Hai chữ “Vũ Vương”
này là một tín hiệu mang đến thế giới này.Sau khi Phương Giải trở lại Sướng Xuân Viên thì triệu tập các thuộc hạ lại nghị sự.
Lần này không giống với nghị sự ở điện Thái Cực, vì lần triệu tập này đều là các bộ tướng thân tín của Hắc Kỳ quân.-Tin tức nhận được vào sáng sớm!Trần Hiếu Nho hai tay dâng lên một bức quân báo:-Đây là Tây Bắc Thôi Tướng quân phái người gửi về.
Mấy ngày này người Mông Nguyên vẫn không ngừng tấn công nhưng vì không quen bộ chiến qua sông, không có khí giới thích hợp, hơn nữa thủy sư của chúng ta bị phong tỏa nên cục diện ổn định hơn.
Nhưng lúc Thôi Tướng quân phái người đưa thư đến thì người Mông Nguyên lại bắt đầu tấn công mạnh mẽ.
Thôi Tướng quân đoán chừng lương thực của người Mông Nguyên đã cạn kiệt nên không đợi được nữa.Độc Cô Văn Tú gật đầu, nói:
- Tây Bắc kiệt sức, người Mông Nguyên không cướp được lương thực, dê bò mang theo nếu như không hợp khí hậu thì đều bị nhiễm bệnh, chỉ cần vừa chết là có tai họa ngay.
Mông Liệt dẫn binh nhiều năm, chắc chắn biết lúc này không thể do dự nữa, hoặc là liều chết một trận, hoặc là chỉ có thể lui về.
- Nhân mã lương thảo của chúng ta không phải thiếu!Ngô Nhất Đạo nói:-Thuyền đội của Hàng Thông Thiên Hạ từ kho Lê Dương vận chuyển đến Tây Bắc, nếu như không đầy đủ thì cũng có thể từ thành Trường An vận chuyển đến Tây Bắc.
Thành Trường An có bốn kho lương thực, lương thực tồn cứ coi như ăn một trăm năm cũng không hết.
Nhưng nếu như đi đường bộ vận chuyển về hướng Tây Bắc thì ven đường sẽ tiêu hao một con số không hề nhỏ.Phương Giải ừ một tiếng, nói:-Nếu như thuyền đội của Hàng Thông Thiên Hạ không điều động được thì cũng chỉ có thể vận chuyển theo đường bộ thôi, không thể để các binh sĩ chiến đấu ở tiền tuyến đói bụng và khai chiến với kẻ thù được.
Hầu Gia đợi đi điều chỉnh một chút, sau khi ta sắp xếp nhân mã chỉnh đốn lương thảo thì sẽ lập tức đưa lương thực đến Tây Bắc.-Tuân mệnh!Ngô Nhất Đạo đáp một tiếng, nói:
- Chủ Công thân chinh, là muốn đi về hướng Tây Bắc hay là Linh Môn quan?-Linh Môn quan!Phương Giải chỉ vào bản đồ nói:-Phía Tây Bắc cứ coi như đánh tan được đội quân của Mông Liệt thì bại binh của Mông Nguyên đều là kỵ binh, cũng có thể trốn chạy tán loạn về phía núi Lang Nhũ, muốn đuổi theo cũng không phải là điều dễ dàng.
Phía bên Mông Ca thì khác! Thứ nhất, Mông Ca là Đại Hãn của Mông Nguyên, nếu như có thể giết được y thì đại quân Mông Nguyên sẽ tất loạn, đến lúc đó vị trí những người này đoạt Đại Hãn còn không kịp, đâu còn tâm tư đến đánh trận nữa.
Thứ hai, Mông Ca một mình xông vào, cứ coi như muốn trốn chạy cũng không dễ dàng.
- Trần Hiếu Nho!Phương Giải nhìn về phía Trần Hiếu Nho, dặn dò:-Phái người đến phía Tây Bắc thúc đám người Trung Chấn ổn định quân sĩ, nói cho bọn họ bảo binh sĩ lan truyền tin tức.
Nói là Mông Ca
- Đại Hãn của Mông Nguyên chiến bại ở Linh Môn quan, sống chết chưa rõ.
Tướng quân Cái Xá của Hắc Sơn quân của Mông Nguyên tự xưng làm Đại Hãn, truy sát các Vương Đình tướng quân khác.Trần Hiếu Nho nói:
- Thuộc hạ sẽ phái người đi ngay!Độc Cô Văn Tú không kìm nổi khen một tiếng:-Bất luận kẻ địch ở phía Tây Bắc có tin hay không thì lòng quân tất loạn.
