Xe ngựa lăn bánh đi về phía trước, lúc rời khỏi Thôi phủ thì trời đã tối. Phương Giải đã định là rời khỏi Thôi phủ liền tới thăm hỏi mẹ của Độc Cô Văn Tú. Nhưng đi nửa đường Phương Giải bỗng nhiên thay đổi chủ ý, xe ngựa trực tiếp trở về Sướng Xuân Viện.
Độc Cô Văn Tú đứng chờ ở bên ngoài cửa phủ thật lâu, thẳng tới khi bóng tối bao trùm thành Trường An thì mới nhận được tin tức, nói rằng hôm nay Vương gia không tới. Độc Cô Văn Tú sững sờ một lúc mới xoay người vào nhà. Y dìu mẹ của mình đứng đợi ở cửa, bóng dáng có vẻ tiêu diều.
- Quỳ xuống.
Sau khi đi vào, lão phu nhân chỉ lạnh lùng nói hai chữ.
Độc Cô Văn Tú ngẩn ra, không biết vì sao mẹ của mình đột nhiên nổi giận, nhưng y vẫn quỳ xuống. Mẹ con bọn họ sống nương tựa vào nhau, Độc Cô là người rất hiếu thảo. Cho dù y không để ý tới việc ăn mặc của mình cho lắm, nhưng mẹ của mình nhất định phải ăn ngon mặc đẹp.
- Nói đi, con đã làm sai chuyện gì?
Lão phu nhân hỏi.
Lúc này Độc Cô mới hiểu, vội vàng lắc đầu:
- Con không làm sai chuyện gì. Có lẽ là Chủ Công gặp chuyện gì khẩn cấp nên mới trở về xử lý.
- Đừng cho rằng ta hồ đồ, ta còn chưa già đâu.
Quả thực lão phu nhân chưa già, hiện tại mới chưa tới 50 tuổi.
- Nếu là quốc sự khẩn cấp thì Chủ Công sẽ về tới cung Thái Cực chứ không phải là Sướng Xuân Viện. Ta hiểu tính của Chủ Công, hắn không phải là một người không giữ lời. Mấy năm qua, những gì ta thấy, ta nghe, ta biết được về hắn đủ để cho ta hiểu, Chủ Công là người yêu ghét rõ ràng, cũng là người công chính. Hôm nay hắn nói tới mà lại không tới, tất nhiên không phải vì nguyên nhân khác, mà là vì con làm sai chuyện gì đó, nên hắn mới không tới đây.
Độc Cô cảm thấy trong lòng đau đớn.
Đau đớn vì không nói ra được.
- Con thực sự không làm gì sai. Mọi chuyện trong triều đình con đều làm rất cẩn thận, không dám buông lỏng. Cho dù con không kể công, nhưng con cũng không tự coi nhẹ bản thân. Nếu Chủ Công có bất mãn gì với con, có lẽ là vì con không đủ khả năng, cũng không làm được tốt nhất.
Lão phu nhân không vì mấy lời này mà mất đi hoài nghi. Bà ta trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói:
- Con nên biết, năm đó cuộc sống của chúng ta sao mà vất vả. Năm đó ta bán sạch đồ trang sức, thay bằng vàng bạc để kiếm một tiền đồ tốt cho con. Nhưng cuối cùng lại bị người khác lừa mất bạc, ngày qua ngày thật khó khăn. Nếu không phải có huynh trưởng của con tiếp tế, nói không chừng chúng ta đã lưu lạc thành tên ăn mày rồi. Lại về sau con nói Hắc Kỳ Quân khởi sự ở Tây Nam, con cảm thấy Hắc Kỳ Quân không giống phản quân, là một nơi có thể thực hiện hoài bão.
- Ta liền bán nhà ở, được một số bạc để làm lộ phí đi đường cho con. Lúc đó con mới chỉ là một tiểu quan lại trong Hắc Kỳ Quân mà thôi, nếu không có Chủ Công nâng đỡ, thì con đâu có địa vị như ngày hôm nay? Lúc Chủ Công rời khỏi Trường An, giao trách nhiệm lớn như vậy cho con, đó là muốn con thay hắn bảo vệ tốt nơi này. Tuy ta không bước chân ra khỏi nhà, nhưng cũng biết trong một năm rưỡi Chủ Công rời khỏi Trường An, Trường An không yên ổn.
