Mùa hè đến rất nhanh, qua cũng rất nhanh.
Lúc mọi người vừa mới thích ứng cái nóng tới cháy da, đột nhiên tính ngày mới phát hiện, hóa ra mùa hè đã chạy trốn qua các kẽ tay. Còn chưa kịp nhìn thêm những mỹ nữ mặc quần áo lụa mỏng, thỉnh thoảng lộ ra bắp chân trắng như tuyết. Còn chưa kịp hưởng niềm vui bất ngờ khi gặp cơn mưa rào trong ngày nắng gắt, ngồi bên sông nhỏ thả câu, thì mùa hè đã trôi qua như vậy.
Tiểu viện của Tang Táp Táp rất náo nhiệt, oanh oanh yến yến.
Vừa đi vào, Phương Giải liền không nhịn được bật cười, bởi vì hắn nghe thấy tiếng cười như chuông bạc trong phòng. Phương Giải nghe ra được, tiếng cười lớn nhất là cô nàng ngốc ngếch Hoàn Nhan Vân Thù, cười ít nhất chắc chắn là Trầm Khuynh Phiến. Mà tiếng cười ôn nhu nhất, tất nhiên là Mộc Tiểu Yêu. Còn nụ cười trong trẻo nhất, chính là Ngô Ẩn Ngọc.
Trong những tiếng cười đó, còn có tiếng cười thỏa mãn mang theo chút xấu hổ của Tang Táp Táp.
Kỳ quái nhất là, Phương Giải rõ ràng còn nghe thấy tiếng cười của Mạt Ngưng Chi.
Bản thân Phương Giải cũng rất kỳ quái, vì sao mình phân biệt được tiếng cười của các nàng.
Nhưng, Phương Giải chợt không muốn đi tới gần căn phòng, hắn sợ phá hủy sự ấm ấp của những tiếng cười kia. Hắn biết chỉ cần mình vừa đi vào phòng, các nàng đều chuyển sự chú ý từ đứa nhỏ lên người mình. Nhưng, chẳng phải đứa nhỏ mới là quan trọng nhất sao?
- Đến đây vì sao không tiến vào?
Thanh âm của Mộc Tiểu Yêu truyền ra từ trong phòng, lúc này Phương Giải mới tỉnh ngộ. Trong phòng không phải là những nữ nhân bình thường. Mộc Tiểu Yêu là người tu hành cảm giác, mà bất kể Tang Táp Táp, Trầm Khuynh Phiến hay là Mạt Ngưng Chi, đều có tu vị không tầm thường. Cho dù là Ngô Ẩn Ngọc, người có tu vị thấp nhất, cũng là một biến thái tu hành thông 128 khí huyệt. Chỉ là nàng quá lười mà thôi, hơn nữa nàng không thích tu hành.
Phương Giải tất nhiên không quên Hoàn Nhan Vân Thù. Hoàn Nhan Vân Thù không phải là người có tu vị yếu nhất, bởi vì nàng căn bản không biết tu hành.
- Bởi vì nghe thấy tiếng cười của các nàng, cho nên trong lòng ta vui vẻ.
Câu trả lời của Phương Giải hơi chút giảo hoạt, nhưng các nữ nhân hiển nhiên thích nghe.
Hắn vén mành đi vào, cơ hồ bị hoa mắt vì cảnh đẹp bên trong. Tất cả nữ nhân trong phòng, có người nào không phải là mỹ nhân tuyệt sắc đâu? Bất kỳ người nào đi ra ngoài cũng là mỹ nữ mà mọi người đều phải ngước nhìn.
Phương Giải cảm thấy hơi choáng váng, choáng váng vì hạnh phúc xông vào đầu.
Tất cả nữ nhân trong phòng đều là nữ nhân của hắn.
À.
Phương Giải đã quên, Mạt Ngưng Chi cũng ở đây.
- Nhiều ngày bận rộn với công vụ, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy?
Mộc Tiểu Yêu đi tới, cởi áo choàng cho Phương Giải. Phương Giải đi tới bên giường, nhìn nhìn Phương Ninh mở to hai con mắt đen láy láy, đang y y nha nha nói cái gì đó, rồi ôm con lên hôn một cái. Đứa nhỏ dường như ngửi thấy mùi quen thuộc, cho nên không khóc rống.
