Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 143

Thay đồng phục của đệ tử Diễn Võ Viện, Phương Giải ra sức nhìn bộ dáng bây giờ của mình trong gương đồng coi như vừa lòng. Trước khi đến Phan Cố, thậm chí có thể nghĩ đến trước khi hắn đến Đại Tùy, hắn cũng đã đặt mục tiêu cho chính mình, chính là phải tiến vào Diễn Võ Viện để tránh họa. Nhiều năm sau rốt cục nguyện vọng này cũng được thực hiện, vốn cho rằng mình sẽ rất kích động nhưng Phương Giải lại phát hiện không ngờ mình lại bình tĩnh như vậy.

Trường bào xanh đen đan xen, bên hông là đai lưng màu trắng. Đồng phục này của Diễn Võ Viện mặc lên người, làm cho người ta có vẻ vô cùng linh hoạt. Phương Giải còn cố ý cắt tỉa tóc một lượt, buộc thành đuôi ngựa ở sau ót. Loại buộc tóc này ở kiếp trước vốn là đặc quyền thuộc về nữ nhi, không ngờ ở kiếp này Phương Giải cũng có thể buộc rất đẹp.Nam nhân để tóc dài, nhất là có một bộ tóc dài mượt như ý, nếu cẩn thận giữ gìn một chút mà nói..., kỳ thật cũng là một chuyện cảnh đẹp ý vui.

Khi Phương Giải thu thập xong đi ra khỏi phòng mình, vốn định đến chỗ Mộc Tiểu Yêu các nàng chào từ biệt, nhưng vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Đại Khuyển ngồi xổm trên bậc cửa ngây ngô cười ha hả, Trầm Khuynh Phiến ôm ngực dựa vào cột như cười như không. Kỳ Lân đeo một cái túi trên lưng đứng cách đó không xa vẻ mặt chờ mong, duy chỉ không gặp Mộc Tiểu Yêu.

- Tiểu Yêu tỷ đâu?

Phương Giải hỏi.

Đại Khuyển gãi gãi tóc nói:- Đi tìm Trác tiên sinh rồi, nàng nói ngươi đã thi đỗ Diễn Võ Viện nàng cũng không có gì phải lo lắng, cho nên sáng sớm liền rời khỏi phủ Tán Kim Hầu đến Đại Nội Thị Vệ Xử rồi. Ta hỏi nàng có gì muốn nói với Phương Giải không, nàng bảo để ba năm sau rồi nói, ta cũng không rõ là cái gì mà phải đợi ba năm sau mới nói?

Phương Giải giật mình, hắn mơ hồ hiểu được ý tứ của Mộc Tiểu Yêu.

Mộc Tiểu Yêu không đợi tiễn mình đến Diễn Võ Viện đã đến Đại Nội Thị Vệ Xử, là vì nàng không muốn nhìn Phương Giải rời đi. Lần đầu tiên đến Đại Nội Thị Vệ Xử lúc trước, cũng là nàng đi trước Phương Giải đi sau. Nữ tử này nhìn có vẻ kiên cường nhưng kỳ thật rất yếu ớt đến mức không dám nhìn bóng dáng người khác rời khỏi.

Mà lời ba năm sau mới có thể nói với Phương Giải, Phương Giải cũng khôngdám suy đoán lung tung.

- Cũng không phải thật sự là ba năm không thể gặp mặt, lúc không có chuyện gì làm thì ta sẽ quay về tìm các ngươi.

Phương Giải day day mũi, có chút đau xót.

- Phương Giải, trước khi đi không có gì muốn nói với ta hay sao?

Đại Khuyển hỏi.

