Phương Giải biết rằng vì sao cho tới giờ Trịnh Thu đều trốn tránh đánh nhau, cũng biết tại sao cho tới giờ binh sĩ Thủy sư đến một mũi tên, một viên đạn cũng không bắn ra. Bởi vì Trịnh Thu trốn tránh đánh nhau. Bởi vì nỗi sợ đánh nhau trong lòng y quấy phá.
Phương Giải còn biết Trịnh Thu trước kia không phải là người sợ đánh nhau. Chỉ cần là ở trên sông nước Trịnh Thu sẽ không biết sợ ai.
Lần này Trịnh thu vẫn như cũ không phải sợ, mà là lo lắng.
Trịnh Thu hơi sợ hãi nhìn Phương Giải một cái, muốn giải thích, nhưng không tìm được từ ngữ. Y thống lĩnh hai đội thủy sư vận chuyển binh mã của Trần Định Nam và Trần Bàn Sơn, nhưng ở Ninh Hải này không thể không dừng lại, vốn đi trước Phương Giải bọn họ khoảng gần một ngàn dặm đường thủy, lại cứ như thế đợi cho đến khi Phương Giải đến.
- Sợ tổn hại chiến thuyền?
- Sợ đánh thua mất mặt? mất sĩ khí?
- Sợ rơi mất uy phong của Hắc Kỳ Quân?
Phương Giải hỏi liên tiếp bốn vấn đề.
Trịnh Thu há hốc miệng, nặng nề gật đầu.
- Thuộc hạ liên tục nhiều ngày quan sát chiến thuyền của đế quốc Agoda, quả thực hợp lý hơn chiến thuyền của chúng ta. Các pháo hạm của bọn họ phối hợp với nhau trôi chảy hơn nhiều so với các pháo hạm của thủy sư chúng ta phối hợp với nhau. Số lượng chiến thuyền trang bị hỏa pháo của chúng ta chưa được một phần ba, nếu cứ mặt đối mặt không khỏi chịu thiệt.
Phương Giải gật đầu, Trịnh Thu liền nói tiếp:
- Thuộc hạ thời gian vừa rồi vẫn đang quan sát, sự phối hợp các chiến thuyền của thủy sư người tây dương là trong chiến đấu thực sự rèn luyện ra. Còn sự phối hợp của chiến thuyền chúng ta, hoàn toàn chỉ dừng lại ở cấp độ dự đoán. Lúc ở thủy trại của hồ Huyền Vũ thật ra không hiếm khi bắn thật, nhưng bắn đều là mục tiêu cố định. Trong chiến đấu thực sự, với năng lực khống chế của thủy sư chúng ta, bắn ba quả đạn pháo có một quả đạn pháo trúng mục tiêu coi như là tốt lắm rồi.
- Nhưng, kẻ thù không cho cơ hội chúng ta bắn ba quả mới trúng một quả.
Trịnh Thu nói:
- Thuộc hạ không phải sợ chiến đấu, thuộc hạ chỉ là sợ hãi tổn thất chiến thuyền một cách vô ích, sợ cố gắng của Chủ Công trở nên vô ích. Trước sự chuẩn bị chưa được an toàn, thuộc hạ không dám tấn công bừa bãi. Số lượng bố trí chiến thuyền hỏa pháo của thủy sư người tây dương nhiều hơn rất nhiều so với chúng ta. Hơn nữa bọn họ biết hơn chúng ta nhiều khi nào bắn hỏa pháo thích hợp nhất.
Phương Giải gật gật đầu:
- Ngươi cần bao lâu, mới có thể nghĩ ra được kế sách vạn toàn?
Trịnh Thu lắc lắc đầu:
- Thuộc hạ không biết. Nhưng trận này coi như là Chủ công hạ lệnh đánh, thuộc hạ không dám đảm bảo có thể thắng.
Phương Giải không nói gì thêm, sau khi trầm mặc một hồi quay đầu hỏi An Đức Lỗ:
- Ngươi thấy thế nào?
An Đức Lỗ lần này là đi theo đoàn thuyền của Trịnh Thu tới. Sau khi tới Ninh Hải gã cũng rất bức bách. Rõ ràng kẻ thù tiêu diệt Tổ quốc của gã ở cách đó không xa ngay trước mặt chặn đứt con đường trên sông. Nhưng là không thể thoải mái đánh tới một trận, kiểu cảm giác này, thực sự rất khó chịu.
- Thần cảm thấy Trịnh Tướng quân nói không sai.