- Thời gian này đúng là bận rộn chuyện quân vụ, nhưng dù bận tới mấy cũng không thể không tới xem Tiểu Phương Ninh.
- Muội bảo mà!
Ngô Ẩn Ngọc lườm hắn một cái;
- Quốc công gia đâu có thời gian gặp chúng ta, rốt cuộc vẫn là tới xem đứa nhỏ. Táp Táp, không được, trong lòng ta rất ghen tỵ, tối nay phải ở chỗ muội ăn cơm, bằng không ta cảm thấy thua lỗ nhiều.
- Tối nay đều lưu lại.
Tang Táp Táp cười nói:
- Dù sao mọi người cũng không ăn nhiều bằng muội.
- Hôm nay dù ăn nứt bụng cũng không thể bỏ qua cho muội, ta liều mạng với muội.
Ngô Ẩn Ngọc vung tay nói, giống như một đấu sĩ.
Phương Giải không nhịn được cười rộ, đung đưa đứa nhỏ:
- Vốn nên tụ lại ăn một bữa, tối nay nên tính toán vào ta mới đúng. Chốc nữa ta tự mình xuống bếp, mặc kệ ăn ngon hay khó ăn, thì đều là tâm ý của ta.
- Hôm nay sao miệng ngọt vậy?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Mạt Ngưng Chi hơi mở miệng, nhưng không nói gì.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình là người ngoài, cảm giác này vừa xuất hiện liền lan ra rất nhanh. Nhanh tới mức ngay cả nàng đều không kịp phản ứng. Tới lúc này rồi còn muốn đứng dậy rời đi dường như không thích hợp. Nhưng ngồi tiếp thì giống như cũng không thích hợp. Các nữ nhân trong phòng này, đều có quan hệ với Phương Giải. Duy nhất chỉ có nàng…
- Phải…xuất chinh?
Tang Táp Táp là người phản ứng đầu tiên, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
- Ừ!
Phương Giải gật đầu.
- Khi nào thì đi?
Mộc Tiểu Yêu hỏi.
- Ba ngày sau, dù sao cũng phải đợi qua trăng tròn của Ninh nhi.
Phương Giải dùng mặt cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn cửa đứa nhỏ. Tiểu Phương Ninh bất mãn quơ nắm tay nhỏ, đánh vào khuôn mặt của Phương Giải. Có vẻ như bị đau, khuôn mặt lập tức nhíu lại. Vẻ đáng yêu của đứa nhỏ khiến Phương Giải buồn cười. Hắn ôm đứa nhỏ đi qua đi lại trong phòng:
- Lần này chắc phải đi khá lâu… thật là khổ cho con.
…
…
Tin Đông Cương khai chiến truyền tới vào lúc Ninh nhi tuổi trăng tròn. Người của Kiêu Kỵ Giáo và Hàng Thông Thiên Hạ ở Đông Cương, khi biết quân đội của đế quốc Agoda tấn công đảo Bồng Lai, liền lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mang tin tức trở về. Sau đó bọn họ dựa theo chỉ thị của Phương Giải, dùng hết mọi biện pháp trợ giúp cho Mộc phủ.
Lúc đầu Mộc Quảng Lăng không tiếp nhận ý tốt của Phương Giải, nhưng theo chiến sự phát triển, cho dù y có ngoan cố, cũng không thể không suy xét cho các tướng sĩ và dân chúng vùng duyên hải. Tuy ở Đông Cương, thực lực của Hàng Thông Thiên Hạ không hùng hậu cho lắm, nhưng tất cả cửa hàng ở Đông Cương liên hợp lại, có thể trợ giúp rất nhiều cho Mộc phủ. Hơn nữa, tình báo mà Kiêu Kỵ Giáo tìm hiểu được, hơn xa thám báo bình thường.
Buổi tối
Phương Giải trở lại phòng làm việc, dưới ánh đèn cẩn thận đọc tình báo.
