Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1234

Bọn họ được huấn luyện trong một lò gạch hoang cách ngoài thành Trường An hơn mười dặm, phía sau chính là một ngọn núi. Núi không cao lắm, cũng không hiểm trở, nhưng là ác mộng với những đứa trẻ được huấn luyện ở đây. Lúc trời còn chưa sáng, bọn chúng đã bị tiếng còi đánh thức, sau đó tập hợp trong khoảng thời gian ngắn nhất. Nếu có người ngủ quên không nghe thấy tiếng còi, vậy thì…y liền chết luôn trong giấc ngủ.

Thú Khí từng trơ mắt nhìn một đứa trẻ khá có thiện ý với mình bởi vì hôm trước huấn luyện quá mệt mỏi nên lúc tiếng còi vang lên không thể tỉnh lại, bị giáo viên huấn luyện xách ra ngoài dùng roi quất tới chết. Lúc rời khỏi phòng, Thú Khí từng nghĩ đánh thức y dậy, nhưng ánh mắt lạnh như băng của giáo viên đứng ở cửa khiến cho Thú Khí cảm nhận được nguy hiểm. Y biết, chỉ cần mình đánh thức đứa nhỏ kia, chính mình cũng bị đánh chết.

Kỳ thực, tiếng còi này không lớn hơn tiếng ve kêu là bao nhiêu.

Cho nên lúc ngủ, lỗ tai của Thú Khí luôn duy trì tỉnh táo. Nghe có vẻ mơ hồ, nhưng làm được không khó. Chỉ cần ngươi trải qua địa ngục như vậy, có lẽ thực sự không khó.

Đồ ăn ở trên đỉnh núi.

Chỉ đủ cho một người ăn no.

Đúng vậy, đội ngũ tổng cộng ba mươi mấy người, đồ ăn trên đỉnh núi chỉ đủ cho một người ăn no. Người nào bò lên được đỉnh núi đầu tiên, cũng chưa chắc được ăn hết số lương thực, bởi vì người tới sau sẽ tranh đoạt. Kiểu tranh đoạt này không đơn giản là quyền đấm tay đá. Vì một chút lương thực có thể liều mạng chính là điều mà giáo viên luôn rót vào tai bọn họ.

Thú Khí là người thông minh. Y thông minh ở chỗ mỗi một lần y không phải là người lên đỉnh núi đầu tiên, nhưng y luôn ăn được một ít lương thực. Y không tham, cũng không muốn dành hết lương thực làm của riêng, cũng không chủ động công kích người đi lên núi đầu tiên. Y sẽ chờ, chờ thời cơ tới thì đoạt đi một ít lương thực, đủ cho y ăn vài miếng, nhưng sẽ không khiến người khác chú ý.

Có một lần, y là người thứ hai lên núi, nhìn thấy người tu vị cao nhất đang ăn ngấu nghiến thức ăn. Y quỳ xuống, nói rằng chia cho ta một ít, dù chỉ một ít mà thôi. Người nọ kiêu ngạo, ngông cuồng cười to, cho một ít lương thực giống như bố thí con chó hoang. Thú Khí liên tục nói lời cảm ơn sau đó lặng lẽ trốn một bên, lặng lẽ nhìn người nọ bị những người khác phân thây.

Đội ngũ đương nhiên không phải ngày nào cũng có người chết. Thú Khí phân tích qua, người chết, luôn xuất hiện ở một thời điểm quỷ dị.

Có lẽ chính là lúc áp lực tới mức lớn nhất, không thể không phát tiết.

Đội ngũ thủy chung duy trì ở ba mươi mấy người, người chết thì có người mới bổ sung vào.

Giáo viên nói qua, nếu bọn họ có thể sống tới lúc Nhị hoàng tử phong Vương, vậy thì bọn họ liền thành công rồi. Nhưng Thú Khí thấy có vẻ như tay Chân Tông Hoàng Đế khốn kiếp kia dường như cố ý tra trấn những người này. Nhị hoàng tử vốn nên được phong Vương lúc 14 tuổi, nhưng mãi tới năm 19 tuổi mới phong Vương.