An Đức Lỗ hít sâu một hơi, dùng tiếng Hán nói một cách trôi chảy:
- Thần cũng luôn luôn quan sát chiến thuyền của đế quốc Agoda. Lúc trước khi đến Ninh Hải, trong đầu thần tưởng tượng ra rất nhiều lần hình dạng của chiến thuyền của kẻ thù, cũng cho rằng đã làm hết sức mình. Nhưng sau khi nhìn thấy chiến thuyền của địch thần mới hiểu ra. Nhắm mắt làm liều là không được.
An Đức Lỗ nói:
- Nếu đối mặt là hạm đội công quốc Rose trước kia, thủy sư của chúng ta có thể đè bẹp đối phương. Công quốc Rose chẳng có bao nhiêu chiến thuyền., hơn nữa còn lâu mới to lớn bằng chiến thuyền của chúng ta, uy lực của hỏa pháo không thể bằng được uy lực hỏa pháo của chúng ta. Nhưng, chiến thuyền của Đế quốc Agoda, thật sự là hợp lý hơn nhiều.
Hắn nhìn Phương Giải nói:
- Một mặt là thủy sư mới được xây dựng lên, một mặt là ở trên đại dương chinh phục được vô số hạm đội của các quốc gia khác. Trận chiến này nếu như bừa bãi khai chiến, thần cũng cảm thấy phần thắng không ở bên chúng ta.
- Vậy là không đánh?
Phương Giải hỏi.
An Đức Lỗ vội vàng lắc đầu:
- Bây giờ xem ra, số lượng chiến thuyền của hạm đội Đế quốc Agoda không thể nào nhiều bằng của chúng ta. Nhưng người lãnh binh chắc chắn là tướng lĩnh có kinh nghiệm phong phú. Hạm đội mà hắn bố trí ở trên mặt nước đã phát huy một cách tối đa sức mạnh ở trong tay hắn. Tuy là số lượng ít, nhưng nếu như chỉ là ngăn chặn chúng ta, bọn họ sẽ không bị thua thiệt.
Thần sai người đi thăm dò.
Trịnh thu ở bên cạnh nói:
- Chiến thuyền của Agoda trang bị hỏa pháo tầm bắn xa hơn so với chúng ta nhiều. Nhưng kẻ địch là thủ còn chúng ta là công. Chiến thuyền lúc đối mặt với kẻ địch chỉ dựa vào chủ pháo trên mũi thuyền hiển nhiên uy lực không đủ, hơn nữa lúc di chuyển mà khai hỏa, hiệu suất bắn trúng thấp chỉ cần nghĩ ra là biết. Nếu muốn đối xạ với kẻ địch, thì phải sau khi tiến vào tầm bắn quay mũi thuyền, dùng hỏa pháo trên mép thuyền bắn vào kẻ địch. Mà tầm bắn hỏa pháo của kẻ địch so với tầm bắn của hỏa pháo chúng ta tương đương nhau, trong lúc chiến thuyền của chúng ta quay đầu dàn trận, hỏa pháo của địch tối thiểu đã có thể bắn ra hai loạt đạn.
Hắn nhìn Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Mỗi thuyền mỗi hỏa pháo bắn ra hai phát, là một đòn chí mạng đối với chiến thuyền của chúng ta.
Cho nên.
An Đức Lỗ nói:
- Tướng lĩnh hải quân của người Đế quốc Agoda chắc chắn đều là những người có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ chỉ là bày thế trận phòng ngự, chúng ta sẽ vô kế khả thi, không phải lấy điều kiện tiên quyết phát huy uy lực của chiến thuyền ra vô kế khả thi.
Nhưng!
Ánh mắt khẩn thiết của hắn khẩn thiết nhìn Phương Giải:
- Chủ công có thể ra lệnh những tu hành giả kia tiến công, thì có thể để cho thủy sư của chúng ta tranh thủ thời gian. Chỉ cần những người tu hành áp sát những thuyền to kia, phá hoại một phần trong đó. Chiến thuyền của chúng ta có thể hoàn thành được việc quay đầu trong trong trở ngại yếu ớt.
- Kẻ thù có bao nhiêu chiếc thuyền?
Phương Giải hỏi.
- Không dưới ba trăm sáu mươi chiếc.
Trịnh thu trả lời:
- Đều là thuyền biển. Kẻ địch đều từ đại dương xa xôi tới, thuyền nhỏ căn bản không thể đi được. Cho nên chặn ở trên sông đều là thuyền lớn.
Ba trăm sáu mươi chiếc thuyền lớn.
