Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1135

Dương Kiên bước nhanh về phía trước, sắc mặt dần trở nên dữ tợn:

- Trẫm hao tâm tổn trí, dung hợp một nửa nội kình của Vạn Tinh Thần, sao có thể để cho mình còn nhược điểm như một người bình thường? Trẫm phải là cường nhan, cường nhân duy nhất thiên hạ. Cho nên trẫm không cần tim, cũng không có nhược điểm!

Ông ta tung một quyền, Thắng Đồ giơ tay phải lên ngăn cản, nội kình của hai người va chạm vào nhau. Hiển nhiên là nội kình của Dương Kiên hùng hậu hơn, đánh bay Thắng Đồ. Thắng Đồ bay chừng 10 mét, đụng chết mấy binh lính

- Không làm thần tử của trẫm, vậy thì chết đi.

Dương Kiên nắm hai tay lại rồi đập xuống một quyền ở giữa hư không. Một ngọn núi giống như từ chín tầng trời rơi xuống, mang theo uy thế khôn cùng đập xuống.

Oành!

Đại địa trong phạm vị 50 mét, bị lực lượng khổng lồ này làm cho sụp xuống.

Bụi đất mù mịt, tất cả binh lính trong phạm vi 10 mét đều bị đánh chết trong nháy mắt. Thắng Đồ và Dương Kiên giao thủ trong vạn quân. Dưới một kích này, không biết có bao nhiêu người bị nội kình của Dương Kiên giết chết. Lúc khói bụi nổi lên, cũng không biết có bao nhiêu thi thể bắn ra ngoài.

Trong bụi mù

Không nhìn thấy bóng dáng của Thắng Đồ.

- Xuất hiện đi!

Dương Kiên lớn tiếng nói:

- Trẫm biết ngươi không dễ chết như vậy, cũng không dễ dàng nhận thua! Ngươi đổi tên mình thành Thắng Đồ, sao có thể bị đánh bại đơn giản như vậy!

Sau một lát, một cỗ nội kình từ dưới chân Dương Kiên chui lên. Nội kình Đồ địa này của Thắng Đồ quỷ dị hơn Đồ nhân. Nếu như nói Đồ nhân là thay đổi nội kình để đồng hóa với nội kình của kẻ địch, vậy thì Đồ địa, chính là dung hòa nội kình với đại địa, càng thêm khó phát hiện.

Cho dù với tu vị của Dương Kiên, cũng khó có thể phát hiện!

Phốc một tiếng, đùi Dương Kiên bắn ra máu, nội kình xuyên thấu chân của ông ta rồi bắn về phía cằm. Dương Kiên ngửa đằng ra đằng sau, khó khăn lắm mới tránh khỏi, vẻ tức giận trên khuôn mặt càng ngày càng đậm.

- Ngươi là một con chó vĩnh viễn nấp trong bóng tối!

Dương Kiên quát lớn một tiếng, vẫy tay một cái, trọng giáo lập tức quay về. Ông ta giơ trọng giáo lên rồi vung một vòng, một cỗ nội kình hình bán nguyệt bay ra ngoài mấy chục mét. Cỗ nội kình chặt đứt cả khói bụi, những nơi đi qua, binh lính liền bị chém thành hai đoạn!

Lần này, chí ít có hơn trăm người bị giết!





Xa xa

Trần Chấn Vũ nấp trong bụi cây, qua Thiên Lý Nhãn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên kia. Y cảm thấy tim của mình đập thình thịch vì kinh hoảng, giống như một giây sau sẽ bắn ra ngoài. Y liều mạng áp chế sự kích động và khẩn trưởng, không dám há miệng thở to.

“Trần Chấn Vũ, nhớ kỹ!”

Y thì thào tự nói với bản thân:

- Dương Kiên bị nát tim nhưng vẫn không chết. Thắng Đồ có nội kình quỷ dị, Dương Kiên khó phát hiện. Mà thân thể của Dương Kiên cũng rất kỳ quái, vết thương không ảnh hưởng tới ông ta.

Lúc y cúi đầu tự nói, giọng điệu giống hệt với Liêu Sinh.

Dương Kiên quét ngang trọng giáo, những nơi nội kình hình bán nguyệt đi qua, mỗi người đều bị chém thành hai đoạn. Không chỉ là người, bụi mù cũng bị cắt, sau đó bị một cơn lốc thổi tan.

Nhưng

Đâu còn bóng dáng của Thắng Đồ?

Đúng lúc này, Dương Kiên bỗng nhiên giật mình, di chuyển về bên cạnh vài mét, dừng lại việc thu hồi nội kình. Ông ta nhíu mày, phát hiện tay Thắng Đồ này thật khó chơi. Nếu luận về tấn công trực tiếp, Thắng Đồ không tính là hùng mạnh. Nhưng điều quỷ dị nhất của người này là có thể tùy ý ẩn giấu nội kình vào bên trong người khác, khó có thể phát hiện.

