- Lúc tìm được huynh, hắn và huynh đều ở trên vài La Úy Nhiên. Bọn muội không biết La Úy Nhiên muốn mang các huynh đi nơi nào, nhưng dường như y không có ác ý. Tuy nhiên bọn muội cũng không dám ở lại Trường An quá lâu, đêm đó liền rời khỏi thành.
Mộc Tiểu Yêu giải thích.
- Ta đã ngủ bao lâu rồi?
Phương Giải hỏi.
- Bảy ngày.
Trầm Khuynh Phiến đáp:
- Đã đi được một nửa Kinh Kỳ Đạo rồi. Trên đường đi nếu không phải huynh hô hấp vững vàng, thì mọi người tưởng huynh đã chết.
Phương Giải lắc đầu:
- Đuổi từ Giang Nam tới Trường An, một mực chạy bộ…cũng không biết vì sao lúc ta và Hạng Thanh Ngưu tới đại doanh của Dương Kiên, Hỗn Độn lại không thấy tăm hơi. Đêm đó nó có vẻ bực bội bất an, môt mực đi qua đi lại ngoài phòng của ta. Mà ta thì đang lo nghĩ tới việc liên thủ với Dương Kiên giết Đại Tự Tại, cho nên không để ý tới nói. Tới hửng động thì nó biến mất.
- Lúc bọn muội tới thành Cố Nguyên thì nghe binh lính tuần tra nói rằng vào hửng đông hôm nó nhìn thấy bạch sư chạy nhanh về hướng tây, chỉ là không biết chạy đi đâu. Tốc độ của Hỗn Độn quá nhanh, cho dù có người nhìn thấy cũng không ngăn cản được. Với lại nó chỉ nghe lời huynh và Táp Táp, những người khác cho dù chắn ở trước mặt nó cũng không ngăn được.
Mộc Tiểu Yêu nói.
Phương Giải hơi sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ tới trước khi mình tới đại doanh của Dương Kiên, có gặp nam tử áo trắng kia. Y nói y muốn đi về phía tây, sau đó bạch sư Hỗn Độn cũng đi về phía tây.
Nghĩ tới một người một sư kia, Phương Giải bỗng nhiên tỉnh ngộ điều gì đó. Hắn không nhịn được vỗ vào đầu mình, ảo não nói:
- Ta đúng là đần, không nghĩ tới ông ta…Tuy nhiên cũng khó trách, Táp Táp từng nói với ta rằng ông ta đã chết từ nghìn năm trước, cho nên ta không liên tưởng tới. Tuy nhiên giờ nghĩ lại, Đại Luân Minh Vương có thể sống hơn một nghìn năm, một người khai sáng tu hành như ông ta, sao có thể kém Đại Luân Minh Vương được?
- Huynh đang nói tới ai vậy?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Còn nhớ nam tử mặc áo trắng kia không?
Phương Giải nói:
- Cái người mà lần trước các nàng và Táp Táp đuổi theo ấy.
- Hắn là ai?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Nếu ta đoán không sai, ông ta chính là tổ tiên của Táp Táp, người khai sáng ra tu hành, từng làm chúa tể trên thảo nguyên Tây Vực, Đại Luân Minh Vương cũng chỉ là tùy tùng của ông ta.
- Tang Loạn?
Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến gần như cùng lúc nói ra tên này.
Các nàng đều nghe qua chuyện xưa về gia tộc của Tang Táp Táp, cho nên không lạ gì với cái tên Tang Loạn. Tuy người Trung Nguyên vẫn không thừa nhận tu hành tới từ Tây Vực, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, nam tử tên là Tang Loạn kia mới là duy nhất thiên hạ. Chính nhờ có nam tử kia ngộ đạo dưới cây Tang hơn nghìn năm trước, thì mới có địa vị như ngày nay của người tu hành.
- Chẳng phải ông ta đã chết rồi sao?
Trong mắt Mộc Tiểu Yêu đầy vẻ khó tin:
- Táp Táp nói rằng ông ta đã chết, bị Đại Luân Minh Vương đánh lén hại chết.
- Chỉ có thể là ông ta.