Trong lòng Phương Giải có chút nhăn nhó. Số lượng hải thuyền này đã hoàn toàn phong tỏa gắt gao đường thủy trên sông.
- Trần Định Nam, Trần Bàn Sơn!
Phương Giải hạ lệnh:
- Hai ngươi lập tức suất lĩnh quân đổ bộ, đi gấp tới Phượng Hoàng Đài để hợp lại với Nạp Lan Định Đông. Binh mã của Tán Kim Hậu đã ra khỏi cửa ải Sơn Hải Quan. Các ngươi sau khi hợp lại với Nạp Lan Định Đông là có thể phối hợp chặt chẽ với Tán Kim Hậu. Một nam một bắc, bất kể là người Tây hay là Mộc phủ, đều phải khiếp vía.
Vâng!
Trần Định Nam và Trần Bàn Sơn cùng vòng tay thi lễ:
- Thần lĩnh mệnh.
Đi thôi.
Phương Giải dặn dò nói:
- Các ngươi không thuộc địa hình và chiến cuộc bằng Nạp Lan Định Đông. Cho nên đừng cảm thấy kinh nghiệm lão luyện của mình mà lãnh binh sớm có thể đưa ra chiến thuật, hãy nghe Nạp Lan.
Vâng!
Hai người lại đáp ứng, nhưng sau đó xoay người rời khỏi đi điều động binh mã.
- Cho dù thủy sư bên này thế nào, đại đội binh mã cần phải đi gấp tới Phượng Hoàng Đại hợp lại với quân của Nạp Lan. Trận này đánh đã đủ lâu rồi. Nếu như tiếp tục tiêu hao, đến lúc đó viện binh của Đế quốc Agoda sẽ từ bờ bên kia đại dương hàng đoàn, hàng đoàn tới. Mà dân chúng của chúng ta, sau khi dần dần thích ứng với chiến tranh sẽ không còn như ban đầu sôi sục khí thế như vậy.
Tiếng nói của Phương Giải rất nhẹ nhưng giọng điệu lại rất nặng nói:
- Điều này không có liên quan gì đến dân tộc nào hết. Tỷ như Công quốc Rose quê hương của An Đức Lỗ, ngay từ đầu khi bị Đế quốc Agoda xâm phạm, phản kháng đương nhiên là cực kỳ mãnh liệt. Nhưng sau vài năm, người của Công quốc Rose đã bắt đầu quen dần với thân phận mới của bọn họ là dân của Công quốc Phân Tu Luân.
- Điều mà ta không muốn nhìn thấy nhất.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Là dân chúng của chúng ta và kẻ thù mặt đối mặt đi qua nhau trên đường phố, không ai thèm nhìn ai một cái, giống như là đôi bên đã có sự hòa hợp.
Vẻ mặt của Trịnh Thu có vẻ ngượng ngùng:
- Là thần nghĩ chưa đủ.
Không.
Phương Giải lắc lắc đầu:
- Thân là thủy sư tướng quân, việc ngươi làm chính là bổn phận.
Hắn quay đầu dặn dò:
- Bảo thủy sư của ngươi tránh ra một đường. Ta muốn đi thuyền rồng tới, xem xem thủy sư của người Tây rốt cuộc là cái dạng gì, cũng để cho người Tây xem, thủy sư của chúng ta thế nào.
Trịnh thu vội vàng hạ lệnh, yêu cầu đội thuyền của thủy sư di chuyển sang hai bên, nhường cho đội thuyền của Phương Giải một lối đi.
Tên của viên tướng hải quân Đế quốc Agoda là Tô Tây Tư, là một người trẻ tuổi xuất thân từ tầng lớp quý tộc tiêu chuẩn của Đế quốc Agoda. Đến ngày mai, hắn mới đầy hai mươi tám tuổi. Người trẻ tuổi này lúc còn rất trẻ đã được Lai Mạn Đại Đế yêu quý, được giới quý tộc Đế quốc Agoda tiên đoán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đợi đến lúc hắn chưa đầy bốn mươi tuổi sẽ trở thành Thống soái hải quân.
Mà đối với một đế quốc duy trì lâu dài xâm lược bên ngoài mà nói, địa vị Thống soái hải quân cao như thế nào rõ ràng dễ nhìn thấy.
Đúng vậy, hắn còn trẻ.
Nhưng ở dưới trướng Lai Mạn, những tướng lĩnh còn trẻ hơn hắn được trọng dụng chỗ nào cũng có. Cho nên Tô Tây Tư chẳng cảm thấy tuổi tác của mình là ưu thế gì cả. Hắn vẫn cho rằng năng lực của mình mới là thứ mà Lai Mạn Đại Đế coi trọng.
