Lúc rời khỏi cửa phòng, Phương Giải mới tỉnh ngộ. Nơi mà mình bị nhốt hơn nửa năm không ngờ ngay ở cung Thái Cực. Lúc đi ra cửa chính có thể nhìn thấy nóc đại điện của cung Thái Cực. Nhìn mặt trời rực rỡ trên bầu trời, Phương Giải giang rộng tay, hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài.
- Mùi vị thế nào?
Trác Bố Y ở đằng sau hỏi.
Phương Giải quay đầu nhìn y, nhếch miệng nói:
- Ta đoán tiên sinh nhất định đang chờ đáp án là mùi vị tự do. Nhưng tiên sinh phải thất vọng rồi…Không khí ngoài trời đích thực là mới mẻ hơn một chút, nhưng không có gì khác nhau.
- Bị nhốt lâu như vậy, sao tính tình của ngươi vẫn chưa kiềm chế được?
Trác Bố Y lắc đầu bất đắc dĩ:
- Giờ đi đâu?
- Trở lại phủ Tán Kim Hầu.
Phương Giải sửa sang lại quần áo. Bộ viện phục mới tinh thật vừa người giống như làm theo yêu cầu vậy. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tóc dài tùy ý buộc đằng sau, lộ ra một vị công tử phong thần như ngọc. Nhất là bộ tóc dài, đen nháy buộc tùy ý, lộ ra một sự phóng khoáng.
- Thế đi đi. Buổi tối ta mời ngươi tới Hồng Tụ Chiêu uống rượu.
Trác Bố Y cười nói:
- Tuy nhiên ta không bảo đảm có thể mời được Tức đại gia nhảy Lưu Hoa Thủy Tụ. Ngươi nên biết tính tình của Tức đại gia. Lần trước có ngươi ra giá nghìn vàng mời nàng nhảy một khúc. Nàng chỉ sai người truyền lại một câu, không muốn nhảy. Ai có thể làm được gì? Có bản lĩnh chỉnh nàng phải chỉnh Hồng Tụ Chiêu trước. Nhưng hiện tại trong thành Trường An không có nhiều người có lá gan đó.
Phương Giải nhớ tới lúc Hồng Tụ Chiêu khai trương, Di Thân Vương Dương Dận thi lễ tỏ vẻ áy náy trước mặt mọi người. Có tấm gương đó ở phía trước, ai còn dám làm càn trong Hồng Tụ Chiêu?
- Tiên sinh cứ mời ta uống rượu, còn chuyện đó để ta thử xem. Nếu không được…thì mời Tiểu Đinh Điểm nhảy một khúc cũng tốt.
Phương Giải đắc chí nói một câu, sau đó chắp tay cáo từ Trác Bố Y. Chu viện trưởng và Khâu Dư đã rời đi trước. Sắp sang năm mới rồi, Diễn Vũ Viện còn rất nhiều việc phải chuẩn bị. Lúc này đứng bên cạnh Phương Giải chỉ còn lại Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên. Từ lúc đi ra, y một mực không lên tiếng.
Đợi Trác Bố Y đi rồi, Phương Giải trầm mặc một lúc bỗng cúi người thi lễ:
- Tuy ngay cả ta cũng không biết mình có mối quan hệ gì với Trung Thân Vương. Nhưng ta vẫn muốn gọi ngài một tiếng sư thúc. Đa tạ sự chiếu cố của ngài trong thời gian qua.
La Úy Nhiên sửng sốt, không khỏi hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
Phương Giải đứng thẳng dậy, cười nói:
- Ngài cũng biết rằng, Hạng Thanh Ngưu là một người không giữ được mồm miệng. Muốn thu mua được y, không phải việc khó gì. Đương nhiên, căn bản không cần phải thu mua y.
La Úy Nhiên cười nói:
- Nếu ngươi đã biết, vậy thì ta nhận một lạy này của ngươi. Về phần ngươi và Nhị sư huynh rốt cuộc có quan hệ gì, ngay cả Đỗ Hồng Tuyến cũng nói như vậy, chắc là không sai. Dù sao ở Phan Cố, chỉ có nàng ta và Tô Đồ Cẩu là biết chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, chuyện này tốt nhất vẫn nên giữ bí mật, đừng nói cho người ngoài.
- Ta hiểu.
Phương Giải gật đầu nói.
- Lão bản nương đã đi đâu vậy?
Phương Giải hỏi.
- Một mực tĩnh dưỡng trong phủ Trung Thân Vương. Nửa tháng trước nàng ta bị thương. Nhưng chắc giờ cũng đã khôi phục. Ngươi có thể đi thăm nàng ta.
