Lúc Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy Trương Dịch Dương xuất hiện thì ánh mắt y trợn tròn lên.
Mặc dù có gửi lời mời nhưng y vốn tưởng rằng Trương Dịch Dương sẽ không tới.
Hiện giờ lão già này đột nhiên xuất hiện ở thành Trường An thì Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên nghĩ tới lúc đầu ở tây nam, bọn họ đã giao đấu với Trương Dịch Dương.Lần đó nếu không phải Tiêu Nhất Cửu đến đúng lúc thì mấy người bọn họ cũng không phải là đối thủ của Trương Dịch Dương.Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Hạng Thanh Ngưu nên Trương Dịch Dương ngẩng đầu nhìn lên vị trí gian phòng lầu ba, vừa lúc nhìn thấy biểu hiện Hạng Thanh Ngưu đang há to miệng.Không biết lão già này năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà giơ tay vẫy về phía Hạng Thanh Ngưu.
Đây là thái độ giống như của cụ già nhìn thấy trẻ con trong nhà mình vậy, cộng thêm biểu hiện trên mặt Trương Dịch Dương giống như kiểu ‘Cháu còn không mau xuống mà gọi bá bá đi’ thật là tuyệt diệu vô cùng.
Hạng Thanh Ngưu lập tức cảm thấy có chút tức giận, quay đầu lại nhìn Phương Giải như muốn nói “Nếu không phải là không đánh được gã thì giờ thuộc hạ đã xuống nhổ hết râu của gã rồi”
.Bất luận thế nào, Trương chân nhân của Tam Thanh Quan núi Võ Đang cũng đã tới, Phương Giải cũng không thể làm như không thấy.Trước khi Phương Giải xuống lầu thì tên đạo nhân Liễu Tam Đa đã nhanh bước xuống lầu.
Trước đó y vẫn luôn nhìn xuống dưới lầu, hiển nhiên là y biết Trương Dịch Dương sẽ đến, chẳng qua là Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu không chú ý mà thôi.-Sư công!Liễu Tam Đa từ trên lầu ba chạy xuống, hành lễ rất quy củ.
- Đứng lên đi! Để một mình ngươi ở đây gánh danh Tam Thanh Quan cũng vất vả rồi! Tên tiểu tử họ Phương cũng coi như hiểu đạo lý, không sắp ngươi ở tầng dưới cùng.Trương Dịch Dương khoát tay áo, nói:-Đến nhà trọ Đồng An đi! Sư phụ các ngươi cũng đến rồi, chuyện hôm nay ngươi không cần quan tâm, sau khi quay về thì sư phụ ngươi sẽ nói cho ngươi biết nên chuẩn bị gì.
Nếu Phương Giải đã định chỉnh hợp đạo tông, vậy thì núi Võ Đang tất nhiên không thể bị bài trừ ra ngoài.
Không phải ta muốn tranh giành cái gì mà là vì địa vị của Tam Thanh Quan vốn ở đây rồi.
- Có câu này của sư công thì con yên tâm rồi!Liễu Tam Đa cười hì hì, lộ ra hai hàm răng trắng bóng:-Người của Tam Thanh Quan núi Võ Đang của chúng ta trước nay đều không xuống núi giao lưu đi lại, người giang hồ sắp không kể về Người nữa rồi, như vậy là không được.
Hiện giờ người của đạo tông đều biết đạo tôn là Hạng Thanh Ngưu của Nhất Khí Quan nhưng lại quên rằng, luận về bề bậc thì y vẫn phải gọi Người một tiếng sư thúc.-Đi đi!Trương Dịch Dương hiển nhiên không thích chủ đề này:-Cho ngươi đến đây trước một bước chính là bởi vì ngươi khôn khéo, làm việc cẩn thận, nhưng nếu ngươi luôn để tâm vào chuyện này thì tu vi cũng khó mà tiến thêm bước nữa.
Làm đạo tôn có một điều kiện tiên quyết chính là tu vi phải đủ cao.
Với tu vi của ngươi, đứng trước mặt Hạng Thanh Ngưu mà một chiêu cũng không đỡ được thì ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì?Liễu Tam Đa ngượng ngùng cười, khom người cáo từ.
- Chân nhân đại lão từ xa đến, sao không phái người đến thông báo một tiếng.Hạng Thanh Ngưu cười từ trên lầu đi xuống chào hỏi:-Đúng là vãn bối không lễ phép rồi!Trương Dịch Dương lườm hắn một cái:-Ngươi và tên sư huynh họ Tiêu của ngươi có lễ phép từ khi nào vậy?-Xin đừng nói như vậy! Tiêu Nhất Cửu không lễ phép đó là tố chất của hắn, nhưng nếu nói vãn bối không lễ phép thì đúng là đang mắng vãn bối rồi.Hạng Thanh Ngưu dùng tay như ‘mời’, sau đó hắng giọng một cái, nói:-Trong Yến Tử lầu này đều là vãn bối của đạo tông, sở dĩ nói như vậy là vì quan chủ Trương chân nhân của Tam Thanh Quan núi Võ Đang đến rồi.