- Mẫu thân quá lo lắng rồi.
Độc Cô Văn Tú nói.
Lão phu nhân lắc đầu:
- Con hãy nghe ta nói hết….Thời gian qua những người tới chơi nhà chúng ta đều là khuôn mặt lạ hoắc. Ta chưa từng gặp bọn họ trước khi Chủ Công rời đi. Chủ Công mới đi, bọn họ liền tới. Tất cả đều không phải vì con nắm trong tay quyền lực lớn sao? Bọn họ nịnh bợ con, lấy lòng con, không phải vì năng lực của con, mà là vì quyền lực Chủ Công giao cho con. Nếu chính con phụ sự tin tưởng này, vậy thì con đường về sau của con sẽ càng ngày càng hẹp.
- Ta còn nhớ, năm đó ở trong phủ, quản gia là người được lão gia tin tưởng nhất, giao tất cả mọi việc cho hắn chuẩn bị. Năm đó Độc Cô gia chúng ta tuy không phải là hào môn thế gia, nhưng ở địa phương nhỏ bé kia không ai bằng được. Sau khi quản gia nắm quyền, kết giao không ít nhân vật lớn, rồi cảm thấy mình hơn người. Về sau tham ô tiền bạc trong phủ, mua đất, mua cửa hàng. Cuối cùng sự việc bại lộ, y tưởng rằng lão gia sẽ tha thứ cho y, kết quả là y bị đuổi ra khỏi phủ. Đó đã là kết cục tốt nhất rồi.
- Sau đó y cảm thấy, mình quen với nhiều nhân vật lớn như vậy, cho dù nhà Độc Cô không chứa chấp y, thì đám phú thương kia cũng phải nể mặt mũi. Vì thế y đầu nhập vào các phú thương kia, kết quả đều là bị xua đuổi, không một người nào đồng ý thu nhận y. Cuối cùng y chửi mắng tới phá họng, tức chết ở ven đường. Tới lúc chết y cũng không hiểu một điều rằng…lúc trước người ta kết giao với y không phải vì bản thân y, mà là vì y là quản gia của nhà Độc Cô!
- Một quản gia bị đuổi ra khỏi phủ, đâu còn mặt mũi gì nữa? Nói trắng ra là, bọn họ chỉ nể mặt nhà Độc Cô, chứ không phải là y.
Lão phu nhân thở dài:
- Con phải nhớ kỹ, hiện tại con giống như là quản gia của Chủ Công. Bọn họ lôi kéo con, sợ con, nịnh bợ con, đều chỉ vì thân phận của con. Một khi con giống với quản gia của nhà Độc Cô kia, bắt đầu hủy hoại lòng tin, thì Chủ Công sẽ cách con càng ngày càng xa. Tới lúc hắn mất hết lòng tin với con, thì kết cục của con sẽ là gì? Những kẻ nịnh bợ lôi kéo con lúc trước kia, sẽ còn thân thiện với con sao?
Bà ta nhìn Độc Cô Văn Tú, nói:
- Con không phải người ngốc, cho nên ta sẽ không nói nhiều nữa. Nếu con biết mình làm sai điều gì, thì ta sẽ lập tức đi cầu kiến Chủ Công, rồi con thành thật nói mọi chuyện ra. Với những gì ta biết về Chủ Công, nếu con tự mình đi, hắn sẽ không làm khó con.
- Nếu Chủ Công không biết thì sao?
Độc Cô Văn Tú hỏi.
- Chẳng phải tới đó liền xấu mặt?
Lão phu nhân hơi sững sờ, sau đó nói:
- Đứa ngốc…hôm nay Chủ Công không tới đây, vậy thì đã không còn là chuyện xấu mặt hay không nữa rồi. Bởi vì…hắn đã quyết định điều gì đó.
