Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 209

Không tự mình trải qua, rất khó nhận thức được sự ảo diệu của lâu thuyền trong phủ Di Thân Vương này. Tuy thuyền này chỉ có ba tầng, nhưng hình dáng và kết cấu khác với lâu thuyền bình thường. Chỉ có ba tầng, nhưng chiều cao có thể so với thuyền chiến hạm năm tầng của thủy sư. Mà ở chỗ cao nhất còn có một sân thượng, có thể chưa được mấy người ngồi nói chuyện phiếm.

Đi lên đỉnh thyền, Phương Giải mới phát hiện từ nơi này có thể quan sát được thành Trường An. Hoàng cung chừng bốn năm dặm thu hết vào mắt. Đứng ở chỗ này, thậm chí còn có vài phần cảm khái đứng núi cao nhìn núi nhỏ. Di Thân Vương Dương Dận vịn lan can, chỉ vào thành Trường An, cười nói:

- Lúc cô rảnh rỗi, thích nhất là đứng ở chỗ này nhìn về nơi xa. Hơn nữa sắp tới mùa đông rồi. Đứng chỗ này nhìn ngắm cảnh tuyết, khiến người ta rất thoải mái vui vẻ.

- Thỉnh thoảng học sinh đi qua đây, nhìn xa xa tưởng nơi này là lầu cao của Vương phủ. Thật không ngờ lại là một con thuyền lớn.

Dương Dận cười cười nói:

- Thuyền chính là lầu. Thuyền này được đóng lúc xây Vương phủ. Lúc trước cũng có ý định đưa nó ra ngoài để đi du lịch. Nhưng do thủy đạo ở đây quá chật, quá nhỏ, cho nên không di chuyển được. Năm ấy Thái Hậu tưởng niệm cô, nói hộ cô không ít ở trước mặt bệ hạ. Hoàng ân cuồn cuộn, bệ hạ chấp nhận cô lưu lại thành Trường An, không phải tới đất phong. Để cô có thể tận hiếu với Thái hậu, tận trung với bệ hạ. Bệ hạ còn hạ chỉ cho Hộ Bộ trùng tu lại Vương phủ. Nhưng cô nghĩ, dùng số bạc lớn như vậy để sửa phòng, còn không bằng dựng một tòa mới…Cũng là do tính cô lười nhác, ham chơi, đột nhiên nghĩ tới xây một con thuyền.

Y nhìn Phương Giải một cái, nói:

- Vì thế cô liền vào cung cầu bệ hạ ân chuẩn, sau đó chiêu mộ thợ thủ công, mất chừng nửa năm mới đóng xong tòa lâu thuyền này. Thoạt nhìn là một con thuyền, nhưng thực ra là có xây nền ở dưới, nên không di chuyển được. Đối với một thủy đạo nhỏ hẹp như thế này, thì nó quá lớn…Phương Giải, chắc ngươi cũng biết ở Đông Hải có một loài cá lớn, dài hơn mười trượng, lúc nó nổi lên mặt nước, nhìn xa xa giống như là một hòn đảo nhỏ. Lâu thuyền này của cô, có giống như con cá lớn đó không? Đáng tiếc…cá lớn có thể ngao du Đông Hải. Thuyền này của cô chỉ được cái bề ngoài thôi.

Phương Giải nói:

- Học sinh cũng từng nghe nói, ở Đông Hải của Đại Tùy chúng ta, ngư dân rời bến, thường xuyên thấy được loài cá lớn như vậy, nên gọi là Côn. Nghe nói con lớn nhất dài hơn mười trượng, đúng là giống như một hòn đảo trôi nổi. Còn có truyền thuyết, có một con cá tên là Côn thực sự rất lớn. Lớn đến mức, nó cảm thấy ngay cả biển cũng không chứa được nó. Vì thế nó đồng ý lên trời, trải qua trăm kiếp rốt cuộc hóa thành con chim lớn, ngao du chân trời, gọi là Bằng.

- Hóa ra ngươi cũng từng nghe qua chuyện đó.

Di Thân Vương cười cười nói:

- Mỗi khi cô nghĩ tới chuyện xưa nào đó, trong lòng sẽ sinh ra cảm xúc. Con cá kia chắc phải rất rất lớn, bởi vì ngay cả biển rộng nó đều cảm thấy nhỏ, cho nên muốn bay lên trời. Sau này cô mới hiểu được, dù biển lớn đến mấy thì vẫn có biên giới. Mà trên mới chân chính là vô biên vô hạn. Côn có thể biến thành Bằng ngao du phía chân trời, thật khiến người ta hướng tới.

Phương Giải nói:

- Chỉ là chuyện xưa mà thôi, khó có thể là thật. Học sinh không tin cá có thể biến thành chim.

