Vùng sông nước luôn có phong tình dịu dàng, cho dù bây giờ đang là mùa đông giá rét. Cho dù là dân cư bình thường nhất, dưới bóng đêm yểm trợ cũng có một cảm giác thoải mái. Ánh trăng rất tròn, ánh trăng rất nhu hòa, nhìn xa xa giống như một bức tranh thủy mặc. Trong sân có một cây liễu, đèn đuốc sáng trưng.
Một cỗ xe ngựa đỗ ở sân, qua ánh đèn dầu có thể nhìn thấy một đồ án đỏ rực trên thùng xe màu đen. Hiện tại toàn bộ thiên hạ đều biết đồ án này biểu tượng cho cái gì. Chỉ có nha môn mà nghe qua đã sợ mất mật mới có được sử dụng đồ án như vậy.
Kiêu Kỵ Giáo
Bên trong đề phòng rất nghiêm khắc.
Toàn bộ thôn cũng vậy.
Quân đội đang đóng ở đây là một đội quân tuy còn rất trẻ nhưng tràn đầy ý chí chiến đấu. Bọn họ theo Vân Nam Đạo xa xôi đi về phía bắc, tới Kinh Kỳ Đạo trấn thủ. Tất cả binh sĩ đều biết, có thể tới Kinh Kỳ Đạo làm việc, thì đã chân chính trở thành một đội tinh nhuệ thuộc Hắc Kỳ Quân.
Điều này làm cho mọi người đều hưng phấn.
Những binh lính này đều được chọn từ Vân Nam Đạo và Ung Châu. Gia đình bọn họ được nhận ân huệ của Hắc Kỳ Quân, bọn họ trung thành với Hắc Kỳ Quân hơn xa các địa phương khác. Nếu không nhờ Hắc Kỳ Quân, bọn họ đã cửa nát nhà tan rồi.
Cho nên tuy bọn họ biết việc này xa xôi gian khổ, nhưng không ai bất mãn.
Nam tử trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu xanh nhạt chậm rãi đi vào sân, tiện tay vứt một cái đầu đang rỉ máu cho Kiêu Kỵ Giáo canh ở cửa. Kiêu Kỵ Giáo này dường như đã quen với việc như vậy, mặt không đổi sắc tiếp lấy cái đầu rồi xoay người đi về hướng xa xa.
Không lâu sau, cái đầu này sẽ tùy ý chôn ở một chỗ.
Nam tử trẻ tuổi bước chân rất ổn, một tay chắp đằng sau, một tay cầm thanh trường kiếm sáng loáng như nước, ánh trăng chiếu vào, thân kiếm phản xạ hàn quang.
Két một tiếng, có người từ trong phòng đẩy cửa đi ra.
- Kẻ thứ mấy rồi?
Người này hỏi.
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu:
- Không nhớ.
Người này không nhịn được cười, trong lòng tự nhủ, cũng chỉ có kiếm khách cao ngạo mới có thái độ như vậy. Hành trình này nếu không có kiếm khách trẻ tuổi này làm bạn, nói không chừng đã gặp bất trắc rồi. Ngay từ lúc đầu nhận được mệnh lệnh của Chủ Công, y liền biết hành trình sẽ không thuận lợi.
- Cảm ơn.
Y nói.
- Ngụy đại nhân khách khí, đây là nhiệm vụ mà Vương gia giao cho ta, cho nên đại nhân không cần nói lời cảm ơn.
- Đa tạ tiên sinh.
Ngụy Tây Đình hỏi:
- Ta nghe nói tiên sinh đã đi Tây Bắc, sao đột nhiên lại xuất hiện ở Ung Châu rồi đi cùng ta?
Nam tử trẻ tuổi được gọi là Tạ tiên sinh, chính là Tạ Phù Diêu.
- Đó là sắp xếp của Vương gia, hắn suy nghĩ gì, ai mà biết được? Lúc đầu đúng là ta đi về hướng Tây Bắc, đi được chừng hơn ngàn dặm thì có người của Kiêu Kỵ Giáo đuổi theo, bảo ta lập tức tới Ung Châu. Sau đó ta chờ ở đó rồi cùng đại nhân trở về kinh thành.
- Chủ Công thật là thần cơ diệu toán.
Ngụy Tây Đình tán thưởng một tiếng.
Tạ Phù Diêu đáp, tính cách của y vốn lạnh lùng như vậy.
- Ngôn tiên sinh đâu?
Ngụy Tây Đình hỏi.
- Ở bên ngoài thôn. Vừa rồi ta giết chỉ là do thám mà thôi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đêm nay sẽ có hành động lớn. Rất nhiều người muốn giết đại nhân, cho nên không thiếu khách giang hồ có tu vị cao.
- Vất vả rồi.
Ngụy Tây Đình hơi khom người, thi lễ nói lời cảm ơn.
- Có vẻ như đại nhân rất lo lắng?
Tạ Phù Diêu hỏi.