…
…
Diệp Mãn Văn gác chân, có chút nghi hoặc hỏi:
- Phương Giải diễn trò gì vậy? Vừa về liền đi gặp ngươi, sau đó lại đi gặp mẹ của Độc Cô Văn Tú, kết quả đi nửa đường thì đột nhiên quay về. Hắn muốn làm gì? Mà giờ là nửa đêm, đang ngủ say thì bị các ngươi gọi dậy.
Y ngáp một cái, hiển nhiên có chút bất mãn.
Thôi Hữu lạnh lùng nhìn y:
- Nếu ta đoán không sai, thì Phương Giải bắt đầu hoài nghi Tử Hằng rồi. Ta không biết hắn có hoài nghi ta hay không, nhưng từ thái độ hôm nay của hắn để mà đoán, hắn tới là thăm dò thật giả. Ta cố ý lộ chút sai lầm ở trước mặt hắn, là vì khiến hắn cảm thấy ta không phải điều đáng để hắn lo lắng. Nhưng có thể lừa gạt được hắn hay không, ta lại không nắm chắc.
Ông ta nhìn cái nhẫn trên tay, sắc mặt tối tăm:
- Là ta sơ sót khi tới đây. Ta biểu hiện gia cảnh khốn khó mới khiến Phương Giải chú ý tới. Nếu lúc đầu ta kéo mấy xe vàng bạc vào kinh, thì hắn mới không nghi ngờ gì. Cho nên ta cố ý lộ ra cái nhẫn này, sau đó cố ý giấu vào ống tay áo. Phương Giải tất nhiên là nhìn thấy, hy vọng có thể đánh lạc hướng của hắn.
- Cao minh.
Độc Cô Văn Tú khen một câu:
- Chỉ một cái nhẫn và động tác nhỏ, có thể khiến đối phương buông lỏng cảnh giác.
Thôi Hữu hừ một tiếng:
- Tập trung bàn chuyện đi…Độc Cô Văn Tú đã tới Sướng Xuân Viện, ta phái người theo dõi gắt gao rồi. Hiện tại chúng ta cần cảnh giác không phải là việc Phương Giải hoài nghi Tử hằng, mà là Phương Giải hoài nghi Độc Cô Văn Tú. Nếu tối nay Độc Cô Văn Tú không vào được Sướng Xuân Viện, vậy thì kế hoạch của chúng ta phải thay đổi.
- Có quá đột ngột không?
Bạch Lão khó hiểu nói:
- Phương Giải đang tính toán điều gì?
Thôi Hữu nói:
- Hắn muốn xuất kỳ bất ý. Hắn cố ý trêu chọc Độc Cô Văn Tú, để cho người khác thấy thái độ của hắn. Nếu tối nay Độc Cô Văn Tú tới Sướng Xuân Viện cầu kiến mà hắn không gặp, vậy thì chỉ sợ là chuyện xấu. Người này khá tàn độc, nói không chừng sáng sớm ngày mai sẽ trục xuất Độc Cô Văn Tú, đánh một đòn khiến chúng ta không kịp trở tay…Mà chúng ta thì rất khó tìm được một người như Độc Cô Văn Tú.
Diệp Mãn Văn giật mình, lập tức tan cơn buồn ngủ. Y đứng mạnh dậy, hỏi:
- Có nên phát động trước không? Hiện tại đại quân của Phương Giải vẫn chưa trở lại Trường An, hắn chỉ mang về có mấy vạn binh mã, lại còn chia ra một ít để trấn thủ địa phương, số lượng còn lại không nhiều lắm. Mà binh mã trong tay Tử Hằng có ít nhất 15 vạn. Nếu như phong tỏa Trường An thì phần thắng rất lớn.
- Nếu tối nay động thủ, Phương Giải tất nhiên sẽ không kịp phòng bị. Dốc hết lực lượng của mấy nhà chúng ta, chẳng lẽ còn đấu không chết mấy lão quái vật kia? Tuy tu vị của tay đầu bếp kia rất đang sợ, tu vị của Phương Giải cũng rất mạnh, nhưng nếu tới lúc cá chết lưới rách, thì chưa chắc chúng ta thua.
- Ngươi sốt ruột cái gì!
