Nơi này là kết giới của Phương Giải.
Nếu Phương Giải không mở kết giới này, người khác bị nhốt ở trong sẽ rất khó khăn khi đánh với hắn. Tu vị của Dương Kiên tất nhiên là mạnh hơn Phương Giải, nhưng lúc này ông ta đã bị thương nặng, nội kình tiêu hao quả lớn, giống như lời Phương Giải nói, giờ là thời cơ tốt nhất để giết ông ta.
- Ngươi làm như vậy là không lý trí!
Dương Kiên lùi ra đằng sau tránh một đao, sau đó nhảy sang một bên né Đại Chu Thiên của Hạng Thanh Ngưu.
Phương Giải nói:
- Không lý trí? Chuyện mà ta làm nhiều nhất là những chuyện không lý trí.
…
…
Trong đại doanh quân Tùy, trận chiến ở phía xa xa đã thu hút sự chú ý của bọn họ. Càng ngày càng có nhiều người đi ra từ đại doanh, muốn từ ánh mắt của đồng đội tìm được đáp án. Một người nghi hoặc, hai người nghi hoặc, càng ngày càng có nhiều người nghi hoặc. Bọn họ phải tập trung mới nhìn thấy vòng tròn màu xanh nhạt mơ hồ kia.
Vòng tròn này có phạm vị 10 mét, từ bên ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy rõ ràng người ở bên trong. Lúc binh lính xúm lại phát hiện bên trong lại có Thống Soái của bọn họ, không ít người phát ra tiếng kinh hô.
Bên trong là Dương Kiên, còn là một Dương Kiên chật vật.
Tuy Hạng Thanh Ngưu không thể sử dụng hai con cá trắng đen, bởi vì hai con cá đó đã tăng cường kết giới cho Phương Giải, nhưng lúc này nội kình của Dương Kiên quả thực tiêu hao quá lớn, thương thế cũng rất nặng. Cho nên ở trước mặt Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, ông ta chỉ có thể không ngừng tránh né trong kết giới.
- Phương Giải!
Hai ống tay áo của Hạng Thanh Ngưu phồng lên giống như Nộ Long, liên tục bức Dương Kiên lui về phía sau:
- Như vậy không được. Tuy ta và ngươi liên thủ có thể áp chế được hắn, nhưng ngươi muốn chia một phần tâm trí để khống chế kết giới, mà ta cũng không thể dùng đạo tâm được. Không bằng ngươi chuyên tâm khống chế kết giới, để ta đánh với hắn.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ở trong kết giới này của ngươi, ta hoạt động cũng không được tự nhiên lắm, mà ngươi còn phải không ngừng chú ý tới động tác của ta để mở kết giới giúp ta sử dụng nguyên khí thiên địa bên ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nội kình của ta và ngươi sẽ tiêu hao rất lớn. Dương Kiên biết rõ điểm này, cho nên hắn mới không ngừng trốn tránh, chính là vì muốn tiêu hao nội kình của chúng ta.
- Ta biết!
Phương Giải nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu:
- Nhưng bất kể là ngươi hay là ta, một mình chiến đấu với hắn đều không có phần thắng. Trong thân thể của hắn có một nửa tu vị của Vạn lão gia tử, tuy tiêu hao đã lớn, nhưng hắn không cần dùng nguyên khí thiên địa cũng có thể chống đỡ với chúng ta một thời gian dài. Ngươi và ta, đấu riêng lẻ không phải là đối thủ của hắn.
- Ngươi còn vợ con và môt mảng địa bàn rộng lớn!
Hạng Thanh Ngưu rống giận:
- Ngươi tranh với ta làm gì. Nếu chẳng may ta chết đi thì ngươi bù vào. Hắn quất thi thể của sư tôn ta, thù này là của ta.
- Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu:
- Thù này nên do ngươi báo…nhưng, ngươi là bằng hữu của ta. Ta đã có quá nhiều bằng hữu rời ta mà đi. Hiện tại mỗi khi nhớ tới Đại Khuyển ta đều không dám ngủ, ta sợ trong mơ sẽ nhìn thấy khuôn mặt của hắn…mập này!
Phương Giải gọi Hạng Thanh Ngưu một tiếng rồi cười:
- Ngươi không ích kỷ bằng ta!