Phương Giải do dự trong chốc lát nói:

- Ăn thật nhiều thịt, mỗi ngày đều hướng về phía trước.Đại Khuyển bĩu môi nói:

- Ta nhổ vào, ta đợi lâu như vậy để nghe câu nói nhảm của ngươi hay sao. Thế nào cũng phải làm cho người ta phải nói rõ, rồi ngươi mới để bạc lại? Không bạc chúng ta lấy rắm để mua thịt à. Tuy rằng ở trong phủ Tán Kim Hầu, nhưng nói như thế nào cũng là ăn nhờ ở đậu. Đây là đế đô, không có bạc nửa bước cũng khó đi a!

Mặt Phương Giải đỏ lên, cười mỉa nói:

- Không quên không quên, ngân phiếu còn dư lại ta đều để ở dưới gối rồi, vốn nghĩ rằng lúc này đám các ngươi vẫn chưa rời giường, ai ngờ sáng sớm ngươi liền ngồi xổm ở đây chờ đòi tiền.

Hắn dừng lại một chút nói:

- Mặt khác... Cái cửa hàng ta thuê kia, thuê mười mấy thợ may đến đó đã được mấy ngày. Khuynh Phiến tỷ tỷ và Đại Khuyển không có chuyện gì làm có thể đến đóxem, kiểu dáng làm ra bây giờ đều rất hợp với thân hình của tỷ. Chuyện này vốn muốn cùng làm với Tán Kim Hậu, tìm cơ hội muốn dọa cho mọi người nhảy dựng lên, nhưng Tán Kim Hậu đã đi suốt đêm đến Tây Bắc, nên chuyện này chúng ta chỉ có thể tự làm.

- Tuy nhiên không sao, đồ sau khi thợ may ra đừng vội bán, về phần khi nào thì ra tay, đợi tin của ta.

Trầm Khuynh Phiến ngẩn ra, nhìn Phương Giải có chút kinh ngạc hỏi:

- Ý của ngươi là để cho ta làm ông chủ cửa hàng may?

Phương Giải cười hì hì rồi lại nói:

- Nếu tỷ không thích làm ông chủ, thì có thể làm bà chủ.Trầm Khuynh Phiến lườm hắn một cái, do dự trong chốc lát rồi nói với Phương Giải:

- Phương Giải ngươi đến phòng ta, ta có một thứ muốn đưa cho ngươi.

Phương Giải ừ một tiếng, nói với Kỳ Lân:

- Kỳ Lân ca huynh chờ ta một chút, nhanh thôi.

Kỳ Lân ồm ồm ừ một tiếng, mang theo tay nải của Phương Giải đi tới cửa chính. Xe ngựa Diễn Võ Viện cố ý phái tới đã sớm đến, đây là đãi ngộ tất cả các thí sinh vào Diễn Võ Viện đều có. Dù sao trong gần vạn thí sinh chỉ chọn lựa vài trăm người, vài trăm người này vô cùng có khả năng đều là trụ cột của Đại Tùy trong tương lai.

Hôm nay Trầm Khuynh Phiến mặc một chiếc quần lụa mỏng màu tím nhạt, kích thước lưng áo to nhỏ vừa đúng. Nhất là nhìn từ phía sau, buộc vòng quanh đườngcong hoàn mỹ của thân thể. Vòng eo nhỏ gọn tinh tế, bờ mông tròn đầy nở nang, lúc đi bộ, hình dáng hai cái đùi đẹp cũng như ẩn như hiện.

Phương Giải đi ở phía sau Trầm Khuynh Phiến, ánh mắt rất không thành thật ra sức nhìn một chút từ trên xuống dưới.

Trầm Khuynh Phiến nhỏ hơn Mộc Tiểu Yêu vài tuổi, ít hơn Mộc Tiểu Yêu mấy phần thành thục, nhiều hơn mấy phần sức sống thanh xuân. Mà trái ngược với tình tình trầm tĩnh của Mộc Tiểu Yêu, lúc Trầm Khuynh Phiến ở cùng một chỗ với Phương Giải lời nói và cử chỉ đều rất lớn mật. Có lẽ nàng thích nhìn bộ dáng tên tiểu tử này ở trước mặt mình làm ra vẻ nam nhân thành thục, thích nhìn bộ dáng có chút mất tự nhiên của hắn khi bị mình khiêu khích.