Độc Cô Văn Tú trừng mắt nhìn y:
- Còn chưa tới mức đó. Nếu như gấp rút phát động, cho dù chúng ta thắng thì cũng sẽ trả cái giá quá lớn. Bày toàn bộ thực lực ra ngoài sáng, sẽ chết rất nhiều người! Hiện tại sở dĩ chúng ta có thể khống chế những gia tộc kia, còn không phải vì trong tay chúng ta có thực lực sao? Thực lực hết sạch, vậy thì cuộc sống của chúng ta về sau liền khó khăn! Những người đó là con chó do chúng ta nuôi, chúng ta có gậy trong tay, thì chó mới nghe lời. Nếu trong tay chúng ta không có gậy, thì chó sẽ cắn trả chúng ta.
Thôi Hữu gật đầu:
- Độc Cô nói không sai, nếu chúng ta tùy tiện phát động tấn công, có lẽ chính là điều Phương Giải mong muốn. Hắn chỉ dùng có chút thủ đoạn đã khiến chúng ta rối loạn rồi. Quan sát đã, nếu tối nay Độc Cô Văn Tú không vào được Sướng Xuân Viện, thì chúng ta liền nghĩ biện pháp khác. Hiện tại không thể động tới binh mã của Tử Hằng. Tuy đại quân của Phương Giải còn chưa về, nhưng chiến lực của khinh kỵ binh quá mạnh mẽ…một khi lỡ tay, chúng ta không còn cơ hội thứ hai đâu.
- Thời gian qua Phương Giải bận rộn phong chức cho các tướng lĩnh khác, không bao lâu nữa những tướng lĩnh đó sẽ mang theo quân đội rời khỏi Trường An, tới địa phương phòng thủ. Tới lúc đó trong thành chỉ còn lại binh mã của Tử Hằng, động thủ càng dễ.
Thôi Hữu nói:
- Tuy nhiên, cũng không thể ngồi chờ…Phái người nhìn chằm chằm vào Sướng Xuân Viện. Ta sẽ bảo Tử Hằng trở lại đại doanh, nếu thực sự có chuyện bất lợi gì xảy ra, thì chúng ta cũng không rơi vào thế bị động.
Thôi Trung Chấn gật đầu:
- Vậy để con trở về.
Đúng lúc này, bên ngoài có người vội vàng tiến vào, nói:
- Có thay đổi, Độc Cô Văn Tú vẫn đang chờ ở bên ngoài Sướng Xuân Viện, mà Phương Giải thì lại triệu kiến Ngụy Tây Đình.
Mọi người lập tức biến sắc.
Phải biết rằng Phương Giải điều Ngụy Tây Đình hồi kinh, nhưng vẫn chưa bổ nhiệm chức vụ chính thức gì. Tối nay Phương Giải không gặp Độc Cô Văn Tú, mà lại gặp triệu kiến Ngụy Tây Đình…đây không phải tín hiệu tốt đẹp gì.
…
…
Phương Giải vân vê chén trè, vẻ mặt ngưng trọng. Trong phòng có rất nhiều người. Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo ngồi bên cạnh hắn, Hạng Thanh Ngưu ngồi một bên, Diệp Trúc Hàn, Thạch Loan và đầu bếp ngồi ở phía trước.
Ngoài ra còn có viện trưởng Diễn Võ Viện Chu Bán Xuyên, còn có Ngụy Tây Đình vừa mới vội vàng chạy tới.
- Đúng là bình tĩnh.
Phương Giải bỗng nhiên nói một câu:
- Tới hiện tại cũng chỉ phái một số người theo dõi Sướng Xuân Viện, không có bất kỳ hành động nào khác…Xem ra ta vẫn đánh giá thấp đám người kia, bọn chúng đều là những kẻ giỏi nhẫn nại.
Hắn vừa dứt lời, Trần Hiếu Nho liền từ bên ngoài tiến vào.
- Chủ Công, Thôi Trung Chấn đã tới đại doanh rồi.
Nghe thấy câu này, Phương Giải nhếch miệng nói:
- Đi gọi Độc Cô vào.