Ngụy Tây Đình gật đầu, không hề dấu diếm:
- Ta sợ chết…tới cái tuổi này rồi, thật vất vả mới có một chút thành tựu địa vị. Mắt thấy sắp được địa vị cao hơn, nếu chẳng may chết đi thì chẳng phải đáng tiếc sao? Cho nên ta quả thực có chút lo lắng. Chỉ có hai tiên sinh bảo vệ ta, ta sợ không đủ.
- Vương gia đã không lo lắng thì đại nhân cũng không cần.
Tạ Phù Diêu ngồi xuống ở cửa, chỉ vào trong phòng:
- Đêm đã khuya, sáng mai còn phải đi sớm, đại nhân đi ngủ đi. Nếu có người có thể vượt qua được ta tiến vào căn phòng này, thì dù đại nhân lo lắng cũng vô dụng.
Ngụy Tây Đình cười cười.
Y xoay người, đi vài bước lại dừng lại:
- Tiên sinh có biết vì sao Chủ Công chọn ta không?
Y hỏi.
Tạ Phù Diêu trầm mặc một lúc rồi đáp:
- Bởi vì đại nhân chỉ đi theo một con đường.
- Ha hả.
Ngụy Tây Đình cười ha hả:
- Mặc dù Chủ Công không nói rõ ràng, mặc dù những kẻ liên quan tới chuyện này đang âm thầm phỏng đoán, nhưng ta khẳng định người có thể đoán ra tâm tư của Chủ Công không cao hơn ba người. Một là Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo, một là Độc Cô Văn Tú, cuối cùng là ta.
Tạ Phù Diêu quay đầu nhìn y:
- Bởi vì Độc Cô cũng đoán được cho nên đại nhân mới không ngừng gặp nguy hiểm?
Nụ cười của Ngụy Tây Đình biến mất, nhưng vẻ mặt không chút tức giận nào:
- Y rất thông minh, thực sự rất thông minh.
Tạ Phù Diêu không biết Ngụy Tây Đình có tâm tình gì khi nói lời này.
Y cũng không muốn đoán.
…
…
Thành Trường An
Sướng Xuân Viện
Trong này có rất nhiều sân nhỏ độc lập, nhưng cấu kết đều giống nhau. Phương Giải chọn một tòa nhà ba tầng gần ao để ở, chứ không ở Khung Lư mà Dương Dịch từng thích ở nhất. Nhưng lầu gỗ và Khung Lư khá gần nhau.
Cho nên La Úy Nhiên chọn ở Khung Lư.
Điều này có chút khó xử với nữ nhân của hắn.
Bởi vì một người đàn ông khác của nàng từng ở nơi này.
- Đã trở lại?
Nữ nhân cười hỏi, thả bộ quần áo đang may xuống. Nhiều năm qua, nàng vẫn dịu dàng như vậy. Tuy trên khuôn mặt của nàng đã có không ít nếp nhăn, lúc mỉm cười ở giữa hai hàng lông mày có chút tang thương, nhưng nàng vẫn xinh đẹp như vậy, ở trong mắt La Úy Nhiên, nàng luôn luôn xinh đẹp.
- Đã trở lại.
La Úy Nhiên ngồi xuống, rót một chén trà nóng.
Mặc kệ hắn trở về khi nào, thì ấm trà đều nóng. Chỉ một chuyện này, không phải nữ nhân nào cũng làm được. Nhất là nàng từng là Hoàng hậu tôn quý. Ở trong tòa nhà này, nàng cự tuyệt tất cả tôi tớ hầu hạ, chuyện gì nàng cũng đích thân làm.
Nàng không biết hắn sẽ trở về khi nào, nhưng nàng biết nếu để cho nam nhân của mình mệt mỏi trở về mà không được uống chén trà nóng, thì đó là một nữ nhân không tốt.
- Bên ngoài không ổn.
La Úy Nhiên nói:
- Thời gian qua có ít nhất sáu nhóm người mang theo âm mưu tiến vào thành.
Nữ nhân chợt biến sắc, muốn hỏi nhưng lại không hỏi.
- Yên tâm đi, nàng sẽ không sao đâu.
La Úy Nhiên biết nàng lo lắng tới ai, là đứa con gái một mực không chịu tới ở chung với bọn họ. Trước khi đi Phương Giải từng bảo Dương Thấm Nhan tới Sướng Xuân Viện ở, nhưng cô nàng cự tuyệt. Cô nàng vẫn ở lỳ trong cung Thái Cực cô quạnh.
- Bất kể là ai âm mưu gì, thì cũng sẽ không gây thương tổn cho con bé trước.
La Úy Nhiên giải thích:
- Dù sao con bé cũng là Trưởng Công chúa Đại Tùy, rất nhiều người cần thân phận này của con bé. Bất kể là ai muốn lật đổ Phương Giải, thì sau khi thành công việc đầu tiên chính là đẩy Trưởng Chủ Công ra. Với lại Chu viện trưởng cũng đang ở cung Thái Cực.