Có lẽ nàng thấy, đây cũng là một loại giải trí.Tư thế nàng đi đường rất đẹp, vòng eo vặn vẹo vừa đúng.

Nếu biên độ nhỏ đi một chút, dáng người thướt tha hoàn mỹ của nàng cũng sẽ không bày ra cực hạn như vậy. Nếu biên độ vặn vẹo lớn hơn chút nữa, thì lại có vẻ có chút lang thang. Nếu muốn hỏi Phương Giải xem cái gì là đường cong xinh đẹp nhất, hiện tại Phương Giải nhất định sẽ nói là đường cong của vòng eo và cái mông của Trầm Khuynh Phiến.

Đường cong trên vòng eo nhỏ lại rồi to dần ra, cuối cùng hình thành một vòng tròn trên cặp mông.

Phương Giải vẫn quan sát phía sau Trầm Khuynh Phiến, sau đó dường như chính bản thân cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên. Ngay tại thời điểm hắn không thể không cúi đầu sửa sang quần áo, Trầm Khuynh Phiến quay đầu lại thấy được mộtcảnh tượng làm cho Phương Giải đỏ mặt. Nữ nhân có dung nhan mê hoặc chúng nhân rõ ràng còn nhìn chằm chằm vào chỗ không thành thật của Phương Giải mấy lần, sau đó cười quyến rũ nói:

- Quần chật sao?

Phương Giải có chút bứt dứt ngồi ở trong phòng Trầm Khuynh Phiến, làm bộ cúi đầu sửa sang góc áo của mình. Trong phòng có một loại mùi hương nhàn nhạt, không mãnh liệt. Nhưng hương vị này làm cho người ta ngửi thấy rất thoải mái, dường như từ trong xương cốt cũng có thể trầm tĩnh lại. Hơn nữa còn có một loại cảm giác kỳ quái, chính là tư vị ngứa ngáy không nói nên lời trong lòng.Sau khi Phương Giải đi vào cửa, Trầm Khuynh Phiến đóng kỹ cửa phòng đi tới ngồi đối diện với Phương Giải. Ngẫm nghĩ một chút lại đứng dậy, đóng kỹ cửa sổ đang mở ra. Động tác này khiến cảm giác ngứa ngáy trong lòng Phương Giải càng nhiều hơn một chút, hắn liếc mắt nhìn Trầm Khuynh Phiến một cái. Trầm Khuynh Phiến lại ngồi đối diện với Phương Giải, thời điểm ngồi xuống rõ ràng còn sửa sang lại váy của mình một chút.

Đông tác này rất thục nữ, tuyệt đối không giống với phong cách của Trầm Khuynh Phiến.

Phương Giải có chút không quen ngồi trầm mặc một chỗ với Trầm Khuynh Phiến, thời điểm hai bọn họ ở cùng nhau, thường thường đều là Trầm Khuynh Phiến nóng nảy khiêu khích hắn, nàng dường như rất thích thiếu niên này biểu hiện tham muốn giữ lấy chính mình, tuy rằng đôi khi nàng suy nghĩ loại tham muốn giữ lấy nàychỉ là lời nói đùa của Phương Giải.

Trầm Khuynh Phiến trầm mặc thục nữ như thế khiến Phương Giải không thích ứng được, vì thế hắn muốn tìm chút đề tài. Thời điểm vừa muốn mở miệng Trầm Khuynh Phiến cũng há miệng thở dốc. Phương Giải vội vàng nói:

- Tỷ nói trước đi.

Trầm Khuynh Phiến ngồi rất ngay ngắn, nhìn có vẻ đang khẩn trương cái gì. Liếc mắt nhìn Phương Giải một cái sau đó không ngờ mặt lại hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn mũi chân của mình không nhìn Phương Giải. Trầm Khuynh Phiến có thể đỏ mặt, thật là quỷ dị.