Hắn chỉ cái ao dưới lâu thuyền, nói:

- Ao này không lớn. Nếu so sánh ao với biển rộng, thì cá chép trong ao chính là Côn. Sông sâu cá liền lớn, cá ở trong biển tất nhiên là lớn hơn. Đấy chỉ là quy luật tự nhiên mà thôi. Ngư dân rời bến, lần đầu tiên thấy Côn, chắc chắc bị hù cho gần chết. Nếu thứ này hàng năm ở trong biển, bọn họ làm sao dám bắt cá? Chỉ ngóng trông loài Côn bơi ra biển rộng. Từ đó biên ra chuyện xưa này. Tuy chuyện xưa rất hay, nhưng Côn vẫn còn ở trong biển.

- Ha ha.

Di Thân Vương Dương Dận cười lớn, hình như cảm thấy lời của Phương Giải rất có ý tứ.

- Nói rất đúng, cá là cá, sao có thể mọc cánh biến thành chim bay lên trời được? Dù nó lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể sống ở biển.

Lúc nói lời này, ngữ khí của y có vẻ buồn bã. Chắc là cảm giác được mình bộc lộ cảm xúc, cho nên y liền chuyển đề tài.

Dương Dận xoay người, chỉ mấy thứ đặt trên bàn:

- Không nói tới mấy chuyện nhàm chán đó nữa. Tới đây, tới đây, nhìn mấy lễ vật mà thương nhân Đông Sở hiến cho bổn vương xem. Đám thương nhân Đông Sở kia đi khắp non sông bốn bể, mang thứ tốt của Đại Tùy chúng ta bán cho người nước ngoài. Lại mang những thứ của người nước ngoài bán cho chúng ta. Lợi nhuận quả thực rất lớn.

Y cầm một thứ lên, đưa cho Phương Giải:

- Ngươi xem, thứ này có vở vẩn không?

Phương Giải nhận lấy, tùy tiện ấn một cái nút. Nắp hộp mở ra, bên trong có một con búp bê đột ngột xuất hiện, to bằng nắm tay, nhe răng nhếch miệng, cực kỳ xấu xí. Thứ đồ chơi này, Phương Giải đã gặp rất nhiều ở kiếp trước, cho nên chả ngạc nhiên gì.

Chỉ có Di Thân Vương Dương Dận thấy hắn không phản ứng gì, liền tò mò hỏi:

- Lúc cô mới mở cái hộp này ra liền hoảng sợ. Sao không thấy ngươi có phản ứng gì nhỉ? Ngươi đã từng thấy qua nó rồi à? Làm sao ngươi biết ấn cái nút đó, rồi có thứ bên trong bật ra?

Trong lòng Phương Giải căng thẳng, cười cười nói:

- Lúc học sinh ở Phan Cố, từng làm nhiệm vụ thu thuế. Các thương nhân Đông Sở thường xuyên tới Phan Cố, mang theo mấy thứ đồ chơi tinh xảo bán cho người Mông Nguyên. Lúc trước học sinh có thấy thứ như thế này một lần. Nó được bán cho tiểu bộ lạc Ai Cân. Đổi được chừng năm trăm cái ngân giác.

Dương Dận cười thoải mái nói:

- Cô nghe nói ngân giác của người Mông Nguyên lớn nhỏ không đồng đều. Nhưng nhỏ nhất cũng khoảng nửa lượng bạc. Có thể đổi được năm trăm cái, đủ biết cái tay thương nhân Đông Sở kia chặt chém thế nào. Nghe nói ở quốc gia bên kia Đông Hải, thứ này chỉ bán được một đồng, còn chưa bằng một lượng bạc ở đây. Vượt qua hải dương tới nơi này, giá liền tăng lên gấp năm trăm lần. Trách không được Đông Sở giàu có.

Phương Giải âm thầm hít một hơi. Trong lúc vô ý lại lộ ra dấu vết. Nếu để cho người khác biết hắn có trí nhớ từ kiếp trước, thì khéo coi hắn là yêu ma rồi.

- Lại xem thứ này.

Di Thân Vương đưa một cái nỏ vừa ngắn vừa nhỏ cho Phương Giải:

- Tuy thứ này không bằng liên nỏ của Đại Tùy chúng ta, nhưng rất nhẹ, nhanh gọn và tiện lợi. Một phát có thể bắn được năm mũi tên. Chỉ là tầm bắn hơi ngắn. Chủ yếu dùng để phòng thân, khi lên chiến trường thì vô dụng. Liên nỏ Vũ Hầu của Đại Tùy chúng ta, có thể bắn một lúc mười ba mũi tên. Uy lực hơn thứ này rất nhiều. Đáng thương những thương nhân Đông Sở lần đầu tiên tới Đại Tùy chúng ta kia. Rõ ràng còn nói đây là binh khí lợi hại nhất thế gian.