Nữ nhân gật đầu.
- Ngủ luôn không?
Nàng hỏi.
- Ta còn phải đi thêm một chuyến.
La Úy Nhiên đứng dậy:
- Sẽ về nhanh thôi.
Hắn rời khỏi phòng, đi tới lầu gỗ ba tầng ở bên kia cái ao.
Lúc hắn tới cửa sổ mở ra, Tang Táp Táp bế con gái đứng ở cửa sổ khẽ gật đầu với hắn.
La Úy Nhiên nói:
- Vừa rồi có một nhóm người có ý đồ tiến vào đã bị ta giết. Bốn phía tòa nhà này đều có người mà Phương Giải an bài, bao gồm mấy vị lão tiền bối của Nhất Khí Quan. Mặc kệ bọn chúng là ai, muốn tới gần tòa nhà này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa đây mới chỉ là bố trí bên ngoài của Phương Giải, hắn còn âm thầm bố trí cái gì, ngay cả ta cũng không biết. Các cô cứ yên tâm nghỉ ngơi là được, chuyện bên ngoài giao cho ta.
- Cảm ơn!
Tang Táp Táp nói.
La Úy Nhiên gật đầu, xoay người trở về.
Ở chỗ tối, vài người lặng lẽ trở về vị trí của mình, nhìn La Úy Nhiên rời đi.
Bên ngoài Sướng Xuân Viện.
Hai lão già mặc đạo bào đi qua đi lại kiểm tra, rồi vẫy tay ra đằng sau. Một đám Kiêu Kỵ Giáo từ chỗ tối chạy tới, khiêng vài cỗ thi thể rời đi. Có người bưng nước tới thanh lý vết máu. Tới sáng sớm ngày mai sẽ không ai biết nơi này từng chết rất nhiều người.
Ở cách đó trăm mét, có người nấp trong bóng tối nhìn hết thảy, lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó xoay người rời đi.
…
…
Thành đông
Miếu Phu Tử.
Tòa thành nào cũng có miếu Phu Tử, nhưng các miếu Phu Tử có thể thờ cúng khác nhau. Tòa miếu này có vẻ như từng thờ cúng Thổ Địa, nhưng bây giờ nó đã cũ nát, không biết bao nhiêu năm rồi không có người quét dọn.
Lúc tiến vào Độc Cô Văn Tú không nhịn được cau mày. Cái miếu đầy tro bụi khiến y hơi không thích ứng.
Y đi vào đại sảnh, sau đó đi tới hậu viện.
Ở hậu viện tường ngói đã loang lổ, vài chỗ bị sụp xuống.
Ở khe hở xuất hiện trên một bức tường, khe hở càng lúc càng lớn, rất nhanh đủ cho một người chui vào. Độc Cô Văn Tú tiến vào, sắc mặt ngưng trọng. Đi ra tiếp y là một người lùn hơi ngốc nghếch, cao chưa tới eo của Độc Cô Văn Tú, chỉ biết cười ngây ngô.
Độc Cô Văn Tú biết vượt qua tòa miếu rách nát này, tiến vào cửa nhỏ mới tính là tiếp cận chân tướng nhất. Một khi y đi vào, có lẽ liền không còn đường quay lại nữa.
- Mời vào trong. Kỳ thực Độc Cô đại nhân là người đầu tiên tiến vào đây trong vòng mấy chục năm qua.
Thanh âm của người lùn khá kỳ quái, giống như là thái giám.
Vài chục năm.
Người lùn nhìn không ra tuổi tác này, hóa ra đã ở trong này làm người giữ cửa mấy chục năm.
Theo một cái động rất sâu rất tối, người lùn cầm đèn đi trước, Độc Cô Văn Tú đi theo sau.
Dần dần có ánh sáng tràn vào mắt.
Ai có thể ngờ tới một tòa miếu Phu Tử rách nát này lại có một căn phòng bí mật? Mà còn là một căn phòng bí mật xa hoa khiến người ta rung động.
Trong căn phòng bí mật chỉ có một chiếc đèn chiếu sáng, nhưng sáng như bàn ngày.
Bởi vì bốn vách tường của căn phòng này được làm từ bạc tinh khiết. Ở bốn góc phòng đều khảm Dạ Minh Châu. Một chiếc đèn dầu là có thể khiến cho căn phòng sáng bừng.
- Nơi này không có bí mật.
Những người ngồi ở trong phòng thấy Độc Cô Văn Tú đi vào đều đứng dậy. Người cầm đầu mỉm cười đi lên tiếp đoán, hai tay giơ ra:
- Hoan nghênh Độc Cô đại nhân. Chính như Sửu Tam vừa nói, ngươi là người ngoài đầu tiên tiến vào trong mấy chục năm qua. Tuy nhiên…một khi đi vào trong này, ngươi liền không còn là người ngoài nữa rồi.
Y tươi cười, ấm áp như gió xuân phả vào mặt.