyện lệnh đã huyết nhục mơ hồ.
- Phụng lệnh của Quốc công gia!
Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo lớn tiếng nói:
- Mang cả nhà Lâu Huyện lệnh tới núi Chu Tước thẩm tra!
…
…
Trên đường đi Hạng Thanh Ngưu không ngừng quan sát sắc mặt của Phương Giải. Y không biết Phương Giải có vì chuyện nhỏ này mà tức giận không.
- Hỏi ra điều gì không?
Hạng Thanh Ngưu hỏi Phương Giải:
- Có phải liên quan tới nhân vật quan trọng ở đại doanh núi Chu Tước?
- Không!
Phương Giải lắc đầu:
- Ta nói trong núi Chu Tước có mấy con cá lớn, không phải vì những người đó có địa vị cao, mà là vì chỗ bọn họ quản lý rất quan trọng. Phụ trách kiểm tra quan viên địa phương, phụ trách kiểm tra chiến tích quan viên, những người này, nếu không xảy ra việc gì, thì chắc ta không thường xuyên nhớ tới. Nhưng chính vì vậy, mà bọn họ mới dần dần trở nên càn rỡ. Huyện Bình Cốc không phải là ngoại lệ. Những người này nếu dám thu bạc của tay Lâu Huyện lệnh kia, thì cũng dám thu bạc của những người khác.
- Kỳ thực việc này không khó điều tra.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Hiện tại ngân hàng tư nhân lớn nhất ở Tây Nam là của Hàng Thông Thiên Hạ. Mà tiền bạc mang theo bên người không an toàn, cho nên hầu hết đều gửi tiền vào đó. Chỉ cần điều tra sổ sách của Hàng Thông Thiên Hạ, có bao nhiêu người có của cải bất chính đều rõ ràng. Cho dù bọn họ dùng danh nghĩa của người khác, nhưng đều lưu lại địa chỉ tên tuổi. TÌm hiểu nguồn gốc, không kẻ nào thoát được.
Phương Giải gật đầu:
- Đợi ta trở về sẽ xử lý sau.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại ngươi đã làm cha rồi.
Hạng Thanh Ngưu khuyên nhủ:
- Sau khi trở về giao việc này cho Trần Hiếu Nho, còn ngươi thì tập trung chiêu cố Tang Táp Táp là được rồi.
Phương Giải có chút thất thần nói:
- Giờ mới đang thời kỳ tranh giành, vậy mà đã bắt đầu xuất hiện mối mọt rồi. Giờ ta đã hiểu, vì sao các triều đại đổi thay, việc tham ô lại càng ngày càng nghiêm trọng. Bởi vì lúc tranh giành thiên hạ, phần lớn mọi người một lòng một dạ ở việc tranh giành. Mà lúc thiên hạ thái bình, phần lớn mọi người đã không đặt tâm tư vào việc trị vì địa phương rồi.
- Ngươi không phải là thần.
Hạng Thanh Ngưu phát hiện tư tưởng của Phương Giải hơi cực đoạn, đây không phải chuyện tốt. Có đôi khi tư tưởng giống như là tu hành, một khi tiến vào ngõ cụt, có người sẽ cực đoan tới phát điên. Càng là người thông minh, càng xuất hiện chuyện như vậy.
Trên giang hồ, những người tẩu hỏa nhập ma, tám chín phần là người có thiên phú không tầm thường. Người ngu dốt, rất ít xảy ra chuyện như vậy.
Nếu tư tưởng của Phương Giải tiến vào ngõ cụt, đi về hướng nào cũng không tìm được đáp án, Hạng Thanh Ngưu lo lắng sẽ xuất hiện chuyện gì đó cực đoan. Nhiều năm qua lại trên giang hồ, Hạng Thanh Ngưu không phải là chưa từng thấy người bị bản thân bức điên.
- Cho dù ngươi là thần, cũng không thể khống chế được tư tưởng của con người.
Hạng Thanh Ngưu nói.
Ánh mắt của Phương Giải có chút mê man, lẩm bẩm nói:
- Vì sao chuyện như vậy không có phương pháp trị tận gốc? Dùng biện pháp gì mới có thể khiến lòng tham của con người được kiềm chế? Lương cao nuôi dưỡng liêm khiết? Nuôi dưỡng có ra liêm khiết không? Hay là nhiều lòng tham hơn? Pháp luật nghiêm khắc? Tham một xu liền giết? Như vậy cuối cùng giết không bao giờ hết.
- Phương Giác Hiểu!
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên hô to một tiếng, khiến cho Phương Giải giật mình.
- Hắc!
Hạng Thanh Ngưu cười với hắn:
- Không phải ngươi nói Tang Táp Táp đã đặt tên cho con là Phương Ninh đó sao? Ta thấy cái tên này rất hay. Bất kể là con trai hay con gái đều có thể dùng được, hơn nữa rất có ý nghĩa.
Phương Giải bỗng nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra vừa nãy mình rơi vào tình trạng nguy hiểm. Hắn quá thông mình, tâm tư quá nhiều, vừa rồi cái chai tư tưởng mở nắp, hắn đã chui vào một nửa, nếu không kịp thời thu hồi lại, không ai biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
Phương Giải từng gặp phải vô số hung hiểm, nhưng lần đầu tiên gặp phải hung hiểm như vậy.
Đây không phải là nguy hiểm do kẻ thù gây ra, mà là tuyệt cảnh do tự mình tạo ra.
- Ngươi cứ cố hết sức là được.
Hạng Thanh Ngưu thấy sắc mặt của Phương Giải khôi phục lại, cười nói:
- Ta nhớ lúc ở dưới chân núi học nghệ, sư phụ nói nhiều nhất là một câu ‘Làm việc không thẹn với lương tâm’. Đối mặt với bất công, nếu ngươi không làm gì cả, ngươi chỉ là một kẻ nhu nhược, là một cái xác không hồn. Nhưng nếu vì ngươi không thể dựa vào lực lượng cá nhân mà khiến cả thiên hạ thái bình rồi cảm thấy xấu hổ, thậm chí tuyệt vọng, vậy thì ngươi lại là một kẻ ngu ngốc.
- Cảm ơn!
Phương Giải nói, sau đó cũng mỉm cười:
- Cảm ơn ngươi kéo ta ra khỏi con đường ngu ngốc kia.
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Ta cũng là vì mình. Nếu bằng hữu tốt nhất của ta thành một tên ngốc, mà ta lại không muốn mất đi người bạn này, vậy thì ta cũng chỉ có thể biến mình thành một tên ngốc. Ngươi thấy chuyện này ác liệt không. Trấn Quốc Công của Hắc Kỳ Quân trở nên ngu ngốc, Đạo tôn cũng ngu ngốc theo…thật là một chuyện không thể tha thứ.
Phương Giải cười cười, bỗng nhiên sắc mặt trở nên thương cảm, nhìn Hạng Thanh Ngưu, nói:
- Ta bỗng nhiên nghĩ tới hai huynh đệ Trần Hanh Trần Cáp.
Hạng Thanh Ngưu cũng trầm mặc theo:
- Đó là hai…người bạn tốt. Mặc kệ trước kia bọn họ là người xấu hay người tốt, nhưng bọn họ là bạn thân.
Phương Giải gật đầu:
- Bằng hữu còn sống vẫn là tốt nhất.
Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng.