Phương Giải cả đêm không ngủ
Hắn đã đọc cuốn bút ký của Đại Tự Tại hai lần, không bỏ sót một từ nào.
Từ những gì Đại Tự Tại viết, Phương Giải có thể đoán ra được vị thần trong Đại Luân Tự kia rốt cuộc là cái gì. Nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có hắn không tin vật kia là thần. Lúc Đại Tự Tại cẩn thận viết cuốn bút ký này, tâm tình phức tạp ra sao?
Trước kia Phương Giải từng nghe qua một câu, tội ác có nguồn suối. Mà nguồn suối của tội ác, thường là lòng người. Nhưng tội ác trong Đại Luân Tự kia, lại không phải từ lòng người.
Đặt cuốn bút ký xuống, Phương Giải thấy bên ngoài đã tờ mờ sáng.
- Bạch Điểu.
Phương Giải gọi nhẹ một tiếng.
Một người đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Phương Giải, giống như ông ta vẫn luôn ở đó. Không ai biết vừa rồi ông ta ở chỗ nào, rồi lại xuất hiện như thế nào. Thật giống như phần lớn những người trong Hắc Kỳ Quân không biết bên cạnh Phương Giải có một người như vậy.
- Chủ Công gọi thuộc hạ có gì chỉ bảo?
- Ngươi tới đại doanh Mông Nguyên, nói với Mông Ca rằng ta muốn gặp y.
Bạch Điểu gật đầu:
- Tuân lệnh!
Ông ta nói mà không hề chần chừ, thật giống như đại doanh Mông Nguyên đầm rồng hang hổ kia chỉ như cái chợ với ông ta, tùy tiện có thể đi ra đi vào, tùy tiện có thể thấy người bán cá, bán rau. Phải biết rằng tuy hiện tại bên cạnh Đại Hãn Mông Nguyên không còn nhiều cao thủ bảo vệ như lúc trước, nhưng dù sao còn có một Đại Tự Tại.
Còn có một Cái Xá có thể hóa đao thành kết giới.
- Hẹn vào canh ba đêm nay, ngay ở bờ sông mà y cố ý bỏ lại cuốn bút ký.
Phương Giải nói.
- Cố ý?
Bạch Điểu hơi ngạc nhiên:
- Cuốn sách này là do Mông Ca cố ý để lại cho Chủ Công?
Phương Giải gật đầu:
- Chính vì thế mà ta mới muốn gặp y. Có lẽ ngay từ lúc đầu ta đã hiểu sai mục đích đông chinh của Mông Ca. Gặp nhau một lần, về sau sẽ có lợi. Giờ nghĩ lại, từ lúc tiến binh cho tới lúc y chia binh ra, trên thực tế đã phạm vào tối kỵ của binh gia. Với đầu óc của Mông Ca, làm vậy tất nhiên là có nguyên do. Ta vốn tưởng rằng là Nguyệt Ảnh Đường làm nội ứng cho y, nên y mới lớn mật như vậy. Hiện tại xem ra…dường như y có tâm tư khác.
- Nhưng bất kể như thế nào, y tiến binh vào Trung Nguyên là sự thật.
Phương Giải nhìn cuốn bút ký, chậm rãi nói:
- Giết dân chúng người Hán của ta cũng là sự thật, cho nên hôm nay phải thanh toán khoản nợ.
Bạch Điểu cúi đầu:
- Thuộc hạ đi đây.
Phương Giải lắc đầu:
- Không vội, còn một chuyện ta muốn hỏi ngươi.
Bạch Điểu nói:
- Chủ Công có chuyện gì cứ việc hỏi là được.
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:
- Sau khi tiến vào Trường An, ta từng bảo ngươi bí mật điều tra lý do vì sao bắc sơn lại không có chim thú. Ngươi điều tra thật lâu cũng không tra ra được gì. Hiện tại ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, liệu có chỗ nào không ổn mà ngươi không để ý tới không?
Bạch Điểu trầm tư một lát, lắc đầu nói:
- Thuộc hạ đã kiểm tra hơn nửa bắc sơn, dù là một con chim con thú cũng không thấy. Tuy nhiên cây cối lại xanh tươi um tùm. Thuộc hạ chọn một chỗ bụi cỏ rậm đào xuống dưới, đào khoảng ba mét cũng không tìm được một con kiến nào.
- Thuộc hạ vô năng, không điều tra ra được nguyên nhân, nhưng mỗi lần tới bắc sơn, thuộc hạ đều có cảm giác không thoải mái. Càng đi sâu vào trong rừng, cảm giác thoải mái này càng mãnh liệt. Thật giống như bị thứ gì đó bóp chặt cổ họng, không thể hô hấp được.
- Trên bắc sơn, ngoại trừ cái hồ sâu có cá ra, cơ hồ không có vật sống nào khác.
Bạch Điểu cẩn thận nhớ lại những gì mình nhìn thấy:
- Giống như càng đi sâu vào trong bắc sơn không khí càng loãng vậy. Về sau thuộc hạ bị đè nén không thể không dừng bước. Tuy nhiên phần rìa của khu rừng lại không có gì khác thường, chim vẫn bay, thỏ hoang vẫn chạy. Chỉ kỳ quái là chim không bay vào rừng, thỏ hoang không nhảy vào bụi rậm.
Phương Giải nhíu mày, Bạch Điểu từng nói những điều này lúc hắn ở Trường An. Chẳng qua khi đó hắn không có nhiều liên tưởng, cho nên không nghi ngờ gì. Sau khi đọc qua bút tích của Đại Tự Tại, Phương Giải mới cảm thấy trong bắc sơn cất giấu một bí mật gì đó.
- Phái người trở về truyền tin cho Trần Hiếu Nho, bảo y phái hai người đắc lực tiếp tục điều tra nguyên nhân bắc sơn không có chim thú.
- Tuân lệnh!
Bạch Điểu lên tiếng, sau đó nói:
- Chủ Công, thuộc hạ cảm thấy bắc sơn rất u ám, giống như không thuộc về nhân gian.
Phương Giải cười cười:
- Nếu ở nhân gian, thì không có gì đáng sợ. Mặt khác, ngươi phái người dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin cho Tống Tự Hối, bảo y lập tức chia binh. Phái một tướng lĩnh tới núi Lang Nhũ bảo vệ Phan Cố cho ta. Trước khi ta chưa tới Phan Cố, bất luận người ngoài nào cũng không được ra vào. Mặt khác, lại phái người truyền tin tới Tây Bắc, mời Ngôn Khanh tiên sinh và Tạ Phù Diêu tới Phan Cố…
Tuy Bạch Điểu rất ngạc nhiên vì sao Chủ Công lại coi trọng tòa thành nhỏ Phan Cố kia, vì sao lại để ý tới bắc sơn ở bên ngoài thành Trường An như vậy, nhưng ông ta chắc chắn sẽ không hỏi, bởi vì ông ta hiểu thân là cấp dưới nên làm cái gì.
- Đi thôi!
Phương Giải day day trán:
- Chiến sự với Mông Nguyên cũng nên chấm dứt rồi.
…
…
Thành Trường An
Diễn Võ Viện
- Giang hồ bây giờ đã khá điêu linh rồi…Sau khi Vạn lão gia tử đánh bại Nguyệt Ảnh Đường, bởi vì lão gia tử không áp chế các tông môn giang hồ khác như Nguyệt Ảnh Đường, cho nên cao thủ giang hồ xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Sau khi lão gia tử xây dựng Diễn Võ Viện, không hỏi chuyện giang hồ, người giang hồ tưởng rằng ông ấy đã qua đời, cho nên các tông môn lại tranh giành ngôi vị đệ nhất thiên hạ, dốc toàn lực bồi dưỡng những đệ tử có thiên phú.
Chu Bán Xuyên đã xay.
Hai người đã uống nửa ngày một đêm, gió đêm lạnh cũng không thổi đi men say. Dưới bàn đá để ngổn ngang không ít bầu rượu. Tuổi hai người này cộng lại đã hơn 150 tuổi, nhưng vẫn say bất cần đời như vậy.
- Hiện tại thì sao…
Chu Bán Xuyên nằm sấp xuống bàn, vừa nấc vừa nói:
- Đông tây nam bắc giang hồ đều có danh môn. Nam Yến có Mặc Khê Uyển, ta chưa từng thấy qua, nhưng nghe nói nữ nhân tu luyện trong Mặc Khê Uyển không những xinh đẹp tuyệt trần, lại có thiên phú kinh người, cũng không biết tìm từ đâu ra được. Về sau cũng không biết vì sao, một đêm bị người ta diệt môn. Ngẫm lại, hơn nửa là tay La Diệu kia làm rồi.
- Nghe nói Đông Cương có một Bồng Lai Các, nằm trên một đảo hoang ngoài biển, cho nên năm đó các tông môn Trung Nguyên liên thủ giết vào Đông Cương, Bồng Lai Các không chịu quá nhiều ảnh hưởng. Hơn hai trăm năm qua các tông môn Đông Cương không khôi phục lại nguyên khí, cho nên Bồng Lai Các mới một mình làm bá chủ. Tuy nhiên…nghe nói đã bị Hạng Thanh Ngưu tiêu diệt.
- Phương bắc có một Nhất Phẩm Sơn Trang, nghe nói nằm ở vùng lạnh giá Thập Vạn Đại Sơn. Mỗi người tu hành trong Nhất Phẩm Sơn Trang đều được xưng là Nhất Phẩm. Ngẫm lại cũng đúng, có thể kiên trì ở một nơi gian khổ như vậy, hẳn đều là người kiệt xuất. Theo như lời đồn, người của Nhất Phẩm Sơn Trang xuống núi, Đại Hãn của tộc Bắc Liêu cũng phải cúi đầu đón chào. Nhưng không biết về sau vì sao Nhất Phẩm Sơn Trang chợt biến mất không thấy…tới hiện tại cũng không ai biết bọn họ đã đi đâu.
- Đều là những tôn môn tầm thường mà thôi.
Đầu bếp bĩu môi, có chút khinh thường nói:
- Chẳng qua là người Trung Nguyên tự đại, cố ý tìm bốn tông môn để phụ trợ cho mình. Mặc Khê Uyển ở Nam Yến, Bồng Lai Các ở Đông Cương, Nhất Phẩm Sơn Trang ở Bắc Liêu, cộng thêm Phật tông ở Tây Vực…những thứ này đều là người Trung Nguyên đưa lên để so bì với Đạo tông Trung Nguyên. Chứ ba tông môn kia dù lúc cường thịnh nhất cộng lại cũng không bằng Phật tông Tây Vực.
Chu Bán Xuyên há há miệng, không thể phản bác.
- Ta nói vậy không có nghĩa là bôi nhọ giang hồ Trung Nguyên.
Đầu bếp cũng say say, ngẩng đầu nhìn Chu Bán Xuyên:
- Năm đó Trung Thân Vương Dương Kỳ đi về phía tây, ngươi có biết bao nhiêu cao thủ Cửu Phẩm đi theo không? Trận chiến phía tây đó, có bao nhiêu khách giang hồ sống sót trở về? Còn Phật tông thì bị ảnh hưởng tới căn cơ?
- Chỉ là ta nghĩ mãi không rõ, vì sao phải đi về phía tây?
Chu Bán Xuyên nhíu mày:
- Trước thời Dương Kỳ, chẳng lẽ không có cao thủ Trung Nguyên nào suy nghĩ đi về phía tây sao?
- Không có mới là lạ!
Đầu bếp từ từ nói một vài bí mật cho Chu Bán Xuyên. Nếu không phải y đã say thì sẽ không nói linh tinh rồi. Mà vừa bắt đầu nghe, đôi mắt say lờ đờ của Chu Bán Xuyên hiện lên một tia giảo hoạt.
- Nói cho ngươi biết một bí mật khó lường. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, giang hồ nhất định sẽ chấn động. Tuy nhiên hiện tại không sao, bởi vì giang hồ đang lụi bại…Nếu đặt ở năm đó, ai dám nói ra chuyện này? Nếu nói ra, chỉ sợ sẽ gây ra sóng to gió lớn, cho nên những người biết chuyện lúc đó mới đè nó xuống, coi như chưa từng xảy ra.
- Bí mật gì mà dọa người vậy?
Chu Bán Xuyên hỏi.
Đầu bếp bưng chén rượu trống rỗng lên uống, nhưng không nhận ra được chén đã hết rượu. Uống sau còn chậc chậc khen, dường như đang thưởng thức hương vị rượu. Đồ ăn trên bàn đã hết sạch từ lâu. Y cầm đũa gắp không khi bỏ vào miệng nhai ngon lành.
- Ngươi có biết Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường tên là gì không?
- Từ Hi.
- Đúng vậy.
Đầu bếp lau đi dầu mỡ không tồn tại ở miệng:
- Từ Hi cũng chết ở phía tây…năm đó lão gia tử một kiếm đánh bại ông ta, ông ta đã suy sụp một thời gian. Kỳ thực lúc các tông môn bao vây Nguyệt Ảnh Đường, ông ta chưa chết, chỉ là mất hết can đảm, không để ý tới thế sự nữa. Về sau cũng không biết vì sao, ông ta bỗng nhiên muốn đi về phía tây. Có lẽ là muốn khiêu chiến Đại Luân Minh Vương để chứng tỏ thực lực bản thân.
- Cái người chỉ thua trong tay lão gia tử đi về phía tây, người Trung Nguyên không ai biết, nhưng lại gây ra một hồi bão táp cho phía tây. Đáng tiếc, nhân vật như vậy cũng không phải là đối thủ của Đại Luân Minh Vương, cuối cùng chết ở trong Đại Luân Tự. Tuy nhiên, nghe nói một mình Từ Hi giải quyết mười mấy người đại tu hành Cận Thiên Cảnh của Phật tông. Lúc ấy tất cả tứ đại đệ tử của Đại Luân Minh Vương đều bị một mình ông ấy giết chết.
Chu Bán Xuyên há hốc miệng vì kinh ngạc, không biết phải nói gì.
- Tu vị của Từ Hi, hơn xa Dương Kỳ. Đại Luân Minh Vương có thể giết được Từ Hi, vì sao lại chết trong tay của Dương Kỳ?
Đầu bếp thở dài:
- Đó là nhờ thời cơ…lúc ấy Đại Luân Minh Vương vẫn là chỉnh thể. Lúc Dương Kỳ đi, hiển nhiên là có người giật dây, nói với Dương Kỳ rằng Đại Luân Minh Vương chỉ còn một nửa tu vị. Chỉ có điều không ai biết là kẻ nào giật dây. Ta từng cho rằng là lão gia tử, về sau nghĩ lại, hơn nửa không phải.
- Là ai được nhỉ?
Chu Bán Xuyên suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được là ai có thể thuyết phục Dương Kỳ đi về phía tây.
- Từ HI chết trong tay Phật tông, đối với võ lâm Trung Nguyên mà nói, tuyệt đối là một đả kích. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, tất nhiên gây ra chấn động. Cho nên chuyện này bị đè xuống, không lưu truyền ra ngoài.
Đầu bếp thở dài:
- Kỳ thực đâu chỉ một mình Từ Hi. Các khách giang hồ Trung Nguyên một khi đạt tới trình độ nhất định, đều muốn đi giết Đại Luân Minh Vương để chứng tỏ mình mới là đệ nhất thiên hạ. Không biết đã bao nhiêu người tới đó, nhưng khẳng định không ai còn sống trở về. Giờ Đại Luân Minh Vương chết rồi…nhưng ai biết trong Phật tông còn cất giấu thứ gì nữa.
Y nhìn thoáng qua Chu Bán Xuyên:
- Cả đời ta không chủ động đánh nhau với người khác. Nếu lúc nào mà ta muốn đánh nhau, thì ta nhất định sẽ tới Đại Luân Tự.