Đối với loạn cục Tây Bắc mà nói thì chỉ cần kẻ địch loạn thì đã là chuyện tốt rồi.
Lần này Mông Ca muốn một hơi đánh vào Trung Nguyên thật ra đã phạm vào điều tối kỵ rồi.
Bọn chúng tự cho rằng có thể ‘thần không biết quỷ không hay’ chia binh làm hai lộ chặn đường lui của chúng ta nhưng lại quên rằng sau khi quân đơn độc xông vào thì không có tiếp viện.
Hơn nữa, nhân mã của hắn và nhân mã của Mông Liệt cách quá xa, tin tức phong tỏa, một khi tin đồn truyền đi thì muốn ngăn cũng không ngăn được.-Cũng có thể phái người đi tản ra!Ngô Nhất Đạo ngẫm nghĩ một chút nói:-Mông Ca cố chấp muốn một mình đông chinh, đám Vương Đình tướng quân dưới trướng y chưa chắc đã tín phục, trong đó tất sẽ có người mang lòng bất mãn.
Người như vậy cũng có thể lợi dụng, chỉ cần phái người âm thầm liên lạc, biếu chút lễ vật, bảo bọn họ khuyên Mông Liệt lui binh.-Mông Liệt là tướng lĩnh mà Mông Ca tin tưởng nhất, chưa chắc đã lui binh.Độc Cô Văn Tú nói.Ngô Nhất Đạo lắc đầu, nói:-Độc Cô! Ngươi không đứng ở vị trí của Mông Liệt mà nghĩ sao? Nếu như lời đồn Mông Ca đã chết lan ra thì lẽ nào tâm Mông Liệt không hoảng loạn? Nếu như Mông Ca thật sự chết, vậy thì việc mà Mông Liệt sốt ruột nhất là gì?-Đó là chạy về Vương Đình đoạt Hãn vị!Ánh mắt của Độc Cô Văn Tú sáng ngời.Ngô Nhất Đạo cười, nói:-Mông Liệt không biết là Mông Ca chết thật hay chết giả và cũng không biết Cái Xá của Hắc Kỳ quân làm phản thật hay giả! Nhưng chắc chắn hắn sẽ nghĩ, nếu như chuyện này là thật thì nên làm thế nào? Nếu như thật sự như vậy, vậy chỉ có hai người tranh quyền đoạt vị Đại Hãn, một người là Cái Xá
- Tướng quân Hắc Sơn quân nắm trong tay ba mươi vạn kỵ binh tinh nhuệ nhất.
Một người khác là hắn
- Mông Liệt.
Hơn nữa hắn có huyết thống trực hệ gia tộc Hoàng Kim, chỉ cần hắn dẫn binh quay về Vương Đình thì việc kế thừa Hãn vị sẽ thuận lợi hơn Cái Xá nhiều.Độc Cô Văn Tú suy nghĩ rồi lập tức, nói:-Đúng vậy! Kể cả Mông Liệt nghi ngờ tin này là giả thì cũng không thể không có sự chuẩn bị.
Hắn ở Tây Bắc, đường về thảo nguyên nhanh hơn Cái Xá, đây chính là ưu thế lớn nhất.
Mặc dù hắn lo lắng Mông Ca không chết không dám tùy tiện quay về Vương Đình cướp đoạt Hãn vị, tất nhiên sẽ phái binh chạy về khe núi Lang Nhũ trấn thủ, ngăn chặn Cái Xá về trước một bước.
Cứ coi như chỉ là Mông Liệt phân binh ra thì đối với chúng ta, đó cũng là chuyện tốt rồi.Phương Giải cười nói:-Tâm trạng này, chỉ cần dao động một cái thì sẽ không chịu được.
Nếu không phải là xuất hiện chuyện như này thì Mông Liệt muốn làm Đại Hãn, căn bản là không có cơ hội.
Hiện giờ có cơ hội rồi, hắn sẽ không bỏ lỡ đâu.
Chỉ cần Mông Liệt hồi binh, cứ coi như chúng ta không phát binh mà nhìn Mông Ca rút lui về thì hắn cũng không lui về đâu.
Mông Liệt sẽ phái binh chặn khe núi Lang Nhũ lại để thông tin: Đại Hãn chết giả cũng biến thành chết thật.-Đúng vậy!Độc Cô Văn Tú nói:-Một khi Mông Liệt quay về thì không có đường lui rồi.
Hắn nhất định phải để mọi người tin rằng Mông Ca đã chết, vì vậy sẽ tuyệt đối không để Mông Ca quay về.