- Mục tiêu tấn công đầu tiên của thủy sư Agoda chính là đảo Bồng Lai. Hòn đảo kia cách ven biển chỉ một canh giờ đi, là điểm tựa tốt nhất. Chỉ cần thủy sư Agoda chiếm được đảo Bồng Lai, là có thể dùng đảo Bồng Lai làm căn cứ, sau đó không ngừng tấn công ven biển.
Trần Hiếu Nho chỉnh lại các tin tức ở trong đầu:
- Theo mật báo, phòng thủ đảo Bồng Lai chính là đại tướng Yến Lịch dưới trướng của Mộc Quảng Lăng. Y mang theo năm nghìn quân phòng thủ hòn đảo. Ngay từ ngày đầu tiên, tiếp viện đã bị chặt đứt…Cùng phòng thủ đảo Bồng Lai với y, là con trai duy nhất của Mộc Quảng Lăng, Mộc Nhàn Quân.
Trần Hiếu Nho liếc nhìn Phương Giải, tiếp tục nói:
- Thủy sư của Agoda tấn công đảo Bồng Lai nhiều ngày, vẫn không thể công phá. Yến Lịch, Mộc Nhàn Quân và năm nghìn binh mã dưới trướng liều chết chống cự, không người nào lùi bước. Sau mười ngày, thủy sư của Agoda tổn thất nghiêm trọng, cho nên dừng tấn công, phong tỏa đường vận chuyển lương…Lương thảo trong tay Yến Lịch và Mộc Nhàn Quân vốn chỉ đủ cho nửa tháng, nhưng bọn họ vẫn kiên trì được hơn một tháng…
- Về sau thì sao?
Phương Giải ngẩng đầu hỏi.
- Toàn bộ chết trận…có lẽ, là đói chết.
Lúc nói những lời này, tâm tình của Trần Hiếu Nho cũng rất trầm trọng:
- Thủy sư Agoda phong tỏa đường tiếp tế, Mộc phủ nhiều lần xông lên đều vô vọng. Từ ngày đầu tiên bắt đầu, các dũng sĩ phòng thủ đảo Bồng Lai biết rằng mình đã rơi vào tuyệt cảnh. Bọn họ không để cho thủy sư có trang bị vượt trội của người nước ngoài chiếm một chút tiện nghi nào. Dưới súng và pháo của người nước ngoài, bọn họ vẫn liều chết giết được nhiều kẻ địch hơn…
- Theo như tình báo…
Trần Hiếu Nho chậm rãi nói:
- Nhóm chết trận đầu tiên, chính là mấy trăm người tu hành do Mộc Nhàn Quân chỉ huy. Bởi vì pháo của người nước ngoài quá mạnh mẽ, cho nên chỉ có thể dụ người nước ngoài lên bờ rồi đánh. Cứ như vậy, phải nhờ vào những người tu hành do Mộc Nhàn Quân chỉ huy ép kẻ địch trở về…Tới cuối cùng, nghe nói Mộc Nhàn Quân dù chỉ còn một mình, nhưng vẫn liều chết xung phong.
Những lời này đã xúc động Phương Giải.
Rắc!
Cái chén mà hắn vừa cầm lên bị hắn bóp nát.
- Đều chết hết?
Hắn hỏi.
Trần Hiếu Nho gật đầu:
- Nghe đồn đều chết trận. Thủy sư Agdoa vây công một tháng mới chiếm được đảo Bồng Lai. Do người tây dương đã chiếm được đảo Bồng Lai, cho nên mới phỏng đoán toàn bộ người trên đảo đã chết. Chỉ huy quân đội người nước ngoài là một người tên là Plens Đại công. Người này từng tới chỗ Mộc Quảng Lăng đàm phán. Không biết Plens làm sao biết được trên đảo có con của Mộc Quảng Lăng, ý đồ dùng con tin áp chế Mộc Quảng Lăng.
- Vào ngày đàm phán, ngay ở bờ biển, Plens phái một đại biểu tới đàm phán với Mộc Quảng Lăng. Chỉ cần Mộc Quảng Lăng đáp ứng giao bảy quận vùng duyên hải cho người nước ngoài, người nước ngoài sẽ thả người. Mộc Quảng Lăng chỉ đốt ba ném hương ở bờ biển, hướng về đảo Bồng Lai vái một cái…sau đó một đao chém chết sứ giả người nước ngoài.