- Mười sáu năm rồi phải không?Nàng hỏi.

Phương Giải nao nao, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Còn thiếu năm tháng nữa mới tròn mười sáu năm.

Trầm Khuynh Phiến ừ một tiếng, dường như lại không có lời nào để nói. Hai người lại lâm vào trầm mặc có chút xấu hổ, loại không khí quỷ dị này khiến trên trán Phương Giải đổ đầy mồ hôi.

- Thật là nóng quá.

Hắn đứng lên, muốn đi tới mở cửa sổ ra.

- Đừng.Trầm Khuynh Phiến lắc lắc đầu, kéo quần áo Phương Giải một chút.

Phương Giải đành phải ngồi xuống, học theo bộ dáng của Trầm Khuynh Phiến cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

- Vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?

Trầm Khuynh Phiến hỏi.

Phương Giải do dự một chút nói:

- Cũng không có gì, chỉ là muốn nói đến chuyện kinh doanh cửa hàng kia, với tính tình của tỷ có lẽ sẽ không thích chuyện như vậy, cho nên nếu tỷ không muốn xử lý có thể để cho Đại Khuyển đi. Phủ Tán Kim Hậu tuy rằng không lớn, nhưng cũng là nơi tĩnh dưỡng tốt. Nghỉ ngơi nhiều vào, dù sao thân thể của tỷ cũng chưa hoàn toànbình phục.

Lúc nói đến đây Phương Giải đứng dậy, nói chờ ta một lát sau đó bước nhanh ra ngoài. Trầm Khuynh Phiến ngạc nhiên một chút, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng. Lúc nàng đang nghĩ là Phương Giải mượn cớ rời đi, người đi sau mình kia lại chạy trở về. Bởi vì chạy nhanh, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

Phương Giải đóng kỹ cửa phòng, sau đó lấy ra từ trong bao một bộ quần áo màu tím nhạt đưa cho Trầm Khuynh Phiến nói:

- Đây là một bộ thợ may hiện tại làm được, ta vốn định đưa cho Ngô Nhất Đạo xem. Không ngờ ông ta đã đi trong đêm rồi, trước hết tặng cho tỷ đi. Tỷ mặc bộ y phục này, nhất định là rất đẹp.

Trầm Khuynh Phiến ừ một tiếng, theo bản năng vươn tay nhận lấy quần áo ômvào trong ngực.

- Ngươi đã tìm người mặc thử rồi hả?

Nàng hỏi.

- Vẫn chưa kịp.

Nghe được đáp án của Phương Giải, Trầm Khuynh Phiến mím môi ngẩng đầu nhìn Phương Giải nói:

- Ta mặc cho ngươi xem.

Phương Giải ngơ ngác một chút nói:

- Cũng được, nhìn xem có chỗ nào không ổn, ta để cho thợ may sửa lại, ta rangoài chờ tỷ, lúc nào thay xong gọi ta.

- Không cần...

Trầm Khuynh Phiến nhẹ nhàng nói một câu, sau đó chậm rãi đứng lên đi đến mặt sau bình phong. Bình phong dệt bằng sa mỏng, mặc dù đã bị che, nhưng Phương Giải cũng có thể nhìn thất động tác rất rõ, sau khi cởi vày dài trên người đường cong lung linh của cơ thể hiện ra rất rõ ràng. Vạn vật giang sơn sông núi tụ chung một chỗ, cũng không sánh bằng vẻ đẹp của Trầm Khuynh Phiến đằng sau bình phong.

Mặt Phương Giải đỏ lên, phát hiện hô hấp của chính mình đều trở nên dồn dập.

Không lâu sau, Trầm Khuynh Phiến thay xong quần áo đi ra từ sau bình phong. Tóc của nàng có chút tán loạn, nhưng y phục và cơ thể lại là tuyệt phối. Một thânsườn sám, đầu tóc hơi rối, khuôn mặt tinh xảo, dáng người hoàn mỹ, phô bày hết vẻ đẹp cao quý của nàng.