- Đi đi!Phương Giải khoát tay áo, nói:-Ai ai đều bận việc của mình, hiện giờ trước mắt nhìn chỉ còn lại kẻ địch lớn nhất phải giải quyết, sau đó có thể chỉ huy quân về hướng đông.
Chiến sự ở Đông Cương cũng không để chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian, ngay cả là Đại Hãn Mông Nguyên cũng đã là gì? Đây là đang ở trên địa bàn của chúng ta, một mạng của người Hán cũng đều phải coi trọng hơn hắn.-Tống Tự Hối!Phương Giải nhìn về phía Tống Tự Hối ngồi ở sau cùng từ nãy đến giờ vẫn không dám nói lời nào:-Nhưng có một chuyện cần ngươi đi làm một mình!Tống Tự Hối vội vàng đứng lên, nói:-Xin Chủ công cứ căn dặn!Phương Giải nói:-Hàng binh của Cao Khai Thái không dưới mười vạn, phần lớn trong đó ta đã cho nhập vào Hắc Kỳ quân rồi, còn có đội quân hai vạn người tạm thời vẫn chưa bố trí.
Ta điều động ba nghìn kỵ binh từ Hắc Kỳ quân cho ngươi, ngươi tự mình đòi Binh Bộ lương thảo, quân nhu, muốn cái gì thì đòi cái đó, sau đó nhanh chóng rời khỏi kinh thành.
Đi đâu đánh, ta không quan tâm, đánh thế nào ta cũng không quan tâm.
Ta chỉ cần ngươi dẫn binh đi về hướng Tây, cho ngươi đủ quyền lợi.
Nhưng trong vòng ba tháng ngươi nhất định phải đến được núi Thanh Phong ở quận Tây Đình.
Đó là con đường Mông Ca nhất định phải đi qua khi quay về thảo nguyên, ngươi ‘bóp chết’ y cho ta.-Tuân mệnh!Tống Tự Hối lớn tiếng đáp, tiếng nói có chút run rẩy.Y mới vào Hắc Kỳ quân mà đã có thể đơn độc thống lĩnh quân, đây là sự tín nhiệm coi trọng lớn biết nhường nào?-Đi đi!Phương Giải cười nói:-Đợi ta ở núi Thanh Phong, ta xem ngươi danh chấn Tây Cương như nào!-Đông Cương!Từ Mộc phủ đi về hướng đông nam sáu trăm dặm có một Thập Lý Hiệp.
Từ đó đi về đông ba trăm dặm nữa chính là Phượng Hoàng đài.
Phượng Hoàng đài là biên thành ở phía đông của Đông Cương Đại Tùy, trước nay vẫn luôn có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Hiện giờ, ý nghĩa của Phượng Hoàng đài càng lớn hơn.Hắc Kỳ quân của Nạp Lan Định Đông đóng ở Phượng Hoàng đài đã là một cô thành.
Người nước ngoài liên tục tiến công xuống, Đông Cương đã có không ít nơi rơi vào tay giặc.
Phượng Hoàng đài giống như một chiếc khảm trai bị mất đi chiếc đinh lớn và đinh đó đính trên người của đội quân tiếp viện cho người nước ngoài.Đội quân của người nước ngoài, bất cứ lúc nào cũng chịu đủ đòn công kích của Hắc Kỳ quân.Nhưng người nước ngoài vẫn không lấy được Phượng Hoàng đài.
Lấy Phượng Hoàng đài làm trung tâm, trong vòng phạm vi năm mươi dặm đều là phòng tuyến của Hắc Kỳ quân.
Người nước ngoài đánh không được thì đành phải đi đường vòng.
Nhưng Hắc Kỳ quân có kỵ binh, có Hỏa Khí doanh, hoàn toàn có thể chống lại người nước ngoài.
Hơn nữa tin tức của Hắc Kỳ quân rất nhanh, chỉ cần đội quân tiếp viện của người nước ngoài đi qua thì Hắc Kỳ quân tất sẽ quấy rối.
Có thể đoạt được thì đoạt, đoạt không được thì sẽ thiêu hủy.Tu Luân Tư Đại Công
- Người Phụ trách chỉ huy của quân tiên phong người nước ngoài hung hăng tàn ác nhưng lại không có cách nào đối phó với Hắc Kỳ quân.-Báo!Một binh lính của Hắc Kỳ quân vội vã chạy đến bên ngoài phòng của Nạp Lan Định Đông, vội vàng nói:
- Đại tướng quân! Từ Thập Lý Hiệp có mấy người đang đến, nói là người của Xích Mi quân, có quân tình khẩn cấp.Nạp Lan Định Đông vội vàng cho người vào, hai binh sĩ của Hắc Kỳ quân dìu một người toàn thân bị thương vào.