La Úy Nhiên ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Ngươi về nghỉ ngơi đi. Bệ hạ vốn định gặp ngươi, nhưng Tây Bắc mới gửi tới cấp báo. Xem chừng hôm nay sẽ không có thời gian gọi ngươi vào. Tuy nhiên chậm nhất là ngày mai, bệ hạ hẳn sẽ phái người tiếp ngươi vào cung.
- Có thể không đi được không?
Phương Giải hỏi.
- Ngươi đoán xem?
La Úy Nhiên hỏi lại.
Phương Giải bất đắc dĩ nói:
- Gọi tới là phải tới, muốn bắt là không thể trốn được…
- Về sau chớ nói linh tinh như vậy nữa.
La Úy Nhiên nói:
- Cho dù ngươi có oán khí cũng phải nhịn trong lòng. Mà ngươi nên thấy may mắn mới đúng. Câu ‘gọi tới phải tới’ là đúng, còn câu sau thì đổi thành ‘muốn bắt cứ bắt, muốn giết cứ giết’. Cả câu lúc trước của Chu viện trưởng cũng không chính xác. Phóng ra dễ, thu lại cũng không khó gì. Ngươi không phải là cái rắm, ngươi là người. Chỉ cần là người, chỉ cần ở Đại Tùy, ngươi nhất định phải hiểu mình nên kính sợ điều gì.
- Xem ra còn không bằng một cái rắm.
Phương Giải cười tự giễu, chắp tay nói:
- Cáo từ. Mấy người Đại Khuyển đã lâu không thấy ta, chắc trong lòng đang không yên.
- Đi thôi.
La Úy Nhiên khoát tay nói:
- Tối hôm nay ta cũng tới Hồng Tụ Chiêu.
Phương Giải lại thi lễ, xoay người rời đi. La Úy Nhiên sai một phi ngư bào dẫn đường cho hắn. Phương Giải lại cự tuyệt. Hắn cười nói rằng trí nhớ của mình rất tốt, đã tới cung Thái Cực rồi nên biết đường ra ngoài. La Úy Nhiên cũng không kiên trì, xoay người rời đi trước. Phương Giải không sốt ruột cho lắm. Vừa đi vừa ngắm cảnh tuyết của cung Thái Cực. Có lẽ là do bệ hạ hoặc là các vị quý nhân ở hậu cung ra lệnh, nên rất nhiều nơi trong nay còn chưa dọn tuyết. Thoạt nhìn, tòa cung điện nguy nga này như được phủ thêm một bộ áo giáp sáng bóng, đẹp không sao kể xiết.
Đi vòng qua một góc, Phương Giải nhìn thấy một người hơi co quắp đứng ở đó. Hắn mỉm cười nhìn y. Hắn đoán được y nhất định sẽ chờ mình. Y cũng là một kẻ nhiều tham vọng.
Tiểu thái giám Mộc Tam.
- Tiểu Phương đại nhân, chúc mừng, chúc mừng!
Thấy Phương Giải đi tới, Mộc Tam vội vàng chạy tới, thi lễ nói:
- Nô tài nghe nói hôm nay là ngày lành đại nhân xuất cung, sáng sớm liền đợi ngài ở chỗ này. Ngài cũng biết rồi đấy, Đại Nội Thị Vệ Xử không phải là nơi tùy tiện ra vào, nên nô tài chỉ có thể chờ ở đây.
Phương Giải chắp tay đáp lễ:
- Còn phải cảm ơn công công đã giúp đỡ.
- Tiểu Phương đại nhân vạn lần đừng nói vậy. Nô tài chỉ làm những chuyện trong khả năng của mình mà thôi.
Nghe Phương Giải chủ động đề cập, trong lòng Mộc Tam rất cao hứng. Y may mắn mình không thờ ơ lạnh nhạt ở thời điểm Phương Giải thất thế. Nếu y làm vậy, có lẽ y sẽ mất đi một bằng hữu quan trọng. Y chỉ là một tiểu thái giám có địa vị thấp bé. Muốn nịnh bợ những trọng thần trong triều đình khó như lên trời. Cho nên, lúc trước y rất cẩn thận lựa chọn Phương Giải. Người trẻ tuổi này hiện tại còn chưa có gì, nhưng tương lai nhất định sẽ sáng lạng.
- Ta sẽ nhớ kỹ sự trợ giúp của công công.
Phương Giải vỗ ngực mình nói, sau đó khẽ cười:
- Ta cũng tin tưởng sớm muộn gì công công cũng có một ngày nở mày nở mặt. Giữa ta và công công không cần phải nói nhiều cũng hiểu được. Về sau ở Đông Noãn Các…
- Nô tài chỉ phục vụ bưng trà rót nước.