Phương Giải nói:
- Ông ta rất để ý tới Táp Táp, còn nói với ta rằng, nếu ta phụ nàng, ông ta sẽ giết ta. Táp Táp vài lần ra tay với ông ta, nhưng ông ta đều thủ hạ lưu tình, hơn nữa sự vui sướng hiện rõ trong mắt khi biết Táp Táp có thai. Vào cái ngày ta chuẩn bị tới đại doanh của Dương Kiên, ông ta có tới tìm ta, nói với ta rằng ông ta muốn đi về phía tây. Ông ta còn nói, có lẽ ông ta đã nghĩ ra được thứ ảnh hưởng tới trật tự của thế giới này đang ở đâu, cho nên tính toán đi xem.
- Ông ta mới đi, Hỗn Độn liền mất tích.
- Nhưng…
Trầm Khuynh Phiến hỏi:
- Lúc trước huynh cũng từng gặp nam tử áo trắng kia, Hỗn Độn cũng ở bên cạnh, vì sao lúc đó Hỗn Độn không cùng ông ta rời đi?
- Có lẽ…
Trong lòng Phương Giải bỗng nhiên căng thẳng:
- Hỗn Độn có cảm giác nhạy bén hơn xa người bình thường, chẳng lẽ lần này Tang Loạn lại gặp nguy hiểm?
Hắn vừa dứt lời, người trong xe đều yên tĩnh.
- Sau khi trở về, tốt nhất không nên nói chuyện này với Táp Táp…Muội ấy đang chăm sóc cho Ninh nhi nên không thể đi cùng. Muội ấy cũng rất lo lắng cho huynh, mà chúng ta đã đi lâu như vậy chưa kịp gửi một bức thư báo bình an trở về, trong lòng muội ấy khẳng định rất sốt ruột. Nếu nói với muội ấy biết rằng Tang Loạn còn sống, muội ấy nhất định sẽ rất vui, sau đó lại nói Tang Loạn có khả năng nguy hiểm…mừng lo như vậy, muội sợ Táp Táp không chịu nổi.
Mộc Tiểu Yêu nói.
- Đúng là rất tàn nhẫn.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu:
- Nhưng đó là quyền lợi của muội ấy. Bởi vì muội ấy là hậu nhân của Tang Loạn, không ai có tư cách biết chân tướng hơn muội ấy.
Trong đầu Phương Giải có chút loạn. Lúc thì xuất hiện khuôn mặt tuyệt mỹ của Tang Táp Táp, lúc thì là những lời không đâu của nam tử áo trắng. Thân thể của hắn còn rất suy yếu, trong đầu lại suy nghĩ linh tinh, cho nên không bao lâu sau hắn liền rơi vào giấc ngủ.
…
…
Lần này Phương Giải ngủ không nhiều, trời vừa sáng liền tỉnh. So với hôm qua tỉnh lại, hôm nay không còn đau đầu, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Hắn không vội vã mở mắt ra, mà là thử thăm dò Khí Hải đan điền. Xem xét kỹ, có thể rõ ràng nhận thấy bảy khí mạch lại xuất hiện ở bên trong. Khí mạch vốn chưa thành hình kia cũng càng ngày càng rõ ràng.
Đã không còn màu đỏ quỷ dị như lần trước, trong lòng Phương Giải còn lo lắng liệu màu đỏ kia có liên quan gì tới La Diệu hay không?
Sau đó, hắn ngửi thấy mùi thơm.
Mở mắt ra nhìn, liền nhìn thấy tên béo kia ngồi bên cạnh hắn, đang gặm cái đùi gà, bàn tay và miệng dính đầu dầu mỡ, phía dưới là rất nhiều xương gà…
- Ngươi đã ăn bao nhiêu rồi?
Phương Giải không nhịn được hỏi.
- Ta có ăn đâu, là tiểu bảo bối trong bụng ta ăn đấy chứ…
Thấy Phương Giải tỉnh, Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt lên, vội vàng giải thích một câu. Nhưng lời giải thích này có chút quỷ dị, thế nên người trong xe ngựa đều không nhịn được bật cười. Mấy nữ tử muốn cười nhưng lại ngượng ngùng, nghẹn tới đỏ bừng.
Dường như nhận ra trong lời của mình có hàm nghĩa khác, Hạng Thanh Ngưu lập tức xì một tiếng khinh miệt:
- Nghĩ gì vậy…ta đang nói hai con cá trong bụng ta, ta đang cho cá ăn.
Phương Giải cười lắc đầu:
- Đỡ hơn chưa?