Phương Giải nhìn tiếp mấy thứ, ánh mắt bị thu hút bởi một vật. Hắn cười cười bình luận cái nỏ kia vài câu, sau đó đi tới cạnh bàn cầm thứ đồ vật đó lên, trong lòng không khỏi cả kinh.

Không ngờ lại là súng etpigôn.

- Cô không biết thứ này là thứ gì, ngươi có biết không? Thương nhân Đông Sở chỉ để cả cái hộp ở đây, cũng không giới thiệu gì đã rời đi rồi. Tìm người hỏi qua, không ai biết tác dụng của nó.

- Học sinh cũng không rõ lắm.

Phương Giải vội vàng lắc đầu, sau đó mở bao da ở thân súng. Quả nhiên có một trăm viên bi thép. Hắn nhìn nhìn, rồi lại bỏ lại, vẻ mặt bình thản nói:

- Thoạt nhìn giống như cái cung mà đám trẻ con hay đùa? Nhìn thì đẹp, nhưng chưa chắc dùng tốt bằng cung.

Dương Dận cười nói:

- Ngươi thích thì cứ cầm đi.

Phương Giải không lập tức gật đầu, mà làm ra vẻ do dự một lúc, mới nói:

- Học sinh có thể đổi một thứ khác được không?

Hắn cố ý liếc nhìn một thanh đoản đao khảm ngọc.

- Ha ha.

Dương Dận cười nói:

- Cô biết ngay ngươi thích đao nhất mà. Lần này bảo ngươi tới xem mấy thứ kia chỉ làm nền mà thôi. Thứ tốt chân chính cô còn chưa lấy ra. Người đâu, mang lễ vật mà cô chuẩn bị cho Phương Giải lên đây.

Tôi tớ vội vàng lên tiếng, không bao lâu ôm một cái hộp gỗ dài hẹp đi lên.

Dương Dận mở hộp ra, bên trong là một thanh đao thẳng, bóng loáng giống như một dòng nước:

- Đao này có tên là Triều Lộ. Là vài năm trước, một vị khách giang hồ tặng cô lúc y gần chết. Đây là do phụ thân của y rèn từ một viên huyền thiết nhặt được. Cực kỳ sắc bén. Thần kỳ ở chỗ, đao này giết người không dính máu. Thân đao có hơi nước bốc lên, trong suốt như nước suối thần. Cũng chính vì nhiều người mơ ước thanh đao này, mà người kia mới phải cửa nát nhà tan. Nếu không phải gặp được cô, chỉ sợ y đã chết vì bị thương nặng rồi. Sau khi cô cứu y, y liền đưa thanh đao Triều Lộ này cho cô. Bảo đao xứng với anh hùng, cô một mực tìm người xứng với thanh đao này…Nháy mắt đã bảy tám năm, rốt cuộc gặp được ngươi.

- Lấy đi.

Y đưa thanh đao cho Phương Giải:

- Đợi ngày sau ngươi tốt nghiệp Diễn Vũ Viện rồi nhập ngũ, lúc ấy thì dùng đao này giết địch bảo vệ quốc gia!





Bá Châu cách thành Trường An một trăm hai mươi dặm. Là một tòa thành lớn có mấy vạn nhân khẩu. Lúc trước thành này được dựng theo kiểu thành trì bảo vệ Trường An. Diện tích hơn mười dặm, tường thành cũng cực kỳ chắc chắn. Bá Châu đóng quân ba nghìn, lệ thuộc Tả Dực Vệ. Có khoảng bảy tám thành trì như vậy bên ngoài thành Trường An. Mỗi tòa thành có một đội quân bảo vệ.

Tuy Bá Châu có một chữ châu, nhưng nó chỉ là một cái huyện. Theo nhân khẩu mà nói, thì thậm chí không tính là một huyện. Nhưng bởi vì nó là thành bên cạnh Trường An, cho nên Huyện lệnh nơi này là quan Thất Phẩm. Mà quy mô quan phủ ở nơi này cũng lớn hơn rất nhiều huyện. Các huyện khác, Huyện lệnh nhiều nhất chỉ là gần Thất Phẩm mà thôi. Quan chế của Đại Tùy rất nghiêm khắc, cách nửa cấp cũng là một khoảng cách rất lớn. Có nhiều người đấu tranh nửa đời, cũng không vượt qua được nửa cấp đó.