Năm đó, Thú Khí 12 tuổi.

Đúng vậy, lúc mới tiến vào y không phải là sáu, bảy tuổi. Chỉ là y quá gầy yếu nên nhìn tưởng vậy.





Nhị hoàng tử ngồi trong thư phòng xa hoa. Cái ghế mà y ngồi có thể cho một gia đình bình thường ăn uống vô ưu trong vòng hai năm. Trước mặt y đặt một bộ ấm trà. Giá trị của nó đủ để cho tú bà của một thanh lâu tầm trung dùng mười cô nương để đổi.

Nhị hoàng tử 21 tuổi, đã không còn lộ ra vẻ ác khí như lúc còn nhỏ.

Y trở nên thành thục nội liễm, là vị Hoàng tử được người trong triều đình thấy có hy vọng ngồi lên long ỷ nhất. So với Đại Hoàng tử có tính cách thô bạo mà nói, tính cách của Nhị hoàng tử khá là điềm đạm, chắc chắn. Một, hai năm gần đây, càng ngày càng có nhiều người đặt tiền cược lên Nhị hoàng tử, cho nên y càng tự tin hơn so với lúc trước.

Mà ngay cả vị Tứ Hoàng tử đáng thương kia dường như cũng đã làm ra lựa chọn. Gầy đây thường xuyên qua lại với Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử đương nhiên không xa lánh y, có một Hoàng tử nguyện ý tới giúp đỡ, rất có lợi cho việc tạo thế.

Mà trên thực tế, còn có một vị bị xa lánh ở ngoài hàng ngũ.

Lão Thất.

Y còn quá nhỏ, đợi cho y trưởng thành thì đã không còn cơ hội rồi.

Đương nhiên, vào lúc này các Hoàng tử còn chưa ngờ được rằng phụ thân của bọn họ sống khá là lâu.

- Không phải là ta không nghĩ tới, ngươi là người cuối cùng kiên trì được.

Nhị hoàng tử nhìn thoáng qua Thú Khí quỳ trước mặt, tựa hồ rất thưởng thức. Nhị hoàng tử bây giờ không còn là Nhị hoàng tử trong trí nhớ lúc trước của Thú Khí, nhưng y cảm thấy, Nhị hoàng tử bây giờ còn thô bạo đáng sợ hơn lúc trước. Một Hoàng tử thô bao, là vì y còn ngây thơ, còn chưa biết sử dụng thực lực của mình. Lúc y bình thản xuống, chứng tỏ y đã thành thục.

- Đa tạ Nhị hoàng tử đã coi trọng.

Thú Khí cúi thấp đầu đáp.

- Đám người các ngươi có thể sống sót thật không dễ dàng, tương lai chính là trợ thủ tốt nhất của ta. Hôm qua các ngươi trả giá hết thảy cho ta, ngày mai ta sẽ hồi báo Nhưng, bổn phận của ngươi là phải làm cho tốt việc hôm nay đã.

Nhị hoàng tử cười ôn hòa:

- Thú Khí, thật không ngờ ngươi đã trở nên khỏe mạnh như vậy.

Y vung vẩy tay nói:

- Lúc mới gặp ngươi, ngươi gầy yếu giống như một con chuột. Hiện tại khỏe mạnh giống như một con báo săn. Như vậy rất tốt, chứng tỏ mấy năm huấn luyện vẫn có hiệu quả. Ta biết các ngươi một mực chờ đợi nhiệm vụ đầu tiên của mình, ta lựa chọn ngươi không phải là không có đạo lý, bởi vì khả năng thích ứng của ngươi là mạnh nhất.

- Điện hạ cứ việc phân phó.

