Những kẻ ngồi trước mặt, hắn không nhận ra bất kì ai cả.
- Độc Cô đại nhânNgười thân thiết chào hỏi với Độc Cô Văn Tú trước chính là một người trung niên, tại sau khi ngồi xuống, sắc mặt lão liền trở nên có chút phát lạnh.
Người này nói chính mình cũng họ Độc Cô, nhưng Độc Cô Văn Tú dù có suy nghĩ cỡ nào cũng không biết được là trong gần hai trăm năm qua, trong thành Trường An có đại nhân vật khó lường nào họ Độc CôNhưng, có thể ngồi ở chỗ này thì làm sao có thể đơn giản được.
- Lại nói tiếp, có lẽ giữa ta và ngài còn có chút quan hệ.Trung niên nam nhân sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, như cười như không nói với Độc Cô Văn Tú:
- Có lẽ ngài đang thật tò mò, trong thành Trường An có quyền, có thế cũng không có một nhà nào họ là Độc Cô cả.
Tên của ta là Độc Cô Bính Văn.
Tính về trước hai trăm năm cũng quả thật tìm không ra bóng dáng của gia tộc Độc Cô… Theo ta được biết nhà ngươi là ở quận Thường Nhạc, Giang Nam.
Ba trăm sáu mươi năm trước, một chi thứ của gia tộc Độc Cô từ phía bắc di chuyển tới Giang Nam rồi định cư tại quận Thường Nhạc.
Cho nên ta mới nói, giữa ngươi và ta vẫn còn có chút quan hệ.Nghe lời như thế, sắc mặt Độc Cô Văn Tú lập tức đổi đổi.
- Hậu tộc Trịnh quốc?Hắn theo bản năng hỏi một câu.
- Đúng thế.Độc Cô Bính Văn cười thật tự hào, nói:
- Tất cả mọi người đều nghĩ gia tộc Độc Cô của chúng ta đã sớm rút lui khỏi sân khấu lịch sử, kỳ thật đây chẳng qua là bộ dáng gia tộc cố ý làm ra để bảo vệ chính mình mà thôi.
Ta hiện tại nói một chút cho ngươi biết… Bùi Diễn từng thật nổi danh tại dưới tay Dương Dịch, ngươi biết không? Tổ tiên Bùi gia của bọn họ chỉ là nô tài của gia tộc Độc Cô chúng ta mà thôi.
Trước lúc Trịnh quốc diệt vong, trưởng bối của gia tộc liền biết thiên hạ phải thay đổi, bì bảo hộ ích lợi của gia tộc mà bắt đầu từng bước rời khỏi triều đình...
Lúc kia, gia tộc cố ý làm ra đến một ít hy sinh nho nhỏ, ví dụ như vị hoàng hậu họ Độc Cô cuối cùng bị biếm vào lãnh cung.
Chỉ có như vậy, mọi người mới sẽ tin tưởng Độc Cô gia tộc phải xong đời.Lão chậm rãi nói:
- Nhưng gia tộc Độc Cô tích lũy mấy trăm năm nói xong liền có thể xong sao? Chẳng qua là tiền bối chủ động thối lui đến chỗ tối mà thôi, loại sự tình này, không vài người có thể tới được cấp độ có thể biết.
Bên trong tổ tiên của Bùi Diễn có một người là quản gia của gia tộc Độc Cô chúng ta.
Sau khi gia tộc Độc Cô rời khỏi triều đình liền bắt đầu toàn lực tài bồi Bùi gia, khiến người của Bùi gia dần dần tiến vào triều đình, thế cho nên hơn hai trăm năm về sau, Bùi gia đã là một trong mười gia tộc đứng đầu thành Trường An
- Nhưng nô tài vẫn cứ là nô tài!Độc Cô Bính Văn nói:
- Hiện tại, ta đã nói cho ngươi biết về một chút bí mật, như vậy ta cũng muốn biết một ít về bí mật của ngươi.
Dựa theo đạo lý, ngươi thật không có lí do gì để phản bội Phương Giải.
Dù sao thân phận lúc trước của ngươi cũng quả thật không hơn dân chúng bình thường cái gì, là Phương Giải đem ngươi đề bạt từ một gã thư sinh trở thành một đại nhân vật cầm quyền trên triều đình, vậy, lí do của ngươi là gì đây?Lão nhếch chân lên, lẳng lặng chờ đợi đáp án của Độc Cô Văn Tú.
- Bởi vì bảo mệnhĐộc Cô Văn Tú hít vào một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Lúc Đại Trịnh lập quốc, một nhóm người đi theo hoàng đế Trịnh quốc sớm nhất kia không có mấy người được chết già cả.
Lúc Đại Tùy lập quốc, cũng là như vậy.
Ta hiện tại quyền cao chức trọng, đó là bởi vì Phương Giải cần ta có quyền cao chức trọng.
Một khi Phương Giải trở về đăng cơ xưng đế, hắn liền muốn thu hồi toàn bộ quyền lợi trong tay của ta đi… Mà thu hồi đi, hắn liền phải đề phòng ta cảm thấy bất mãn.