Hạng Thanh Ngưu lau bàn tay đầy dẫu mỡ vào bộ đạo bào, sau đó xé một miếng thịt gà đưa cho Phương Giải:
- Đây là gà nấm hương mà bọn ta mua được lúc đi qua huyện Lang Cốc, mùi vị thật không tồi. Mộc tỷ tỷ mua bảy con, ba nàng ăn một con, ta mới ăn năm con rưỡi, để lại cho ngươi nửa con…
Y nhìn cái phao câu gà mà mình xé xuống, hiển nhiên là không nói được tiếp.
- Lúc đầu là mua ba con, còn chưa đi được 30 mét thì y đã ăn hết hai con rồi…
Mộc Tiểu Yêu mím môi cười:
- Đành phải quay lại mua thêm.
- Cái dạng này của ngươi đi ra ngoài, ai tin ngươi là Đạo tôn?
Phương Giải cười nói.
- Quan tâm nhiều thế làm gì?
Hạng Thanh Ngưu xoa xoa bụng, dường như vẫn chưa thỏa mãn:
- Dù sao hiện tại ta đi ra ngoài cũng không ai tin ta là Đạo tôn, ta còn e dè cái rắm. Hơn nữa ngươi đừng tưởng rằng Mộc tỷ tỷ mua mấy con gà nấm hương là đủ rồi, đó là Mộc tỷ tỷ đau lòng ta. Ta đuổi theo đằng sau suốt mấy ngày liền, ngươi định bồi thường số mỡ tiêu hao của ta như thế nào?
Phương Giải nhìn kỹ, phát hiện Hạng Thanh Ngưu đúng là gầy đi một ít, cũng đen một ít. Làn da vốn mập mạp trắng trẻo giống như bánh bao mới ra lò, giờ giống như cái bánh mỳ.
- Dương Kiên đã chết rồi?
Hạng Thanh Ngưu thu lại tâm tình, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc.
- Chết rồi.
Phương Giải gật đầu:
- Chỉ là ta không ngờ rằng, người giết y chính là Phác Hổ.
- Phác Hổ?
Hạng Thanh Ngưu sửng sốt, trầm mặc một lúc rồi thở dài nói:
- Cái tên đen thui kia…thực là khổ!
…
…
Những ngày qua xảy ra nhiều chuyện, nên Phương Giải không để ý tới đang là mùa nào. Hắn vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài mới kinh ngạc phát hiện, cây cối trên Kinh Kỳ Đạo đã rụng hết lá, hóa ra đã tới cuối thu. Ngày qua ngày, năm qua năm, trôi thật nhanh.
Một đường đuổi theo Dương Kiên, đâu có tâm tư chú ý tới lá rụng.
- Nếu trở lại Trường An, nên bái tế một chút.
Tâm tình của Hạng Thanh Ngưu hiển nhiên còn chưa khôi phục. Phác Hổ giết Dương Kiên, sau đó mang theo thi thể của Dương Kiên tiến vào sâu trong lăng mộ. Không cần hoài nghi, Phác Hổ lựa chọn tất nhiên là cùng đại ca của mình rời khỏi thế giới này. Hạng Thanh Ngưu thoạt nhìn là một người thật thà chất phát, có chút tương tự Phác Hổ. Hai người bọn họ tuy gặp nhau chỉ vài lần, nhưng Phác Hổ lại thực sự coi hai người là bằng hữu tốt nhất.
Đây là sự hấp dẫn từ tính cách của Phác Hổ, ai dám nói y xấu?
- Y không xấu…
Hạng Thanh Ngưu cúi thấp đầu, nhìn bộ đạo bào bẩn thỉu của mình:
- Ta đã quên nói với y điều đó.
- Ta cũng quên nói với y.
Phương Giải buông rèm xuống, tay sờ sờ, không đụng tới bầu rượu, cũng không đụng tới cái tẩu.
Miệng cảm thấy hơi nhạt, muốn uống rượu, muốn hút thuốc.
- Chúng ta còn có thể trở lại Trường An không?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Sẽ trở lại.
Phương Giải gật đầu:
- Lúc trở lại, sẽ khiến thành Trường An thay đổi một bộ dáng khác. Không khí từng trang nghiêm biến thành trầm lặng, từng bao la hùng vĩ biến thành cứng ngắc…lúc trở về, nhất định không thể để cho Trường An tiếp tục chìm xuống.
- Đột nhiên ta…
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, cười khổ nói:
- Rất muốn nuôi một con bò, rồi cho nó ăn thịt.