Mộc Tam cúi thấp đầu, hơi ngượng ngùng nói:
- Có thể không biết nhiều chuyện lắm.
Phương Giải gật đầu:
- Ta cũng không cần…biết nhiều.
…
…
Mặt trời dần lặn về phía tây, Phương Giải cùng ba người rời khỏi phủ Tán Kim Hầu, ngồi lên xe ngựa của Hầu phủ đi thẳng tới đường số hai mươi ba phía đông. Mục tiêu không phải là Hồng Tụ Chiêu, mà là cửa hàng Phương Giải đã thuê. Bởi vì bị nhốt trong nhà giam, nên Phương Giải phải bỏ cái ngày khai trương đã chọn sẵn. Chỉ có thể đi về rồi tính.
Trầm Khuynh Phiến ngồi bên cạnh Phương Giải, khuôn mặt đỏ bừng. Đại Khuyển và Kỳ Lân tất nhiên đoán được trong một canh giờ ở riêng, Phương Giải và nàng ta đã làm gì. Vị nữ cường nhân này không ngờ nép vào người hắn như một chú chim nhỏ. Đây là một việc ít khi thấy. Phải biết rằng lúc ba người Đại Khuyển ở nhờ phủ Tán Kim Hầu, Kỳ Lân và Đại Khuyển đều cách xa xa nàng. Lúc đó ánh mắt của cô nàng này lạnh lùng khiến cho người ta phải sợ hãi. Nếu không phải Đại Khuyển vất vả khuyên nhủ, thì ai biết nàng ta có xông vào Diễn Vũ Viện lần nữa hay không.
- Hiện tại chắc mọi người cũng biết vì sao ta bị nhốt lâu như vậy. Đã tới lúc này rồi, chẳng lẽ các ngươi còn không chịu nói thật cho ta biết?
Phương Giải thở dài:
- Nếu không phải ta may mắn, thì đã chết một cách hồ đồ trong mật lao Đại Nội Thị Vệ Xử rồi. Chẳng lẽ trong lòng các ngươi không áy náy? Nói cho ta biết…rốt cuộc ta có lại lịch gì? Ta cam đoan sẽ không giật mình. Bất kể các ngươi cho ta đáp án gì. Cho dù các ngươi nói ta sinh ra từ một quả trứng, ta cũng tin tưởng.
Đại Khuyển nói:
- Có một điều may mắn là lúc bọn ta nhận bảo vệ ngươi, ngươi không phải là một quả trứng.
Trầm Khuynh Phiến nhìn Đại Khuyển, lại nhìn Kỳ Lân:
- Kỳ Lân, ngươi đi đánh xe đi.
Nàng thản nhiên nói một câu.
Kỳ Lân hơi ngơ ngác, lập tức hiểu ý của nàng. Y bảo phu xe dừng lại, lấy mấy thỏi bạc vụn đưa cho người đó uống trà. Sau đó y ngồi ở phía trước vung roi ngựa xuống. Xe ngựa chạy không nhanh, bởi vì Kỳ Lân biết Phương Giải cần thời gian để nghe một đoạn chuyện xưa. Sở dĩ lúc ở phủ Trầm Khuynh Phiến Phương Giải không hỏi, bởi vì hắn biết ở phú Tán Kim Hầu có rất nhiều tai mắt. Bất kể tai mắt của ai, thì thân thế của mình không thể tùy tiện bị người khác nghe được.
Thấy Trầm Khuynh Phiến bảo Kỳ Lân đánh xe, trong lòng Phương Giải hơi khẩn trương.
Đợi mười sáu năm, rốt cuộc đã có đáp án sao?
Nhưng đáp án, khiến hắn rất thất vọng.
- Bọn muội không biết.
Trầm Khuynh Phiến nhìn Phương Giải với ánh mắt xin lỗi, sau đó cúi đầu nhìn ngón tay của mình:
- Bọn muội tới từ bốn phương tám hướng. Đại Khuyển là người Thương Quốc. Sau khi Thương Quốc bị diệt vong, thì y lưu lạc bốn phía. Muội và Tiểu Yêu đều là người Nam Yến. Tính ra, cũng có thể nói là người Thương Quốc. Kỳ Lân và Hoành Côn là người Tùy. Dạ Kiêu và Thiết Nô tới từ bộ tộc Nam Man. Nói thật, ngoại trừ điều đó ra, bọn muội không hiểu về nhau cho lắm.