Hạng Thanh Ngưu nghe hắn nói xong, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an. Còn chưa kịp nói gì, hắn phát hiện mình bỗng nhiên bị Phương Giải đẩy ra khỏi kết giới. Chỉ là trong nháy mắt, y đã ở bên ngoài vòng tròn màu xanh nhạt. Binh sĩ vây xem nhìn thấy có người bỗng nhiên đi ra, tất cả đều lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt hoảng sợ.
- Con mẹ nhà ngươi!
Hạng Thanh Ngưu đập một quyền vào kết giới, nhưng căn bản không thể phá vỡ.
- Ta sẽ trở về tìm ngươi uống rượu.
Phương Giải ngăn một quyền của Dương Kiên, quay đầu cười với Hạng Thanh Ngưu:
- Ta vẫn không biết mình tới thế giới này để làm gì, cho nên luôn luôn do dự. Về sau người bên cạnh ta không ngừng rời khỏi ta, ta mới đột nhiên tỉnh ngộ. Ta mặc kệ ông trời vì sao đưa ta tới đây, điều ta muốn làm, chỉ là bảo vệ những điều mà ta cần bảo vệ.
Kết giới đang di chuyển.
Dương Kiên và Phương Giải vừa đánh vừa rời xa đại doanh.
Hạng Thanh Ngưu dùng hết sức chạy theo, đạo bào bồng bềnh.
- Phương Giải, con mẹ nhà ngươi mau thả ta vào. Con mẹ nhà ngươi đúng là đồ ích kỷ, dựa vào cái gì mà ngay của mối thù của ta cũng cướp mất.
- Bởi vì…
Phương Giải chập hai tay lại, kết giới nhanh chóng di chuyển, tốc độ hơn xa Hạng Thanh Ngưu. Thanh âm của hắn từ đằng xa truyền tới, Hạng Thanh Ngưu cảm thấy tim như muốn nát.
- Bằng hữu!
…
…
Tiểu Thắng Sơn
Một đám lính đào ngũ dưới trướng của Thắng Đồ ẩn núp trong này. Sở dĩ bọn họ lựa chọn nơi này không phải là không có lý. Bởi vì đầu lĩnh nói rằng nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. Lúc đầu Tiểu Thắng Sơn là địa doanh của quân Tùy, không ai ngờ tới bại binh của Thắng Đồ lại chạy trốn tới đây.
Không thể không nói, thủ lĩnh của khoảng trăm người này đúng là một người thông minh.
Trong một ngôi nhà đã bỏ hoang, thủ lĩnh này dường như nghe thấy động tĩnh gì đó, ló đầu nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thoáng qua liền sợ tới ngây ngốc, ngay cả nói cũng không lên lời. Có người phát hiện sự khác thường của y, vội vàng lại gần, duỗi đầu nhìn ra ngoài, cũng bị ngây ngốc theo.
Một quả cầu màu xanh nhạt thật lớn từ đằng xa bay tới, tốc độ nhanh tới làm người ta líu lưỡi, giống như một con thuyền lướt trên biển, phá sóng mà đi. Chỉ trong nháy mắt, quả cầu kia đã xuất hiện rồi biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Thủ lĩnh bại binh dụi dụi mắt, sau đó đặt mông xuống đất:
- Cái đó…là cái gì?
Không ai cho y đáp án. Cho dù bọn họ biết thì cũng không nói ra được, bởi vì bọn họ đều bị sợ tới choáng váng. Bọn họ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, không ai có thể nosic huyện. Những nơi quả cầu màu xanh kia đi qua, phòng ốc bị san bằng. Nếu như từ trên cao nhìn xuống, thôn làng này giống như bị một thanh đoa thật lớn chắt ra làm hai. Những nơi quả cầu sáng kia đi qua, là một đống đổ nát hoang tàn.
- Là thần sao?
Một bại binh hỏi.
- Chắc là vậy…
Thủ lĩnh này nuốt nước bọt, khó khăn đáp.
Trường Giang bên kia.
Đám người Trầm Khuynh Phiến dọc theo dấu vết để lại đi tới nơi này, tới bờ sông thì không thấy gì nữa. Kết giới của Phương Giải đi xuyên qua khu rừng rồi tới đây. Những nơi đi qua, cây cối đều đổ rạp, để lại một con đường thẳng tắp qua khu rừng.
- Chẳng lẽ qua sông rồi?
Mộc Tiểu Yêu lo lắng nói.
Lần xuất chinh này Phương Giải vốn không mang theo các nàng, nhưng qua vài ngày, cũng không biết vì sao, trong lòng các nàng đều cảm thấy thấp thỏm không yên, cho nên quyết định đi theo. Lúc các nàng tới đại doanh của Hắc Kỳ Quân, thì cũng là lúc Phương Giải quyết chiến với Dương Kiên.