Dân phong ở Kinh Kỳ Đạo cực kỳ dũng mãnh, tập hợp rất nhiều võ giả. Tông môn lớn nhất của Bá Châu là Kim Hoàn Đại Đao Môn. Môn chủ là người Bá Châu. Mọi người đều gọi y là Kim Tam Hoàn. Bởi vì y dùng đại đao có gắn ba cái vòng vàng, lại họ Kim, cho nên mới có cái tên Kim Tam Hoàn. Còn tên thật của y thì rất ít người biết.

Triều đình Đại Tùy không cấm võ. Nhưng nha môn quan phủ quản thúc tông môn rất nghiêm ngặt. Môn chủ của Kim Hoàn Đại Đao Môn, Kim Tam Hoàn là thân thích của Huyện lệnh Bá Châu. Cho nên ở trong thành này như cá gặp nước. Đệ tử của y đều rất dũng mãnh. Tuy rằng không dám làm mấy chuyện vi phạm pháp luật, nhưng dân chúng không ưa gì bọn họ. Nghe nói Kim Hoàn Đại Đao Môn ngầm tiếp nhận việc giết người. Năm trăm lượng bạc một đầu người, tuyệt không mặc cả.

Tuy nhiên, việc này có vẻ chỉ là lời đồn. Dù sao Bá Châu cách Trường An chỉ có một trăm hai mươi dặm. Dưới chân thiên tử, ai dám làm càn? Mà chống sau lưng của Kim Tam Hoàn chỉ là một Huyện lệnh Thất Phẩm mà thôi. Ở kinh thành, quan nhỏ như vậy nhiều như lông ngỗng.

Hôm nay, sau khi chỉ điểm cho mấy đồ đệ, Kim Tam Hoàn có chút nhàm chán. Bên ngoài lại lạnh khiến y không có hứng thú đi dạo. Liền tính toán ngồi trong phòng, đun rượu uống. Gần đây y coi trọng một tiểu nha đầu mới mười lăm tuổi ở trong huyện. Bộ dáng của nha đầu này rất thanh tú, khiến cho người ta phải ngứa ngáy. Nhưng nhà có sư tử Hà Đông, y không dám tùy tiện ăn vụng. Nói sau…Anh vợ của y chính là Huyện lệnh Bá Châu. Không có anh vợ chiếu cố, thì tông môn này của y cũng khó mà mở tiếp được.

Kỳ thực, nói là tông môn, nhưng luận về quy mô, Kim Hoàn Đại Đao Môn chỉ là hạng tép riu trên giang hồ.

Kim Tam Hoàn phiền lòng vì chuyện nạp thiếp. Không dám đắc tội thê tử, lại luyến tiếc cô bé xinh xắn kia. Mấy ngày này đúng là đau đầu. Sai đệ tử đi mua ít thịt, y bưng một bát lạc rang và bầu rượu về phòng của mình. Vừa đi vào, y liền ngơ ngác rồi giận tím mặt!

- Tiểu tặc phương nào, dám vào phòng của Kim đại gia ta để ăn trộm!

Y mắng một câu, thuận tay ném cái bát đi.

Người ở trong phòng hơi nghiêng người né tránh, thản nhiên nhìn y, rồi lắc đầu nói:

- Lại là một tên giá áo túi cơm. Sao gần đây mục tiêu của tổ chức đều là hạng tép riu vậy nhỉ.

Kim Tam Hoàn tức giận, tung một quyền về người nọ. Người nọ khẽ thở dài, chẳng thèm trốn tránh. Cú đấm của Kim Tam Hoàn còn đang ở không trung, y bỗng trợn mắt. Không biết một người đàn ông mặc quần áo màu tím xuất hiện ở đằng sau y khi nào, buộc một sợi chỉ vàng ở cổ Kim Tam hoàn, hơi dùng lực, một cái đầu liền rơi xuống.

Người trong phòng khẽ nhíu mày, nhìn máu bắn tung tóe vào quần áo, hơi giận nói:

- Ai dạy các ngươi làm việc vụng về vậy?

Nam tử mặc áo tím giết người xong, lập tức cúi đầu, cung kính nói:

- Đội phó thứ tội. Lần sau thuộc hạ nhất định sẽ rút kinh nghiệm.

Nam tử được gọi là đội phó ừ một tiếng, khoát tay nói:

- Đi thôi, tới nhà khác, hy vọng có thể gặp được một người có bản lĩnh chân chính.

Lúc y đi ra khỏi cửa, thoáng nhìn thanh đại đao gắn vòng của Kim Tam Hoàn, bước chân hơi dừng, quay lại cầm thanh đao lên, sau đó tháo ba cái vòng vàng bỏ vào trong ngực.

Người này…không ngờ là Trương Cuồng!
Bình Luận (0)
Comment