Thú Khí vẫn cúi thấp đầu nói chuyện.

Nhị hoàng tử tựa hồ rất hài lòng với thái độ kính cẩn của y:

- Gần đây Tứ đệ của ta có vẻ thay đổi tính tình. Lúc trước là người trầm mặc ít nói nhất, hiện tại ở trước mặt ta càng ngày càng biết ăn nói. Ta biết y thấy bản thân không còn hy vọng gì, cho nên muốn đứng về phía ta. Tiếp nhận y, không phải là chuyện xấu với ta. Nưng…ta không xác định được liệu y có phải do người khác an bài tới hay không. Nếu đúng vậy, thì ta không thể xuống tay với em ruột của mình, cho nên chỉ có thể dự phòng.

- Trên bàn là tư liệu của Tứ đệ, quay về ngươi học thuộc lòng rồi đốt. Tìm cơ hội tiến vào phủ của Tứ đệ ta làm việc, tra rõ xem y tiếp cận ta với mục đích gì, là vì bản thân y hay là vì người khác.

- Không cần những tài liệu này.

Thú Khí lắc đầu:

- Thói quen và tính cách của mỗi vị Hoàng tử ta đều ghi tạc trong đầu.

Nhị hoàng tử hỏi:

- Ta thì sao?

Thú Khí dừng một chút, rồi gật đầu:

- Cũng nhớ kỹ.

- Ha hả!

Nhị hoàng tử cười lớn:

- Ngươi rất thành thực, ở trước mặt ta nên thành thực như vậy. Đi thôi, nếu ngươi làm tốt, ta sẽ đề bạt ngươi. Nhớ kỹ, trong phủ Lão Tứ không chỉ có một mình ngươi là do ta àn bài. Ta cần biết chuyện của y từ miệng nhiều người. Ngươi và một người khác đều báo cáo cho một mình ta. Giữa các ngươi không biết lẫn nhau, cho nên nếu trong hai người các ngươi, ai làm việc buông thả, ta đều biết.

Nhị hoàng tử khoát tay:

- Khi phải lựa chọn ngươi chết và y chết, ta sẽ không lựa chọn sai.

- Thuộc hạ cáo lui!

Thú Khí đứng dậy, khom người lui ra ngoài.





Vương phủ của Tứ Hoàng tử Dương Dịch.

Sau khi tiến vào, Thú Khí hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều. Cho dù đổi thành một nhà giam khác, nhưng cảm giác này thực khiến cho người ta nhẹ nhõm. Ít nhất, cách xa những người đó, những kẻ thoạt nhìn thân mật nhưng có thể ra tay hạ sát đồng bạn bất kỳ lúc nào.

Y phát hiện Tứ Hoàng tử Dương Dận là một người rất hiền hòa, có chút chất phát, thậm chí hơi ngốc. Tuy nhiên y biết đây là Tứ Hoàng tử giả vờ. Bởi vì ngay từ ngày đầu tiên tiến vào phủ, lúc Tứ Hoàng tử nhìn y, ánh mắt giống như xuyên phá ngụy trang của y rồi tiến vào trong lòng.

Ánh mắt đó, dường như muốn nói với Thú Khí rằng.

Ta biết ngươi tới làm gì, cũng biết là ai phái ngươi tới.

Thú Khí không biết cảm giác này là đúng hay sai, nhưng y biết mình nhất định phải cẩn thận. Vị Tứ Hoàng tử này, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Thường xuyên sinh tồn trong một hoàn cảnh khắc nghiệt, Thú Khí biết một nam nhân thoạt nhìn đơn giản, thì càng không dễ chọc vào.

Kế tiếp

Thú Khí tự nói với mình, việc đầu tiên không phải là điều tra mục đích của Tứ Hoàng tử khi tiếp cận với Nhị hoàng tử, mà là tìm người nằm vùng khác của Nhị hoàng tử.
Bình Luận (0)
Comment