- Vì sao?

Trầm Khuynh Phiến cúi đầu nhìn vày xẻ tà trên đùi, có chút không hiểu nói:

- Tại sao phải xẻ cao như vậy?

Phương Giải ngượng ngùng nói:

- Có lẽ để đi đường cho tiện.

- Đẹp không?

Nàng hỏi.- Đẹp, không ai thích hợp với bộ y phục này hơn tỷ.

Phương Giải ca ngợi từ đáy lòng.

Đôi chân trần trụi của Trầm Khuynh Phiến vòng một vòng tròn, bởi vì quần áo bó sát cơ thể, kích thước lưng áo có vẻ càng thêm tinh tế, mà cái mông có vẻ càng cong lên ngạo nghễ. Phương Giải nhìn lúc nàng xoay người, hầu kết không tự chủ được lên xuống một cái.

Trầm Khuynh Phiến đi đến trước mặt Phương Giải cách đó không xa, cúi đầu nhìn Phương Giải ngồi ở bên giường. Có lẽ bởi vì trời nóng, mặt của nàng hơi hơi phiếm hồng.

- Rất thích hợp, thật giống như là làm theo số đo của tỷ.Phương Giải không dám ngẩng đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến, bởi vì khi ngẩng đầu nói là sẽ thấy bộ ngực cao ngất của nàng. Nhưng thời điểm Phương Giải cúi đầu, lại không thể không thấy bắp đùi tuyết trắng thon dài của nàng.

- Phương Giải

- Ân?

- Ngươi cũng đã biết, vì sao Mộc Tiểu Yêu nói, có mấy lời có một số việc phải ba năm sau mới nói với ngươi?

- Ta... Không biết.

- Ta biết.Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên vươn hai cánh tay nâng mặt Phương Giải lên ngẩng đầu nhìn chính mình:

- Kỳ thật ngươi cũng biết... Chỉ có điều luôn luôn trốn tránh thôi. Ta cùng nàng là đồng môn, ở chung lâu như vậy tự nhiên cũng hiểu tính tình của nàng. Mà ngươi cùng hiểu tính ta... Ngươi có biết, bất kể cái gì ta cũng không muốn thua nàng.

- Ta biết.

Phương Giải trả lời.

- Không nói đến không muốn thua nàng, ta cũng không đợi được ba năm lâu như vậy. Chuyện ta không thích nhất, chính là chờ.

Đôi mắt của Trầm Khuynh Phiến nhìn vào mắt Phương Giải nói từng câu từngchữ:

- Trước cuộc thi của ngươi ta cũng đã quyết định, nếu ngươi thật sự thi được Diễn Võ Viện..., ta liền thưởng cho ngươi một thứ.

- Cái... Cái gì.

- Chính ta.

Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên cúi người xuống, giữ mặt của Phương Giải hôn lên môi hắn. Thân mình Phương Giải run lên, trong nháy mắt cả người đều căng cứng vì khẩn trương. Trầm Khuynh Phiến kéo tay Phương Giải ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của mình, thiếu niên bị nụ hôn nhiệt liệt này làm cho hóa đá.

Dần dần, nơi nào đó của người nào đó bắt đầu không tự chủ được nhô lên.Nút thắt sườn sám có chút khó mở, thế cho nên hai ngươi đều ra một thân mồ hôi. Hai tay người nào đó run run sắc mặt cũng có chút trắng bệch, dường như e sợ làm hỏng tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trước mắt.

Quần áo dần dần cởi ra, mỹ nhân như ngọc.

Phương Giải chưa từng nghĩ đến, hóa ra sẽ tuyệt vời như thế, Tuyệt vời đến mức, như được lên thiên đường.
Bình Luận (0)
Comment