Nếu vừa rồi Dương Kiên thu hồi lại nội kình, có khả năng là bị trúng chiêu.

Tuy rằng Dương Kiên tránh đi, nhưng kế tiếp phải liên tục tránh đi sao? Người đại tu hành quả thực có thể dùng nội kình cực nhỏ thúc giục nguyên khí thiên địa để chiến đấu, nhưng điều này không có nghĩa rằng nội kình không tiêu hao. Nếu cứ đánh tiếp như vậy, mỗi một lần sử dụng nội kình lại không thể thu về được, tuy chưa tới mức hao hết nội kình trong khoảng thời gia ngắn, nhưng cứ thế mãi, người thắng lợi cuối cùng nhất định là Thắng Đồ.

Mà bản thân Thắng Đồ rất rõ điểm này, cho nên mượn cơ hội bị đánh bay lúc trước để che dấu. Chắc chắn y đang nấp ở chỗ nào đó, mà tu vị của y quỷ dị nhất chính là ẩn nấp. Y có thể giấu nội kình của mình vào nội kình của người khác, cũng có thể giấu ở trong lòng đất. Huống chi y nói y có 3 đồ, còn có thủ đoạn lợi hại nhất còn chưa thi triển.

Dương Kiên nhìn xung quanh, sắc mặt ngưng trọng.

Xa xa

Đại Tự Tại yên lặng lướt tới, đứng cách đó mấy trăm mét để quan sát.

- Đúng là phương thức tu hành đặc biệt, đây là Vô Ngã sao?

Y lẩm bẩm.

Vô Ngã.

Y dùng hai chữ này để đánh giá tu vị của Thắng Đồ.

Như thế nào là Vô Ngã? Dựa theo điển tịch của Phật tông miêu tả, Vô Ngã là một loại cảnh giới của đại sư Phật tông, không phải là cảnh giới võ công, mà là cảnh giới về mặt tư tưởng của Phật tông. Cảnh giới tư tưởng, cũng có người của Phật tông từng tổng kết lại. Những người chỉ nghiên cứu về Phật, lúc đầu trầm mê trong đó, hy vọng có thể thăng hoa bản thân. Thời kỳ này gọi là Trọng Ngã.

Đợi cho bọn họ phát hiện bản thân chỉ là một thứ rất nhỏ bé, nhỏ bé với thế giới của Phật, cảm thấy mình không hề quan trọng, Phật mới là giác ngộ quan trọng. Thời kỳ này, được gọi là Khinh Ngã.

Sau Khinh Ngã, chính là Vô Ngã.

Những người một lòng một dạ nghiên cứu Phật pháp, sẽ không hiểu cảnh giới của người tập võ. Bọn họ không hiểu cái gì gọi là Thông Minh Cảnh, cũng không hiểu cái gì gọi là Cận Thiên Cảnh. Mà người tập võ, cũng không hiể về những người chỉ theo đuổi cảnh giới tinh thần kia. Cho dù là Đại Tự Tại, cũng không thể nói rõ ràng cảnh giới Vô Ngã của Phật tông là cái gì.

Y nhìn tu vị quỷ dị của Thắng Đồ, trong đầu tự nhiên nghĩ tới hai chữ Vô Ngã.

Vô Ngã của Phật tông rất khó lý giải, nhưng Đại Tự Tại nói Thắng Đồ Vô Ngã liền dễ lý giải rồi.

Thắng Đồ không phải là Thắng Đồ.

Y có thể là rất nhiều người.

Chính vì Vô Ngã, cho nên Dương Kiên cảm thấy khó đối phó. Nếu Thắng Đồ không muốn cứng đối cứng với Dương Kiên, như vậy y có thể dùng tu vị quỷ dị này ẩn nấp bản thân. Y giấu dưới đất, khí tức của y là khí tức của bùn đất. Y nấp trong đám người, khí tức của y liền là khí tức của người khác.

- Càng ngày càng thú vị!

Đại Tự Tại lẩm bẩm nói, giống như đang trò chuyện với một người hư ảo nào đó bên trong cơ thể. Bên cạnh y, thậm chí trong một phạm vi khá rộng xung quanh y đều không có người khác, nhưng vẻ mặt của y giống như đang nói chuyện với ai đó.

- Ngài bảo ta tới Trung Nguyên, trợ giúp Dương Kiên khôi phục lại nước Tùy. Tuy ta không hiểu mục đích của ngài, nhưng ta nghĩ ngài chắc chắn sẽ không sai. Ngài lệnh cho toàn bộ người của Phật tông tiến vào Trung Nguyên, ngăn cản những kẻ vượt qua giới hạn…thoạt nhìn, chuyện này không phải là chuyện quá khó khăn. Trung Nguyên bây giờ, không có nhiều vượt qua giới hạn cho lắm, chỉ có vài người.

Trong mắt y liện một sắc thái rất đặc biệt, đó là một loại…sùng bái?
Bình Luận (0)
Comment