Luôn đề phòng một người thật là một chuyện vất vả, không bằng giết cho lẹ.Độc Cô Bính Văn cười thật lớn:
- Ngươi nhưng thật ra nhìn thấu triệt.Lão quay đầu nhìn về phía vài người khác:
- Hậu sinh này của Độc Cô gia, coi như thành thật.Lão già ngồi bên cạnh lão khẽ nhíu mày, trầm mặc một hồi rồi nói ra:
- Ngươi nói cũng chưa sai, đây là kết cục mà ngươi sớm đã định trước.
Chỉ cần ngươi còn đi theo Phương Giải, sớm muộn gì kết cục của ngươi cũng thế thôi.
Nhưng ta không tin ngươi...
Ta cảm giác, cảm thấy ngươi còn có cái bí mật gì đấy còn chưa nói ra.
Có thể bước vào cánh cửa này này không có nghĩa là có thể dung nhập nơi này, khoảng cách để ngươi trở thành người nơi đây còn xa lắm.
- Bạch lãoĐộc Cô Bính Văn có chút bất mãn nói:
- Người này là ta tự mình phụ trách thẩm tra đấy, phía trước phía sau tỉ mỉ điều tra, chẳng lẽ Bạch lão có ý là ta cũng đáng bị hoài nghi hay sao?Lão già được gọi là Bạch lão ôn hoà hồi đáp:
- Độc Cô gia của các ngươi bây giờ là không người kế tục, cho nên ngươi vội vã tuyển một ít người trẻ tuổi tiến vào ta không phản đối.
Nhưng, ngươi làm vẫn cứ quá qua loa đại khái một chút.
- Ta kính lão một tiếng Bạch lão cũng chỉ vì lão lớn tuổi mà thôi.Độc Cô Bính Văn cười lạnh nói:
- Ý của lão có phải là nói Độc Cô gia chúng ta hiện tại có thể bắt nạt hay không?Lão già biến sắc, hiển nhiên cũng có phần kiêng kị Độc Cô Bính Văn này.
Lão lắc đầu nói:
- Ý tứ của ta chỉ là… Cẩn thận mới có thể khiến con thuyền có thể dùng đến vạn năm.Độc Cô Bính Văn nói:
- Người này ta sẽ tự mình trông coi.
Nếu hắn quả thật không thể tin, tự nhiên là do người của gia tộc Độc Cô chúng ta diệt trừ.
- Vậy là tốt rồiLão già nói:
- Đừng quên, đây là thời điểm rút dây động rừng
- Bạch lão quá cẩn thận rồi.Một nam nhân khoảng ba mươi mấy tuổi đứng lên cười cười nói:
- Tên Phương Giải kia bất quá là một kẻ không có căn cơ.
Bây giờ thoạt nhìn hắn binh hùng tướng mạnh, là bởi vì hắn đủ khẳng khái, biết lôi kéo lòng người.
Nhưng một khi hắn xảy ra vấn đề gì, những kẻ tụ tập tại bên cạnh hắn lập tức sẽ tan tác ngay.
Đừng có nghĩ hiện tại tu vi của hắn không tồi liền sẽ không có người làm gì được hắn… Tầng nước mà hắn biết đến, vẫn là quá nông cạn mà thôi.Người nam nhân này cười cười nói với Độc Cô Văn Tú:
- Ngươi có thể nghĩ đến mức đó, chứng tỏ ngươi là một người thông minh.
Thế lực sau lưng những người đang ngồi tại đây có bao nhiêu, ngươi khả năng còn không rõ ràng lắm.
Ta giới thiệu với ngươi một chút đi… Lời Độc Cô huynh mới nói ngươi cũng nghe được rồi đấy.
Bùi gia bất quá là một con rối bị Độc Cô gia nắm trong tay mà thôi, chuyện này nếu lộ ra bên ngoài sẽ tạo ra một cơn lốc.
Nhưng, người ở đây giới thiệu xong ngươi liền sẽ minh bạch, này căn bản không phải là một trận lốc mà là một trận thiên tai.Y chỉ chỉ chính mình, nói:
- Ta tên là Diệp Mãn Văn, Diệp gia cũng có gia tộc làm con rối, họ Ngu.Y chỉ chỉ lão già:
- Gia tộc của Bạch Lão, bốn trăm năm trước thời Đại Chu quốc đã cho ra bảy vị Tể tướng, mười ba vị Đại tướng quân.
Sau đó vì Chu quốc diệt vong mà mai danh ẩn tích, kỳ thật...
Vẫn luôn tồn tại.
Hiện tại, gia tộc con rối trong tay Bạch Lão là Lưu gia.
Lưu gia thật là một gia tộc không được việc, chỉ có một người bây giờ còn miễn cưỡng lên được mặt bàn, chính là Lưu Ân Tĩnh bên trong Hắc Kỳ quânNội tâm Độc Cô Văn Tú chấn động mạnh một cái!Diệp Mãn Văn ngồi xuống lần nữa, cười nói:
- Hiện tại ngươi biết, cái gọi là thiên hạ của Dương gia, kỳ thật vẫn luôn là thiên hạ của chúng ta.
Lúc trước tên Tang Loạn kia làm ra một cái Thông sách cổ viện… Ha hả...
Là chúng ta cảm thấy có chút thú vị, vả lại có thể khống chế được càng nhiều cục diện hơn cho nên mới phái một chút tiểu nhân vật không được xếp hạng qua đó, ai ngờ đến Thông sách cổ viện đó lại làm được không tệ.