Trần Hiếu Nho nói:
- Plens lập tức lệnh cho pháo bắn về phía trận địa trên bờ biển của Mộc phủ, nhưng không dám tùy tiện tấn công.
Sắc mặt của Phương Giải hơi xanh, đó là do phẫn nộ và kích động.
Nói thật, hắn không ngờ Mộc Nhàn Quân làm được như vậy, càng không ngờ Mộc Quảng Lăng không hề do dự khi phải lựa chọn quốc gia và con của mình.
- Đây là quân nhân!
Cái chén đã bị Phương Giải bóp thành bột phấn.
- Mài mực cho ta!
Phương Giải trải rộng tờ giấy lên bàn:
- Ta muốn viết thư cho Dương Kiên, viết thư cho các thế lực Trung Nguyên, hy vọng mọi người có thể buông tha tranh giành vào lúc này. Loạn Đông Cương mới là loạn thực sự. Chỉ cần Dương Kiên đồng ý mở ra một con đường, Hắc Kỳ Quân của ta liền dám mang binh đi tới tiếp viện Đông Cương…
Trần Hiếu Nho há hốc miệng, muốn khuyên Phương Giải, nhưng y biết, có một số việc…không thể nào khuyên được.
…
…
Giang Đô
Phòng nghị sự
Triệu Thiên Tranh, người đứng đầu Giang Đô, đi qua đi lại trong phòng, khuôn mặt rất ngưng trọng. Các tướng lĩnh Giang Đô quân đều ở đây, nhìn Chủ soái nóng lòng như lửa đốt mà bất lực. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Triệu Thiên Tranh, cho nên thanh âm khá rõ ràng, thậm chí chói tai.
- Phía đông có tin tức gì mới không?
Triệu Thiên Tranh dừng bước, quay đầu hỏi các tướng lĩnh.
- Không có!
Tướng lĩnh này lắc đầu:
- Tất cả tin tức đều do người của chúng ta tự tìm hiểu. Chỉ biết rằng Mộc phủ cơ hồ điều động tất cả binh lực về hướng động. Theo tin tức mà thám báo tìm hiểu được, mấy ngàn dặm từ nam tới bắc của Đông Cương, ngoại trừ quân đội của Dương Thuận Hội ở Mưu Bình, cơ hổ tất cả Mộc phủ binh đóng ở các quận huyện đều điều động.
- Dương Thuận Hội?
Triệu Thiên Tranh mắng một câu:
- Tên khốn kiếp kia, tới giờ rồi mà vẫn còn án binh bất động! Lúc trước y từ Trường An trốn tới đây, nếu không phải có Mộc Quảng Lăng thu nhận và giúp đỡ y, thì y chỉ là một con chó nhà có tang mà thôi.
- Đại tướng quân…giờ chúng ta phải làm gì?
Có người hỏi.
Một phụ tá do dự nói:
- Mộc phủ chưa cầu viện, nên chúng ta không tiện động binh...Cho dù trực tiếp động binh, thì quân đội Mộc phủ trông coi quan ải cũng chưa chắc cho qua.
- Dm nó chứ!
Triệu Thiên Tranh tính tình tục tằng mắng mỏ nói:
- Mộc Quảng Lăng, ngươi là một tên ngu ngốc, tới lúc này rồi còn không tin được những người phía sau mình. Lão tử và ngươi vốn không có giao tình gì, nhưng lão tử vẫn nhớ rõ mình là một người Hán! Là một tướng quân có trách nhiệm giữ gìn đất đai! Mẹ nó chứ! Ta mặc kệ!
Y bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn:
- Truyền quân lệnh của ta, Giang Đô lưu lại một vạn binh mã thủ thành, sáng sớm ngày mai, tướng sĩ ba quân xuất phát! Lão tử rất muốn nhìn xem, ta tự mang binh tới cứu viện, liệu binh mã phòng thủ quan ải của Mộc Quảng Lăng có mở cửa cho lão tử hay không. Theo quân lệnh của ta, nếu có người dám ngăn cản hoặc chống đối, liền giết. Sáng sớm ngày mai lúc xuất binh, nếu doanh nào tới muộn…thì đừng trách lão tử bắt các ngươi chém đầu tế cờ!