Quần áo trên người y đã rách tươm, khắp nơi trên người đều là máu, sau lưng còn bị trúng hai mũi tên lông vũ.
Nếu không phải áo giáp của y dày cứng thì chỉ e hai mũi tên đó đã đâm xuyên thân y rồi.
- Nạp Lan tướng quân, mau cứu đại thủ lĩnh nhà chúng tôi!Người này đang hấp hối, tiếng nói yếu ớt vô cùng.
- Đã xảy ra chuyện gì?Nạp Lan Định Đông hỏi.Người đó thở hổn hển nói:
- Lương thảo của Xích Mi quân báo nguy nên đại thủ lĩnh định dẫn chúng tôi đến phía Phượng Hoàng đài lấy tiếp viện của người nước ngoài.
Nhưng lúc đi đến Thập Lý Hiệp thì trúng mai phục của kẻ địch, đại thủ lĩnh dẫn binh khổ chiến, hiện giờ vẫn còn bị vây ở đó.
Mong Ngài nhanh chóng phát binh cứu viện, nếu như không cứu thì trên vạn huynh đệ của Xích Mi quân sẽ khó bảo toàn mạng sống.-Ai mai phục?Nạp Lan Định Đông hỏi.-Không biết ạ!Người đó vất vả lắc đầu, nói:
- Nhưng chắc chắn không phải người nước ngoài, đội quân không có cờ hiệu, nhìn trang phục cũng không phân biệt được là nhân mã bên nào.
Bọn họ hẳn là cố ý thay đổi quần áo.Nạp Lan Định Đông sắc mặt biến đổi, đến sau lưng người đó, nhìn một cái rồi nói:
- Mũi tên lông vũ này là mũi tên Đại Tùy chế tạo nên, đội quân ở Đông Cương có mũi tên như này không nhiều.
Đội quân có thể có binh lực vây trên vạn nhân mã của Xích Mích quân thì càng không nhiều.Hắn trầm mặc một hồi nói:-Người đâu! Điểm một vạn kỵ binh xuất chinh cùng ta!-Thập Lý Hiệp!Xích Mi quân đã hết lương thực, mũi tên lông vũ cũng đã dùng hết.
Sau khi bọn họ tiến vào khe sâu thì bị người chặn hai mặt, phục binh từ trên vách núi không ngừng đẩy đá xuống, Xích Mi quân chết thê thảm và nghiêm trọng.
Mặc dù trong Xích Mi quân đều là người của Lục Lâm đ*o, không ít người tu vi không tầm thường, nhưng trong vùng hiểm yếu này căn bản không thể làm gì được.Kẻ thù đến đã có chuẩn bị, không trực tiếp xung phong liều chết, chỉ là không ngừng dùng đá và mũi tên lông vũ tập kích Xích Mi quân ở trong khe sâu.
Nơi mà Xích Mi quân bị vây không được che chắn, tốc độ binh lính tổn thất cực nhanh.
Nếu không phải đại thủ lĩnh của Xích Mi quân dẫn người xông mạnh về phía trước, một hơi giết tới, lúc này chỉ sợ đã toàn quân bị diệt rồi.
- Đại thủ lĩnh!Một tướng lĩnh Xích Mi quân vội vàng nói:-Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, người đi ra cầu viện không về kịp thì chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Chi bằng thuộc hạ dẫn các huynh đệ xông ra, chỉ cần xông ra miệng sơn cốc, đi không bao lâu sẽ chính là thành Xương Bình.
Trong thành Xương Bình đều là nhân mã của Mộc phủ phòng thủ, chúng ta có thể đi cầu viện!Hắn không hề chú ý rằng, trên sắc mặt của đại thủ lĩnh trẻ tuổi này có vẻ rất thống khổ.
- Không thể đi thành Xương Bình được.Đại thủ lĩnh trẻ tuổi lắc đầu, trong giọng nói có chút bi thương:
- Tại sao lại như vậy? Tại sao phải ra tay với Xích Mi quân của ta?Thần thái của hắn bi thương, trong ánh mắt đều có chút thống khổ.-Vì sao ạ?Tướng lĩnh dưới trướng hắn hỏi.Đại thủ lĩnh không trả lời, trong tay nắm chặt mũi tên lông vũ nhặt được từ trên đất.
Ánh mắt hắn nhìn vào mũi tên, trên miệng đều không ngừng run rẩy.
Giờ khắc này, toàn thân hắn lạnh như băng, như rơi vào hầm băng.