Các nàng không nhìn thấy Hạng Thanh Ngưu, chắc rằng Hạng Thanh Ngưu đang đuổi theo quả cầu kia.
- Không thích hợp!
Sắc mặt của Mạt Ngưng Chi cũng rất khó coi. Nàng ngồi xổm xuống nhìn bờ sông:
- Dọc theo con đường này, kết giới của Phương Giải phá hủy mọi thứ ở ven đường, duy nhất ở bờ sông này là không có dáu vết. Điều này chứng tỏ rằng…
Trong mắt nàng xuất hiện sự lo lắng nồng đậm. Giời khắc này, nàng không còn là Mạt Ngưng Chi nghiêm túc nói muốn giết Phương Giải rồi.
- Kết giới của Phương Giải…bị phá.
Lời này nói ra, khiến trong lòng những người khác càng thêm trầm trọng.
- Chưa hẳn là bị phá.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu nói:
- Để chống đỡ kết giới cần hao phí rất nhiều nội kình. Trong cơ thể của Phương Giải mặc dù có ngũ mạch dung hợp có thể tự sản sinh ra nội kình, nhưng tiêu hao còn hơn xa tốc độ sinh. Cho nên tới nơi này, Phương Giải hẳn đã không còn thừa nội kình để chống đỡ. Khu vực này không xảy ra hư hại gì, là do kết giới biến mất, hoặc là huynh ấy chủ động thu hồi. Nếu như là huynh ấy chủ động thu hồi, vậy thì chứng tỏ Dương Kiên đã rất yếu rồi. Đây chưa hẳn là tin tức xấu.
Mộc Tiểu Yêu gật đầu:
- Bất kể như thế nào, qua sông rồi nói sau.
Thành Hỏa Hồ
Ầm ầm!
Một bức tướng bị nội kình lướt qua liền sụp đổ, theo sau đó là một nam tử khôi ngô bẩn thỉu lao ra từ khói bụi. Trong khói bụi, một người mặc áo đen có dáng người cao gầy đuổi sát theo sau. Hai người duy trì khoảng cách rất gần, chỉ cần nam tử khôi ngô chậm một chút liền bị đuổi theo.
- Nội kình của ngươi đã bị tiêu hao hết, cần gì phải đuổi theo nữa.
Người đi trươc quay đầu hô:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?
- Sợ!
Người phía sau đáp:
- Chính vì ta sợ chết, cho nên nhất định phải giết ngươi. Nếu như để ngươi khôi phục lại nguyên khí, cuộc sống về sau của ta sẽ khó mà bình an.
- Phương Giải!
Người phía trước âm tàn nói:
- Ngươi làm như vậy, chính là một kẻ ngu ngốc!
Phương Giải lười nói chuyện, ném Trực Lộ đao về phía trước. Thanh đao biến thành tia sáng đâm tới sau lưng Dương Kiên. Dương Kiên không dám tiếp xúc thanh đao này, bởi vì ông ta tận mắt nhìn thấy Đại Tự Tại bị ngọn lửa màu vàng của Phương Giải thiêu đốt tới bột phấn cũng không còn. Ông ta cắn chặt răng lăn một vòng dưới đất, chẳng cần quan tâm tới thân phận hình tướng. Sau khi lăn vào đống đá vụn tránh được một đao kia, ông ta tiếp tục chạy về phía trước.
Hoảng sợ như chó nhà có tang.
Phương Giải lao tới thuận tay rút Trực Lộ đao khỏi bức tường, lau đi mồ hôi trên trán, mím môi tiếp tục đuổi theo.
Cách bọn họ sáu mươi dặm.
Hạng Thanh Ngưu liều mạng chạy, mồ hôi chảy xuống khuôn mặt bụi bặm khiến khuôn mặt càng thêm bẩn. Hai con cá trắng đen bơi nhanh ở phía trước, trợ giúp cho y. Đạo tâm giúp y tìm kiếm Phương Giải và Dương Kiên, rất nhiều lần Hạng Thanh Ngưu cho rằng mình không kiên trì nổi nhưng vẫn kiên trì được. Từ Giang Nam tới Giang Bắc…trận chiến này, thật oanh liệt.
- Đã sắp tới thành Hỏa Hồ rồi…Phương Giải, đừng đuổi theo nữa. Đuổi theo nữa…thì chính là Trường An.