Các ngươi bất luận là không biết nhưng cũng nên xuống chào tiền bối một tiếng chứ?Tiếng hắng giọng này của y khiến mọi người hoảng sợ, nghe nói là Trương chân nhân của núi Võ Đang đến rồi nên họ lập tức ào ào xuống.
Phải biết rằng trong hàng nghìn hàng vạn đạo quan trong thiên hạ Trung Nguyên đều là Tôn Đạo tổ nhưng thật sự ảnh hưởng đến giang hồ thì cũng chỉ có Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc và Tam Thanh Quan của núi Võ Đang thôi.
Tiêu Nhất Cửu ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’, người trong giang hồ nhưng trong giang hồ lại không tìm thấy tung tích của hắn ta.
Trương Dịch Dương ở trong đạo quan, rất ít ra ngoài nhưng trên giang hồ cho tới bây giờ vẫn không ngừng nghe ngóng tin về gã.
- Tham kiến chân nhân!Phương Giải hơi cúi người thi lễ.
- Ngươi không nên thi lễ với ta!Trương Dịch Dương lắc đầu:-Luận về bề bậc, mặc dù ngươi miễn cưỡng có thể nói là đệ tử của Dương Kỳ nhưng Dương Kỳ không phải là người của đạo tông.
Trong bốn đệ tử của Vạn Lão tiền bối thì chỉ có Tiêu Nhất Cửu và tên béo này là người của đạo tông.
Luận về địa vị thế tục thì hiện giờ ngươi đã xưng là Vương gia rồi.
Nếu luận về giao tình thì…Giữa ta và ngươi cũng không có quan hệ giao lưu nào.
Năm đó ở Tây Bắc ta và ngươi có nói chuyện một lần, miễn cưỡng có thể coi như bạn cũ, sau đó ở tây nam ta từng ra tay, mặc dù không phải là muốn giết ngươi nhưng ân tình quen biết cũ cũng sớm hết rồi.-Vậy thì luận về tuổi tác đi!Phương Giải cười, nói:-Tôn lão! Lý do này là đủ rồi!Trương Dịch Dương cười ha ha, nói:-Ngươi vẫn luôn như vậy! Tuyệt đối sẽ không vì người khác nói gì đó mà thay đổi suy nghĩ của mình.-Có lẽ chân nhân quên rồi! Năm đó ở tây bắc, chân nhân từng chỉ bảo cho vãn bối, những lời đó đối với vãn bối đều vô cùng quan trọng.
Thật sự là chân nhân đã quên mình nói gì rồi, nhưng ân tình chỉ bảo này còn lớn hơn thù ra tay một chút.Trương Dịch Dương nhau mày:-Ta từng chỉ bảo cho ngươi sao?Gã suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra:-Lúc đó ta thấy ngươi là tướng tài, suy nghĩ nhạy bén, vì vậy cảm thấy sau này có lẽ ngươi sẽ rất có tầm ảnh hưởng, vì vậy mới làm ra oai thi.
Lúc đó ta nghĩ, công lao của ngươi có thể đuổi kịp được Lý Khiếu chăng, nhưng thật không ngờ tâm tư của ngươi còn muốn lớn hơn Lý Khiếu nhiều như vậy.-Oai thi?Phương Giải ngơ ngẩn:-Có thâm ý gì không?-Oai thi chính là oai thi! Đâu còn thâm ý!Trương Dịch Dương nói:-Không phải là ngươi cảm thấy trong oai thi đó của ta ẩn chứa huyền cơ gì đó không muốn nói cho người khác đó chứ? Cứ coi như tuổi của ta ở trong đạo tôn cao hơn các ngươi nhưng những chuyện giả thần giả quỷ thì ta ghét nhất.
Nếu như có gì có thể nói thì ta sẽ nói thẳng luôn.Trong lòng Phương Giải không khỏi chấn động một chút, sau đó có chút bất đắc dĩ cười.Không có gì thâm ý, không có gì huyền cơ...Nhưng câu nói ‘Định Nam, định Bắc, định Đông Tây’ thật sự ảnh hưởng quá lớn đến hắn.
Hiện giờ Trương Dịch Dương lại nói câu này chỉ là bài oai thi, nếu như Phương Giải có thể bình tĩnh trong lòng mới là lạ.
Nếu như đây không phải Trương Dịch Dương cố ý chỉ bảo cho hắn điều gì thì chỉ có thể nói vận mệnh thật sự thần kỳ, chuyện trùng hợp cũng quá nhiều.