- Tôn kính công tước đại nhân.
Tướng hải quân Đức Mạc Luân Tư dưới trướng của Tô Tây Tư rót đầy cho hắn một ly rượu vang, nhìn phía xa xa trên mặt sông một mặt trời đỏ như bị rơi xuống sông nói:
- Đại nhân chỉ là bày trận thế như vậy, đã khiến cho người Hán không có đường nào mà ra tay. Ngài nói rất đúng, luận đến hải chiến mà nói, kinh nghiệm của người Hán quả thực là bằng không, thậm chí còn không bằng hải quân nước Sở yếu đuối.
- Cũng đừng có quá coi thường người Hán.
Tô Tây Tư có cái mũi cao thẳng, trán rộng, mắt sâu, cái cặp mắt xanh lơ kia cũng cực kỳ có thần. Xem ra hắn ở Đế quốc Agoda tuyệt đối xứng đáng với ba chữ Mỹ Nam Tử. Đây là một ý thể hiện sự không ngạo mạn, nhưng lại là ngạo mạn đến tận xương tủy của người trẻ tuổi.
Hắn kế thừa tước vị Công tước của cha mình, đã trở thành chủ nhân của gia tộc Thiên Đường Điểu.
Các gia tộc lớn của Đế quốc Agoda, đều có tộc hoa của gai tộc mình. Mà tộc hoa của gia tộc Tô Tây Tư, là Thiên Đường Điểu vốn là đặc trưng của Đế quốc Agoda không bao giờ chết. Loại hoa này, là từ rất nhiều, rất nhiều năm, tổ tiên của hắn và đồng bạn sau khi chinh phục được một bộ tộc cực kỳ lạc hậu, dùng loài hoa cỏ đặc trưng của bộ tộc kia đem ra làm tộc hoa.
Đúng vậy, lịch sử của gia tộc Tô Tây Tư cũng không phải là rất dài.
Đúng vậy, tượng trưng của loại hoa này đối với gia tộc Tô Tây Tư là xâm lược và chinh phục.
Đúng vậy, tổ tiên của Tô Tây Tư chính là dựa vào chinh phục được vùng đất của thổ dân kia đã thu được môt lượng của cải cực lớn, mới dần dần trở nên giàu có. Tuy rằng không thuộc vào một gia tộc lớn chân chính của Đế quốc Agoda, nhưng gia tộc Thiên Đường Điểu bên kia bờ đại dương cũng có được một sức ảnh hưởng cực kỳ lớn.
- Đội thủy quân người Hán này không giống nhau, ngươi không phát hiện ra sao Đức Mạc Luân Tư? Bọn họ không những là đặt hỏa pháo, mà vị trí của hỏa pháo rất hợp lý.
Tô Tây Tư nói:
- Ta không thể không nghi ngờ, có người không thuộc về địa phương này đang giúp đỡ bọn họ.
- Tám chín phần mười là người thuộc địa bàn của lão già Tu Luân Tư kia.
Đức Mạc Luân tư nói:
- Tu Luân Tư sau khi lấy được đất phong, còn chưa kịp thống trị, người của địa phương kia đã bị điều tới đây, thô lỗ mà dã man.
- Công tước đại nhân.
Bên ngoài có người hô:
- Xin mời ngài ra đây xem xem! Đối mặt một chút với một đầu quái thú.
Tô Tây Tư tư hơi sững sờ, lập tức đứng lên ra khỏi phòng đi lên boong tàu, sau đó hắn nhìn thấy người binh sĩ vừa hô lên, dùng từ ngữ quái thú này để hình dung ra những chiến thuyền kia.
Đúng vậy!
Đây là một đầu quái thú.
- Người Hán luôn làm bậy như vậy để tạo ra những thứ gì đó.
Tô Tây Tư tư phát hiện mình đang tức giận, có lẽ là bởi vì ghen tị và sợ hãi?
Cái chiến thuyền cực kỳ to lớn xem ra thực sự dữ tợn, trên thân thể cực kỳ to lớn của nó tán phát ra một sức mạnh có thể nghiền nát hết thảy. Nó thật giống như là vua của muôn loài đến từ một nơi chân trời xa tít mù tắp, mắt nhìn xuống Tô Tây Tư.
Đương nhiên, mắt nhìn xuống Tô Tây Tư là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen đang đứng trên trán của con quái thú.