Đại Khuyển gật đầu nói:
- Về phần ngươi…không phải là bọn ta không muốn nói cho ngươi biết, mà là bọn ta quả thực biết không nhiều lắm. Những người kia, ít nhất còn biết được tới từ nơi nào.
Hiển nhiên Phương Giải có chút thất vọng, nhưng hắn lập tức hỏi:
- Là ai tập hợp các ngươi lại?
- Một nam nhân.
Trầm Khuynh Phiến trả lời:
- Chỉ biết như vậy.
Đại Khuyển nói:
- Năm đó ta lưu lạc chân trời, lúc tới một tòa miếu đổ nát để tránh mưa thì gặp được y…Tuy nhiên về sau ta mới nhận ra rằng, có lẽ y đã ở đó sẵn chờ ta. Y nói với ta rằng, giúp y làm một việc. Nếu không đồng ý, y không giết ta, nhưng sẽ giết đệ đệ của ta. Ta đã cửa nát nhà ta, chỉ còn lại một mình đệ đệ. Mặc dù ta chết, cũng sẽ không để người khác uy hiếp tính mạng của đệ đệ ta. Cho nên, ta đã đánh với y một trận. Đương nhiên không tính là đánh một trận. Y căn bản là không ra tay. Chỉ thản nhiên nhìn ta một cái, thiếu chút nữa thì ta đi đời.
- Cho nên ta xác đinh, y có thể dễ dàng giết chết đệ đệ của ta.
Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc, nói:
- Muội và Tiểu Yêu tỷ là tỷ muội đồng môn. Năm ấy muội gia nhập sơn môn không lâu. Người nam nhân kia tới, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, đã khiến cho sư tôn phải hộc cả máu. Sau đó y lệnh cho sư tôn triệu tập các đệ tử. Sau khi tỉ mỉ xem từng người, y tuyển muội cùng Tiểu Yêu tỷ. Sư tôn có hỏi vì sao, y chỉ thản nhiên nói ra gia đình của muội và Tiểu Yêu tỷ.
Có lẽ chuyện xưa này quá nặng nề, nên ngữ khí của Trầm Khuynh Phiến lộ ra ít bi thương:
- Y nói, nếu muội và Tiểu Yêu tỷ không đáp ứng, y liền giết hết tông môn của bọn muội, rồi sau đó giết hết người nhà của muội và Tiểu Yêu tỷ. Vì để cho bọn muội tin tưởng y có khả năng đó, y chỉ ngón tay về phía một đám đệ tử…Đám đệ tử đó lập tức nổ tan tành, máu thịt bắn vào mặt muội. Cô bé đứng bên cạnh muội liền không còn nữa…khắp nơi là máu.
Phương Giải chấn động, nắm lấy tay của Trầm Khuynh Phiến. Bàn tay Trầm Khuynh Phiến lạnh như băng, mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay. Chỉ là nhớ lại, mà khiến một nữ tử cao ngạo như nàng cũng phải đau khổ và sợ hãi.
- Cho nên nàng mới buộc bản thân phải không ngừng mạnh mẽ.
Phương Giải nhìn Trầm Khuynh Phiến, dịu dàng nói.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu, không nói gì.
Đại Khuyển tiếp tục nói:
- Kỳ Lân và Hoành Côn đều là người Ung Châu. Tính ra, dù là người Tùy, nhưng máu bọn họ vẫn là người Thương Quốc. Bọn họ đã trải qua trận đại chiến đó, trơ mắt nhìn quân đội Đại Tùy san bằng Đại Thương. Kỳ Lân nói nhà y mở tiêu cục. Phụ thân y từng là một võ sư rất có danh tiếng. Phụ thân Hoành Côn hình như cũng là một vị tướng quân Thương Quốc. Sau khi Đại Thương bị diệt, cả nhà y bị sung làm tôi tớ. Về sau y được nhìn trúng tuyển làm binh lính. Kỳ thực y không học côn pháp từ ai. Mà là cải biến côn pháp của quân đội Đại Tùy thành côn pháp phù hợp với bản thân.
Phương Giải thở dài, ánh mắt đầy mê man:
- Nói cách khác, một nam nhân mạnh tới biến thái, đi khắp Nam Yến và Ung Châu, tuyển các ngươi bảo vệ ta. Không biết vì mục đích gì, cũng không biết lai lịch gì…Mẹ nó chứ, chẳng lẽ ta là con riêng của y?
- Vậy thì lão bà của y chắc còn đáng sợ hơn.
Đại Khuyển nối một câu.
- Biến đi.
Phương Giải mắng, trong đầu loạn thành một đoàn.